Ở khu chợ ồn ào, Tư Đồ Thuần trong bộ quần áo sạch sẽ đang chuyển từng kiện hàng bẩn thỉu, hôi tanh, không biết là bởi cô nổi bật trong đống hỗn độn đó, hay do cô luôn thu hút ánh nhìn của An Dĩ Phong, mà trong dòng người đông đúc như vậy, An Dĩ Phong chỉ liếc một cái là nhận ngay ra cô.
Hắn bảo mấy tên đi theo đứng một bên, một mình đi sang đó, cười trêu chọc nói: “Chào! Nhìn tay em nhỏ nhắn thế mà khỏe nhỉ?”
“...”
Cô vờ như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình. Có điều làm như vô tình quẹt chiếc thùng đầy mùi cá tanh vào áo hắn.
“Để anh giúp em nhé!” Hắn đưa tay đỡ lấy chiếc thùng, cô không nói gì, khẽ buông tay. Hắn không kịp dùng sức đỡ, cũng may là phản ứng nhanh, căng hết gân cốt để ôm lấy. Lúc ngẩng mặt lên đã nghe thấy người bán cá hỏi: “Bạn trai của em à? Đang theo đuổi em à? Nhìn đẹp trai thế!”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Hai cô gái đứng bên cảnh tỏ vẻ đồng tình.
Cô nghiêm túc trả lời: “Là nghi phạm giết người.”
Sau vài giây im lặng, đám phụ nữ đó biến mất.
Cô cầm lấy bộ cảnh phục rồi mặc lên người, lạnh lùng bước qua hắn.
“Bao giờ thì em mới nhìn thẳng vào mắt anh?” Hắn cố tình nói nghe thật buồn nôn.
“Phòng thẩm vấn!”
Vài ngày sau, hắn tình cờ đi qua sở cảnh sát, nhớ câu nói của cô, liền xông vào.
Một viên cảnh sát nghe thấy hắn nói đến tự thú, lập túc giở ảnh ra so đi so lại, vẻ mặt khiếp đảm, đưa hắn vào phòng thẩm vấn.
Hắn không muốn lãng phí thời gian với người khác, nói thẳng: “Bảo cô cảnh sát tên Tư Đồ Thuần đến đây, ngoài cô ấy ra, tôi sẽ không nói chuyện với bất cứ ai!”
Chưa đầy mười phút, người hắn muốn gặp đã xuất hiện.
“Quân hàm có vẻ rất cao.”
An Dĩ Phong dựa lưng lên ghế, nhìn gạch gạch sao sao trên vai cô. Hắn chưa bao giờ tìm hiểu về cảnh hàm, chỉ biết là cô có điểm hơi khác so với những cảnh sát khác.
“Anh muốn đầu thú gì thì nói đi.”
Cô ngồi đối diện với hắn, bộ cảnh phục nghiêm trang hoàn toàn che khuất những đường cong mềm mại trên cơ thể, nhưng khi nhìn cô, máu trong người hắn lại sôi lên.
Hắn chỉ tay vào chiếc máy ghi âm và nói: “Tắt đi, không thì anh sẽ không nói bất cứ câu nào đâu.”
Cô phân vân một chút rồi tắt đi.
“Sao trước đây anh chưa từng gặp em nhỉ?”
“Tôi mới được điều động đến khu vực này.”
“Khu vực này nổi tiếng là phức tạp. Em đến đây làm gì?”
“Tôi đang thẩm vấn anh.”
Giọng nói đanh thép của cô không thể hiện chút tình cảm và sự ấm áp nào, nhưng hắn lại thấy giọng nói đó nhẹ nhàng và đáng yêu hơn những giọng nói ngọt ngào khác.
“Ờ! Thế em hỏi đi.” Hắn cố ý cười một cách đáng ghét. “Với em, anh sẽ nói hết không giấu giếm, nói hết cả lòng mình.”
“Anh muốn nhận tội gì?”
Hắn nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Em muốn anh nhận tội gì?”
Cô đi ra, một lúc sau quay lại với tập hồ sơ đặt lên bàn.
“Nhiều hồ sơ thế này á?”
“Toàn là của anh cả đấy!”
“Không phải chứ?” Hắn tò mò cầm lên xem, trong bức ảnh là một thi thể bê bết máu, hắn lập tức đóng lại, không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
“Nam, quốc tịch Trung Quốc, tuổi xx, chiều cao..., cân nặng...”
Hắn ngắt lời cô: “Em đã từng lên giường với đàn ông chưa?”
Đây là lòng tự tôn hư vô đáng ghét của đàn ông, cho dù họ có sống nhơ nhuốc thế nào đi nữa, nhưng luôn hy vọng người phụ nữ mà mình yêu phải trong trắng, thuần khiết như nữ thần.
Cô tròn xoe mắt nhìn hắn, thở sâu, bỏ micro trên cổ xuống, ấn nút tắt, rồi vứt lên bàn.
Hắn nhìn cô, lần đầu tiên thấy một cô gái mặc cảnh phục quyến rũ như thế. Hắn chỉ muốn xông đến, đè cô lên bàn, cởi bỏ bộ cảnh phục của cô, giữ chặt hai tay cô, để xem rốt cuộc cô đã lên giường với đàn ông hay chưa...
“An Dĩ Phong! Anh tiếp tục nhìn như thế, tôi sẽ tố cáo anh vì tội quấy rối tình dục!”
Hắn lưu luyến không muốn rời mắt khỏi khuôn ngực đang phập phồng của cô.
“Em có chứng cứ không?”
“Những ngôn từ ám chỉ khiêu khích phụ nữ của anh là đủ để tố cáo anh.”
“Phạm tội này thì phải ngồi tù bao lâu?”
“Còn tùy mức độ nặng nhẹ.”
“Nặng thì sao?”
Nhìn ngón tay mềm mại đang cầm bút viết của cô, hắn không nhịn được cười, nói: “Em đừng nghĩ quá phức tạp thế, anh chỉ muốn tìm hiểu một chút về luật pháp thôi.”
“Từ ba đến mười năm.”
“Ồ!” Rồi hắn lại đưa mắt nhìn xuống ngực cô, nếu để hắn xé bộ cảnh phục kia ra, vừa hôn lên đôi môi gợi cảm của cô vừa... thì hắn nghĩ: “Ba năm cũng không phải là lâu lắm!”
“Nếu với cảnh sát thì khỏi cần bàn đến!”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Hắn quên mất điều này.
Hắn nhận thấy tính cách của cô rất điềm đạm, chọc giận như thế mà cô vẫn giữ được bình tĩnh, mặt cô đỏ bừng, chứng tỏ cô đang hết sức kiềm chế cơn giận dữ trong lòng.
“Có phải anh đến đây để đầu thú không? Nếu không phải thì mời đi ra cho.”
“Đương nhiên!”
Hắn lật giở từng bộ hồ sơ, những bức ảnh vô cùng thê thảm. Nếu không tận mắt nhìn những bức ảnh đó thì hắn cũng không nhớ là mình đã giết nhiều người như vậy. Thực tình, hắn thấy mình không bị lôi ra ngoài xử bắn thì thật có lỗi với đời.
“Sao toàn là giết người thế này?” Hắn hỏi. “Có tội danh nào nhỏ không? Ví dụ như khiếm nhã hay cưỡng hiếp chẳng hạn?”
Cô đột nhiên nhìn hắn chăm chú: “Anh làm điều đó rồi à?”
“Chưa.”
Cô giật lại tập hồ sơ.
“Anh có thể đi được rồi!”
“Em đừng nôn nóng, để anh xem tiếp cái khác.”
Hắn giở một tập hồ sơ khác, phát hiện đó không phải là của hắn, đắc ý nói: “Cái này không phải anh làm.”
“Ý anh là những cái kia do anh làm à?”
Sau một giây ngạc nhiên, hắn nhận ra ngay sự nhạy bén của cô, liền tỏ thái độ nghiêm túc: “Ý của anh là, anh biết hung thủ là ai.”
“Ai?”
“Cậu ấm nhà Kỳ Dã - Trác Diệu. Một thằng đàn em ăn trộm tiền của hắn, bị hắn phát hiện, thế là bị giết.”
“Anh có chứng cứ không?”
“Chứng cứ? Cảnh sát bọn em thật rắc rối, sự việc sờ sờ ngay trước mắt, chẳng cần nói cũng tin lại còn chứng cứ gì chứ!”
“Không phải là tôi tin, mà là quan tòa tin. Nếu không anh nghĩ anh còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”
Hắn giơ ngón cái, nói nhỏ với cô: “Hay là để anh giúp em điều tra tên súc sinh đó nhé, thế nào?”
Cô nghi ngờ nhìn hắn. “Hồ sơ của hắn không thể cho anh xem được. Nhưng tôi nói cho anh biết, hắn không chỉ gấp năm lần anh đâu.”
Những người trong giới không ai là không biết Trác Diệu, con trai của Kỳ Dã, vừa hung hăng vừa vô nhân tính. An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần đã nóng mắt với tên đó từ lâu, nhưng anh cả Lôi không muốn đối đầu với hắn nên bảo họ tránh xa. An Dĩ Phong đành chịu nhịn, vì xét cho cùng, nếu hắn gây hấn với Kỳ Dã thì anh cả Lôi cũng bị liên lụy. Lần này, nhân lúc tiếp cận Tư Đồ Thuần, hắn sẽ cho tên súc sinh này nếm ít phiền phức. Hắn cũng có dịp thể hiện chút trách nhiệm của một “công dân gương mẫu”.
“Không thì thế này nhé! Em cho anh số điện thoại của em. Nếu biết tin tức gì của hắn, anh sẽ gọi điện báo cho em.” Hắn nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Tốt nhất là số điện thoại cá nhân của em, anh không muốn để lộ thân phận của mình.”
Cô do dự một lúc, rồi đọc một dãy số.
Hắn ghi nhớ trong đầu.
“Hôm nay nói đến đây thôi nhé, em có thời gian thì mời anh đến uống trà nói chuyện, anh rỗi rãi lắm.”
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Tư Đồ Thuần gọi người đưa An Dĩ Phong ra khỏi sở cảnh sát. Hắn đứng ngoài cửa, nhìn vào nơi làm việc đầy uy nghiêm đó. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra rằng môi trường làm việc ở đó rất sạch sẽ, gọn gàng, và là nơi hẹn hò khá lý tưởng.
Trên đường trở về hộp đêm, trong lúc chờ đèn đỏ, hắn lại nhớ cảnh Tư Đồ Thuần tức giận đến đỏ mặt nhưng vẫn cố kiềm chế, hắn bật cười.
Càng nghĩ đến dáng vẻ uy nghiêm toát ra từ bộ cảnh phục màu xanh mà cô mặc trên người, hắn càng muốn ôm cô, chiếm hữu cô, hoàn toàn không phải cảm giác thương yêu ban đầu, mà là khao khát chinh phục, chiếm hữu đang dâng trào trong người hắn.
Hắn lấy điện thoại và bấm những con số mà hắn nhớ như in trong đầu.
“Xin chào!” Giọng nói lịch sự của cô vang lên từ đầu máy bên kia.
“Chào! Thuần... là anh.”
Đầu dây bên kia im lặng một phút. Lúc hắn tưởng đường dây điện thoại gặp sự cố, định gọi lại thì cô lên tiếng: “Có việc gì vậy?”
“Anh đã đồng ý với em là có tin tức gì thì sẽ thông báo cho em.”
“Tin tức của anh nhanh nhỉ? Anh vừa mới rời đi được năm phút thôi.”
“Đương nhiên rồi, cái khác anh không dám nói, từ xưa đến nay anh là một công dân tốt.”
“...”
Hắn đang nghĩ là điện thoại lại có vấn đề thì cô nói tiếp: “Có tin tức gì, anh nói đi.”
“Tối nay sáu giờ, gặp nhau ở nhà hàng Hồng Lâm.”
Để tránh bị leo cây, hắn còn nói thêm: “Trí nhớ của anh không tốt lắm, nếu em không đến hoặc đến muộn thì anh không đảm bảo nhớ được địa điểm và thời gian mua bán trao đổi của bọn chúng đâu.”
Vừa đúng lúc đèn xanh, hắn cười, tắt điện thoại và tiếp tục lái xe. Vừa lái xe hắn vừa tưởng tượng về “buổi hẹn hò đầu tiên” của họ