Nụ Hôn Của Sói

Chương 5: Nhân duyên nghiệp chướng (Kết)

Đến chiều tối, An Dĩ Phong thực sự không chịu nổi ánh đèn màu trong hộp đêm, hắn lái xe về nhà. Vừa bước xuống xe, hắn bất ngờ gặp lại cô gái buổi trưa đã chạy đuổi theo hắn mấy con phố liền. Tay trái cô đang kéo một va li rất to, tay phải xách một chiếc túi du lịch, trên lưng còn đeo một cái ba lô to hơn cả lưng, trông thật tội nghiệp...

Lúc hắn định thể hiện sự “ga lăng” để cảm ơn cô vì “hành động vĩ đại” đuổi theo hắn qua năm con phố lúc ban trưa thì một thằng bé chừng mười ba, mười bốn tuổi chạy đến, nhanh như cắt móc ví tiền trong túi của cô rồi cắm cổ bỏ chạy.

Cô sững người một giây, không hoảng hốt như những cô gái khác, cũng không la lối mà vứt đống đồ xuống đất rồi đuổi theo. Cô chạy nhanh như sóc, chưa đầy hai trăm bước đã tóm được thằng bé kia.

“Này...” Cô vừa thở hỗn hển vừa lấy tay quệt mồ hôi lấm tấm trên trán. “Cậu bao nhiêu tuổi?”

An Dĩ Phong nghe thấy vậy liền bật cười, câu hỏi thật đáng yêu.

“Bỏ tay ra!” Thằng bé cố gắng thoát ra, nhưng cố đến mấy cũng không thoát được. Nó đành vứt ví tiền xuống đất, khó chịu quát lên: “Trả đấy!”

“Bé tí tuổi thế mà đã dám cướp đồ của người khác, đi cùng tôi đến đồn cảnh sát...”

Thằng bé tròn xoe mắt sợ hãi, vội quỳ xuống đất, giọng đáng thương: “Em mới mười một tuổi, mẹ em bị bệnh, em muốn mua thuốc cho mẹ. Em biết sai rồi, em không dám làm thế nữa đâu.”

“Đừng có lừa tôi.”

“Em nói thật mà, chị tha cho em đi.” Nó vừa nói vừa khóc.

Đúng lúc ấy, một người phụ nữ đầu tóc rối bù khập khiễng bước đến trước mặt cô, ôm lấy chân cô khóc: “Nó mới có mười một tuổi, đến đồn cảnh sát thì sau này nó làm người thế nào được nữa. Cô đưa tôi đi thay nó, tất cả là vì tôi bị bệnh... tất cả là do lỗi của tôi...”

Tư Đồ Thuân nhìn cậu bé tội nghiệp, rồi lại nhìn người phụ nữ gầy gò, ánh mắt phẫn nộ chuyển sang thương hại, cô từ từ buông tay ra.

“Chị ở đâu?”

Người phụ nữ chỉ tay sang đống lộn xộn trông như bãi rác bên kia đường. “Tôi sống ở đó.”

Ở một góc khuất bên kia đường trải toàn báo cũ, trên đó đặt một chiếc chăn mỏng bẩn thiu, bên cạnh là bát đĩa vừa sứt vừa bẩn, và một vài đồ vật khác mà cô không nhìn ra là cái gì.

Một người sống ở nơi như thế thì có làm điều gì xấu xa cũng có thể tha thứ được. Tư Đồ Thuần cúi người nhặt chiếc ví lên, lấy hết số tiền mấy trăm đồng trong đó ra và nói: “Số tiền này để chị đi mua thuốc, ngày mai tôi sẽ giúp chị liên hệ với hội chữ thập đỏ để họ đến đưa chị đi chữa bệnh.”

“Cảm ơn! Cô thật tốt!”

“Đây là việc tôi nên làm. Sau này có gì khó khăn, chị cứ đến tìm tôi. Tôi ở phòng 501 tòa nhà A của khu này.”

Lời cảm ơn rối rít của người phụ nữ và cậu bé không khiến Tư Đồ Thuần cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại, bước chân của cô càng thêm nặng nề. Cô bước đến trước cửa khu nhà, cầm túi hành lý lên, quay lại nhìn góc khuất trải đầy báo cũ bên kia đường, buông tiếng thở dài...

Tư Đồ Thuần không hề biết rằng, sau khi cô vừa bước vào nhà thì người phụ nữ ăn xin liền quay ra tranh nhau với thằng bé số tiền mà cô đã bố thí.

Chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc vừa diễn ra, An Dĩ Phong lắc đầu ái ngại: “Cô gái ngốc nghếch như vậy mà đến đây sống thì sớm muộn cũng sẽ bị người ta bán mất!”

Thế nào là duyên phận? Đó là “nhân sinh trùng phùng”.

Cũng ngày hôm đó, lúc mười hai giờ đêm...

An Dĩ Phong xuống cửa hàng dưới nhà để mua thuốc lá, lúc định trả tiền thì hắn nhìn thấy Tư Đồ Thuần ở góc cửa hàng, cô đang cầm thỏi son mẫu thoa lên đôi môi mềm mại của mình, sắc mặt nhợt nhạt bỗng hồng lên một chút, cô mím mím môi, hất hất cằm dưới, nói: “Xấu chết đi được!” Rồi đặt thỏi son xuống, cô ôm mấy thùng mì tôm ra quầy thu ngân thanh toán.

Lần đầu tiên An Dĩ Phong có cảm giác như mình không hề tồn tại, suýt nữa thì họ đâm vào nhau, cô hoàn toàn không nhìn thấy hắn.

Hắn hỏi cô: “Em sống ở toà nhà đối diện kia à?”

Cô đưa mắt nhìn quanh, không thấy ai khác nữa, cô mới chắc chắn là hắn đang nói chuyện với mình.

“Đúng, có chuyện gì vậy?”

“Quanh đây toàn người xấu thôi, tốt nhất là em đừng tin bất cứ ai!”

“Nói như thế thì anh cũng là người xấu phải không? Vậy tôi có nên tin lời anh không?”

“Em?” Hắn tiến lại gần, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra trên người cô khác hẳn với những mùi nước hoa mà hắn từng biết, mùi hương ấy đặc biệt đến khó tả.

“Ahh là kẻ xấu nhất đấy... buổi tối mà gặp anh thì phải cẩn thận, tốt nhất là tránh xa một chút.”

Cô nhìn hắn một chút, rồi gật gật đầu: “Câu đùa rất buồn cười!”

“Anh nói thật đấy!”

Cô sắp xếp lại mấy thùng mì tôm rồi đi ra. Đi đến cửa, cô quay lại mỉm cười với hắn.

“Nếu anh thực sự là kẻ xấu, thì nhìn thấy tôi cũng phải cẩn thận, tốt nhất là hãy tránh đi!”

An Dĩ Phong nhìn cô đi vào bóng đêm, rút một điếu thuốc ra.

“Cô gái này thật thú vị!”

Một tên đàn em trong cửa hàng liền lấy bật lửa châm thuốc giúp hắn.

“Anh Phong, cô gái này nhìn là biết gái nhà lành!”

“Thế à?” An Dĩ Phong nhếch mép, rít một hơi thật manh rồi nhả khói ra.

“Tao thích nhất là gái nhà lành.”