Hắn bước từng bước đến bên An Dĩ Phong, càng tiến lại gần hắn càng thấy không khí trong căn phòng lạnh lẽo, lạnh đến mức toàn thân hắn phát run.
Ngay cả giọng của hắn cũng run lên: “Anh nghe nói Ông Tấn bị giết rồi… là chú ra tay?”
An Dĩ Phong bỗng ngẩng đầu, đôi mắt bất thần pha chút sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Biểu hiện đó của An Dĩ Phong đã cho hắn biết câu trả lời.
Hàn Trạc Thần lùi lại phía sau, run rẩy dựa lưng vào tường để đứng vững, túi đậu nành trong tay rơi xuống đất, chất lỏng màu trắng ngà lênh láng khắp nhà.
“Đúng là chú đã ra tay?” Hàn Trạc Thần tròn mắt nhìn An Dĩ Phong. “Tại sao? Chú có biết là giết người sẽ phải đền mạng không?”
An Dĩ Phong hít vào một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Đại ca bảo em nói với anh, không cần biết là anh có coi anh ấy là đại ca không, nhưng anh ấy luôn coi anh như anh em… Bây giờ, anh ấy đã giúp anh báo mối thù giết cha, anh không muốn dấn thân vào xã hội đen thì cũng đừng miễn cưỡng, giờ quay đầu vẫn còn kịp.”
“Việc của anh để tự anh giải quyết, không cần chú giúp.”
An Dĩ Phong cúi xuống nhìn tay mình, nhếch mép cười chua xót: “Đại ca cho em nhiều tiền như thế, che chở cho em như thế, không phải là để em đứng trông coi hộp đêm rồi thu tiền. Em đã nhận tiền của đại ca, sớm muộn gì thì em cũng phải đi con đường này. Anh Thần, em biết anh không muốn dấn thân vào xã hội đen, giờ vẫn còn kịp, đừng vì thù hận mà bước vào con đường không lối thoát này…”
Hàn Trạc Thần xông đến trước mặt hắn, lo lắng nắm chặt tay hắn.
“Phong, quay lại đi, con đường này không có kết cục tốt đẹp đâu…”
An Dĩ Phong nhắm mắt, lắc đầu: “Quay lại ư? Anh phải hiểu đại ca hơn em chứ! Liệu đại ca có dễ dàng bỏ qua cho em không?”
“Anh có thể xin anh ấy tha cho chú.”
“Không cần đâu!” An Dĩ Phong kiên định nói: “Anh Thần, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, đại ca là một người tham vọng, anh ấy không chỉ muốn có địa bàn của Hoắc Đông mà là thâu tóm cả giới giang hồ. Bây giờ anh ấy đang rất cần một người có thể tin tưởng, đây là cơ hội tốt nhất cho em.”
“Anh ấy tin tưởng chú, trọng dụng chú thì sao nào? Chú phải bỏ cả mạng sống của mình đấy! Chú không nhìn thấy anh Vu chết thảm thế nào sao? Cả những người anh em khác nữa… Sớm muộn gì chú cũng sẽ như họ thôi!”
Anh Vu là một tay chân được anh cả Lôi rất trọng dụng, vài ngày trước vừa bị bắn chết thảm thương trên phố.
“Em nhìn thấy rồi. Em đã nghĩ kỹ, khi lựa chọn xã hội đen, nhất định em sẽ phải để lại tiếng tăm… Em muốn trở thành ông trùm của giới xã hội đen!”
“Phong!” Hàn Trạc Thần nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh ngạc, không dám tin người đứng trước mặt mình mới cách đây hai tháng vẫn chỉ là một thanh niên vô tư, trong sáng.
“Anh Thần, giới giang hồ sắp hỗn loạn rồi, anh đừng dấn thân thêm nữa, nhân lúc còn kịp, hãy thoát ra đi.”
Hàn Trạc Thần ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, lòng hắn rối bời. Hắn thực sự không muốn dấn thân vào con đường này, không muốn sống cuộc sống phải giết người và bị người ta giết.
Nhưng nếu bây giờ thoát ra, hắn thật có lỗi với anh cả Lôi, càng có lỗi hơn với An Dĩ Phong…
Hắn dùng đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc, cơn bỏng rát từ đầu ngón tay lan ra khắp người, rồi ngưng tụ nơi ngực hắn. Chỉ có sự đau đớn thể xác mới giúp hắn tỉnh táo.
“Giúp anh cả Lôi trừ bỏ Hoắc Đông xong, anh sẽ rút khỏi gới giang hồ.”
An Dĩ Phong gật gật đầu… Từ đó về sau, không bao giờ thấy hắn mặc quần áo màu trắng nữa, tất cả những thứ hắn dùng đều màu đen.
Màu đen u ám.
Đúng như An Dĩ Phong tính toán, với dã tâm rất lớn của mình, ông trùm Lôi đã nhanh chóng châm ngòi cuộc chiến đẫm máu trong giới xã hội đen. Qua mấy lần giao chiến ác liệt, cả quân của ông trùm Lôi và Hoắc Đông đều bị thiệt hại nặng nề, huynh đệ thương vong thê thảm. Để bảo toàn lực lượng, ông trùm Lôi đành chọn cách “hoạt động ngầm”, cử An Dĩ Phong đi thực hiện việc ám sát. Nào ngờ có kẻ tiết lộ thông tin, Hoắc Đông đã nhanh chóng biết được và bỏ trốn, lại còn phái rất nhiều người truy sát An Dĩ Phong.
Bề ngoài, giới giang hồ có vẻ như sóng yên biển lặng, nhưng kỳ thực bên trong lại có những đợt sóng ngầm điên cuồng chảy xiết, có thể nhấn chìm con người bất cứ lúc nào…
Một buổi sáng sớm, An Dĩ Phong vẫn đang trốn trong nhà kho bỗng nhận được điện thoại. Là Hàn Trạc Thần gọi, giọng gấp gáp.
“Phong, mau đưa người đến tầng hầm tòa nhà B số 130 phố Miên Đức…”
An Dĩ Phong còn chưa kịp hỏi thêm gì thì Hàn Trạc Thần đã tắt máy.
An Dĩ Phong nhíu mày nhìn một tên đàn em của Hàn Trạc Thần, hỏi: “Mày có biết chuyện gì không?”
“Em cũng không rõ lắm. Tối qua em thấy anh Thần cứu một cô bé học sinh bị ức hiếp ở cửa hộp đêm, rồi anh Thần đưa cô bé ấy về trường…”
“Cô bé?”
An Dĩ Phong càng ngạc nhiên. Từ trước tới giờ, Hàn Trạc Thần không thích dây dưa đến phụ nữ, tại sao đang ở thời điểm có thể bị giết bất cứ lúc nào như thế này hắn lại một mình qua đêm với một cô gái, trừ phi…
An Dĩ Phong linh cảm là có chuyện, hắn không có thời gian triệu tập đàn em, lập tức mang theo mấy tên bảo vệ hắn, chạy đến tầng hầm Hàn Trạc Thần đã nói.
Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên cảnh tượng nhìn thấy khi cùng bọn đàn em bí mật xông vào nơi trú ẩn ẩm ướt của Hoắc Đông. Ở đó có khoảng mười mấy người, một cô gái mặc áo đồng phục trắng tinh nằm trên vũng máu, cơ thể đẹp đẽ của cô ta đã cứng lại, mắt vẫn mở to.
Còn Hàn Trạc Thần nằm co rúm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nửa người phía trên bê bết máu. Trên mặt đất, ngoài sợi dây thừng và một chiếc dùi cui đã gãy còn có một ống kim tiêm, vết máu chưa kịp khô…
Hoắc Đông túm tóc hắn, lớn tiếng quát: “Nói, An Dĩ Phong đang ở đâu?”
“Tao không biết…” Hàn Trạc Thần nói không thành tiếng, động mạnh ở cổ nổi lên xanh tím, rõ ràng bọn chúng đã tiêm quá nhiều thuốc kích thích.
“Mẹ kiếp, tiêm cho nó một liều nữa. Tao không tin là nó không chịu nói ra.”
An Dĩ Phong điên cuồng lao vào. Trong cơn phẫn nộ, từng tên ngã xuống trước mũi súng của hắn, từng mạng sống kết thúc giữa những vũng máu đỏ tươi, lý trí của hắn bị nỗi hận thù tột độ làm cho tê liệt…
“Anh Thần!” Hắn lao đến kéo Hàn Trạc Thần đứng lên. Ánh mắt Hàn Trạc Thần yếu ớt, hắn nôn thốc nôn tháo. Trong cơn mê sảng, hắn vẫn lẩm bẩm: “Tao không biết…”
An Dĩ Phong liền cõng Hàn Trạc Thần chạy đến bệnh viện gần đó. Trên đường đi, hắn mới thấy thấm thía câu nói: Là huynh đệ - chỉ có kiếp này, không có kiếp sau!
Đứng ngoài phòng cấp cứu, An Dĩ Phong mới biết thực hư mọi chuyện. Hóa ra cô gái mà Hàn Trạc Thần cứu là một trong những người tình của Hoắc Đông. Cô ta cố tình hóa trang thành một nữ sinh để lừa Hàn Trạc Thần. Cả đêm, cô ta nghĩ cách quấy rầy Hàn Trạc Thần để moi thông tin An Dĩ Phong đang trốn ở đâu. Cô ta không ngờ rằng ngoài sự chăm sóc hết lòng, Hàn Trạc Thần không hề có ý nghĩ xấu xa. Đến sáng thứ hai, vài phút trước khi Hoắc Đông xuất hiện, cô ta thực sự không nhẫn tâm làm tổn thương một người thật thà, lương thiện như hắn, nên nói rõ chân tướng sự việc với hắn, bảo hắn mau chạy trốn. Hàn Trạc Thần đã hỏi nơi ẩn náu của Hoắc Đông.
Hàn Trạc Thần vội vã chạy xuống tầng hầm gọi điện cho An Dĩ Phong. An Dĩ Phong vừa nhấc máy thì Hoắc Đông tóm được hắn, cô gái ấy cũng bị Hoắc Đông đánh chết…
Khi biết rõ chân tướng sự việc, An Dĩ Phong vô cùng đau khổ. Hắn úp hai bàn tay vấy đầy máu lên mặt, bên tai vẫn văng vẳng giọng nói như tuyệt vọng của Hàn Trạc Thần: “Tao không biết… Tao thực sự không biết.”
Hàn Trạc Thần không biết nơi hắn trốn? Hàn Trạc Thần không biết thì ai biết? Bởi kho hàng nơi hắn trốn chính là Hàn Trạc Thần sắp xếp!
Cũng may là Hàn Trạc Thần vẫn còn trẻ, sức khỏe tốt, lại được cấp cứu kịp thời, nên sau hai giờ cấp cứu, bác sĩ đã mang được hắn từ địa ngục trở về.
Ba ngày sau, Hàn Trạc Thần qua được cơn nguy hiểm. Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy An Dĩ Phong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi: “Tên khốn nạn đó chết chưa?”
An Dĩ Phong mở miệng nhưng không nói được, đành gật gật đầu.
“Có chém thêm mấy nhát dao giúp anh nữa không?”
“Ừ, có!” An Dĩ Phong xoa xoa mặt, gượng cười. “Em giúp anh băm chúng thành từng mảnh, nặn thành nhân bánh bao rồi. Tính ra chỗ đó đó cũng đủ cho anh ăn trong một tháng.”
“Được!”
Hắn nhìn toàn thân bị băng bó của Hàn Trạc Thần, hỏi: “Anh Thần, sao anh không nói?”
Hàn Trạc Thần cười đau khổ: “Nói thì cũng chết.”
“Ít nhất thì cũng chết tử tế hơn chút!”
“Anh tin là chú sẽ đến!”
Trong phòng bệnh u ám lạnh lẽo, họ lại cất lên tiếng cười như thường ngày. “Anh em” – từ này đối với họ đã sớm không chỉ là một danh từ.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi, những vết thương trên người Hàn Trạc Thần đã lành, nhưng có những thứ đã ngấm sâu vào máu hắn, làm tổn thương tâm hồn hắn. Hắn bắt đầu mê muội và căm ghét hai thứ, đó là thuốc phiện và phụ nữ…