Nụ Hôn Của Sói

Chương 23: An Dĩ Phong (Kết)

“Có thể xem xét?” Tư Đồ Thuần khẽ nhíu mày, Hàn Trạc Thần chưa chắc đã hiểu hết hàm ý thực sự của bốn chữ này, những câu như thế này cô đã nghe rất nhiều lần rồi, cô rất hiểu bản chất của chúng.

“Sau đó thì sao? Vụ án phá được chưa?”

“Một năm trước, tên đầu sỏ của đường dây tội phạm đó đã bị bắt, tất cả nội ứng đã trở về đơn vị… nhưng Hàn Trạc Thần vẫn không thể trở thành người trong ngành cảnh sát.”

Cô cầm cốc trà Tử Sa trước mặt, uống một ngụm, nước trà lạnh không làm dịu đi nỗi ấm ức trong lòng. Cô đặt mạnh cốc trà lên bàn, tiếng va đập vang vọng. Cô nói: “Điều đó huỷ hoại cả đời anh ta, anh ta không thể làm cảnh sát, cả đời này không thể thoát ra khỏi giới xã hội đen.”

“Nếu Hàn Trạc Thần không dấn thân quá sâu vào xã hội đen thì có lẽ còn có cơ hội, nhưng hai năm qua anh ta đã dấn sâu đến mức nổi tiếng trong giới, nếu làm cảnh sát thì e rằng sẽ là trò cười trong ngành.”

“Ý anh là anh ta đã sai lầm? Sai lầm vì đã quá xuất sắc?”

“Không phải, vì anh ta đã bị nhuốm chàm rồi!” Trình Bùi Nhiên vỗ vỗ vai cô, nở nụ cười điềm đạm và thân thiết như một người anh trai, rồi nói: “Thuần, em cũng là cảnh sát, chắc em hiểu được vấn đề của anh ta là ở chỗ nào. Để anh ta làm cảnh sát, anh ta cũng không thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với xã hội đen được, sớm muộn gì cũng sẽ phản bội!”

“…”

Cô không nói thêm gì nữa. Cô chợt phát hiện ra rằng nhân sinh không có con đường nào là tuyệt đối. Bi kịch nhất không phải là chính bản thân mình không thể định hướng, mà là cứ chạy theo lý tưởng của mình mà không cần biết đến khó khăn, nguy hiểm trước mắt, lúc đến đường cùng rồi mới phát hiện ra rằng mình đã đi sai đường!

“Anh ta là một người tốt.”

“Anh ta từng là một người tốt.”

Tư Đồ Thuần trầm tư một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Anh Trình, anh là người bạn tốt nhất của anh trai em, anh có biết tại sao anh ấy muốn trừ tận gốc bọn xã hội đen không? Anh có nghĩ rằng chúng ta có thể trừ được tận gốc bọn chúng?”

Đôi mắt trong suốt của Trình Bùi Nhiên nhìn cô: “Tại sao em lại hỏi vậy?”

“Thế giới này có nhưng người giàu có, tiền tiêu như nước, cũng có những người nghèo túng cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, vì vậy nhất định sẽ có tội phạm, có xã hội đen. Muốn xã hội đen biến mất… trừ phi là con người trong xã hội này không có lòng tham.”

“Em nói cũng có lý, nhưng… đây không phải là góc độ nhìn nhận vấn đề của cánh sát.”

“Anh cho rằng tại sao giới xã hội đen lại chém giết liên miên, người chết nhiều như vậy? Là vì họ máu lạnh không có tình người? Hay là bởi vì rất nhiều người trong số họ phải đấu tranh vì lợi ích của bản thân? Nếu một ngày trong số họ xuất hiện một người có khả năng một tay che cả bầu trời, đứng lên làm ông trùm, bọn họ sẽ thiết lập một trật tự riêng cho mình, tất cả liệu có thay đổi không…”

Trình Bùi Nhiên nhìn ánh mắt đầy mộng tưởng của cô, nhướng đôi lông mày rậm lên và hỏi: “Thuần, An Dĩ Phong rất đẹp trai phải không?”

Cổ ngẩn người một chút, cúi xuống cầm một miếng gỏi cá, rồi quét lên một lớp mù tạt dày.

“Cũng khá.”

“Nghe nói là hắn đang theo đuổi em.”

Cô nhìn anh ta với ánh mắt hơi phản cảm, cười mỉa mai: “Anh nắm bắt thông tin nhanh nhạy nhỉ?”

“Không phải là anh đa nghi, mà là cả thế giới này đều biết hắn đang điên cuồng theo đuổi em.”

“Cả thế giới này cũng đều biết em và anh ta không thể!”

Nói rồi, cô cho miếng gỏi cá đầy mù tạt vào miệng, mù tạt cay xộc lên mũi, lên mắt, rồi lên cả đầu, khiến đầu óc cô như bị tê dại, duy chỉ có một thứ không hề tê dại đi - đó là nỗi nhớ.

Không biết là do mù tạt quá nhiều, hay là do kìm nén quá lâu mà nước mắt cô chảy ra như thác đổ, không thể ngăn lại được.

“Sợ cay thì ăn ít thôi, tội gì mà phải tra tấn mình như thế!”

“Không cay, rất ngon.”

Trình Bùi Nhiên lấy khăn lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: “Có người nói An Dĩ Phong là một người đàn ông rất đặc biệt, hắn có thể làm cho phụ nữ gặp một lần thôi nhưng không thể nào quên được.”

“Ai nói vậy?”

“Một đồng nghiệp.”

“Ồ!” Cô lại cho một miếng gỏi cá khác vào miệng, từng dây thần kinh như đều bị tiêm mù tạt, cay sè, chua chát, tê dại.

“Thật sao?”

“Ừ, nhận xét rất chuẩn xác.”

Cô cố tỏ ra như không có chuyện gì, vừa cười, nước mắt cô vừa nhỏ xuống chiếc khăn ăn trên bàn.

“Thuần à!” Trình Bùi Nhiên nắm lấy bàn tay ướt đẫm nước mắt cô, nhìn cô mà không biết phải làm thế nào. “Tại sao trước mặt anh, em không che giấu một chút, dù sao anh cũng là chồng chưa cưới của em…”

Cô gượng cười, vung tay anh ta ra và nói: “Em đã nói với anh nhiều lần rồi, anh…”

Cô còn chưa nói hết câu thì bên vọng lại giọng nói rất to.

“Anh Phong, sao…”

Giọng nói bỗng nhiên im bặt.

Thế giới đột nhiên im lặng như tờ!

Cô muốn nói hết câu vừa rồi: “Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, anh không tìm được vợ thì cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên người em, em đồng ý lấy anh lúc mà em mới có năm tuổi thôi! Lúc đó, ngoài anh trai em ra thì chỉ có anh là người em thấy vừa mắt.”

Nhưng trái tim đập mạnh khiến cô không nói nên lời…