Nụ Hôn Của Casanova

Chương 76

Naomi Cross bị đánh thức bởi tiếng nhạc rock om sòm vọng ra từ chiếc loa tường. Cô nhận ra ban nhạc Black Crowes. Những bóng đèn trên đầu nhấp nháy. Cô nhảy khỏi giường, quáng quàng tròng chiếc quần jean và áo cao cổ nhăn nhúm vào rồi chạy tới cửa phòng.

Nhạc lớn và đèn nhấp nháy là báo hiệu một cuộc họp. Có chuyện khủng khiếp đã xảy ra, cô nghĩ. Trái tim cô như đang rơi tự do.

Casanova đá cửa ra. Hắn mặc quần jean bó, ủng lao động, áo da màu đen. Mặt nạ của hắn vằn vện sọc phấn mô phỏng những tia chớp. Hắn đang điên cuồng. Naomi chưa thấy hắn tức giận như thế này bao giờ.

“Đi ra phòng khách! Ngay!” hắn gào lên nắm lấy tay cô kéo mạnh ra khỏi phòng.


Dưới đôi chân trần của Naomi là sàn hành lang hẹp ẩm ướt lạnh giá. Cô đã quên xỏ dép, mà quay lại thì không kịp nữa rồi.

Cô va vào một phụ nữ trẻ. Hai người họ gần như đi song song với nhau. Naomi rất ngạc nhiên khi người phụ nữ vội quay đầu nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt to màu xanh sâu thăm thẳm. Naomi đặt tên cho cô gái ấy là Mắt Xanh.

“Tôi là Kristen Miles.” Người phụ nữ vội vã thì thầm. “Chúng ta phải làm gì đó để tự cứu mình. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội. Sớm thôi.”

Naomi không phản ứng gì nhưng cô vươn tay chạm nhẹ vào mu bàn tay của Mắt Xanh.

Họ bị cấm tiếp xúc, nhưng giờ được chạm vào nhau trong nhà tù khủng khiếp này là một nhu cầu cấp thiết. Naomi nhìn vào mắt của người phụ nữ và chỉ thấy sự bất tuân. Không có nỗi sợ hãi. Điều đó làm cô cảm thấy khá hơn. Bằng cách nào đó, hai người họ đã kết nối với nhau.

Những phụ nữ bị giam cầm lén nhìn Naomi nơi hành lang trong lúc im lặng lết về phía phòng khách của ngôi nhà kỳ dị. Đôi mắt họ tối tăm trống rỗng. Một vài người đã không trang điểm nữa và sự hiện diện của họ làm Naomi hoảng sợ. Mỗi ngày mọi chuyện càng trở nên tệ hơn kể từ khi Kate McTiernan trốn thoát.

Casanova đã mang một cô gái mới vào nhà. Anna Miller. Anna phá vỡ quy tắc của căn nhà, cũng giống như Kate McTiernan. Naomi đã nghe tiếng khóc cầu cứu của người phụ nữ và Casanova có thể cũng nghe thấy. Thật khó biết khi nào hắn không ở nhà. Giờ giấc hắn xuất hiện rất thất thường.

Gần đây, càng ngày Casanova càng ít tiếp xúc với họ hơn. Hắn sẽ không thả họ ra. Tự do của họ chỉ là lời nói dối. Naomi biết tình hình mỗi lúc một thêm nguy hiểm cho tất cả phụ nữ nơi đây.

Naomi cảm thấy nỗi tuyệt vọng trong không gian. Cô cũng nghe thấy tiếng khóc lóc báo hiệu ở phía trước, và cố làm dịu nỗi sợ hãi hoảng loạn đang tăng dần. Cô từng sống trong khu ổ chuột Washington. Trước đây, cô cũng chứng kiến những chuyện khủng khiếp như thế. Hai người bạn của cô bị sát hại khi cô mười sáu tuổi.

Rồi cô nghe thấy hắn. Giọng hắn lạ lùng chói tai. Hắn là một kẻ điên. “Hãy đến đây, quý cô. Đừng rụt rè. Đừng dừng lại ở cửa! Vào đi, vào đi. Tham dự bữa tiệc, buổi dạ hội sôi động này đi.”

Casanova hét to át cả tiếng nhạc rock’n’roll kích dục ầm ầm dội qua hành lang. Naomi nhắm mắt trong khoảnh khắc. Cô cố gắng bình tĩnh lại. Mình không muốn thấy cảnh này, dù đó có là cảnh gì, nhưng mình vẫn buộc phải thấy.

Cuối cùng thì cô cũng bước vào phòng. Người cô run rẩy. Cảnh trước mắt còn tồi tệ hơn bất cứ cảnh nào cô từng chứng kiến ở khu ổ chuột. Cô phải ép chặt nắm tay vào miệng để không thoát ra tiếng thét kinh hồn.

Một cơ thể thon dài rũ xuống từ xà ngang trần nhà, chầm chậm xoay tròn. Người phụ nữ trần truồng, trên người chỉ còn độc chiếc quần tất màu xanh bạc ôm lấy đôi chân dài. Một chân lủng lẳng chiếc giày cao gót màu xanh. Chiếc còn lại rơi xuống sàn, lật sang một bên.

Đôi môi của cô gái đã tím xanh lại, lưỡi thè sang một bên. Đôi mắt mở to vì kinh hãi và đau đớn. Đó chắc chắn là Anna, Naomi nghĩ. Cô gái kêu cứu. Cô đã phá vỡ quy tắc của ngôi nhà. Cô ấy nói tên cô ấy là Anna Miller. Tội nghiệp Anna. Dù cô có là ai trước khi hắn bắt cóc cô.

Casanova tắt nhạc và bình tĩnh nói từ sau chiếc mặt nạ, hắn nói như thể việc xảy ra chẳng mấy nghiêm trọng. “Tên cô ta là Anna Miller, và cô ta đã tự mình gây ra chuyện này. Các cô hiểu những gì tôi đang nói chứ? Cô ta đã bày mưu nói chuyện qua các bức tường, nói về việc trốn thoát. Không bao giờ có chuyện thoát ra khỏi đây!”

Naomi rùng mình. Không, không có cách nào thoát khỏi địa ngục này, cô nghĩ. Cô nhìn Mắt Xanh gật đầu. Đúng vậy, họ phải nắm lấy cơ hội, sớm thôi.