Nụ Hôn Của Casanova

Chương 32

Khá muộn mới trở về phòng, nhưng tôi vẫn gọi cho Nana và các con. Khi đi công tác, tôi vẫn thường xuyên gọi điện về nhà hai lần một ngày, sáng và tối. Chưa khi nào tôi quên cả, và cũng không có ý định bỏ thói quen ấy vào tối hôm nay.

“Con có nghe lời Nana và ngoan hơn không con gái?” tôi hỏi Jannie khi con bé cầm máy.

“Con lúc nào cũng ngoan mà bố!” Jannie thét lên với niềm vui sướng trẻ thơ. Con bé thích nói chuyện với tôi. Tôi cũng vậy. Thật lạ là hai cha con vẫn vô cùng quấn quýt sau năm năm bên nhau.

Tôi nhắm mắt lại tưởng tượng ra hình ảnh cô con gái nhỏ. Tôi có thể thấy lồng ngực bé nhỏ phập phồng, khuôn mặt đầy ương ngạnh, nhưng miệng cùng lúc lại cười toe toét khoe hàm răng nhọn mọc lổn nhổn. Naomi đã từng là một cô bé ngọt ngào như thế. Tôi nhớ tất cả mọi thứ vào thời gian đó. Tôi xua tan những suy nghĩ cùng hình ảnh rõ mồn một về Scootchie.

“Vậy anh trai con thì sao? Damon nói rằng anh ấy cũng ngoan lắm. Anh còn bảo hôm nay Nana gọi con là ‘bé hư’ nữa. Có phải như vậy không?”

“Ứ phải thế bố ơi. Đó là Nana gọi anh ấy đó chứ. Trong nhà này Damon mới là bé hư. Con luôn luôn là thiên thần của Nana. Con là thiên thần ngoan ngoãn của Nana Mama. Bố hỏi cụ mà xem.”


“À há. Thế thì tốt rồi,” tôi nói với cô bé giỏi chống chế của mình. “Thế hôm nay con có giật tóc anh Damon một tí tại nhà hàng ăn nhanh Roy Rogers không?”

“Không phải đồ ăn nhanh đâu, bố yêu ạ! Mà anh ấy giật tóc con trước. Damon gần như giật hết tóc của con rồi, bây giờ trông con chả khác gì Baby Clare không có tóc vậy.”

Baby Clare là con búp bê mà Jannie yêu quý nhất từ lúc mới hai tuổi. Con búp bê đó là “em bé” của Jannie, luôn có ý nghĩa thiêng liêng với con bé. Thiêng liêng với cả chúng tôi. Một lần chúng tôi để Baby Clare ở Williamsburg trong một chuyến dã ngoại, và đã phải quay xe trở lại. Kỳ diệu thay, Clare lúc đó đang chờ chúng tôi tại phòng bảo vệ, và đang trò chuyện vui vẻ với chú bảo vệ.

“Dù sao thì con cũng không giật được tóc của anh Damon. Anh ấy gần như trọc mà bố. Nana đã cắt tóc kiểu mùa hè cho anh ấy rồi. Bố cứ chờ đến lúc nhìn thấy anh trai trọc lóc của con mà xem. Anh ấy đúng là một quả bóng bi-a!”

Tôi có thể nghe tiếng con bé cười. Tôi có thể nhìn thấy Jannie cười. m thanh nền là tiếng Damon muốn giành lấy điện thoại. Nó muốn bác bỏ lời của con bé về mái tóc mới cắt của mình.

Sau khi xong chuyện với các con, tôi nói chuyện với Nana.

“Mọi chuyện thế nào rồi, Alex?” bà đi thẳng vào vấn đề như mọi khi. Lẽ ra bà có thể trở thành một thám tử xuất sắc, hoặc bất cứ ai bà muốn. “Alex, bà hỏi mọi chuyện sao rồi?”

“Mọi việc rất ổn bà ạ. Cháu yêu công việc của mình,” tôi nói với bà. “Còn bà khỏe không ạ?”

“Đừng bận tâm tới chuyện đó. Ta có thể trông hai đứa bé kể cả khi ta đang ngủ. Nhưng nghe giọng cháu có vẻ không được khỏe. Cháu không ngủ được và mọi việc chưa có tiến triển gì phải không?”

Chúa ơi, bà thật mạnh mẽ nếu muốn. “Không được tốt như cháu kỳ vọng,” tôi nói với bà. “Nhưng tối nay cũng đã có tín hiệu tốt.”

“Bà biết,” Nana nói, “thế nên cháu mới gọi điện muộn như thế này. Nhưng cháu không định chia sẻ những tin tức tốt lành với bà nội của cháu. Cháu sợ bà gọi đến tòa báo Washington Post.”

Chúng tôi luôn đề cập đến vấn đề này trước mỗi vụ việc mà tôi thực hiện. Bà luôn luôn muốn biết thông tin mật, mà tôi lại không thể nhân nhượng.

“Cháu yêu bà,” cuối cùng tôi nói. “Đó là điều tốt nhất cháu có thể làm ngay bây giờ.”

“Bà cũng yêu cháu, Alex Cross à. Đó là điều tốt nhất bà có thể làm.”

Bà đành phải dừng lại cuộc nói chuyện tại đây.

Sau khi gọi điện xong cho Nana và lũ trẻ, tôi nằm trong bóng tối trên chiếc giường khách sạn bừa bộn, chẳng mấy dễ chịu. Tôi không muốn phục vụ phòng hay bất cứ ai khác vào phòng mình, nhưng tấm bảng Đừng Làm Phiền không phải là vấn đề đối với FBI.

Tôi đặt một chai bia dựng đứng ngay trên ngực. Tôi thở chậm chạp, giữ chai bia cân bằng ở vị trí đó. Tôi chưa bao giờ thích ở trong khách sạn, kể cả khi đi nghỉ.

Tôi lại bắt đầu suy nghĩ về Naomi. Khi còn nhỏ như Jannie, cô bé thường ngồi trên vai tôi để có thể nhìn thấy “xa, rất xa trong Thế Giới Người Lớn”. Tôi nhớ trước đây Naomi nghĩ rằng Giáng sinh là “Ngày để hôn”, vì vậy cô bé cứ hôn mọi người trong suốt kỳ nghỉ.

Cuối cùng, tôi tập trung suy nghĩ về gã quái vật, kẻ đã cướp Scootchie khỏi tay chúng tôi. Cho đến nay, gã quái vật vẫn đang giành phần thắng. Hắn dường như bất khả chiến bại, không ai tóm được hắn; hắn chưa hề phạm sai lầm, và không để lại bất kỳ một manh mối nào. Hắn hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình… hắn thậm chí còn giễu cợt tôi bằng cách để lại một tấm bưu thiếp nhỏ xinh xắn trong phòng tôi. Điều đó có nghĩa gì?

Có thể hắn đã đọc cuốn sách của tôi về Gary Soneji, tôi nghĩ. Chắc hắn đã đọc cuốn sách của tôi. Hắn bắt Naomi để thách thức tôi? Có lẽ để chứng minh hắn giỏi ra sao.

Tôi không thích ý nghĩ này chút nào.