Nụ Hôn Của Casanova

Chương 28

Tích tắc. Tích tắc

Kate McTiernan nghĩ mình nghe thấy gì đó. Cũng có thể là do cô tưởng tượng. Chắc chắn ở nơi này người ta chỉ muốn phát điên.

Lại âm thanh đó. Sàn gỗ phát ra những âm thanh kẽo kẹt nhỏ xíu. Cửa mở, hắn bước vào phòng mà không nói một lời.

Hắn kia rồi! Casanova. Hắn đã đeo một chiếc mặt nạ khác. Trông hắn giống như một loại chúa tể hắc ám - xương xương, dẻo dai. Đây là hình ảnh tưởng tượng của hắn về chính mình hay sao?

Về mặt hình thể, hắn có lẽ được coi là một gã lực lưỡng tại trường đại học, hay thậm chí là một xác chết trong phòng khám nghiệm tử thi, cách ví von thứ hai cô thấy đúng hơn.

Cô để ý tới quần áo của hắn: quần jean xanh bó sát, bạc phếch, ủng cao bồi đen lấm lem đất, không mặc áo sơ mi. Hắn có cơ thể cực kỳ săn chắc, ắt hẳn rất tự hào về bộ ngực cuồn cuộn của mình. Cô cố gắng nhớ tất cả mọi thứ - để chờ đến giây phút chạy trốn.

“Tôi đã đọc tất cả các quy tắc,” Kate nói, cố hết sức tỏ ra bình tĩnh dù người run lẩy bẩy. “Rất tỉ mỉ, rõ ràng.”

“Cảm ơn. Không ai thích quy tắc cả, tôi lại càng không. Nhưng đôi khi lại cần thế.”

Chiếc mặt nạ che giấu khuôn mặt hắn và thu hút sự chú ý của Kate. Cô không cách nào rời mắt khỏi nó. Nó gợi cho cô nhớ về những chiếc mặt nạ trang trí tinh xảo ở Venice. Một chiếc mặt nạ vẽ tay, đầy tính lễ nghi trong từng chi tiết nghệ thuật, và đẹp kỳ lạ. Có phải hắn ta đang cố tỏ ra quyến rũ? Kate tự hỏi. Thật sao?


“Tại sao anh lại đeo mặt nạ?” cô hỏi, giữ giọng nói ra vẻ khúm núm, tò mò, nhưng không vặn vẹo.

“Như tôi đã nói trong mảnh giấy đó, sẽ có ngày em được tự do. Em sẽ được thả. Đó là tất cả những gì trong kế hoạch dành cho em. Tôi thật không chịu nổi khi thấy em tổn thương.”

“Nếu tôi ngoan ngoãn. Nếu tôi tuân lệnh.”

“Ừ. Nếu em ngoan thì tôi cũng không khó khăn lắm đâu Kate ạ. Tôi thích em vô cùng.”

Cô muốn tấn công hắn, muốn tóm hắn. Bây giờ chưa phải lúc, cô cảnh cáo bản thân. Đợi đến khi mày chắc chắn đã. Mày sẽ chỉ có một cơ hội đánh bại hắn thôi.

Hắn dường như đọc được ý nghĩ của cô. Hắn rất nhanh trí, rất sáng suốt.

“Không karate,” hắn nói, và cô cảm thấy hắn đang mỉm cười phía sau mặt nạ. “Hãy nhớ điều đó, Kate. Tôi đã chứng kiến bài biểu diễn của em trên võ đường. Tôi đã dõi theo em. Em rất nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Tôi cũng vậy. Tôi chả lạ gì võ thuật đâu.”

“Tôi có nghĩ thế đâu.” Kate cau mày nhìn lên trần nhà. Cô trợn ngược mắt. Cô nghĩ trong trường hợp đầy căng thẳng này thì diễn như vậy là hợp lý. Emma Thompson hay Holly Hunter[1] không bị đe dọa, nhưng phải tử tế.

[1] Emma Thompson (1959), diễn viên, nhà biên kịch người Anh. Holly Hunter (1958), diễn viên Mỹ.

“Nếu vậy thì tôi xin lỗi. Tha lỗi cho tôi,” hắn nói. “Tôi không nên suy bụng ta ra bụng người. Tôi sẽ không làm như vậy nữa. Hứa đấy.”

Đôi lúc, hắn xem ra khá bình thường, nhưng đó lại là điều khiến cô khiếp sợ hơn bất cứ thứ gì khác cho đến lúc này. Trông họ cứ như đang trò chuyện thân tình trong một ngôi nhà xinh xắn bình thường, chứ không phải ở ngôi nhà kinh dị của hắn.

Kate nhìn bàn tay hắn. Các ngón tay khá dài, thậm chí có thể được coi là thanh lịch. Bàn tay của một kiến trúc sư? Của bác sĩ? Hay của nghệ sĩ? Chắc chắn không phải bàn tay của người lao động chân tay.

“Vậy anh muốn gì ở tôi?” Kate quyết định hỏi trực tiếp hắn. “Tại sao tôi ở đây? Tại sao là căn phòng này, những bộ quần áo này? Tất cả những gì về tôi?”

Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh. Đúng là hắn đang cố gắng quyến rũ cô. “Ồ, tôi đoán tôi muốn yêu, và được đắm chìm trong tình yêu một thời gian. Mỗi ngày, tôi muốn cảm nhận sự lãng mạn thực sự khi còn có thể. Tôi muốn cảm thấy một cái gì đó thật đặc biệt trong cuộc sống. Tôi muốn được gần gũi người khác. Tôi không khác người. Ngoại trừ việc tôi hành động thay vì mơ mộng…”

“Anh không cảm thấy bất cứ điều gì sao?” cô hỏi, vờ quan tâm đến hắn. Cô biết rằng những kẻ tâm thần xã hội thì không thể có cảm xúc, ít nhất theo sự hiểu biết của cô.

Hắn nhún vai. Cô cảm thấy hắn đang mỉm cười lần nữa, cười cô. “Đôi khi tôi có rất nhiều cảm xúc. Tôi nghĩ mình quá nhạy cảm. Tôi có thể nói với em rằng em đẹp thế nào không?”

“Trong hoàn cảnh hiện tại thì tôi mong là không.”

Hắn cười thoải mái và nhún vai lần nữa. “Được rồi. Thỏa thuận vậy nhé? Ta không nói chuyện ngọt nhạt. Ít nhất không phải bây giờ. Hãy nhớ rằng tôi có thể lãng mạn. Tôi thích thế lắm.”

Cô không kịp chuẩn bị cho hành động bất ngờ, nhanh như sóc của hắn. Khẩu súng gây mê bỗng đâu thò ra bắn trúng cô, nòng súng giật mạnh. Cô nhận ra tiếng súng lách cách, ngửi thấy mùi ozone. Kate ngã dúi dụi vào tường phòng ngủ, cộc đầu vào tường. Cú va chạm khiến cả ngôi nhà rung chuyển - dù cô đang bị giam giữ ở đâu chăng nữa.

“Ôi! Chúa, không,” Kate khẽ rên rỉ.

Hắn đang đè lên người cô. Tay chân vung lên, tất cả trọng lượng của hắn đổ dồn xuống người cô. Hắn sẽ giết cô ngay bây giờ. Ôi Chúa ơi, cô không muốn chết như thế này, kết thúc cuộc sống của mình theo cách này. Thật là vô nghĩa, ngớ ngẩn, thê thảm.

Cơn thịnh nộ dữ dội bừng bừng trào lên trong người cô. Với một nỗ lực tuyệt vọng, cô cố tung chân đá, nhưng không thể cử động cánh tay. Ngực cô nóng ran. Cô cảm thấy hắn xé tung áo, rờ rẫm cơ thể cô. Hắn đang lên cơn dục tính. Cô cảm thấy hắn đang cọ xát vào cô.

“Không, xin đừng,” cô rên rỉ. Giọng cô nghe mơ hồ.

Hắn dùng cả hai tay bóp vú cô. Cô nếm thấy vị máu, những giọt máu ấm nhỏ từ khóe môi. Cuối cùng Kate khóc. Cô uất nghẹn, hầu như không thở được.

“Tôi chỉ cố gắng tỏ ra thân thiện thôi mà,” hắn nói qua hàm răng nghiến chặt.

Hắn bất ngờ dừng lại. Hắn nhổm dậy và cởi phắt chiếc quần jean xanh xuống mắt cá chân. Hắn không thèm cởi hẳn quần ra.

Kate nhìn chằm chằm lên hắn. dương v*t của hắn rất lớn. Cương cứng hết cỡ, tươi sáng với máu rần rật và tĩnh mạch dày. Hắn gieo mình xuống người cô và cọ xát vào cơ thể cô, dần dần từ vú, lên cổ, rồi đến mắt môi.

Kate bắt đầu chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giữa hư và thực. Cô cố gắng bám vào mỗi suy nghĩ chợt đến với mình. Cô cần cảm thấy được kiểm soát, dù chỉ là kiểm soát suy nghĩ của chính mình.

“Mở mắt ra đi,” hắn cảnh báo cô với một tiếng gầm sâu trong cổ họng. “Hãy nhìn tôi này, Kate. Đôi mắt của em đẹp lắm. Em là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng biết. Em biết không? Em có biết em khêu gợi thế nào không?”

Hắn đang đê mê. Kate dường như cũng tê dại. Cơ thể mạnh mẽ của hắn uốn éo, trườn bò, quằn quại khi hắn ra vào cửa mình cô. Hắn ngồi dậy mân mê bộ ngực cô lần nữa. Hắn vuốt tóc rồi rờ khắp mặt cô. Những va chạm dần trở nên nhẹ nhàng. Điều đó chỉ làm cô khổ sở hơn. Cô cảm thấy nhục nhã và xấu hổ kinh khủng. Cô căm thù hắn.

“Tôi yêu em nhiều lắm, Kate ạ. Tôi yêu em nhiều đến mức không diễn đạt nổi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như thế này. Tôi đảm bảo là chưa bao giờ. Chưa bao giờ giống như thế này.”

Kate nhận ra hắn không định giết cô. Hắn sẽ để cô sống. Hắn sẽ trở lại nhiều lần nữa bất cứ khi nào hắn muốn cô. Cảm xúc sợ hãi lấn chiếm khiến Kate cuối cùng cũng ngất đi. Cô để mặc mình chìm vào vô thức.

Cô không hề hay biết lúc hắn đặt lên môi cô nụ hôn tạm biệt nhẹ nhàng nhất. “Tôi yêu em, Kate yêu dấu. Và tôi thực sự xin lỗi về điều này. Tôi có thể cảm thấy… tất cả.”