Nụ Hôn Của Casanova

Chương 114

Với tôi mọi việc chưa kết thúc. Công việc mới hoàn thành một nửa. Hai ngày sau, tôi lê bước dọc con đường mòn xơ xác xuyên qua rừng, ngăn cách tuyến đường 22 và căn nhà dưới lòng đất. Những cảnh sát địa phương tôi đi ngang qua trông buồn rầu, yên lặng. Họ nặng nề bước ra khỏi khu rừng, đầu cúi gằm, không nói chuyện với nhau, khuôn mặt nhợt nhạt không biểu lộ cảm xúc gì.

Họ đã thấy tận mắt lũ quái vật mặt người. Họ đã nhìn thấy những tác phẩm phức tạp và khủng khiếp của bác sĩ Will Rudolph và con quái vật tự xưng là Casanova. Vài người trong số họ đã khám phá ngôi nhà kinh dị đó.

Giờ thì hầu hết mọi người đều biết tôi. Tôi cũng nằm trong lực lượng chính quy cùng chiến đấu với họ. Mấy người gật đầu hay vẫy tay chào tôi. Tôi cũng vẫy chào đáp lại.

Cuối cùng, tôi phần nào đã được chấp nhận ở Bắc California này. Hai mươi năm trước, điều này là không thể, ngay cả trong những hoàn cảnh cực kỳ cam go. Tôi bắt đầu có chút cảm tình với miền Nam, hơn cả tôi mong đợi.

Tôi có một ý khác, một giả thiết hợp lý về Casanova. Nó liên quan tới một điều mà tôi đã phát hiện ra trong cuộc đấu súng tại khu rừng này và trên đường phố đồi Chapel. Mày sẽ không bao giờ tìm thấy anh ta, tôi nhớ lại lời Rudolph lúc hấp hối. Không bao giờ nói không bao giờ, Will.

Kyle Craig đã có mặt tại căn nhà kinh dị vào buổi chiều ấm áp mờ sương đó. Khoảng hai trăm người gồm cả đàn ông và phụ nữ là cư dân đồi Chapel, lực lượng cảnh sát Durham, cũng như quân đội đến từ pháo đài Bragg, Bắc California đều đổ về nơi này. Bản thân họ đang dần hiểu rõ lũ quái vật mặt người hơn.


“Được sống và làm cảnh sát quả thật rất tuyệt vời,” Kyle nói với tôi. Mỗi lần gặp anh, tôi lại cảm thấy anh càng ngày càng thâm thuý hơn. Anh làm cho tôi lo lắng. Kyle luôn cô độc. Là một kẻ chỉ biết đến công việc. Rõ ràng như một mũi tên chỉ biết thẳng tiến. Khi nhìn vào cuốn kỷ yếu Duke, tôi cũng thấy anh như vậy.

“Tôi cảm thấy tiếc thay cho những người dân địa phương vì chuyện này mà kéo ra đây,” tôi nói với Kyle. Tôi chậm rãi nhìn quanh hiện trường vụ án ma quái. “Đến chết họ cũng không quên nổi cảnh tượng này. Họ sẽ còn bị ám ảnh hàng năm trời.”

“Anh thì sao, Alex?” Kyle hỏi, đôi mắt xanh xám chăm chú xoáy thẳng vào tôi. Đôi khi, anh có vẻ quan tâm đến tôi.

“Ồ, giờ tôi đã thấy quá nhiều cảnh kinh dị rồi, thật khó mà chọn ra cảnh kinh dị nhất,” tôi nhếch mép thú thật. “Tôi sẽ sớm trở về nhà. Tôi sẽ để hai đứa con ngủ chung một thời gian. Dù sao thì chúng cũng thích vậy. Chúng sẽ không thể hiểu được lý do thực sự. Có lẽ bọn trẻ bên cạnh bảo vệ tôi mới ngủ yên được. Nếu tôi gặp ác mộng, chúng sẽ đập tay lên ngực tôi.”

Cuối cùng Kyle mỉm cười. “Anh thực khác thường, Alex. Anh rất cởi mở nhưng cũng không kém phần bí ẩn.”

“Càng ngày tôi càng khác thường,” tôi nói với Kyle. “Nếu có một ngày anh phải đi bắt một con quái vật mới, đừng ngần ngại gọi cho tôi. Tôi sẽ săn lùng chúng.” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, cố gắng kết nối nhưng hoàn toàn thất bại. Kyle cũng bí ẩn, không hề cởi mở với bất cứ ai mà tôi biết.

“Tôi sẽ cố gắng không gọi,” Kyle nói. “Dù vậy anh cũng nên nghỉ ngơi đi. Ngay lúc này một gã quái vật đang tung hoành tại thành phố Chicago. Một gã khác ở Lincol và Concord, Massachusetts. Có một tên khốn chuyên bắt cóc trẻ em ở Austin, Texas. Đúng ra là trẻ sơ sinh. Những kẻ giết người hàng loạt ở Orlando và Minneapolis.”

“Chúng ta vẫn còn việc phải làm ở đây,” tôi nhắc nhở Kyle.

“Thật vậy sao?” anh hỏi, nhả từng chữ với vẻ châm chọc. “Việc gì thế, Alex? Ý anh là xới đất lên ấy hả?”

Kyle Craig và tôi đứng xem cảnh tượng đáng sợ được phơi bày gần ngôi nhà dưới lòng đất. Bảy, tám mươi người đàn ông bận rộn đào xới đồng cỏ nằm ở phía Tây ngôi nhà “bốc hơi”. Họ dùng cuốc chim và xẻng nặng trịch. Tìm kiếm thi thể những nạn nhân của vụ giết người. Công việc đào xới.

Từ năm 1981, hai con quái vật đã bắt cóc và giết hại những phụ nữ thông minh xinh đẹp khắp miền Nam. Triều đại kinh dị kéo dài suốt mười ba năm. Đầu tiên, tôi yêu một người phụ nữ. Rồi tôi chỉ đơn giản mang nàng đi thôi. Will Rudolph đã viết như vậy trong cuốn nhật ký công khai ở California. Tôi tự hỏi trò đa cảm ấy là của gã hay kẻ sinh đôi. Tôi băn khoăn không biết Casanova nhớ bạn hắn đến nhường nào. Hắn đau đớn ra sao. Hắn lên kế hoạch đối phó với sự mất mát của mình như thế nào. Hắn đã có dự định nào chưa?

Tôi tin rằng Casanova đã gặp Rudolph tại một thời điểm nào đó năm 1981. Chúng chia sẻ bí mật cấm: Chúng thích bắt cóc, hãm hiếp, và, đôi khi, tra tấn phụ nữ. Bằng cách nào đó, chúng đã nghĩ ra ý tưởng giam giữ những phụ nữ nổi bật trong hậu cung, những phụ nữ đủ rực rỡ hấp dẫn để duy trì niềm thích thú của chúng . Trước đây chúng chưa từng có ai để chia sẻ bí mật này. Rồi bỗng nhiên chúng có nhau. Tôi cố gắng tưởng tượng xem cảm giác không bao giờ có ai để tâm sự - chưa một lần trong đời - rồi đến năm hai mốt, hai hai tuổi tự dưng có người chia sẻ thì như thế nào.

Bọn chúng đều chơi những trò độc ác, sưu tập cả một hậu cung toàn những người đẹp trong khu vực Tam Giác Nghiên cứu và vùng Đông Nam. Giả thuyết của tôi về sự sinh đôi gần đúng với sự thật. Chúng rất thích bắt cóc và giam giữ những người phụ nữ đẹp. Chúng cũng từng cạnh tranh với nhau. Chính vì vậy mà Will Rudolph cuối cùng đã phải đi con đường riêng một thời gian. Đến với Los Angeles. Gã trở thành Vị Khách Lịch Thiệp ở đó. Gã cố gắng làm theo cách riêng của mình. Casanova, kẻ có máu sát nhân vùng hơn, tiếp tục hoạt động tại miền Nam, nhưng chúng vẫn liên lạc. Chúng chia sẻ những câu chuyện. Chúng cần phải chia sẻ. Chia sẻ thành tích là một phần trong niềm vui của chúng. Cuối cùng Rudolph đã kể những câu chuyện đó cho một phóng viên ở Los Angsles Times. Gã nếm trải sự nổi tiếng và tai tiếng, và thấy thích thú. Casanova thì không. Hắn thiên về cô độc. Hắn là quái nhân; một kẻ có óc sáng tạo, tôi tin là vậy.

Tôi nghĩ mình có thể đoán ra hắn. Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy Casanova không đeo mặt nạ.

Tôi chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung tại hiện trường vụ án nhốn nháo. Tôi cảm thấy váng vất, nhưng cũng chẳng quan trọng nữa; từ lâu chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Casanova, tên sát nhân vùng, tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ. Hắn có thể vẫn đang quanh quẩn giữa Durham và đồi Chapel. Hắn đã gặp Will Rudolph vào khoảng thời gian xảy ra vụ sát hại cặp đôi vàng. Cho đến nay, hắn tính toán mọi thứ cặn kẽ đến mức gần như hoàn hảo. Cuối cùng thì hắn đã phạm sai lầm trong cuộc đọ súng hai ngày trước đây. Một sai lầm nhỏ, nhưng đôi khi lại vô cùng tai hại. Tôi nghĩ mình có thể đoán ra Casanova là ai. Nhưng tôi không thể chia sẻ thông tin đó với FBI. Tôi là “quả lựu đạn mở kíp” đúng không nhỉ? Kẻ “ngoài cuộc” trong vụ này. Vậy cứ để thế đi.

Kyle Craig và tôi cùng nhìn về một chỗ khá xa giữa đám cỏ cao và bụi kim ngân, nơi người ta đang đào xới. Hàng loạt ngôi mộ, tôi nghĩ khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp, thật là một khái niệm hay của thế kỷ mười chín.

Một người đàn ông cao lớn hói đầu lúi húi dưới cái hố sâu hoắm bỗng đứng thẳng lên trên nền đất mềm. Anh ta vẫy cánh tay dài cao quá đầu, đầu anh ta bóng loáng mồ hôi. “Bod Shaw đây!” Anh ta dõng dạc hét to tên mình.


Tên của người đào xới là tín hiệu bằng lời cho biết một thi thể phụ nữ nữa được tìm thấy. Toàn bộ đoàn cảnh sát giám định y khoa Bắc Carolina đang chứng kiến cảnh tượng rùng rợn không thể tin được, chỉ có thể gặp trong cơn ác mộng. Một người chạy về phía người vừa đào được thi thể với dáng lạch bạch ngiêng ngả hết sức kì quặc, nếu trong hoàn cảnh khác có lẽ Kyle và tôi đã phá lên cười. Anh chìa tay giúp Shaw ra khỏi ngôi mộ.

Những chiếc máy quay tại hiện trường di chuyển về phía Shaw, một người trong lực lượng quân đội Mỹ đến từ pháo đài Bragg. Một nữ phóng viên xinh đẹp gần đó được trang điểm nhẹ rồi nói trước ống kính camera.

“Họ vừa tìm thấy nạn nhân thứ hai ba,” phóng viên nói với giọng trang trọng đúng mực. “Cho đến nay, tất cả nạn nhân đều là phụ nữ trẻ. Những vụ giết người khủng khiếp…”

Tôi rời mắt khỏi máy quay truyền hình, không nén được tiếng thở dài.

Tôi nghĩ về những đứa trẻ giống như Damon và Janelle của tôi, ngồi nhà xem những cảnh tượng này. Đây là thế giới mà chúng được thừa hưởng. Những con quái vật mặt người tác oai tác quái khắp nơi, phần lớn trong số chúng đều ở Mỹ và Châu u. Tại sao lại thế? Trong nước mà chúng ta đang uống có cái gì sao? Hay những món ăn nhanh giàu chất béo có vấn đề? Hay chương trình truyền hình sáng thứ bảy không ổn?

“Về nhà quách đi, Alex”, Kyle nói với tôi. “Kết thúc rồi. Anh không bắt được hắn đâu, tôi đảm bảo đấy.