Nụ Hôn Của Casanova

Chương 108

Tôi bật đèn phía trên đầu căn phòng đầu tiên thì nhìn thấy một trong những phụ nữ bị giam cầm. Maria Jane Capaldi rúm ró dựa vào tường như một cô gái nhỏ sợ hãi. Tôi biết cô là ai. Tôi đã gặp cha mẹ cô khoảng một tuần trước, đã xem những bức hình thời nhỏ thân thương của cô.

“Xin đừng làm hại tôi. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa đâu,” Maria Jane cầu xin bằng giọng thì thầm, hơi khàn.

Cô gái co quắp, người khẽ lắc lư qua lại. Cô mặc quần tất màu đen tơi tả và áo phông Nirvana nhăn nhúm. Maria Jane chỉ mới mười chín tuổi, học chuyên ngành nghệ thuật và là hoạ sĩ triển vọng của bang Bắc Carolina tại Raleigh.

“Tôi là thám tử cảnh sát,” tôi thì thầm, hết sức từ tốn. “Giờ đây không ai có thể làm hại cô nữa. Chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép chúng.”

Maria Jane rên rỉ, và bắt đầu khóc vì nhẹ nhõm. Toàn thân cô run lên cầm cập.

“Hắn sẽ không thể làm hại cô nữa, Maria Jane,” tôi quả quyết bằng giọng nhẹ nhàng nhất mà tôi thốt ra được. Thật tình thì tôi hầu như không thể mở lời. “Tôi phải tìm những người khác nữa. Tôi sẽ trở lại, tôi hứa đấy. Tôi để cửa mở cho cô rồi. Cô có thể ra ngoài. Giờ cô an toàn rồi.”


Tôi phải giúp đỡ những người khác. Hậu cung chứa những người phụ nữ đặc biệt của hắn ở ngay tại đây. Naomi là một trong số họ.

Tôi bước vào căn phòng kế dọc hành lang. Tôi vẫn thở hổn hển. Những cảm xúc vui mừng, sợ hãi, buồn bã đan xen lẫn lộn.

Một người phụ nữ tóc vàng cao ráo trong phòng nói với tôi rằng tên cô là Malissa Stanfield. Tôi nhớ cái tên này. Cô học trong trường y tá. Tôi có quá nhiều câu hỏi, nhưng thời gian thì chỉ đủ cho một câu.

Tôi chạm nhẹ vào vai cô. Cô rùng mình, rồi đổ sụp trước mắt tôi. “Cô có biết Naomi Cross ở đâu không?” tôi hỏi cô.

“Tôi không chắc,” Melissa nói. “Tôi không biết cách bố trí ở nơi này.” Cô lắc đầu khóc. Có lẽ cô còn không biết tôi đang nói về ai.

“Giờ cô an toàn rồi. Cơn ác mộng giờ đã kết thúc, Melissa à. Để tôi giúp những người khác nữa,” tôi thì thầm.

Trở lại đại sảnh, tôi thấy Sampson đang phá khoá một cánh cửa. Tôi nghe thấy cậu ấy nói, “Tôi là thám tử cảnh sát. Giờ an toàn rồi.” Giọng cậu ấy hết sức nhẹ nhàng: Người Lịch Thiệp mang tên Sampson.

Những người phụ nữ được giải cứu bước ra khỏi phòng giam, choáng váng và hoang mang. Họ ôm nhau ở ngoài hành lang. Hầu hết đều nức nở, nhưng tôi có thể cảm thấy sự nhẹ nhõm, thậm chí là niềm vui sướng của họ. Cuối cùng, đã có người đến cứu họ.

Tôi bước vào hành lang thứ hai ngay sau hành lang đầu tiên. Có nhiều cánh cửa bị khoá hơn. Liệu Naomi có ở đây? Cô bé còn sống hay không? Tim tôi đập thình thịch trưởng chừng như không thể chịu đựng nổi.

Tôi mở cánh cửa đầu tiên bên phải thì thấy cô bé ở đó. Scottchie đây rồi. Một cảnh tượng đẹp đẽ nhất trần gian.

Nước mắt tôi cuối cùng cũng trào ra. Bây giờ tôi lại là người không thể thốt lên lời. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được những gì xảy ra lúc ấy giữa hai chú cháu. Từng từ ngữ, vẻ mặt, sắc thái.

“Cháu biết chú sẽ đến cứu cháu mà, chú Alex,” Naomi nói. Cô bé loạng choạng lao vào vòng tay tôi mà ôm thật chặt.

“Ôi, Naomi yêu dấu,” tôi thì thầm. Tôi có cảm giác người nhẹ bẫng đi mấy nghìn cân. “Thế là không uổng công chú rồi. Gần như là vậy.”

Tôi phải nhìn cô bé rõ hơn. Tôi khum hai tay ôm khuôn mặt quý giá của cô cháu gái. Cô bé trông rất mong manh và nhỏ bé giữa gian phòng. Nhưng vẫn còn sống! Cuối cùng tôi đã tìm được cô bé.

Tôi gọi lớn để Sampson nghe thấy. “Tớ tìm thấy Naomi rồi. Chúng ta tìm thấy rồi, John ơi! Ở đây! Bọn tớ đang ở đây!”

Scootchie và tôi ôm nhau thật chặt, giống như trước đây. Nếu như có lần nào đó tôi từng hối tiếc khi trở thành thám tử, thì sự đoàn tụ hôm nay bù đắp tất cả. Tôi nhận ra rằng chính vì tưởng cô bé đã chết nên tôi càng không bao giờ từ bỏ cuộc chiến. Không bao giờ bỏ cuộc.

“Cháu biết chú sẽ ở đây giống như thế này mà. Cháu đã mơ thấy thế. Cháu sống ở chờ đợi khoảnh khắc này. Ngày nào cháu cũng cầu nguyện, và giờ thì chú đây rồi.” Naomi gắng gượng nở nụ cười tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy. “Cháu yêu chú.”

“Chú cũng yêu cháu. Chú nhớ cháu đến phát điên lên mất. Mọi người trong gia đình cũng vậy.” Một lúc sau, tôi nhẹ nhàng buông Naomi ra.

Tôi nghĩ đến lũ quái vật, và cách chúng suy nghĩ lúc này. Vẫn đang bàn mưu tính kế. Leopold và Loeb đều đã trưởng thành, phạm những tội ác hoàn hảo.

“Có chắc cháu ổn không?” Cuối cùng tôi mỉm cười, ít nhất cũng gượng cười.

Tôi thấy sự mạnh mẽ quen thuộc trở lại trong đôi mắt Naomi. “Chú cứ đi đi. Cứu những người khác nữa,” cô bé thúc giục tôi. “Hãy giải cứu những người còn lại bị hắn nhốt trong phòng giam.”

Ngay lúc đó, một âm thanh khủng khiếp kỳ lạ phát ra từ phía hành lang. Một tiếng thét đau đớn. Tôi chạy từ phòng Naomi ra thì nhìn thấy một cảnh tượng mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra, dù trong cơn ác mộng tồi tệ nhất.