Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 2 - Chương 37: Sói tới

“Phát sinh chuyện gì?” Nàng tùy tiện kéo một người dò hỏi.

Tên binh lính kia biểu tình vẻ mặt kinh tủng, chỉ vào phía sau, run giọng nói: “Có, có bầy sói!”

“Bầy sói?” Hàn Linh nghi hoặc mà quay đầu nhìn xung quanh, nhìn lên dưới, nàng sắc mặt đại biến, cả kinh kêu to, “A, chạy mau a!”

Trên núi chỗ sâu trong rừng rậm không biết khi nào chạy ra mấy chục con sói hoang, đang lấy tấn tốc độ mạnh mẽ đánh lén lại đây, mọi người đều đang chạy như điên, chạy trốn. Nhưng kỳ quái chính là, bầy sói kia dường như đối thịt người không có hứng thú, ở sau khi mọi người an toàn thoát đi, gom lại phía dưới một cây đại thụ đoạt thức ăn đặt ở dưới tàng cây thịt chó kho tàu nướng đến thơm ngào ngạt.

Phía trên đại thụ, Long Chi Vũ phủi xuống bụi đất trên tay, ngắm nhìn phương hướng dưới chân núi cười nhạt. Hắn càng ngày càng bội phục thủ đoạn luyện binh của phụ thân, hắn dường như sớm đoán được công chúa sẽ không ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, cố ý để lại chuẩn bị ở sau. Cứ như vậy, bảo đảm tất cả mọi người có thể đúng hạn mà tới doanh địa, mọi người vui mừng.

Trên đài chỉ huy, Long Khiếu Thiên từ chỗ cao nhìn xuống phía dưới các binh lính chật vật bất kham, một cảm giác thành tựu đột nhiên sinh ra. Hắn biểu tình bộ mặt nghiêm túc, cất cao giọng nói: “Rất tốt, các ngươi mỗi người đều đúng hạn về tới doanh địa. Người khiêng cờ tiên phong đâu?”

Hàn Linh nghe được hắn đang kêu nàng, thở hồng hộc mà từ trên mặt đất bò lên, trả lời: “Có.” Lần chạy như điên này, chỉnh nàng đến quá sức, toàn thân đều mau hư thoát.

Long Khiếu Thiên mắt ưng đen bóng liếc nhìn nàng, đặc biệt là chỗ quấn vải dệt xám xịt một lớp trên người nàng, giương giọng nói: “Cờ quân đâu?”

Hàn Linh từ trên người đem cờ quân đã bịt kín một lớp màu xám kéo xuống dưới, cầm ở trong tay giơ giơ lên, thở hổn hển nói: “Cờ còn người còn…… Cờ mất người chết.”

Long Khiếu Thiên ẩn nhẫn ý cười, cố ý trầm giọng nói: “Vậy cột cờ đâu?”

“Cột cờ ở……” Đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi chạy trốn quá nhanh, đã quên thu hồi cột cờ chỗ giấu cột cờ, như thế rất tốt, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đang ở nàng suy tư làm sao cùng hắn giải thích hết sức, Long Chi Vũ đột nhiên lên tiếng: “Cha, cột cờ ở đây.”

Trên tay hắn lấy đúng là cột cờ nàng giấu ở giữa núi, nàng tức khắc cảm động đến rơi nước mắt, vội nắm tay của Long Chi Vũ, một cái hăng hái mà cảm kích: “Đúng vậy, là ta để cho đại ca tạm thời thay ta bảo quản, cảm ơn đại ca.” Sắc mặt Long Chi Vũ có chút xấu hổ, ẩn nhẫn ý cười, tránh thoát tay, thầm nghĩ nàng thật đúng là không thấy ngại, còn không có cùng nhị đệ thành thân, liền đại ca đại ca kêu đến thân mật, thật đúng là có ý tứ.

Long Khiếu Thiên ở trên đài dùng sức mà nghẹn cười, có một người con dâu như vậy, về sau trong nhà muốn không náo nhiệt cũng không được, không biết khi nào nàng có thể kêu chính mình một tiếng cha chồng.

“Trước từng người về doanh nghỉ ngơi. Buổi trưa canh ba, đúng giờ tập hợp.” Vẫn là một gương mặt lạnh lùng, làm tướng quân, hắn không thể không lấy khuôn mặt như vậy đối xử với mọi người. Không có quân dung, dùng cái gì chấn quân uy?

Trên đường về doanh, Hàn Linh đối với đại ca của Long Chi Dực khen ngợi một hồi.

“Đại ca chàng thật là người tốt đó, cùng là người một nhà, tại sao ưu khuyết kinh ngạc lớn như vậy?”

Long Chi Dực nghe lời này trong lòng thật khó chịu, nàng như vậy vừa nói, chẳng phải là đem hắn cùng phụ thân hắn toàn mắng đi vào? Vứt cho nàng một cái liếc mắt, Long Chi Dực nói: “Đại ca ta nếu là không có cha ta bày mưu đặt kế, hắn không dám tùy ý giúp nàng.”

Hàn Linh nheo mắt, nghi hoặc nói: “Chàng là nói, là cha chàng cố ý phóng thủy? Lão già này, rốt cuộc ở đánh cái chủ ý gì?”

Nằm yên ở trong doanh trướng nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến rất nhiều động tĩnh, trong quân doanh hình như có chuyện phát sinh, Hàn Linh vẫn như cũ nằm ở trên giường, hướng ngoài cửa lên tiếng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng trả lời Băng Tư: “Nghe nói là quốc sư tới quân doanh, đang trò chuyện cùng Đại tướng quân.”

Hàn Linh tâm tư vừa động, quốc sư tới? Hắn tới nơi này làm cái gì? Không phải là lại nghĩ ra biện pháp gì mà muốn chỉnh nàng đi? Nàng động thân xuống giường, ăn mặc chỉnh tề, đi ra doanh trướng.

“Đi xem.”

Tới gần doanh trướng của Đại tướng quân, ngoài trướng ngừng cỗ xe ngựa đơn giản, không có quá nhiều người theo, chỉ có một người phu xe ở lại phía sau ở bên cạnh xe ngựa. Đơn giản không phô trương như vậy nhưng thật ra có chút ra ngoài dự kiến của Hàn Linh, nàng cho rằng lấy tôn sùng thân phận của quốc sư, đi ra ngoài phô trương nhất định không nhỏ, nhưng sự thật ra ngoài dự kiến của nàng.

Cùng binh lính thủ vệ ở ngoài trướng lên tiếng tiếp đón, không cho bọn họ lên tiếng, hai gã binh lính rất là khó xử, nhưng ai cũng đều biết nàng là công chúa, không dám cãi mệnh lệnh của nàng, cũng chỉ có thể tùy ý nàng quang minh chính đại mà ghé vào bên ngoài doanh trướng nghe lén đối thoại ở bên trong.

“Quốc sư xin yên tâm, chuyện của công chúa, trong lòng lão phu đều có chủ trương, nhất định sẽ không phụ quốc sư gửi gắm.”

Đó là giọng nói của Đại tướng quân, Hàn Linh hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm quốc sư này lại đang ra cái chủ ý xấu gì hại nàng?

Không có nghe được quốc sư trả lời, trực tiếp là tiếng Đại tướng quân tiễn khách: “Quốc sư đi thong thả! Tại hạ còn có quân vụ phải xử lý, liền không đưa tiễn.”

Hàn Linh nghe được tiếng bước chân hướng ra phía ngoài đi tới, nàng vội nghiêng người, làm bộ nhìn trời. Bóng người phía sau đi lướt qua lưng nàng, nàng hơi hơi nghiêng đầu, lại lần nữa thấy được chứng kiến vị “quốc sư” trong Thanh Minh Tự kia. Sợ hắn phát hiện chính mình, nàng lui lại mấy bước, bất thình lình mà từ trong doanh trướng lại đi ra một người, vừa vặn cùng nàng đụng phải.

“Ngượng ngùng.” Nàng trong lúc vô tình ngoái đầu nhìn lại, đụng phải một cặp con ngươi trong suốt sạch sẽ, như ánh sao lộng lẫy loá mắt.

“Phi Hiên?!” Nàng thực kinh ngạc, thế nhưng lại lần nữa gặp được hắn, hơn nữa vẫn là ở bên trong quân doanh.

Đối phương thối lui một bước, hướng nàng ra một cái dấu tay, trên mặt tươi cười nhợt nhạt.

“Ngươi là người trong phủ Quốc sư?” Nàng trong lòng suy đoán thân phận của hắn ở phủ Quốc sư, hắn đi ở phía sau quốc sư, chẳng lẽ là phụ tá, hoặc là thị vệ nhân vật linh tinh? Nhưng mà nhìn lại không giống, vậy hắn rốt cuộc là ai?

Phi Hiên gật đầu, nở nụ cười nhợt nhạt, như phù dung sớm nở tối tàn sáng lạn xuất sắc, trước mắt rực rỡ. Hàn Linh cũng trả lại hắn một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp: “Vậy hôm nào ta đi phủ Quốc sư tìm ngươi, bây giờ ta tương đối vội, thoát thân không được.”

Đối phương ngóng nhìn nàng, ý cười càng sâu, trả lại nàng một cái dấu tay, cáo từ mà đi. Hàn Linh say mê mà nhìn bóng dáng của hắn, nhìn hắn ngồi trên xe ngựa, màn xe rũ xuống, xa xa mà tuyệt trần rời đi, nàng vẫn như cũ nhìn phương xa, thất thần thật lâu.

Một tiếng khụ nặng ở bên tai bừng tỉnh nàng, nàng thế nhưng xuất thần lâu như vậy, ngay cả chính nàng đều có chút kinh ngạc. Quay đầu lại đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Long Khiếu Thiên, nàng ho nhẹ giọng, nói: “Đại tướng quân, quốc sư vừa mới cùng ông nói cái gì?”

Long Khiếu Thiên nhíu mày nói: “Việc này cùng cô không quan hệ.”

Hàn Linh vội la lên: “Tại sao không liên quan gì tới ta? Ta là đương sự, ta có quyền được biết.”

Long Khiếu Thiên trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Tám ngày sau, ta sẽ an bài một trận tỷ thí trước quân, nếu cô có thể thắng được tỷ thí, ta đây liền tính cô qua ải.”

“So cái gì?” Trong lòng Hàn Linh không có đáy, nhìn thần sắc của hắn trận tỷ thí này chỉ sợ không có đơn giản như vậy.

Long Khiếu Thiên nói: “Ta sẽ phái cho cô một trăm tên sĩ binh, cô đảm đương thống lĩnh của bọn họ, cô có thời gian tám ngày tới huấn luyện bọn họ. Tám ngày sau, cô sẽ suất lĩnh nhánh quân đội trăm người này, sẽ ứng chiến với một vạn nhân mã do Vũ Nhi dẫn dắt. Nếu cô có thể thủ thắng, liền tính cô qua ải, nếu không được, cô liền tiếp tục đợi ở trong quân doanh, cho đến khi ta vừa lòng mới thôi.”

Hàn Linh khó có thể tin, hắn không phải cùng nàng nói giỡn đi?

“Ông là nói, ta dùng một trăm người, đấu với một vạn người của Long Chi Vũ? Có lầm hay không? Một so một trăm, cái tỉ lệ này cũng quá cách xa đi?”

Long Khiếu Thiên trầm mặt xuống, nói: “Cô cũng có thể lựa chọn tiếp tục lưu tại quân doanh tôi luyện, dù sao quân doanh nhiều thêm một mình cô không nhiều lắm, thiếu một mình cô không ít.”

Hàn Linh cắn môi, nàng nhưng không nghĩ lại tiếp tục đợi ở trong doanh, hạ quyết tâm nói: “Được, ta tiếp thu điều kiện của ông.”

Bộ dạng lạnh lùng của Long Khiếu Thiên không tiếng động mà giãn ra, hắn sớm đoán được nàng nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì cá tính mạnh mẽ của nàng quyết định nàng sẽ không dễ dàng nhận thua.

“Đêm nay, ta sẽ đem chọn lựa kỹ càng ra tới một trăm người đưa đi cho cô, cô nhớ rõ kiểm tra và nhận.” Hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “chọn lựa kỹ càng”, ý vị không rõ.

Lại không phải bưu kiện, còn kiểm tra và nhận? Hàn Linh vứt cho hắn một cái nhìn xem thường.

Chờ đến khi nhìn thấy một trăm người kia, nàng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hắn cái gọi là chọn lựa kỹ càng, chính là từ toàn bộ trong quân doanh chọn lựa ra binh lính có khả năng chọn lựa kém đến không thể lại kém, nếu không chính là lớn lên hình thù kỳ quái, nếu không chính là già nua yếu ớt, đây thật là chọn lựa kỹ càng ra tới, bình thường ở quân doanh tùy tay bắt một người, còn không nhất định có thể lấy ra những cực phẩm này tới.

Khóe miệng Hàn Linh không ngừng mà run rẩy, nàng cố gắng ẩn nhẫn tức giận trong lòng xuống, mắt nhìn một trăm người ở trước mặt, dò hỏi: “Các ngươi đều là cái doanh nào từ đâu lại đây, bình thường phụ trách chức vụ gì?”

“Bẩm công chúa, chúng tiểu nhân là doanh nhà bếp, tổng cộng mười lăm người.”

“Chúng tiểu nhân đến từ chuồng ngựa, tổng cộng hai mươi người.”

“Chúng tiểu nhân đến từ nhà kho binh khí, tổng cộng năm mươi người.”

“Chúng tiểu nhân mười lăm người là lão binh sắp xuất ngũ, còn có nửa tháng là có thể rời khỏi quân đội.”

Nghe xong bọn họ hội báo, Hàn Linh tức giận đến sung máu não, Long Khiếu Thiên thật sự khinh người quá đáng, thế nhưng phái cho nàng một chút người trong quân đội không có sức chiến đấu nhất tới cho nàng huấn luyện, hắn là để cho nàng chơi làm rượu mọi nhà sao? Một nhóm người như vậy, để cho nàng huấn luyện như thế nào? Chỉ sợ huấn luyện thêm tám mười năm cũng không nhất định có thể luyện ra được binh giỏi tới, trận tỷ thí này còn có thể có hi vọng sao?

Hàn Linh hít sâu mấy hơi, đợi sau khi hơi thở vững vàng, mới miễn cưỡng hiện ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Rất tốt, các ngươi đi xuống trước, sáng mai còn ở nơi này tập hợp, ta muốn phân công nhiệm vụ cụ thể cho các ngươi.”