Cuối cùng đi tới đỉnh núi, trước mắt rộng mở thông suốt, là một loại phong cảnh khác. Hai bên hai mảnh khu kiến trúc tương đối san sát, cách xa nhau chỉ có trăm mét, đều treo một bảng hiệu ở trên cửa chính, bên trái là thư viện Bạch Tùng, bên phải là thư viện Thanh Bách.
Nghe nói hai thư viện này đều là triều đình bỏ vốn xây dựng, thư viện Bạch Tùng chuyên môn thu nhận con nối dõi của đại thần trong triều, đều là đệ tử quan gia, mà chỉ mỗi thư viện Thanh Bách, còn lại là không có quan hàm, nhưng ở dân gian hơi có con nhà giàu quyền thế. Cho nên phong cách kiến trúc hai bên vẫn là có chỗ không giống, bên trái thư viện Bạch Tùng nguy nga lộng lẫy, tường đỏ ngói vàng, mà bên phải thư viện Thanh Bách thì hơi có vẻ khiêm tốn chút, tường trắng ngói đen, kể từ đó, phân biệt giàu nghèo lập tức hiện rõ.
“Đứng lại! Dám đả thương huynh đệ của bang Thiên Ma ta, các ngươi ăn gan báo sao?” Trước mắt xuất hiện một đám người ngăn cản đường đi của bọn họ.
Hàn Linh ngẩng đầu liếc mắt lướt qua bọn họ một cái, xem cách ăn mặc của bọn họ hẳn là học sinh của thư viện Thanh Bách. Bang Thiên Ma? Nghe giống như là bang phái của giang hồ, thư viện Thanh Bách này xem ra thật là địa phương rồng rắn hỗn tạp, cái loại gì người cũng đều thu.
“Ta xem, là các ngươi ăn gan báo.” Nàng cười nhạo từ trên lưng của Băng Tư nhảy xuống, nàng tin tưởng bằng bản lĩnh của Băng Tư, đối phó những tiểu lâu la này, hoàn toàn không thành vấn đề.
Băng Tư hiểu ý, tiến lên một bước, che chở ở trước người của nàng. Chỉ có lúc này, nàng mới cảm thấy bóng dáng của Băng Tư là cao lớn như thế, nàng bắt đầu có chút kính trọng hắn.
“Linh nhi, ta tới bảo vệ ngươi.” Hàn Như Phong cũng đi theo che chở ở trước người của nàng.
Mắt của Hàn Linh trợn trắng, dựa vào hắn? Đáng tin sao?
Băng Tư bản lĩnh mạnh mẽ, không hổ là một cao thủ nhất đẳng, hai ba cái đã gạt ngã bọn họ. Nàng nhịn không được vì hắn vỗ tay, thật quá khốc!
“Các ngươi chờ đấy, thù này, chúng ta ắt kết rồi.” Rõ ràng là thua thảm bại, còn cứng rắn làm ra vẻ mập mạp, nhìn bóng dáng của mấy người đó chạy trối chết, nàng có chút khinh thường. Dù sao nàng có một ngự dụng bảo tiêu ở đây, sợ cái gì?
Vừa đến cửa của thư viện Bạch Tùng, chỉ thấy bên trong chạy ra một đám người, già trẻ đều có, các loại tư thế chạy cái gì cần có cũng đều có, chạy tới chỗ của bọn họ. Tức khắc trong đầu của nàng hiện ra tình cảnh khi thi đấu Ma-ra-tông, dựa vào xem trận này thật đúng là đồ sộ.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hàn Linh còn chưa kịp làm rõ tình hình, mấy người lão đầu nhi cầm đầu đã quay chung quanh ở bên người của Tử Nhi, hỏi han ân cần.
“Công chúa điện hạ, ngài đã tới, chúng ta nhìn sao nhìn ánh trăng, cuối cùng chờ mong ngài tới.”
“Công chúa điện hạ, trên núi dưới núi này liên lạc không tiện, chúng ta không thể nhận được tin tức đúng lúc, đến đây đón chào, mong ngài thứ tội.”
“Công chúa điện hạ, ngài nhất định mệt mỏi đi, mau vào nghỉ đi.”
Vẻ mặt của Tử Nhi kinh sợ, từ trong đám người bất lực mà nhô đầu ra nhìn về phía nàng, gửi cho nàng tin tức nhờ giúp đỡ.
Hồi lâu, Hàn Linh mới làm rõ tình hình. Đúng rồi, bây giờ Tử Nhi mới là thân phận công chúa.
Hàn Linh vội vàng đẩy đám người này ra, vì nàng giải vây nói: “Các vị, công chúa một đường mệt nhọc, cần phải nghỉ tạm, các ngươi dẫn đường nhanh lên, đưa nàng đến địa phương nghỉ chân.” Bây giờ nàng vẫn là một thân nam trang Hàn lưu, buộc cùng đuôi ngựa, nhẹ nhàng thoải mái đẹp trai, sống mái khó phân biệt, ai có thể nghĩ đến nàng mới là công chúa chân chính đâu?
“Dạ, dạ, mời công chúa.” Mấy người lão nhân dẫn đường, đưa đoàn người của bọn họ nghênh đón vào thư viện.
Thư viện xanh hoá thật tốt, bởi vì vốn dĩ chính là cảnh sắc thiên nhiên chiếm đa số, lấy tài nguyên ở ngay tại chỗ, cho nên chi phí tài chính không được quá nhiều. Nàng một đường cưỡi ngựa xem hoa, tâm tình không tồi, nghĩ những ngày kế tiếp sẽ phải vượt qua ở chỗ này, cảm giác có chút hưng phấn. Lại nói tiếp, rời khỏi cuộc sống vườn trường đã có năm sáu năm, thật đúng là hoài niệm đoạn năm tháng thanh thông kia. (thanh thông là gì vậy, có ai biết không?)
Tử Nhi được an bài ở tại phòng tổng thống mà bọn họ chuẩn bị riêng vì Hàn Linh, mà Hàn Linh công chúa này đây bộc lộ quan điểm thân phận theo học, cho nên chỉ có thể cùng học sinh khác cùng nhau bị an bài ở tại ký túc xá của học sinh. Ký túc xá của học sinh thông thường đều là hai người một gian phòng, không có phòng đơn, Hàn Linh bị Hàn Như Phong liều chết lôi đi ở chung cùng hắn, hắn còn lần nữa hướng nàng cam đoan tuyệt đối sẽ cùng đêm đó giống nhau, nước giếng không phạm nước sông.
Hàn Linh nghĩ hắn là biểu ca của nàng, hơn nữa tư thế ngủ cũng không tồi, từng có kinh nghiệm thử ngủ, tương đối có bảo đảm. Chung quy so với cùng người xa lạ khác không liên quan mạnh mẽ ở chung, thế là liền đáp ứng rồi.
Nàng không hỏi Băng Tư đến tột cùng ở chỗ nào, nhưng nàng biết hắn nhất định sẽ như hình với bóng mà đi theo nàng, cho dù là lúc nàng đang ngủ, cho nên trên cơ bản chính là ba người ở chung, nàng cũng không có gì phải lo lắng.
Lúc ăn cơm tối, nàng đem Tử Nhi ném cho một đống lão đầu nhi sơn trưởng bọn họ, đi tham gia tiệc đón gió bọn họ bày biện chỉ vì nàng. Nàng thừa nhận nàng rất xấu xa, nhưng là đối với bọn họ, nàng thật sự không có khẩu vị gì, còn không bằng đi nhà ăn của học sinh nhìn xem các soái ca, tìm hiểu một chút tình hình trước mắt.
Hàn Như Phong giống như miếng thuốc cao bôi trên da chó mà dính vào nàng, nàng đi tới chỗ nào, hắn liền theo tới chỗ đó. Băng Tư thì càng không cần phải nói, đánh chết hắn, cũng sẽ không rời khỏi nàng nửa bước. Kết quả là, sau lưng của nàng liền nhiều ra hai tên bảo tiêu, một tên khốc nam, một tên yêu tinh, tin tưởng ai cũng không có giống như nàng phô trương lớn như thế.
Trong nháy mắt khi nàng tiến vào nhà ăn, nàng hoài nghi nàng có phải đi tới trại lính hay không. Không ngừng có người lướt qua bên người của nàng mà chạy ra bên ngoài, bọn học sinh đang ngồi cũng là cúi đầu vào mâm đồ ăn, ăn một trận ngấu nghiến, mông cũng chưa dính ghế. Có một số thì một tay cầm bánh bao, đứng dậy vừa chạy ra ngoài.
Cái này bên ngoài mưa tiền rơi xuống sao? Hay là có người phái đi phát tiền mặt? Như thế nào mỗi một người đều chen chúc chạy ra bên ngoài?
“Nhanh lên, nghe nói công chúa đang ở nơi đó dùng bữa với sơn trưởng, nếu muộn thì không thấy được đâu.”
“Không biết công chúa có phải giống như trong lời đồn là đệ nhất mỹ nữ Hàn quốc hay không.”
“Dĩ nhiên là đúng rồi, vừa rồi lúc nàng tới, ta liếc mắt sơ sơ một cái, lớn lên giống như thiên tiên.”
Hàn Linh không biết nói gì, thì ra là muốn đi vây xem nàng. May mà nàng sớm cùng Tử Nhi thay đổi thân phận, bằng không thì thật phải trở thành con khỉ bị vây xem.
Nhìn lướt qua nhà ăn, phần lớn người đều đã chạy đi, chỉ còn lại có một số ít người đang cố gắng ăn cơm, trong đó bóng dáng của một người hấp dẫn lực chú ý của nàng. Hắn đưa lưng về phía nàng, sống lưng thẳng tắp, hai vai rộng lớn, không giống như những người khác vội vàng dùng bữa, mà là thong thả ung dung dùng cơm, không bị bất luận kẻ nào quấy nhiễu. Hắn không có vội vã ăn cơm, cũng không có chạy đi, chẳng lẽ là đối với công chúa đã đến không có hứng thú?
Nàng chính là như vậy, không thích người nước chảy bèo trôi, càng là hành xử khác người, thì nàng càng thưởng thức. Chỉ bằng hắn không có đi theo những người khác cùng đi vây xem công chúa, nàng đối với hắn để lại ấn tượng khá sâu, mặc dù chỉ là một bóng dáng.
“Nhìn xem, có cái gì ăn ngon.” Nàng đi dạo đến chỗ múc cơm, đem chọn lựa có thể cung cấp từng cái thiếu dinh dưỡng đảo qua, khẩu vị trực tiếp giảm xuống.
Thịt kho tàu khoai tây, đậu hủ hấp, đậu giá xào đậu giá…… Tổng cộng sáu món ăn, mỗi món ăn đều không rời khỏi một chữ đậu, hơn nữa đơn giản đến đáng thương, trong một món ăn thì chọn không ra hai kiểu khác nhau trở lên phối với món ăn.
Không nghĩ tới thức ăn của thư viện kém như thế, sẽ không có người khiếu nại kháng nghị sao?
Bụng đã kêu rột rột, trước chịu đựng ăn một bữa rồi lại nói, về phần việc khiếu nại kháng nghị, sau này hãy làm.
Kêu phần thịt kho tàu khoai tây và đậu giá xào đậu giá, lại thêm một cái bánh bao, coi như là bữa tối hôm nay của nàng. Vì sao nói là đậu giá xào đậu giá đâu? Nguyên bản nó gọi là đậu giá xào thịt ấy mà, chính là tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm được mấy viên thịt cực đáng thương, cho nên vẫn nên là gọi là đậu giá xào đậu giá càng phù hợp với thực tế chút.
Chờ khi nàng quay đầu nhìn lại, cái học sinh kia vừa mới lưu ý đã không thấy. Thì ra tất cả mọi người ở nơi này đều cùng một loại, đều nghĩ trở thành hôn phu của công chúa, nhân cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ đâu.