Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 1 - Chương 54: Chậm chạp ra thi đấu

Hàn Linh vòng qua phía sau hắn, nhẹ nhàng nhảy một cái lên lưng của hắn, sai sử hắn nói: “Cõng ta trở về, ta muốn ngủ.”

Dạ Ma Thiên săn sóc mà nâng thân mình của nàng, vừa muốn cất bước, nhưng lại do dự, hắn đã quên nên đi nào con đường trở về, lại ngượng ngùng nói ra. Hàn Linh nhìn thấu tâm tư của hắn, không khỏi mà cười trộm, đường đường bang chủ thiên hạ đệ nhất bang, thế nhưng là một kẻ mù đường, đây không phải là cười rớt răng hàm của người trong thiên hạ sao?

“Mau hướng chỗ đó đi a, ta đều buồn ngủ chết rồi.” Nàng làm bộ không kiên nhẫn mà chỉ đường cho hắn, thúc giục hắn, nhìn thấy đôi mắt của hắn theo đó mà sáng choang, nàng cũng theo đó mà tâm tình sung sướng.

Nam nhân sĩ diện hết mức, bất quá đáng yêu vô cùng, nàng cúi đầu ở trên má của hắn hôn một cái, vừa trượt vừa trơn, bảo dưỡng được cũng thật tốt. Bước chân của Dạ Ma Thiên dần dần trở nên nhẹ nhàng, đến cuối cùng lại biến thành lướt, đón gió đêm, nàng nghe được tiếng lòng của hắn, vui sướng, đơn thuần……

Tỷ thí giữa tứ đại tài tử, hôm nay là hai trận cuối cùng.

Trận đầu là tỷ thí cầm nghệ. Bên này thư viện Bạch Tùng nhân viên dự thi là Thủy Mộ Hoa, mà đội viên dự thi của đối phương đến nay lại chưa từng lộ mặt, không biết là vì bảo tồn thực lực, làm vũ khí bí mật, hay là hắn hoàn toàn là chưa kịp chạy tới thư viện, tóm lại mọi người đều đang nghị luận nhân vật thần bí này.

Ở phương diện cầm nghệ, Hàn Linh đối với Thủy Mộ Hoa là tuyệt đối tín nhiệm, mặc dù trận tỷ thí thứ hai ngày hôm qua, Triệu Hi thất bại, bất quá nàng tin tưởng hai trận tỷ thí hôm nay, bọn họ nhất định chắc thắng. Bởi vì hôm nay trận tỷ thí thứ hai chính là võ nghệ, mà người dự thi là Dạ lão đại, ở hôm trước trên sân tập bắn sau khi thấy được thực lực biến thái của Dạ lão đại, nghe nói đối phương đã có xu hướng bỏ quyền.

Hiện trường thi đấu, vẫn như cũ là sóng người như biển, ngay cả học sinh của thư viện Thanh Bách ở phía đối diện cũng đã tới xem náo nhiệt, nhân số lập tức gia tăng mãnh liệt gấp đôi.

Ở bên này Thủy Mộ Hoa đã điều chỉnh thử xong tiếng đàn, chậm rãi từ từ mà uống trà, vẻ mặt thanh thản. Hôm nay hắn vẫn là một thân bạch y không dính bụi trần, phóng khoáng như tiên, nói không hết hào hoa phong nhã. Hàn Linh vốn dĩ nghĩ tới đi cho hắn thêm cố gắng, đánh một chút cổ vũ, thế nhưng Dạ lão đại nhà nàng đem nàng trông coi đến thật chặt, ngay cả nói với hắn một câu cũng khó khăn. Tốt xấu gì người ta cũng coi như một nửa lão sư của hắn, một chút tính tự giác tôn sư trọng đạo cũng không có, một môn học lễ giáo này xem như không học, nàng khinh bỉ hắn.

Mộ Hoa, cố lên, ta mãi mãi ủng hộ ngươi!

Hàn Linh nháy mắt mấy cái với Thủy Mộ Hoa, dùng môi hình truyền lại tin tức với hắn.

Đột nhiên trước mắt tối sầm, Dạ lão đại ghen tuông quá độ, thế nhưng che lại đôi mắt của nàng. Có lầm hay không, ngay cả soái ca cũng không cho xem? Quá không có thiên lý!

Mắt thấy canh giờ tỷ thí sắp tới, tuyển thủ của đối phương chậm chạp chưa tới, mà Mộ Dung Vũ cùng Tống Dật có mặt lại vẻ mặt nhàn nhã, không hề có dấu hiệu sốt ruột, chẳng lẽ bọn họ đã quen với thói quen đồng đội đến trễ, là một kẻ tái phạm? Ơ, đúng rồi, tại sao không có nhìn thấy Thúc Tu? Ngụy nương kia chạy đi đâu rồi?

Nàng ở trong đám người tìm kiếm một hồi, đều không có tìm được bóng dáng của Thúc Tu, thật là kỳ quái, dựa theo tính tình nhỏ kia của hắn, hẳn là sẽ không bỏ qua trận này tỷ thí mới đúng.

“Thời gian ước định tỷ thí đã tới rồi, nếu tuyển thủ dự thi còn không xuất hiện, chúng ta coi như hắn bỏ quyền.” Sơn trưởng chờ không kịp, rốt cuộc lên tiếng.

Mộ Dung Vũ tiến lên một bước, khom người nói: “Sơn trưởng, thật xin lỗi, vị bạn học cùng trường này của chúng ta từ trước đến nay hành tung mơ hồ, chúng ta cũng không biết hắn đến tột cùng ở nơi nào, bất quá hắn là người cực kỳ giữ chữ tín, tin tưởng rất nhanh thì sẽ chạy tới, xin hãy khoan dung chút thời gian.”

“Sơn trưởng, các ngươi chờ không kịp như vậy, chẳng lẽ là sợ chúng ta thắng các ngươi đi?” Một bên Tống Dật cũng lên tiếng, mang theo mùi vị khiêu khích.

Mộ Dung Vũ quát bảo hắn ngưng lại: “Tống Dật, không thể đối sơn trưởng vô lễ. Lần này tỷ thí công khai, công chính, ta tin tưởng sơn trưởng tuyệt đối không có lòng thiên vị.”

Hai người này kẻ xướng người hoạ, rõ ràng chính là đang kéo dài thời gian. Bất quá bọn họ vừa nói như vậy, sơn trưởng nhưng thật ra từ chối không được, chỉ có thể cho bọn hắn thêm chút thời gian, tiếp tục chờ đợi.

Nửa nén hương từ từ cháy hết, đám người chờ bắt đầu tâm phù khí táo*, tiếng nghị luận hết đợt này đến đợt khác.

*tâm phù khí táo 心浮氣躁: tính khí bộp chộp nóng nảy, trong lòng không yên.

“Rốt cuộc còn so tài nữa không? Có phải sợ hay không, cho nên không dám tới?”

“Không thể so thì sớm nói, không cần lãng phí thời gian của mọi người.”

“Ta xem hơn phân nửa là không có năng lực gì, cho nên không dám ra tới bêu xấu.”

“……”

Nhưng thật ra Thủy Mộ Hoa ở giữa sân, vẫn như cũ bình tĩnh mà uống trà, không dao động chút nào.

Hàn Linh dựa ở trên người của Dạ Ma Thiên, trêu đùa Tiểu Tân Tân ở trong tay, mí mắt không nhịn được mà dính vào nhau, tối hôm qua không ngủ ngon, có chút mệt mỏi.

“Ngao ——”

Tiểu Tân Tân ở trong lòng ngực đột nhiên gào lên, có chút khác thường, tiếp theo thì nhìn thấy ở giữa không trung một người rơi xuống, trường bào màu xanh, tuấn mỹ phóng khoáng. Hắn xuất hiện, làm cho cả nơi sân thi đấu đều sáng lên, nhiệt độ không ngừng lên cao.

Đợi thấy rõ bộ dáng của người tới, cả người của Hàn Linh đều thanh tỉnh, sững sờ ở chỗ cũ.

Là hắn, Hiên Viên Thần! Hắn chính là người thứ tư trong tứ đại tài tử?

Tiểu Tân Tân ở trong lòng ngực có vẻ có chút hưng phấn, khẽ gào từ trong ngực của nàng nhảy xuống, chạy về phía Hiên Viên Thần, bọn họ cũng coi như là quen biết cũ.

Hiên Viên Thần khom người bế Tiểu Tân Tân lên, con ngươi sáng như sao trời nhìn về phía nơi này của nàng, nụ cười tuyệt mỹ từ bên môi của hắn bật ra. Hắn cất bước đi về phía nàng, lòng của nàng cũng theo đó mà nhảy loạn thình thịch. Nàng chưa quên trước khi chia tay, nàng muốn hắn mang nàng rời đi, cũng chưa quên hắn nói cho nàng hắn sẽ lại trở về, để cho nàng ở chỗ này chờ hắn. Lúc ấy chỉ là lời nói nhất thời xúc động, bây giờ ngẫm lại quá qua loa, nàng đối với hắn hiểu biết không sâu, thậm chí không biết thân phận chân thật của hắn, cứ như vậy tùy tiện mà muốn người ta mang nàng đi, làm sao đều không thể nào nói nổi.

Hiên Viên Thần dừng ở trước mặt của nàng, trả Tiểu Tân Tân lại cho nàng, chỉ là không mặn không nhạt mà mỉm cười, giống như đối đãi một người xa lạ mới quen, mang theo xa cách. Hắn không có cùng nàng nói thêm một câu, xoay người về tới giữa sân, hắn cười nhạt hướng sơn trường gật đầu một cái, nói: “Xin lỗi, tới muộn một bước, trên đường có một số việc trì hoãn.”

Sơn trưởng vừa lòng gật gật đầu, xua tay ý bảo hắn vào chỗ ngồi.

Hiên Viên Thần vén bào vào chỗ ngồi, động tác tiêu sái lưu loát, không dài dòng dây dưa, ánh mắt của hắn cố ý vô tình mà quét về phía chỗ ngồi ở đối diện. Mà ở chỗ ngồi đối diện Thủy Mộ Hoa lúc này lại là sắc mặt trắng bệch, trước mắt vẻ mặt phức tạp, ngay cả chén trà ở trong tay cũng bị hắn trong lúc lơ đãng đụng vào rơi vãi.

Hàn Linh phát giác vẻ mặt của Thủy Mộ Hoa không đúng, có chút lo lắng, hắn đến tột cùng là làm sao vậy?

“Ta tuyên bố, tỷ thí cầm nghệ chính thức bắt đầu. Hai người các ngươi đồng thời khảy đàn một khúc nhạc, đọ sức với nhau, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, người đó sẽ chiến thắng.”

Sơn trưởng tuyên bố quy tắc thi đấu, cái quy tắc này có điểm lạ, chẳng những muốn cùng người gảy qua lại, còn phải không ngừng mà thay đổi sách lược, đè ép đối phương, khó khăn tương đối là cao.

“Tạch ——”

Đầu ngón tay thon dài của Hiên Viên Thần nhẹ nhàng mà lướt qua cầm huyền, điều chỉnh thử âm sắc một chút, ánh mắt của hắn hơi di chuyển, như có như không lướt qua phương hướng của Hàn Linh, quấy nhiễu đến cảm xúc của nàng quay cuồng, có loại cảm xúc nói không rõ miêu tả sinh động. Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng ở trên người của Thủy Mộ Hoa phía đối diện, lúc này Thủy Mộ Hoa cực kỳ khác thường, ánh mắt mất trật tự, nội tâm giãy giụa, tiếp thu được ánh mắt đối diện bay tới, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi tay cũng theo đó mà run rẩy.

Cái này quá không bình thường, đây đâu còn là Thủy Mộ Hoa bất cứ lúc nào chỗ nào đều vân đạm phong khinh?