Xe ngựa kỳ thật rất rộng rãi, thế nhưng đối với hắn, Hàn Linh chỉ cảm thấy không gian trong xe ngựa không đủ dùng.
Đối diện với người hai mắt nhìn thẳng chằm chằm trên người nàng, khiến cho nàng cực kỳ không được tự nhiên. Cái dở hơi gì vậy? Không thấy được người ta là nữ sinh hay sao, cũng không hiểu được một chút kiêng kị vậy?
Hàn Linh lẩm bẩm ở trong lòng, trên mặt lại vẫn giả bộ một bộ dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, tranh thủ đồng tình.
“Ngươi tên là gì?” Tiểu thụ lại lần nữa nhẹ nhàng mà lên tiếng.
“Ta tên là Hàn Linh.”
“Ta đây có thể gọi ngươi là Linh nhi sao?”
Nhưng thật ra Linh nhi là tên mụ của nàng, chính là từ trong miệng của hắn nói ra, như thế nào mà nghe mềm mại như vậy.
Nàng gật đầu một cái, hỏi ngược lại: “Công tử xưng hô như thế nào?”
“Ta cũng họ Hàn, Hàn Như Phong.” Hắn khẽ mỉm cười, nàng phảng phất như nhìn thấy một đóa hoa anh đào bỗng nhiên nở rộ ở trong nắng sớm.
Cũng là họ Hàn? Bất quá cái này cũng không có gì, người của Hàn quốc họ Hàn thì nhiều đi, nàng sẽ không lại nghĩ nữa.
Sau này, nàng thật hối hận, nếu là nàng biết ở Hàn quốc chỉ có người của nhất tộc hoàng thất mới họ Hàn, đánh chết nàng cũng sẽ không ngồi xe ngựa của hắn, đưa dê vào miệng sói, nói chính là cái này đi.
Đoàn xe không có tiếp tục dừng lại, nhanh chóng chạy ở trong rừng, cách đại đội nhân mã ở phía sau càng lúc càng xa.
Trăng trên đầu cành liễu, trọ đêm ở thành đô.
Nàng khoe khoang nho nhỏ, kỳ thật chính là ban đêm vào ở một khách điếm nhỏ gần ngoại thành.
Cái khách điếm này…… Có chút tồi.
Đồ đạc mang theo mùi mốc, chăn bông ẩm ướt, còn có nước trà mang theo đắng chát. Nàng thề, từ trước tới nay nàng chưa từng ở qua khách điếm so với cái này càng không có cấp sao.
Đi vòng qua căn phòng của Hàn Như Phong ở bên ngoài nhìn một chút, hắn ở chính là một gian phòng chữ Thiên duy nhất còn dư lại của toàn bộ khách điếm, mà nàng chỉ có thể cùng phu xe của hắn hưởng thụ đối đãi ngang hàng như nhau, ở phòng chữ Địa tầng chót nhất.
Thứ mà xã hội phong kiến nô lệ còn sót lại!
Nàng có chút tức giận vì sự bất công, dựa vào cái gì hắn có thể ở phòng tổng thống cao cấp, mà nàng cũng chỉ có thể ngủ ở cái giường mốc meo này?
Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, lộ ra dung nhan lẳng lơ của Hàn Như Phong, vì cái gì nói lẳng lơ đâu? Hắn đã cởi áo ngoài, trên người chỉ còn lại có một cái áo đơn rộng thùng thình, ngực hơi lộ ra, phong cảnh vô hạn.
Tiểu tử này có ý định dụ dỗ nàng sao? Biết rõ chính mình rất trêu mắt người, còn không tự giác như thế, mặc ít như vậy không nói, còn ăn mặc lẳng lơ như thế. Không được, vẫn là chạy nhanh trở về diện bích tư quá* đi, nếu không máu mũi sẽ chảy ra.
*面壁思過 : quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.
Vừa mớixoay người, Hàn Như Phong đã lên tiếng gọi nàng: “Linh nhi, đêm nay ngươi ngủ ở phòng của ta đi.”
Cả người nàng ngốc ở tại chỗ, dụ người phạm tội như thế, thật sự là nói với nàng sao?
“Ta sẽ ngủ ở trong phòng của ngươi, ngươi một nữ hài tử xuất môn ở bên ngoài, có thể sẽ không thích ứng hoàn cảnh của nơi này.”
Trong ngực nàng một trận ấm áp chảy xuôi, thật cảm động, không thể tưởng được hắn lớn lên giống như phụ nữ vậy, tính tình ngược lại giống như có phong độ nam tử hán. Bất quá hắn yếu đuối như thế, nàng như thế nào mà nhẫn tâm đẻ cho hắn ngủ ở cái giường bị mốc, bị ẩm ướt đâu?
“Nếu không, cố chịu cùng nhau ngủ?”
Lúc nói những lời này, nàng nhất định là bị sét đánh trúng trong nháy mắt, nếu không như thế nào sẽ nói ra một câu nói kinh người như thế? Nàng cắn xuống đầu lưỡi của mình, sớm nên cắn đứt nó. Bây giờ hắn nhất định ở trong lòng chửi bới nàng, cho rằng nàng là một nữ nhân không đứng đắn đi, có cái nữ nhân nào sẽ chủ động nói ra muốn cùng người ngủ cùng phòng?
Nhưng thật ra Hàn Như Phong không có cái phản ứng quá lớn gì, tự nhiên gật đầu một cái, chỉ là hai má có chút hồng nhạt đáng nghi.
Hai người đắp chung một cái chăn, Hàn Như Phong ngủ ở bên trong nghiêng người đưa lưng về phía nàng, vẫn không nhúc nhích, tư thế ngủ tốt đến quá phận. Mà nàng thì ngủ ở bên ngoài, có chút trằn trọc khó ngủ. Mùi hương ở trên người của hắn rất đặc biệt, là hương thơm hoa lan thoang thoảng, bình thường đều không thích nam nhân xứt nước hoa, cảm thấy đặc biệt giả dối, chính là mùi hương trên người của hắn lại tươi mát tự nhiên, hết sức dễ ngửi. Mùi hương kia không ngừng mà bay vào lỗ mũi của nàng, tràn ngập khứu giác của nàng, nàng có chút thất thường.
Thật muốn mạng của nàng, còn không bằng ngủ ở cái giường bị mốc, bị ẩm ướt đâu.
Nhưng mà như đã nói qua, nàng một đại mỹ nhân như thế, đệ nhất mỹ nữ Hàn quốc trong truyền thuyết, nằm ở bên người của hắn, thế nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có. Là nàng thật không có hấp dẫn, hay là hắn thật là một tiểu thụ, không thích nữ nhân? Nàng nghiêm trọng hoài nghi hắn là người sau.
Làm sao bây giờ? Thật sự ngủ không được.
Đếm cừu đi, một con cừu nhỏ, hai con cừu nhỏ, ba con…… Đếm, đếm, không tự giác mà đếm ra tiếng.
Người bên trong xoay người, quay đầu lại nhìn nàng, nàng chợt nhìn một đôi mắt đào hoa của hắn, phần tử không an phận trong cơ thể lại bắt đầu mơ hồ quấy phá. Hàn Linh phát hiện sắc mặt của hắn cũng có chút đỏ lên, không biết là ánh trăng quá mức mông lung, hay là mắt của nàng mắc phải cận thị, nàng cảm thấy loại cảm xúc mông lung và cảm giác khoảng cách này cực kỳ đẹp.
“Ngươi ngủ không được sao?”
“Ta lạ giường, có chút không quen.”
“Ta đây ca hát cho ngươi nghe.”
“Được.”
Hắn nhẹ ngâm nga làn điệu trầm trầm, không có ca từ, thanh âm rất êm tai, rất êm tai, nàng dần dần say mê trong đó. Đêm hôm đó rất đẹp, bóng đêm đẹp, hắn cũng đẹp, mộng đẹp của nàng càng đẹp. Nàng nhớ không rõ đến tột cùng là lúc nào nàng ngủ, chỉ biết là khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, mà bên trong sớm đã không thấy bóng người của Hàn Như Phong.
Không thấy cũng tốt, miễn cho ly biệt thì thương cảm.
Sau khi nàng thu dọn, trên thực tế, nàng hoàn toàn không có cái gì để thu dọn, trên người của nàng trừ bỏ mấy chuỗi Đông Hải trân châu trước đó từ trong cung vơ vét ra, thì cái gì cũng không có. Nhưng thật ra nàng muốn mang ngân phiếu đi, đáng tiếc trong cung hoàn toàn không có.
Ở trên đường cái đi dạo một vòng, trước hết cảm giác mới mẻ rất nhanh thì mất. Cắn xong một chuỗi kẹo hồ lô cuối cùng trong tay, nàng nhấc chân đi vào một cửa tiệm quần áo. Mặc dù nàng mặc chính là xiêm y của cung nữ, nhưng vẫn là quá mức rêu rao, vừa rồi ở trên đường cái đã bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú. Trà trộn ở cổ đại, lưu hành nhất chính là nữ giả nam trang, ta cũng bắt kịp trào lưu này cuối chuyến xe (mình ko hiểu cuối chuyến xe là gì, ai biết chỉ mình với), giả trang một lần đi.
Nàng nghiêm trọng hoài nghi, nàng bị người gài bẫy. Không hiểu biết thị trường sức mua, trước hết lúc đem đông châu đưa cho, kết quả một chuỗi đông châu bằng với số tiền chỉ đủ mua một bộ trang phục nam trang, thêm một chuỗi kẹo hồ lô, thêm một bao hạt dẻ rang đường, thêm một chén mì trộn, thêm…… Nàng không ý thức được, thì ra nàng đã tiêu phí nhiều như thế, xài tiền như nước.
Gõ cái quạt lấy ra từ cửa tiệm quần áo, cái tạo hình này của nàng tuyệt đối phong cách, tuyệt đối là trào lưu mới nhất năm nay của Hàn quốc, Hàn lưu.
Một thân trường sam màu xanh da trời, trên đó có in nhuộm nhiều đóa u lan, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu tím đậm. Chúng nó nguyên bản không phải là một bộ, nhưng là nàng sợ lạnh, liền từ bộ trang phục của trẻ em, lấy món nam trang trường quẻ mặc ở bên ngoài (trường quẻ là gì, có ai biết không), cũng đã thành áo choàng của nàng bây giờ.
“Linh nhi?”
Nghe được có người gọi nàng, nàng quay đầu lại, lại thấy được Hàn Như Phong, như thế nào hắn còn chưa đi? Xem sắc mặt của hắn vội vàng, hình như là đặc biệt tìm tới nàng.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng từ trên xuống dưới, không biết đánh giá như thế nào, thật lâu không nói gì.
Nàng có thể hiểu được một trào lưu mới ở thời điểm lúc ban đầu, sẽ luôn gặp được chút dòng nước lạnh mà chịu đựng, nhưng lực lượng thời thượng là vô hạn, nàng tin tưởng Hàn lưu nhất định sẽ thịnh hành toàn cầu.