Khi trở lại chỗ ở, Tử Nhi đang chờ ở ngoài cửa. Sau khi nhìn thấy Hàn Linh, nàng lập tức tiến lên đón, vẻ mặt nôn nóng.
“Công chúa, không tốt, Tiểu Hầu Gia bị người của bang Thiên Ma bắt đi rồi.”
“Tiểu Hầu Gia là ai?” Nàng như thế nào không nhớ rõ nàng nhận biết cái Tiểu Hầu Gia gì?
Tử Nhi kinh ngạc mà chớp chớp mắt, giải thích nói: “Tiểu Hầu Gia, chính là biểu ca của công chúa mà.”
Trời, thì ra là Hàn Như Phong, cũng là, người ta là nhi tử của Trấn Nam Vương, dĩ nhiên là Tiểu Hầu Gia rồi. Nhưng ở trong đầu của nàng, hắn chính là một cái danh từ lớn biểu ca tiểu thụ.
“Cái bang Thiên Ma này, ăn gan báo, dám đụng đến người của ta? Băng Tư, chúng ta đi!” Nàng ném đuôi ngựa xuống, đi nhanh rảo bước tiến lên. Đột nhiên cảm thấy nàng giống như một đại tỷ xã hội đen, Băng Tư chính là tay chân tốt nhất của nàng, bất quá tiểu đệ thủ hạ của nàng hình như hơi ít, duy nhất một cái phục tùng còn không phải là nhãn hiệu của nàng. Hôm nào nhất định phải chiêu mộ chiêu mộ nhiều, phát triển rộng nhãn hiệu của nàng, mở rộng thế lực thủ hạ của nàng, để tránh không may khi gặp gỡ nhân vật chân chính.
Chậm đã, hắn lúc nào trở thành người của nàng? Quên đi, dù sao cũng là thân thích, không thể thấy chết mà không cứu.
Một cái cửa sơn động ở giữa sườn núi, Hàn Như Phong bị trói chặt ở trên cây, khóe miệng, khóe mắt đều có chút bầm đen.
Chậc chậc chậc, một tiểu thụ yếu ớt như thế bị đánh thành như vậy, quá vô nhân tính.
Lại nhìn người của bang Thiên Ma, nhân số cũng không nhiều, cũng chỉ có sáu tên, một kiểu đồng phục của thư viện Thanh Bách. Đang trang bị cái cặp, lại là một đám lưu manh thô tục không chịu nổi, thật không biết bọn họ là làm sao tiến vào được thư viện Thanh Bách.
“Linh nhi, ngươi tới cứu ta?”
Khóe miệng bầm tím khẽ động xuống, Hàn Như Phong rên rỉ kêu đau, nhớ tới hắn lớn như thế, cẩm y ngọc thực, còn không có chịu qua khổ bực này. Nhìn thấy nàng tới, trên mặt của hắn lộ ra một tia vui sướng, đáy mắt đều là ý cười, hoàn toàn không thấy dáng vẻ bị ủy khuất.
Nàng quét mắt liếc hắn một cái, thật là có chút đau lòng, không ưa nhất nhìn người chịu ủy khuất.
“Các ngươi lá gan thật đúng là lớn, dám đụng đến người của ta?”
“Ngươi nhằm nhò gì! Biết thế lực của bang Thiên Ma chúng ta ở trên giang hồ sao? Ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, người dám trêu bang Thiên Ma của chúng ta, còn không có sống đến bây giờ.” Nói chuyện chính là một tên to con, xem khí thế, như là dẫn đầu sáu người.
Đủ ngang à, còn không phải là một cái môn phái giang hồ, làm cho Hoàng Đế lão cha phái nhánh quân đội đến tiêu diệt, xem các ngươi còn ra vẻ ta đây như thế nào?
“Ta không phải đang sống thật tốt sao? Cái này liền chứng minh bang Thiên Ma của các ngươi cũng không có năng lực lớn gì.”
Một tên to con ở sau lưng đi lên, chỉ vào Băng Tư nói: “Nguyệt hộ pháp, chính là tiểu tử kia động tay với chúng ta. Về phần tên này, hắn không có năng lực gì, không cần để ý tới hắn.”
Hả, dám coi khinh nàng?
Đối với người coi khinh nàng, nàng căm thù đến tận xương tuỷ, chính là không có biện pháp, ai bảo nàng không biết võ công đâu?
“Băng Tư, giáo huấn bọn họ thật tốt một chút.”
Võ công lần này của mấy người này so sánh với một đám lúc trước thì cao hơn chút, đặc biệt là Nguyệt hộ pháp đi đầu kia vẫn chưa ra tay, luôn cảm thấy hắn có cất giấu thủ đoạn. Băng Tư đã nhanh chóng mà đánh bại năm tên tiểu lâu la, bắt đầu cùng Nguyệt hộ pháp quấn quýt cùng một chỗ.
Hàn Linh thừa dịp kẽ hở, chạy tới cởi dây thừng trên người của Hàn Như Phong, thuận tiện ở trên người của mấy tên tiểu lâu la bị Băng Tư đánh bại tàn nhẫn đạp mấy cái. Dám coi khinh nàng? Sớm muộn gì cũng sẽ cho các ngươi biết trời tại sao lại xanh, đất tại sao lại vàng.
Vì cái gì? Kỳ thật, cái này căn bản cũng không trở thành một vấn đề.
“Linh nhi, đau.”
Hàn Như Phong làm bộ dựa ở trên người của nàng, mang theo ý tứ hàm súc làm nũng. Ngày thường xem thân mình của hắn gầy yếu, thật ra thì vẫn là rất có trọng lượng, ép tới nàng thiếu chút nữa đứng không vững.
Nàng đẩy hắn về phía Tử Nhi ở bên kia, nàng còn muốn xem Băng Tư và Nguyệt hộ pháp quyết đấu, không rảnh phản ứng hắn. Ở góc độ nhìn nàng nhìn không thấy được, hắn ủy khuất mà chu chu môi, tự mình đứng vững vàng.
Nguyệt hộ pháp này đẳng cấp đều không phải đơn giản, thật có chút năng lực, hai người đã qua hơn mười chiêu, Băng Tư vẫn là không có thể chế ngự được hắn, nhưng nhìn ra được Nguyệt hộ pháp đã chống đỡ đến có chút vất vả, tin tưởng kéo dài thời gian chút nữa, hắn chắc chắn bại.
Nói vậy hắn cũng là biết tự mình hiểu lấy, sau một cái đối chưởng tấn công, hắn thoát thân lui xa. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Băng Tư, hắn buông ra lời tàn nhẫn nói: “Hôm nay trước tha cho các ngươi, món nợ này còn không có xong!” Hắn lôi kéo năm tên tiểu lâu la khác, hoảng sợ bỏ chạy.
Đánh thua còn ngang ngược như thế, cái bang Thiên Ma chó má gì này tất cả đều là một bang ỷ thế hiếp người chó hỗn tạp.
Chú ý tới Băng Tư ngóng nhìn phương hướng bọn họ rời đi, sắc mặt có chút nặng nề, nàng nhịn không được tiến lên hỏi: “Băng Tư, xảy ra chuyện gì sao? Có vấn đề gì à?”
Hắn nghiêng đầu, sắc mặt có chút mất tự nhiên, ánh mắt né tránh, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy biểu tình hoảng loạn lúng túng của hắn như thế. Chắn hẳn hắn còn đang vì cái hôn trước kia mà tâm trạng lộn xộn đi, sau đó, nàng lại lại lần nữa nghe được tiếng nói của hắn mang theo từ tính dễ nghe: “Bang Thiên Ma là đệ nhất đại phái trên giang hồ, thế lực cực lớn, mới vừa rồi người kia là một trong tứ đại hộ pháp thủ hạ của bang chủ bang Thiên Ma, võ công chỉ là xếp hạng hạng cuối trong tứ đại hộ pháp. Nếu bọn họ lại phái hộ pháp khác đến đây, với thực lực của một mình ta, chỉ sợ cũng không thể chống đỡ.”
“Thật sự lợi hại như thế?” Nàng cảm giác chính mình giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, hơn nữa càng chọc càng lớn.
Băng Tư nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, người của bang Thiên Ma rất là khó chơi, phàm là đã đắc tội môn phái của bọn họ, bọn họ nhất định đuổi theo không bỏ, thẳng đến khi diệt cả nhà của đối phương mới thôi, đều không ngoại lệ.”
Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, theo cái trán của nàng trượt xuống, chọc đến cái tổ ong vò vẽ này thật đúng là không phải lớn bình thường.
“Như thế nào không nói sớm? Sớm biết rằng, liền dĩ hòa vi quý.” Nàng suy nghĩ một chút, kéo cánh tay của hắn nói, “Đi, ta dẫn ngươi đi bồi bổ thật tốt, chúng ta dưỡng đủ tinh thần, đối phó cường địch.”
Thân thể của Băng Tư rõ ràng có chút cứng đờ, nàng nhìn đến vành tai của hắn đã đỏ bừng.
Hàn Như Phong ở phía sau không vui, vểnh cái miệng nhỏ ủy khuất nói: “Linh nhi, ta mới là người bệnh.”
Người không có sức chiến đấu, bổ cũng như không bổ. Đương nhiên, nàng không có khả năng ở trước mặt nói với hắn như thế, nếu không, hắn không thể không tức giận đến chạy tới đâm đậu hủ. Nàng chê cười kéo hắn lên, trấn an nói: “Ngươi cũng cùng nhau bồi bổ.”
Thừa dịp ánh trăng, Hàn Linh dẫn theo Băng Tư và mấy tên thị vệ cùng nhau ở bên ngoài gian nhà của bọn họ bận việc trước sau, vì để ngừa vạn nhất, nàng thiết kế riêng một bộ bẫy rập vô địch thiên la địa võng tới đối phó người của bang Thiên Ma. Nếu bọn họ rất khó dây dưa, như vậy ắt hẳn sẽ phải đến đây một lần nữa, tại sao không liền ở đây ôm cây đợi thỏ?
Hàn Linh vừa lòng mà thưởng thức kiệt tác của mình, còn dùng phương pháp rút thăm riêng tìm một tên thị vệ tới thí nghiệm một phen, nàng nhìn đến tên thị vệ bất hạnh rút trúng thăm kia còn không có thí nghiệm liền gần như muốn khóc.
Khi hắn mình đầy thương tích mà từ trong bẫy rập được thả ra, hắn thật sự lên tiếng khóc lớn, bởi vì khi hắn xoay người, nàng nhìn thấy có mười cái kẹp con chuột kẹp ở trên mông của hắn. Nàng cắn ngón tay, vì thế cảm thấy vô hạn đồng tình, ngay tại chỗ phát cho hắn mười lượng bạc, thưởng tự trải nghiệm làm xử nữ. Tay của hắn đang cầm mấy thỏi bạc dùng mồ hôi và máu đổi lấy kia, lại lần nữa khóc lóc thảm thiết.