Nữ Giúp Việc Của Thiên Binh

Chương 6-1

Hạnh phúc rốt cuộc là cái gì?

Trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn không giống nhau. Hoặc chua hoặc ngọt, hoặc khổ hoặc cay, tư vị trong này cũng chỉ có trong lòng người trong cuộc mới cảm giác được.

Hạ Vi Tử không biết những chuyện đã xảy ra giữa cô và Tiêu Tử Thăng rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Ít nhất anh chưa từng thổ lộ với cô, thậm chí ngay cả chữ “thích” cũng không có đề cập tới.

Quan hệ giữa bọn họ không có gì khác so với quá khứ. Trừ buổi sáng ngày đó anh đột nhiên mất khống chế, thái độ của anh vẫn lạnh băng như cũ.

Chỉ là thỉnh thoảng Hạ Vi Tử phát hiện ánh mắt Tiêu Tử Thăng nhìn cô có chút không giống, ôn nhu liếc nhìn cô một cái, giống như muốn nhìn vào chỗ sâu trong linh hồn cô. Nhưng mà chớp mắt một cái, cô lại cảm thấy cũng không có cái gì khác biệt. Có lẽ là bệnh cũ của cô lại tái phát, ảo tưởng lúc anh nhìn cô sẽ toát ra ánh mắt ôn nhu.

Làm sao có thể chứ!

Hạ Vi Tử mặc dù yêu ảo tưởng, nhưng lại là một nữ hầu hiểu được chừng mực. Nếu

Tiêu Tử Thăng không mở miệng nói thích cô, cũng không có lời giải thích cho hành động buổi sáng hôm đó, cô cũng không cần đi hỏi.

Bởi vì Hạ Vi Tử sợ phải đối mặt với một thực tế không chịu nổi. Cô tình nguyện làm một con rùa đen yêu ảo tưởng, cả ngày trốn trong mai rùa nhìn trời, sau đó làm một giấc mộng ban ngày.

Từ sau buổi sáng hôm đó, tất cả đều trở nên không quá giống như trước.

Hạ Vi Tử cằm khăn lau ở trong phòng bếp vừa lau mép bàn vừa thất thần. Tiêu Tử Thăng bắt đầu bận rộn trong công việc. Nghe ba cô nói, anh đã vào tập đoàn công ty làm phó tổng quản lý. Anh đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị tiếp quản công ty nhà họ Tiêu.

Từ quyết định trong nhà đến làm lãnh đạo tập đoàn lớn. Hạ Vi Tử giờ khắc này đột nhiên cảm giác được, khoảng cách không thể vượt qua của hai người càng lúc càng lớn. Giữa bọn họ không chỉ không bởi vì chuyện xảy ra buổi sáng hôm đó mà gần nhau, ngược lại càng lúc càng xa rồi.

Thiếu gia, quả nhiên là xa không thể chạm.

“Hạ Vi Tử, con đây là đang giả bộ thâm trầm sao?”

“A......” Hạ Vi Tử muốn gọi “ba”, nhưng lời nói đến khóe miệng lại sửa lại thành: “Quản gia đại nhân.”

Không sai, bây giờ cô chẳng qua chỉ là một nữ hầu, tất cả quy củ đều không thể phá hỏng, không có cách nào cùng với thiếu gia, cũng chỉ có thể ở trong ảo tưởng của chính cô mới có thể có được hạnh phúc.

“Vi Tử, con đang suy nghĩ cái gì?” Hạ Khải Toàn bình thường mặc dù luôn treo khuôn mặt nghiêm túc, đối với con gái của mình cũng không nói cười tùy tiện. Nhưng cũng không có nghĩa là ông không quan tâm con gái mình.

Mẹ Hạ Vi Tử qua đời sớm. Ông vừa làm cha, vừa làm mẹ, một đường nuôi nấng con gái từ nhỏ đến lớn. Mặc dù có lúc Hạ Vi Tử hơi thoát tuyến, nhưng tâm tư cô đơn thuần lại thiện lương. Đây chính là kiêu ngạo lớn nhất đối với người làm cha như ông.

Mấy ngày nay vẻ mặt Hạ Vi Tử luôn hốt hoảng, Hạ Khải Toàn tự nhiên nhìn trong mắt.

“Vi Tử, con có tâm sự phải không? Nếu như không ngại có thể nói cho cha biết hay không?”

Chóp mũi Hạ Vi Tử chua sót, lắc đầu một cái, “Nào có, Ha ha ha…… Con mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ!”

Xem đi! Bộ dạng vừa ngu ngốc vừa nói láo lại còn cười khan.


Hạ Khải Toàn cũng không có chọc thủng chiêu lừa bịp của cô, tiếp tục nói: “Nghe thiếu gia nói, con đã thuận lợi tiến vào Học Viện Nữ Hầu, không phải sao? Tương lai tốt đẹp đang ở trước mặt vẫy chào với con, cho nên còn có cái gì không vui? Rất nhanh sẽ được giải quyết.”

“Đúng vậy! Tiến vào Học Viện Nữ Hầu sẽ tốt hơn.”

Vào Học Viện Nữ Hầu cô còn phải đi học, đại khái cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Tiêu Tử Thăng. Cộng thêm việc anh còn bận rộn chuẩn bị tiếp quản công ty, nhất định sẽ từ từ quên cô.

Đầu nhỏ Hạ Vi Tử lại bắt đầu không có chừng mực mà suy nghĩ lung tung, động tác lau bàn trên tay không ngừng, hơn nữa vẫn luôn lau một chỗ.

Sau khi Tiêu Tử Thăng tiến vào thương giới, sẽ gặp được rất nhiều thục nữ danh tiếng trong xã hội thượng lưu. *Diennn>>?Đannn<
Mà Tiêu Tử Thăng lại đẹp trai nhiều tiền, phú quý bức người, nên cùng một chỗ với thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối mới xứng đôi.

A a a...... Không chịu nổi! Trước kia tại sao cô lại nói lời ngu xuẩn như: “Nhìn thiếu gia hạnh phúc thì cô sẽ hạnh phúc”?

Rõ ràng chỉ cần vừa nghĩ tới anh và cô gái khác ôm ấp lại hôn môi, cô đã cảm thấy giống như bảo bối của mình bị cướp đi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ra sức.

Cô nhất định là bị bệnh!

Nhìn sắc mặt Hạ Vi Tử lúc xanh lúc trắng, Hạ Khải Toản khẳng định cô lại bắt đầu ảo tưởng. Không tiếng động đứng gần bên cạnh nhìn nét mặt của cô, trong lòng ông than thở. Con gái trưởng thành dĩ nhiên là có bí mật nhỏ, chỉ cần bí mật trong lòng cô không vi phạm quy tắc nữ hầu, người làm cha như ông cũng có thể tiếp nhận.

Liên tục mấy ngày, Tiêu Tử Thăng đều là đi sớm về trễ. Cuối cùng anh vẫn là lựa chọn tiến vào tập đoàn nhà họ Tiêu.

Anh cảm thấy thay vì trong bốn năm không có mục tiêu phấn đấu, không bằng ở công ty làm đâu chắc đấy, vì công ty nhà mình cống hiến một chút. Chỉ cần giải quyết cái phiền toái nhỏ Hạ Vi Tử xong, anh cũng không còn bất kỳ lo lắng gì ở nhà rồi.

Tiêu Tử Thăng tiến vào công ty được an bày chức vị rất cao. Tiêu Dật để cho anh trực tiếp làm Phó tổng giám đốc. Hội Đồng Quản Trị lại không có một người đứng ra phản đối, bởi vì không có lý do gì có thể phản đối.

Không chỉ là bởi vì Tiêu Tử Thăng là con trai của Tiêu Dật. Mà thành tích học tập ở đại học của anh rất là xuất sắc, chỉ đơn giản như vậy.

Những năm gần đây, Tiêu Tử Thăng mặc dù không có chính thức tiến vào tập đoàn nhà họ Tiêu, nhưng dưới danh nghĩ của anh đã chiếm 21% cổ phiếu tập đoàn nhà họ Tiêu. Là một trong những thành viên của Hội Đồng Quản Trị. Mỗi năm anh đều sẽ đích thân tham dự, hơn nữa còn thi hành mấy phương án lớn quan trọng trong công ty, hiệu quả hoàn toàn kinh người. Trong nội tâm tất cả mọi người đều phát ra lời khen ngợi anh là một kỳ tài buôn bán, hơn nữa còn coi trọng anh là người thừa kế lương lai của tập đoàn, sẽ mang lai lợi ích cực kỳ lớn cho công ty.

………

Trăng treo trên đỉnh đầu, Tiêu Tử Thăng nhìn xuống phần văn kiện cuối cùng cũng đã xong, ở trên ghế duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã là 11 giờ đêm rồi.

Anh đứng lên bóp bóp bả vai đau nhức, đi tới phía trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố về đêm. Cho dù hiện tại đã gần đến nửa đêm, nhưng nơi xa xa vẫn đèn đuốc sáng choang.

Đêm lạnh như nước, nồng nặc dưới ánh trăng, gương mặt anh tuấn của Tiêu Tử Thăng hiện lên một chút mệt mỏi. Ánh trăng nhà nhạt, tĩnh mịch đổ xuống, toàn thân anh giống như toát ra một tầng ánh sáng trong trẻo, một loại tịch mịch cùng lãnh ngạo không nói ra được.

Cho dù là đêm khuya yên tĩnh, mệt mỏi không chịu nổi, quan sát thành phố vội vàng dưới bầu trời đêm, một nơi nào đó trong lòng Tiêu Tử Thăng lại bởi vì một người mà mềm mại xuống. Ngay cả nét căng thẳng, mệt mỏi trên khuôn mặt cũng hiện lên một đường cong dịu dàng.

Không biết Hạ Vi Tử ngu ngốc kia hiện tại đang làm cái gì?

Ánh mắt Tiêu Tử Thăng xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh cửa sổ, rơi vào một nơi nào đó không cách nào nhìn ngắm, trong mắt hiện lên khuôn mặt mũm mĩm của Hạ Vi Tử. Hình ảnh kia lúc này đang ở trước mắt, làm cho khóe miệng anh không tự chủ vẽ ra độ cung.


Là nụ cười lạnh tự giễu.

Sau buổi sáng hôm đó, mỗi ngày anh đều bận rộn bôn ba. Buổi sáng trước khi rời khỏi nhà, anh cũng sẽ không nhịn được đi đến phòng Hạ Vi Tử liếc mắt nhìn cô còn đang say trong giấc mộng.

Cho dù là liếc mắt nhìn, tất cả mệt mỏi của anh liền rất nhanh biến mất không có thấy bóng dáng tăm hơi, mà cả người tràn đầy sức sống.

Từ lúc nào bắt đầu, tình cảm của anh đối với Hạ Vi Tử đã dần dần khống chế không được rồi? Tiêu Tử Thăng không nghĩ ra câu trả lời. Anh chỉ biết là, giờ phút này, anh điên cuồng muốn lập tức nhìn thấy cô. Vì vậy anh không chần chờ nữa, cầm lấy chiếc áo khoác từ trên ghế, vội vã rời khỏi phòng làm việc.

Trên đường về nhà, Tiêu Tử Thăng vừa lái xe, bên tai lại tràn đầy giọng nói trầm thấp của người chủ trì radia nửa đêm, nhưng suy nghĩ của anh vẫn còn dừng lại trên người Hạ Vi Tử.

Mấy ngày nay, thật ra Tiêu Tử Thăng không phải là không có cơ hội nhìn thấy Hạ Vi Tử. Chẳng qua là anh luôn là vô tình hay cố ý né tránh cô, cho là như vậy thì anh sẽ không còn muốn cô nữa.

Hạ Vi Tử đã nói rất rõ ràng. “Thích” của cô đối với anh cũng không phải là tình yêu, mà là hy vọng anh cùng người khác kết hôn. Hết lần này tới lần khác anh còn khống chế không được nghĩ đến cô.

Chỉ cần vừa nghĩ tới cô, tim của anh sẽ co rút đau đớn. Cái loại cảm giác đó làm cho anh sợ hãi, trong lòng bất an. Nếu như nói đây chính là tình yêu, tình yêu giữa nam nữ vốn cũng không thể nói đạo lý gì. Tình yêu giống như là một cơn lũ mất khống chế, nói vỡ đê liền vỡ đê, giống như anh đối với cô càng ngày càng quyến luyến.

Tiêu Tử Thăng cũng không thể xác định bây giờ anh đối với cô có phải thật sự là tình yêu hay không. Không xác định như vậy cũng làm cho anh cảm thấy mờ mịt. Anh cần thời gian cùng không gian để chứng minh tâm tình như vậy đến tột cùng là vì sao.

Cũng như anh cần chứng minh, tình cảm của Hạ Vi Tử đối với anh rốt cuộc là cái gì.

Hoặc là nói, như thế nào mới có thể khiến cho cô nữ hầu ngu ngốc chủ động chạy tới nói với anh. Cô là thật lòng thích anh. Giống như “thích” giữa nam và nữ vậy, không có liên quan đến nữ hầu, cũng không có liên quan đến thân phận của anh.

Tiêu Tử Thăng chán nản, nếu quả thật có ngày đó, mặt trời đại khái sẽ mọc từ hướng Tây. Anh cũng không thật sự trông chờ vào việc Hạ Vi Tử đột nhiên thông suốt.

Hạ Vi Tử giống như một sợi dây leo, không tiếng động mà bò đầy quấn quanh trái tim của anh. Trong lòng anh không có lúc nào là không nhớ cái tên Hạ Vi Tử này. * Một cái nhăn mày, một nụ cười, sự vui buồn đau khổ của cô, đều ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh.

Hạ Vi Tử a Hạ Vi Tử..... Trong lòng Tiêu Tử Thăng rối rắm lập lại cái tên này. Em thật sự là khắc tinh của bản thiếu gia!

………..

Có lúc, phụ nữ chính là thích ăn ở hai lòng.

Tỷ như cô gái Hạ Vi Tử ngu ngốc, đối mặt với vấn đề tình cảm chỉ biết nói dối. Cô một hai thề thốt, thích nhìn thấy thiếu gia nhà cô hạnh phúc, nhưng mà trong lòng lại đau đến chảy máu.

Dĩ nhiên, ăn ở hai lòng cũng không phải là độc quyền đặc biệt của phụ nữ.

Tỷ như vị thiếu gia lòng dạ đen tối Tiêu Tử Thăng, thích hành hạ người mình thích, vẫn chưa xác định được tình cảm trong lòng mình.

Sau khi Tiêu Tử Thăng về đến nhà, thấy được một màn như vầy: Anh đi qua phòng khách, xoay người đi lên lầu thì khóe mắt nhìn thấy Hạ Vi Tử đang nằm ở trên bàn ăn trong phòng bếp, chảy nước miếng thở to ngủ.

Anh cau mày, nhẹ tay nhẹ chân đi tới. Vừa đi vào phòng bếp, anh liền ngửi thấy mùi cháy khét của thứ gì đó.

Kiểm tra xem xét khắp nơi một lần, không khỏi cười một chút. Trên bếp là một nồi cháo bị cạn, chắc là kiệt tác của Hạ Vi Tử.

Anh nhìn Hạ Vi Tử đang ngủ say một chút, lại nhìn nồi cháo một chút. Buổi tối Tiêu Tử Thăng vẫn chưa ăn cơm, bụng đang đói kêu vang. Vì vậy anh múc ra một chén cháo, uống một hớp, khuôn mặt lập tức vo thành một nắm. Quả nhiên thật khó ăn! Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhưng vẫn nhắm mắt, uống hết cả chén cháo. Không còn cách nào, ai biểu nồi cháo này là do cô gái ngu ngốc nào đó nấu cho anh chứ.

Buông chén xuống, anh đi tới bên cạnh Hạ Vi Tử, ôm cô lên, đi về hướng gian phòng của cô.

Hạ Vi Tử cảm thấy đung đưa, không thoải mái điều chỉnh tư thế ở trong ngực Tiêu Tử Thăng, giống như một con mèo con co lại, cọ sát trước ngực anh.

Lúc Tiêu Tử Thăng nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, vừa xoay người rời khỏi thì Hạ Vi Tử chợt tỉnh. Cô mở mắt ra, mơ hồ gọi một tiếng: “Thiếu gia......”

Tiêu Tử Thăng ngừng lại, cúi người xuống ngồi bên mép giường, thay cô đắp chăn “Đánh thức em sao? Sau này mệt mỏi thì liền trở về phòng ngủ.”

“Cháo......” Đầu óc Hạ Vi Tử hỗn loạn, nhưng vẫn còn nhớ nồi cháo buổi tối cô nấu cho Tiêu Tử Thăng, chờ anh trở lại uống. Nhưng mà cô buồn ngủ quá, không cẩn thận liền ngủ quên mất.