Now You See Her

Chương 6

Candra lên đương sớm vào sáng hôm sau, đi từ New York tới D.C. thủ đô thì hợp với mục đích của cô hơn, nên cô không để tâm tới sự bất tiện này. Thật ra, thì gặp ông ta ở D.C sẽ dễ hơn là ở New York, vì ông ta hiếm khi xuất hiện ở văn phòng. Cô sẽ phải đến nhà hoặc gọi cho ông ta ở đó để sắp xếp một cuộc gặp gỡ ở bên ngoài, và cô không thích thế.

Có lẽ Margo biết được mối quan hệ của cô với ông nghị sĩ, nhưng cũng có thể không phài. Dù cô ngu ngốc nói cho Richard biết về lần phá thai khi cô cần phải im lặng mới đúng, Candra không không tin không cần thiết làm người khác tức giận.

Có lẽ Margo không quan tâm xem Carson lăng nhăng với bao nhiêu người đàn bà, nhưng chắc chắn cô ta không muốn ông ta lăng nhăng với họ trong chính ngôi nhà của ông. Với những gì đã biết về ông ta, Candra sẽ không ngạc nhiên nếu ông ta đòi quan hệ ngay tại văn phòng đó, trước khi ông ta biết lý do thật sự cô ở đó. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, thấy vui vẻ. đầu tiên ông ta sẽ làm tình với cô, sau đó cô sẽ chơi lại ông ta, cô nghĩ chuyện này khá công bằng.

Cô phải khoác lên mình thêm vẻ đau đớn bề ngoài vào sấng hôm đó, không phải là thu hút sự chú ý mà là tránh bị chú ý. Cô mặc bộ đồ công sở màu đen, đeo đôi giày đen buồn tẻ có đế cao 3.5 cm. đôi khuyên tai của cô là hai vòng tròng vàng phẳng; cô để tất cả nhần và đổi một chiếc đồng hồ đeo tay rất mỏng thanh lịch hiệu chỉ đeo một chiếc đồng hồ cũ hiệu Rolex mà bố cô đã tặng cho cô khi cô lên sáu. Cô không biết nó có giá được hai ngàn đô không nữa. nhãn hiệu Colex không còn tồn tại ở thủ đô này nữa, vì nơi này địa vị là tất cả và những chiếc Rolex thì phổ biến như biển đại sứ quán vậy.

Cô chải tóc mạnh hơn nữa và tẩy trang. Cô sẽ không nổi bật, cô sẽ trông giống hàng ngàn người nữ nhân viên khác hay những nhân viên công vụ. cô không muốn ai chú ý. Có lẽ sự cẩn trọng này là thừa, nhưng sau đó cô sẽ không bao giờ như thế trước khi tống tiền bất cứ ai và cô nghĩ tới một vài việc cẩn thận cần thiết.

Hôm nay là ngày làm việc như thưởng lệ của Margo ở Elizabeth Arden; vì chuyến du lịch tới Rome đã bị hoãn lại nên cô sẽ tiếp tục thói quen thông thường, và Margo sẽ vô cùng vui sướng với vẻ ngoài của cô. Vì Margo an toàn ở New York, Candra không cần lo lắng rằng Carson đã nói bà ta đến căn nhà của ông ta ở thủ đô. Điều này thật sự hợp với cô hơn, vì cô sẽ không thích sự ngu ngốc, sự khó chịu hoàn toàn bị dính chặt lấy trên một cái bàn ở văn phòng với một đội ngũ tai mắt ngay ngoài cửa.

Tới sân bày, cô gọi một chiếc taxi và lặng lẽ ngồi vào ghế sau, không cố gắng vui vẻ nói chuyện với tài xế như mọi lần. Trước sự ngỡ ngàng cô nhận thấy cảm giác hào hứng rất nhanh và thân thuộc lúc bắt đầu cô thường thấy khi hiểu là cô bắt đầu làm tình. Tận đến lúc này đầu óc cô hoàn toàn hiểu cô sẽ nói gì sau đó, nhưng giờ cô lại bắt đầu nghĩ đến hành động. Carson có rất ít kỹ thuật trừ niềm háo hức, và thi thoàng khi cô cảm thấy nahnh một chút, nhưng đó là điều cô muốn.

Ông ta phải có mặt ở văn phòng lúc 10 giờ 30. Cô sẽ ở cùng với ông ta trong một giờ. Thế là đủ rồi.

Carson đón cô ở cửa sổ, cười và nói những câu nói xã giao thuần túy đề phòng có ai đó đang nghe trộm. tất nhiên, nhân viên của ông ở đây, ít nhất cũng có một đầu bếp và một quản gia. Candra nghĩ ông ta trông rất điển trai, ông cười và khoác lên mình khuôn mặt cổ điển.Thật ngốc nghếch làm sao cô thích vẻ ngoài góc cạnh hơn của Richard. Richard là một trong những người đàn ông quyến rũ đến mức phụ nữ không thể không nhìn anh. Cô nhẹ nhàng bắt tay ông ta, cô phải ngừng nghĩ về anh vì cô đã mất anh rồi. Phần cuộc sống đó của cô đã kết thúc, và cô phải mở ra một chương mới tốt đẹp hay là mất tất cả.

“Em nói có việc gấp cần thảo luận với tôi,” Carson nói cho kẻ nghe lén nghe, rất vui vẻ mỉm cười và ông theo cô đi vào phòng ông, và đóng cửa rồi khóa lại. ông nghĩ ông ta rất khéo với chuyện đó, nhưng Candra lại đang để ý tới cái mẹo nho nhỏ ấy. Cô đang vui vè vì ông cẩn thận không để ai phá ngang họ, và nếu ông không khóa cửa thì cô cũng tự mình khóa lại.

Ông túm lấy ngực cô ngay khi quay lại, và cẩn thận hướng cô tới chiếc sô fa lớn. cô còn không có thời gian đặt túi xuống sàn nhà trước khi ông ta đè cô xuống trên những tấm vải đắt tiền phủ lên sô fa, nhanh chóng kéo áo cô lên và kéo khóa quần ông xuống. “Chúng ta phải nhanh lên,” ông ta thở hổn hển, xâm nhập cô và nhanh chóng di chuyển nhanh theo nhịp độ. “”Trước khi Margo xuống.”’

“”Gì cơ?” Candra bất ngờ, theo bản năng ôm lấy lưng ông ta. Tất cả niềm háo hức ban đầu của cô đã biến mất. những cảnh xấu xí không còn cuốn hút cô, và cô chắc chắn Margo có thể tạo ra những cảnh xấu xí nhất trong những cảnh xấu.

Ông nghị sĩ kéo tay cô ra khỏi lưng ông ta và đè chặt chúng trên sô fa, mặt ông ta đanh lại. ông ta không định để một chuyện nhỏ như sự xuất hiện của người vợ trong căn nhà này ngăn cả việc ông ta muốn làm. Candra giữ mình bất động và im lặng, không muốn bắt ông ta chậm lại hay là thu hút sự chú ý đến căn phòng này. Trong lòng cô thúc việc này nhanh lên, đây cũng chính là sự ngạo mạn ngu ngốc của người đàn ông! Dù Margo thích địa vị của một người vợ nghĩ sĩ thế nào đi chăng nữa, hay dù cô ta mong muốn vào Nhà Trắng tới thế nào thì vẫn có một giới hạn mà cô ta không thể nào trông thấy nổi. Biết về chuyện vô ý của Carson là một chuyện; tận mắt chứng kiến chúng lại là chuyện khác.

cô lạnh lung nhìn khuôn mặt đỏ lên vì cố gắng của ông ta, và mạnh máu trên cổ ông ta hiện rõ ra. Thậm chí ông ta không nới lỏng cà vạt. ông ta di chuyển lên xuống trên sô fa.

Ông ta đứng lên, thở gấp và lấy ra một chiếc khăn tay để tự lau bản thân sạch sẽ. “Anh còn có cái nào khác không?” cô thì thầm, và thấy ông ta hoàn toàn vô cảm, cô nói thêm, “khăn tay ấy.”’

“”Không, đây là cái duy nhất rồi.” Ông ta bắt đầu khoanh tay và cho tay vào túi quần – trông có vè khó chịu – nhưng Candra đã lấy nó từ trong tay ông và tự gấp nó lại, cố gắng ít chạm vào nó hết sức có thể, và nhét nó vào giữa hai chân cô.

Ông ta trông có vẻ bực mình. “Đây là đồ được thiết kế riêng kèm quần áo của tôi.”

“Em sẽ trà lại nó cho anh,” cô cũng không lấy gì làm kiên nhẫn đáp. “Hay anh muốn em hủy nó đi.”

“Đốt nó đi,” ông ta nói, nhưng trông ông ta vẫn không vui vẻ với việc cô lấy chiếc khăn tay. Ông ta quá xấu xa không cẩn trọng với phần kết của chuyện cư xử này, đó là suy nghĩ của cô.

Cô ngồi dậy và vuốt thẳng quần áo, chỉ trong vài giây mà trông cô như thể chưa có gì xảy ra cả. với cô, cô cho là cũng chẳng có gì tệ.

“Ngồi xuống đi,” cô nói. “Em có vài việc cần thảo luận với anh.”

“Tất nhiên là được, tôi có thể làm bất cứ việc gì để giúp em.” Quần áo của riêng ông ta trở lại nghiêm chỉnh như lúc đầu, ông ta ngồi xuống sau bàn làm việc, tạo ra dáng dấp của một người Mỹ thời xưa chính hiệu. ông ta luôn luôn cẩn thận không khoe khoang tài sản của bàn thân ở nơi những người ủng hộ ông có thể trông thấy, nơi đây ở căn nhà ở D.C cũng như văn phòng của ông. Tuy nhiên nhà của ông ta ở New York thì xa hoa như cung điện với toàn đồ nhập khẩu.

Giờ ông ta cười với cô, một nụ cười dịu dàng hiểu biết của một người hiểu rõ quyền lực của mình. Ông ta nghĩ việc đến gặp ông thế này cô sẽ đòi hỏi một lợi ích nào đó. Đôi mắt xanh nâu của ông ta sáng lên; trong suốt mổi quan hệ thi thoảng này của họ, Candra mạnh mẽ từ chối đòi hỏi bất cứ điều gì ngoài việc thi thoảng cho ông ta ở nhờ. Carson quen với việc bị đe dọa, quen với việc những người đàn bà chạm vào điều cấm kỵ của ông ta, và sự xa cách ngọt ngào của cô làm ông ta vừa tức giận vừa thấy bị thách thức. dĩ nhiên, cô đã làm ông ta tức giận hơn bằng việc làm những cuộc gặp mặt của họ trở nên đáng nhớ nhất có thể.

“Hai năm trước,” cô từ từ nói. “Em có thai.”

“Tôi tin em có hành động đúng. Tôi luôn luôn ủng hộ luật pháp để-“

“Em không quan tâm anh ủng hộ cái gì,” cô xen ngang, “Carson, đứa bé đó là con anh. Nhưng khi Richard phát hiện ra em mang thai, anh ta nghĩ đó là con của anh ta. Đó là nguyên nhân gây ra rắc rối giữa chúng em.”

“Thật à.” Ông ta dựa người vào chiếc ghế da lớn, đan ngón tay vào với nhau. “Thú vị làm sao. Nhưng tại sao giờ em lại nói với tôi chuyện này.”

Thậm chí thái độ ấy của ông ta không ăn nhập gì với tin tức là cô mang thai đứa con của ông ấy. cô không tính đến phản ứng này. “Richard đang rất khó khăn với những điều khoản, và không đi tới chi tiết, anh ấy sắp thắng em rồi. em cần đến sự giúp đỡ về tài chính, chỉ lần này thôi.”

“Nói toẹt ra là bao nhiêu?” ông ta nghiêm khắc hỏi.

Cô lạnh cả xương sống. mọi chuyện không diễn ra như cô tưởng tượng. một triệu đô sẽ giúp cô trả hết nợ, giúp cô bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng bởi vì cô thấy quá khó khăn nên cô nói. “Nửa triệu đô.”

“Đó là một khoản tiền lớn.” ông ta nhún vai. “Cái ấy của em không tốt thế đâu.”

Cô không phản ứng lại sự thô lỗ ấy. Sau bao lần cô biết được ông ta có thể thô tục tới thế nào.

“Tôi tự hỏi làm sao em có thể mang thai nổi,” ông ta cười cợt. “Em luôn nói với tôi là em đã uống thuốc tránh thai rồi.” “Một tai nạn thôi. Em bị bệnh và thuốc kháng sinh ảnh hưởng tới tác dụng của thuốc.”

“Thật không may. Tuy nhiên, thật lòng tôi không nghĩ đứa bé là con tôi. Tôi đã cắt ống tinh mấy năm trước rồi.”

Bụng cô sôi lên vì tức giận, nhưng cô khống chế được nó. Ông ta nghĩ ông ta đang biến cô thành con ngốc sao. Tuy nhiên, nếu thế ông ta nghĩ đó là cách duy nhất của cô, thì chắc hẳn ông ta phải khó chịu mà ngạc nhiên rồi. “Thật thế sao. Anh chưa từng nói chuyện đó với em.”

“Tại sao tôi phải làm thế? Em luôn uống thuốc tránh thai mà, và tôi cũng không ngốc tới mức nghĩ là tôi là người đàn ông duy nhất làm tình với em. Cắt ống tinh chính là sự bảo đảm chống lại những kiểu tống tiền kiểu này.”

“GIờ thì chuyện đó khá thú vị đó,” cô dịu dàng nói. “Tôi cũng đã để mất đi một hình thức đảm bảo. tôi chưa từng đánh giá thấp ông Carson ạ, nhưng tôi tin chắc là ông đã đánh giá thấp tôi đó.”

“Bằng cách nào?” trước thái độ tự mãn của cô, ông ta trông hơi biến sắc thôi.

Cô lùi lại và lấy ra một cái phong bì và một cái đài quay băng loại nhỏ từ trong cái túi lớn mà cô mang theo. Gương mặt của ông ta cứng lại khi nhìn thấy cái đài.

“Oh, không phải lúc này,” cô nói. “Nó không dùng để ghi âm, nó chỉ để quay băng thôi. Một số ít cuộc làm tình nho nhỏ của chúng ta khá riêng tư. Hơn nữa, những lần khác thì không phải vậy.” cô nhấn nút “play” và đặt nó xuống.

Cô hài lòng nhìn mặt ông ta tái xanh đi khi căn phòng tràn ngập tiếng người, khó chịu mà lại dễ hiểu. cô đã thu âm lại trong bữa tiệc tình ái nho nhỏ vào thời gian mới bắt đầu quan hệ giữa họ, trong lúc đó Richard đang ở Châu Âu vài ngày và cô có nhiều thời gian. Tất nhiên cô đã làm cẩn thận vì cô chưa từng có được bất cứ niềm tin nào với Carson và nghi ngờ rằng sẽ có một này cô cần một thứ vũ khí để chống lại ông ta.

Cô tắt đài, lấy cuốn băng ra, và ném nó vào ông ta, sau đó đặt phong bì lên bàn. “Hãy giữ lấy nó,” cô nói. “Đây là bản sao của riêng ông. Những bức ảnh đi kèm ở trong phong bì.”

Ông ta nghiến hàm tức giận, và mặt đỏ bừng lên. “Đồ chó cái.” Những từ này rất trầm như thể ông ta không thể nói được từ nào khác.

“Tôi không nghĩ là phải nói cho ông biết tôi giữ bản gốc ở một nơi rất an toàn.”

“Mày cũng sai về những cuốn băng này.” Ông ta thở khá khó khăn.

“Vâng, nhưng tôi sẽ không mất sự nghiệp. tất nhiên, những người ủng hộ ông cũng khá khoan dung, có lẽ họ sẽ cho qua. dù thế tôi không nghĩ những ngài nghị sĩ khác cũng đồng ý đặc biệt là những người đã từng bồ bịch với ông nhiều năm qua. Họ sẽ thích thú với bằng chứng về hành vi bất hợp pháp của người đồng nghiệp đáng kính trọng của họ.” Giọng cô cứng như thép vậy.

Đôi mắt ông ta đầy sự căm ghét muốn giết người. Candra cố giữ để bản thân khỏi run lên. Đây là một việc liều mạng, đi ngang qua Carson cũng như vậy, và cô bước đi trong đây mà hiểu rõ điều đó. Đó là lý do tại sao cô chắc chắn rằng vũ khí chống lại ông ta quá mạnh đến mức ông ta không thể lờ nó đi.

“Đây sẽ không phải là một việc tiếp diễn,” cô mất kiên nhẫn nói. “Chỉ lần này thôi. Ông có thể trả tiền, mà tôi thì cần tiền.”

“Chắc chắn rồi,” ông ta giễu cợt. “Tôi cũng nghĩ là cô sẽ giữ lời chứ.”

“Tôi sẽ gửi cho ông các bản gốc ngay sau khi tôi có tiền.” Cô thật sự có ý đó. Cô chỉ không đề cập tới chuyện cô không đưa cho ông ta cuộn video thôi. Cô buộc phải dùng tới nó nếu như ông ta cố trả thù.

Tất nhiên, ông ta chả có cách nào chuyển sang thế chủ động dù cô có đưa cho ông ta bản gốc, cũng chả có cách nào chắc chắn rằng không có sự tồn tại của những bản sao khác. Tống tiền là mãi mãi.

Cô đặt một mảnh giấy nhỏ lên bàn. “Đây là ngân hàng và số tài khoản. hãy chuyển tiền vào đó. Tôi mở tài khoản này cũng chỉ dùng cho việc này thôi, và tôi sẽ đóng nó sau khi nhận được tiền. tôi tin là tôi sẽ không bị IRS điều tra tài chính, vậy nên ông thật sự nên hi vọng rằng người ta sẽ bỏ qua tôi.”

Ông ta không cầm tờ giấy lên. Candra đứng dậy và vắt cái túi đựng ví lên vai. “Tắc xi đang đợi tôi. Đừng thấy phiền khi trông thấy tôi ra ngoài.” Khi cô đến cửa, cô mở khóa ra, sau đó dừng lại và liếc qua vai nhìn ông ta. “Tiện đây… con số là 1 triệu nha.”

Cửa trước gần đóng lại phía sau Candra thì Margo bước vào phòng Carson. Khuôn mặt bà ta trắng bệch và cứng nhắc. “Ông là đồ ngu,” bà ta tức điên lên. “Ông là thằng ngu, cực kỳ ngu ngốc, luôn luôn dùng cái của nợ để nghĩ chứ không biết dùng đầu.”

“Câm đi,” ông ta lè nhè, đứng bật dậy. “Bà đang làm gì ở đây, nghe lén sao?”

Bà ta bước tới và ấn một nút trên điện thoại văn phòng. “Tôi mở điện thoại khi phát hiện cô ta bước vào đây. Ông nghĩ là ông là kẻ thông minh khốn kiếp, nhưng ông chưa từng kiểm tra xem điện thoại có mở hay không.”

Ông ta tóm lấy tay bà ta, những ngón tay to khỏe bấm vào da thịt bà. “Đừng có nói giọng đó với tao,” ông ta cảnh báo.

“Ống sẽ làm gì nào? Ly hôn với tôi chăng? Tôi không nghĩ thế đâu.” Bà hất cánh tay ông tar a và cầm lấy cái phong bì Candra đã để lại. Carson muốn giật lấy nó, nhưng Margo đã bước ra xa và mở nó ra, lấy ra tập ảnh.

Bà ta nhìn vào chúng, và má bà ta hằn lên màu đỏ ngớ ngẩn. Bà ta nhanh tay xem qua những tấm ảnh và miệng thì mím chặt lại. bà ta quay cuồng, cảnh tay giơ lên và tất cả sức mạnh dồn về cánh tay, dùng cả sức mạnh đó giáng vào mặt ông ta. Đầu ông ta ngẩng lên, đầu óc vẫn còn chao đảo.

Ông ta chầm chậm nhìn bà. Gương mặt trắng bệch ra trừ chỗ hằn dấu tay bà. Đôi mắt thì đỏ như lửa.

Margo run rẩy. “Ông còn tệ hơn cả một thằng ngốc, ông là thằng ngu nhất mà tôi biết, và để sánh được bố tôi ông còn cần gì nữa. tôi chưa từng để ý tới ông nhiều năm để mặc ông bồ bịch để mọi thứ trong tầm kiểm soát cho tới cuộc bầu cử tiếp theo. Ông phải làm gì đó.”

“Tôi sẽ trả số tiền chết tiệt đó. Tôi không có lựa chọn nào khác.”

“Sẽ làm gì đây nếu con đó còn muốn thêm nữa.”

“Tôi sẽ giải quyết được. chỉ là làm cho con đĩ đó câm mồn. tôi không có tâm trạng với những thứ rác rưởi của bà.”

“Mạnh mẽ quá.” Bà ném những bức tranh vào mặt ông ta. Chúng dừng lại trước mặt ông ta rồi rơi tung tóe ra mặt đất, ảnh cỡ 8.10. “Tôi hi vọng là ông đã kiểm tra AIDS rồi.”

“Đừng ngớ ngẩn thế. Bà nghĩ là tôi tự tin như thế này bao lâu rồi?”

Bà ta suýt hét lên vì tức giận. “Ông đặt cuộc đời tôi chứ không ai khác trong vòng nguy hiểm khi ai đó phát hiện ông có qua kiểm tra AIDS,” bà ta lại nói, giọng run run. “Ông đi lo lắng về chiếc khăn tay. Ôi trời ơi, sao ông có thể cẩn thận nghĩ tới chiếc khăn tay mà lại để bản thân bị chụp ảnh khi đang làm tình với một con người? mà này, những bức ảnh đó tuyệt lắm. thứ duy nhất buồn cười hơn cả việc hình ảnh của ông trong khi ông dính chặt vào ông ta là vẻ mặt ông khi hắn ta dính chặt vào ông! Mặt đỏ, miệng mở to-“

(tớ chả hiểu vì sao lại nói là hắn ta (him) mà không phải là cô ta. Có lẽ là chụp ảnh ông ta với một tên đàn ông nào đó, hoặc cũng có thể là lối chơi chữ. Chịu !! J)

Ông ta tóm lấy bà, ghĩ người bà vào bàn. Sự tiếp xúc sáng khoái tới mức ông ta muốn đánh bà ta lần nữa. “Câm đi,” ông ta nói, răn nghiến chặt. “Chúng ta đã hít một ít cocain, không thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”

Margo chậm rãi đứng thẳng người, cảnh tay xoa cái má vẫn còn đau. Mông bà đau đớn khi bị đẩy vào bào. Bụng bà trào dâng nỗi căm ghét và khinh bỉ. “Tôi không định để ông hít thuốc bất hợp pháp. Cũng có một bức ảnh đó đấy. chuyện đó mới thật đáng yêu làm sao khi xuất hiện trên bản tin buổi tối.”

“Cô ta sẽ không tung những bức ảnh đó ra đâu. Nếu cô ta làm thế, cô ta sẽ mất đi phương tiện moi tiền của tôi.” Ít ra thì ông ta cũng tin chắc việc đó. “Bà chưa từng sai khi cá rằng đó đó sẽ bảo vệ lợi ích của riêng họ.”

“Ông sẽ không biết cô ta sẽ làm gì đâu,” Margo nghiêm khắc nói. “Cái băng này chả có ý nghĩa lý khi chỉ nói không. Ông sẽ phải quan tâm tới chuyện này, và ông phải làm ngay bây giờ. Trả cho cô ta hai triệu để lấy bản gốc.”

“Và bà sẽ gọi tôi là thằng ngu sao,” ông ta bực bội. “Thật vô ích khi khẳng định thứ cô đưa cho tôi là bản gốc. mà thậm chí có phải thế thật, có thể cô ta có hàng tá bản sao.”

“Sau rồi ông nên nghĩ tới việc gì đó,” Bà ta khó nhọc thở, mũi cong lại. “Và ông nên nghĩ nhanh lên.”