Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 303: Người đó, có phải là anh không? (14)

Editor: May
Trên thân một mình anh, đồng thời có được đặc điểm của hai người... Mà hai người kia lại là cùng một người...
Cho nên...


Trong chớp mắt này, trái tim khẩn trương của Tống Thanh Xuân ngừng nhảy lên, máu toàn thân cũng chậm rãi ngừng lưu động, đầu óc cô trống rỗng, hô hấp cũng dần dần biến mất theo.


Ở trong chớp mắt này, cả người cô giống như hóa đá, dừng lại rất lâu, ngừng lại hô hấp, lần nữa bắt đầu nhẹ nhàng chậm rãi thở vào, sau đó có một câu nói rõ ràng mà lại chói mắt từng chữ từng chữ ở trong đầu của cô, tốc độ chậm rãi tăng lên.


... Cho nên, Tô Chi Niệm có thể chính là chủ nhân tin nhắn đó không, đồng thời cũng là người thần bí luôn luôn yên lặng bảo hộ cô ở sau lưng cô?
Phán đoán này giống như một đạo sấm sét, hung hăng chém vào bóng tối.


Trực tiếp đánh tới trái tim Tống Thanh Xuân, đánh đến phản ứng cả người cô run cầm cập lớn hơn một chút.
"Sao vậy?" Tô Chi Niệm cảm thấy được sự khác thường của cô, nghiêng đầu hỏi.


"Không có gì." Tống Thanh Xuân vội áp chế sóng lớn cuộn trào mãnh liệt nơi đáy lòng, cười nhạt lắc lắc đầu với Tô Chi Niệm, chờ đến khi lực chú ý của người đàn ông lần nữa để lại trên con đường trước mặt, cô mới lần nữa hướng tầm mắt về anh trong kính chiếu hậu.


Mới bắt đầu, cô thật chỉ là hiếu kỳ, sao loại cảm giác ấm áp Tô Chi Niệm cho mình lại quen thuộc như vậy.
Nhưng cô trăm triệu không nghĩ tới, theo suy nghĩ càng ngày càng nhiều, Tô Chi Niệm cũng càng lúc càng phù hợp với ngời cô vẫn luôn tìm trong thời gian này.


Nếu như đổi lại là trước đây, cô khẳng định sẽ bác bỏ phán đoán này của mình trước tiên, bởi vì cô chưa bao giờ cảm thấy Tô Chi Niệm rất tốt với mình, mà người yên lặng bảo vệ mình này lại có thể gọi là người tốt với mình nhất trên thế giới này.


Nhưng hiện tại cô hiểu Tô Chi Niệm hơn rất nhiều, cô biết, nội tâm của anh hoàn toàn không giống như dáng vẻ bề ngoài kia.


Lúc trước cô bị Đường Noãn phỉ báng đẩy cô xuống nước, là anh ra tay giải vây; cô ngốc ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố không về được, là anh lái xe đi đón cô; ngay cả hiện tại cô gặp phải nguy hiểm, cũng là anh đưa đón cô tan việc mỗi ngày...


Liệt kê một chút, bất tri bất giác, anh đã cho cô nhiều ấm áp và ỷ lại như vậy.
Cho nên, cho dù anh từng nói lời khó nghe với cô, làm chuyện tổn thương người nhất, nhưng anh lại đối với cô rất tốt... Cho nên, anh thật sự rất có thể chính là chủ nhân tin nhắn cô muốn tìm...


"Nghĩ gì vậy? Sao không xuống xe?" Trong lúc Tống Thanh Xuân đang nghĩ nhập thần, bên tai cô truyền tới giọng nói lãnh đạm của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, thấy xe đã đến cửa nhà, Tô Chi Niệm đang đứng ở bên cạnh xe, đúng lúc đồ ăn mua ngoài vừa đến.


Tống Thanh Xuân chờ đến khi Tô Chi Niệm trả tiền xong, mới lấy túi xách, bước xuống từ trên xe.
Tô Chi Niệm thuận tay khóa xe, xách hộp đồ ăn ở mua ngoài, nhập mật mã vào, tiến vào nhà trước.
Tống Thanh Xuân đứng ở trong vườn một lát, mới đi vào trong theo.


Ăn xong cơm trưa, Tô Chi Niệm nhận một cú điện thoại, lên lầu trước.
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới tâm sự của mình, vừa thu dọn đơn giản bàn ăn một chút, sau đó mất hồn mất vía trở về phòng ngủ của mình.


Cô dựa vào đầu giường, nhìn chăm chú tin nhắn trong điện thoại di động hai lần, sau đó đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, xuống giường, lấy từ gầm giường ra tới một áo sơ mi, sau đó lại lấy một tờ giấy từ trong túi áo sơ mi ra.


Áo sơ mi này là lúc trước thời điểm đầu anh bị thương, bởi vì áo sơ mi nhuốm máu nên muốn vứt.