Bầy gia súc di chuyển về hướng Đông, dưới bầu trời xám đang gầm gừ và mây đang kéo đến. Đó là vùng đất hoang sơ, gồ ghề với những con dốc đầy đá và cỏ dại. Gió giật vành mũ Mason, khuôn mặt anh cứng đờ và lạnh giá. Anh đã không cạo râu kể từ hôm rời trại MM, bốn ngày bụi đất rong ruổi trên đường bám trên áo. Ngày đầu tiên họ đã đi được tám dặm, rồi sáu và chỉ còn năm trong hai ngày vừa rồi. May là dễ lùa bầy gia súc qua lối đi cắt ngang các dãy núi, vì đó là đường độc đạo. Dù từ trang trại đến đầu tuyến đường sắt tính theo đường chim bay chỉ có mười lăm dặm, nhưng tuyến đường họ phải đưa bầy gia súc đi xa hơn gấp đôi.
Cần phải để mắt dọc đường đề phòng rắc rối, nhưng đầu óc Mason cứ trôi tận đâu đâu. Yên ngựa quả là nơi tốt để mơ giữa ban ngày. Có hàng ngàn ký ức ngọt ngào về Victoria trong tâm trí anh. Anh chắc chắn chẳng có người phụ nữ nào khác như cô. Tìm thấy cô là một điều thật khó tin, cũng như đời anh đã thay đổi rất nhiều trong năm qua.
Suốt thời gian ở trong quân đội, anh chỉ nghĩ về chuyện xuất ngũ. Anh ghét phải cử người đi làm nhiệm vụ khi biết họ sẽ chẳng bao giờ quay về. Thậm chí anh còn ghét việc săn đuổi gã cướp biển người Anh hơn, nhưng anh đã làm công việc đáng ghét ấy vì biết rằng khi hoàn thành, anh sẽ có đủ tiền mua một mảnh đất cho riêng mình. Hóa ra trang trại MM đáng giá hơn những gì anh đã trả, theo mọi nhẽ. Ở đó còn có Victoria. Cô lấp đầy con tim anh tới mức nó muốn nổ tung, và biết rằng cô đáp lại tình yêu của anh đã biến thế giới thành vầng hào quang mới.
Lud cưỡi ngựa lên cạnh Mason và kéo anh khỏi mộng tưởng. “Mùa đông năm nay khắc nghiệt lắm đấy. Gió buốt chết đi được.”
Họ đang tới ngã rẽ xuống vùng đồng bằng, cỏ ít nhưng vẫn đủ để duy trì cho tới trạm thu mua. Mason quay đầu trên ngựa, nhìn lại biển gia súc đang túa xuống từ con dốc.
“Trời sẽ ấm hơn khi chúng ta xuống thấp hơn. Thường thì có dừng lại ở vùng đồng bằng để bầy gia súc ăn no bụng không?”
“Ông Stonewall sẽ làm thế. Cỏ với nước ngọt chỗ dòng sông chảy qua sẽ làm chúng sung sức.”
“Vậy thì ta sẽ làm thế.”
Mason đã đến với những người làm công như một người lạ và những tưởng họ sẽ phản đối, nhưng tựnguyện làm việc và làm nhiều hơn phần việc của mình đã giúp anh có được sự chấp nhận của họ.
“Một kẻ lang thang rách rưới mới tới muốn biết ai là Mason Mahaffey. Hình như hắn muốn xin việc đấy.”
“Có thể hắn muốn một bữa ăn hơn là công việc,” Mason nói ngắn gọn.
“À, tôi đã chỉ anh cho hắn để hắn biết đường hỏi xin.”
Mason làu bàu trả lời và vùi mặt vào cổ áo khoác.
Đầu giờ chiều họ lùa bầy gia súc tụm lại giữa rặng đồi và dòng sông rồi dựng trại. Mai họ sẽ chỉ còn phải đi một đoạn ngắn nữa. Mason cân nhắc xem có nên phi ngựa tới bàn bạc với người mua trước, nhưng rồi quyết định anh cần giúp mọi người đưa bầy gia súc đến khoảng trống cuối cùng giữa những ngọn đồi sau khi họ băng qua sông. Đến giờ chuyến đi vẫn trôi chảy, nhưng bầy gia súc có thể bị hoảng loạn chỉ với một âm thanh hay sự cố bất ngờ. Gần như điều gì cũng có thể làm chúng sợ và chạy tán loạn. Trước đây Mason từng thấy súc vật chạy tán loạn do hoảng sợ. Một con bò đực hoang cũng có thể bám chặt mặt đất như con thỏ nhát cáy.
Tối hôm ấy, Doonie bê bình cà phê qua chỗ Mason đang ngồi với đĩa thịt bò và đậu. Chuyến đi là một cuộc phiêu lưu của Doonie. Cậu bé đã làm việc như phụ tá cho ông Gopher, đầu bếp. Những người làm công chọc vui cậu và Doonie tỏ thái độ không-thèm-quan-chấp.Nó đã nói với Mason rằng sẽ dành dụm những đồng tiền đầu tiên kiếm được mua một con ngựa cái khỏe để ngày nào đó sẽ khỏi sự một trang trại nuôi ngựa gần trang trại MM. Cậu bé yêu vùng đất này và không muốn trở lại Tây Nam Colorado quanh năm khô hạn, đầy gió thổi bụi tới tận Montana.
“Chỗ này ăn đứt Colorado luôn, phải không anh Mason?”
“Có nhiều chỗ ở Colorado cũng được mà, Doonie.”
“Chỗ nhà mình thì không. Anh có nghĩ bọn mình sẽ ở lại đây không?”
“Dĩ nhiên. Anh ở đây, và sẽ có chỗ cho các em chừng nào các em còn muốn.”
“Em đang nghĩ về chị McKenna. Chị ấy sẽ làm gì?”
“Victoria cũng sẽ ở đây. Anh sẽ lấy chị ấy.”
Nụ cười toe toét nở trên mặt Doonie. “Uầy! Thế là chị ấy sẽ hết gây sự, anh Mason nhỉ. Thế mà em không nghĩ ra. Lấy chị ấy và giành được trang trại!”
“Im đi!” Mason đanh giọng. “Em nói như thể anh lấy cô ấy để chiếm đất không bằng.”
“Thế không phải à?”
“Chắc chắn là không! Anh nghĩ vài người sẽ nói thế, nhưng anh tưởng gia đình mình phải hiểu hơn chứ.” Mason quan sát khuôn mặt đỏ ửng của Doonie. “Anh không muốn nghe những lời như thế nữa. Anh lấy chị Victoria bởi vì anh muốn vậy, bởi vì cô ấy là người phụ nữ duy nhất anh muốn sống trọn đời.”
Doonie nhìn anh đầy ngờ vực. Cậu không biết phải nói gì, vì vậy cậu nói điều đầu tiên xuất hiện trong đầu. “Anh Pete thích chị ấy.”
“Còn em thì không à?”
“Em không biết. Chị ấy cứ chuyên quyền về mấy thứ như khăn ăn.”
Mason cười và đưa cốc ra để lấy thêm cà phê. “Em sẽ quen thôi. Đến lúc em cần học phép lịch sự rồi.”
Chuyến vượt sông bắt đầu khi những tia sáng đầu tiên le lói ở đỉnh đồi phía Đông. Bầu không khí háo hức bao trùm, vì hết ngày hôm nay, những người làm công sẽ phi ngựa vào thành phố với tiền rủng rỉnh trong túi, giải tỏa con khát trong cổ họng, bù khú mấy ngày trong các quán rượu và nhà thổ. Tại điểm vượt sông thì lòng sông đầy đá cứng, dù nước chỉ tới giữa bụng con bò cao nhất nhưng lại lạnh như đá và chảy xiết.
Mason băng qua sông, giúp đưa mấy con bò đầu đàn tới khoảng trống giữa rặng đồi, đoạn phóng ngựa xuống dốc. Khi chắc chắn mình đã đủ xa và ngựa không nằm trong đường đi của bầy gia súc, anh xuống ngựa và buộc con ngựa thiến có bộ lông nâu đỏ ở chỗ có đám cỏ xanh mọc nơi cuối dốc. Mason trèo qua đỉnh đồi để quan sát chuyến vượt sông.
Cỗ xe chở bếp ăn là thứ cuối cùng băng qua. Dù có Doonie đi trước kéo cỗ xe bằng đám dây chão dày buộc thêm cho an toàn thì cỗ xe vẫn trượt trên lớp đá đầy rêu. Mặc dầu vậy, cuối cùng cỗ xe cũng an toàn lăn tới bờ sông, và Mason quay lại xuống đồi để lấy ngựa.
“Cái quái gì thế này!” Ngựa của anh đã biến mất. Anh nhìn xuống đồi và thấy nó vẫn đang gặm cỏ, kéo lê theo sợi dây cương. Mason đi theo nó. Khi anh tới nhặt sợi dây, con ngựa tiến thêm một chút làm Mason bị hụt.
Trong khi lồm cồm đứng dậy, từ khóe mắt anh thấy một chuyển động cực nhỏ. Đột nhiên anh cảm thấy tóc dựng hết trên cổ.
Gã đàn ông xuất hiện từ sau bụi cây gần nhất, khẩu súng nhắm vào Mason. Gã nhỏ người, gầy gò nhưng dẻo dai, tầm trung niên. Gã ngậm một cây tăm ở khóe miệng. “Cậu là Mason Mahaffey?”
“Nếu phải thì sao?”
“Tôi là Runt Tallard. Hoặc Harry Sutton, hoặc John Crosser. Cậu muốn gọi thế nào cũng được. Tôi đã được nghe về cậu. Cậu làm tôi hơi lo lắng khi tôi nhận khử cậu, vì thế tôi nghĩ mình sẽ xem trông cậu ra sao khi đổ ít mồ hôi.”
Gã đứng cách anh không hơn ba mươi bước chân, và Mason biết gần như không thể bắn trượt với khoảng cách gần như thế. Đặc biệt nếu kẻ bắn là sát thủ chuyên nghiệp như Runt Tallard. Mason đã nghe về hắn - tay sát thủ sẽ bắn chính mẹ mình nếu giá đủ cao. Một ý nghĩ khác len vào tâm trí anh. Anh sẽ không quay về nhà với Victoria được! Ý nghĩ ấy khiến anh nổi giận và suy nghĩ trở nên mạch lạc.
“Tôi đã nghe về Runt Tallard. Nghe nói anh ta làm việc một mình.”
“Lúc nào cũng thế.”
“Vậy ngựa của ai...”
“Mẹ nó! Tao dành cho Mason Mahaffey nhiều tôn trọng hơn là thử...”
Mason nhào xuống. Anh đoán bắn phía bên phải sẽ chậm hơn. Vì thế anh lao về bên trái trong khi tay rút súng. Runt bắn, trượt, bắn tiếp. Viên đạn thứ hai trúng mục tiêu. Mason lăn người vào bụi rậm. Anh bị thương, nhưng con sốc khiến anh không cảm thấy đau. Anh chuẩn bị tinh thần cho một cú bắn khác, và vững tay bắn vào nơi anh nghĩ Runt nấp. Anh nghe tiếng gã di chuyển tránh đạn và bắn tiếp. Bụi gai cào tay anh chảy máu. Anh xoay mình, bò sâu hơn vào bụi cây thưa. Anh giơ súng lên, đột nhiên khẩu súng lục bị đánh văng khỏi tay anh do một viên đạn trong chùm đạn Runt đang xả vào bụi rậm.
Súng mất rồi! Khẩu súng trường thì nằm trên yên ngựa, mà con ngựa thì cách đó ít nhất năm mươi bước. Khoảng cách đó lúc này chẳng khác nào năm mươi dặm. Khi khẩu súng bị hất văng, cánh tay anh tê rần tới tận khuỷu. Nhưng Runt không biết việc anh đã mất súng, nếu không lúc này gã đã ở đây rồi. Mạng sống của anh nằm trong tay gã. Anh phải tìm đường thoát.
Lý do duy nhất anh vẫn còn sống là sự kiêu ngạo của Runt. Thằng khốn lùn tự phụ đó muốn tận mắt nhìn người khác bị hắn giết.
Ý nghĩ mấy thằng nhóc hẳn đã nghe tiếng súng vụt qua đầu Mason, nhưng chúng sẽ không bận tâm đâu. Vài cú bắn chẳng đáng để tâm, có thể chúng nghĩ có người bắn thỏ rừng. Anh tự nhủ mình đừng trông chờ vào sự giúp đỡ nào hết. Mất khá nhiều thời gian mới có người đi tìm mày.
Anh đang nằm trong một bụi rậm khá lớn, nhưng những bụi mâm xôi đầy gai sẽ xé rách quần áo và da thịt. Mason nằm im phăng phắc, không nhúc nhích. Runt hẳn đang lắng nghe, và âm thanh nhỏ nhất cũng khiến hắn khai hỏa.
Anh muốn sống, muốn cảm nhận thân thể Victoria kề bên cơ thể anh lần nữa, muốn nếm vị ngọt nơi môi cô, muốn thấy sự chấp nhận và dâng hiến trong đôi mắt cô. Victoria, tình yêu của anh! Liệu anh còn được ôm em trong vòng tay nữa không?
Anh cảm thấy máu đang chảy xuống đũng quần. Viên đạn ắt đã găm vào một bên sườn. Không hiểu sao anh đã nghĩ chân mới là nơi bị dính đạn. Anh hết sức cẩn trọng, nhấc tay lần xuống chỗ đeo dao găm. Có lẽ anh không có súng, nhưng nếu anh có thể ở trong tầm với của gã lùn gầy nhẳng ấy, anh sẽ moi tim gã ra!
Con dao lấm máu, anh nhẹ nhàng lau cán vào trước áo, rồi nắm chặt nó trong tay phải và chờ đợi.
Gã lùn hẳn phải đang lo lắng, vì gã càng mất nhiều thời gian tìm anh thì nguy cơ có người đi tìm anh sẽ càng cao.
Mason rón rén, bắt đầu nhích tới từng chút một. Anh muốn tới rìa vùng đất trống, bởi ở đó có khả năng con mắt sẽ chỉ lướt qua. Một người nằm yên không cử động có thể dễ dàng bị bỏ qua. Thường thì con mắt chỉ nhìn thấy khu đất trống và đôi khi chẳng nhìn thấy thứ đang nằm trên đó.
Đất bên dưới anh ẩm và lạnh. Anh đã mất mũ khi bổ nhào xuống bụi cây, và anh đang xem xét đến việc cởi áo lông cừu ra, nhưng rồi lại thôi. Nó tối màu và tiệp với màu lá ẩm. Anh chầm chậm trườn về phía trước, chọn địa điểm. Có một gốc cây và bụi rậm cao không quá mấy chục phân. Anh nằm gần bụi cây, suýt soát rìa vùng trống, đây là nơi gần nhất mà anh nghĩ Runt sẽ đi qua.
Mason nghĩ nếu gã thấy anh thì anh chỉ là một xác chết. Gã nhiều kinh nghiệm và giỏi trò vây bắt. Mình may mắn vì thằng lùn ấy muốn giết mình mặt đối mặt, nếu không gã đã bắn sau lưng mình khi có cơ hội rồi.
Mình muốn biết ai thuê gã. Ngay lúc ấy một ý nghĩ kinh khủng khác ập xuống đầu Mason. Nếu gã giết mình thì sau đó sẽ nhắm tới Victoria! Phải có sự liên quan giữa Tallard và những kẻ mai phục đã cố giết họ trước đây.
Anh nằm im bất động, nín thở và chờ. Mason áp tai lên mặt đất, lắng nghe.
Ruth bước ra từ bụi rậm cách nơiMason nằm chưa đến sáu bước, súng giương ở lưng chừng trong tư thế bắn, mắt đảo sang bụi cây cuối khu đất trống. Mọi thớ cơ trên người Mason căng ra. Khi Runt bước qua chỗ anh, Mason bật dậy và găm sâu con dao vào phần lưng dưới của gã. Nó đâm ngập đến tận chuôi.
Cơ thể Runt thình lình cứng dơ, Mason xông theo con dao, túm lấy cán dao ngay khi Runt bắt đầu chạy. Với một cú giật mạnh, con dao đã được rút ra. Họ đối mặt trong khoảnh khắc, hai cặp mắt chỉ cách nhau vài phân.
Trông Runt hoàn toàn kinh ngạc. “Thằng chó! Mày đâm dao vào lưng tao.”
“Tao nên moi con tim chó chết của mày ra mới phải!”
“Vì sao? Tao chỉ làm việc của mình thôi.” Gã ngã xuống nền cỏ, trân mắt ngước nhìn Mason. “Mason Mahaffey. Tao đã luôn tự hỏi ai sẽ là người hạ tao.”
Mason lấy súng khỏi tay Runt rồi bước qua bãi đất. Tới rìa bên kia, anh quay lại nhìn. Thân hình nhỏ thó nằm trên đất, mấy chùm tóc trên đầu phất phơ theo làn gió. Hình ảnh ấy nhắc Mason nhớ tới con rắn chuông nhỏ nguy hiểm. Không để người như thế sống sót. Phải giết gã như giết một con rắn bởi vì gã sẽ luôn rình rập xung quanh.
Áp một tay vào bên sườn, Mason ngật ngưỡng đi ra dốc. Anh không thèm tìm khẩu súng, dù sao thì giờ nócũng đã trở thành vô dụng. Sau đó anh thấy Pete chạy tới, tay dẫn con ngựa nâu đỏ.
“Trời ơi, anh Mason! Chuyện gì thế? Em nghe tiếng súng rồi ngay sau đó con ngựa chạy theo đàn gia súc.”
Người đẫm mồ hôi và run rẩy, quặn thắt vì đau đớn, Mason nắm chặt mấu trên yên ngựa và dựa vào mình con vật cho tới khi đầu ngừng quay.
“Mũ anh ở đằng đó, trong bụi rậm ấy. Em qua lấy được không?”
Pete quay lại sau vài phút và Mason đội mũ lên đầu.
“Anh bị thương nặng không?”
“Không biết.” Anh dừng lời, dồn sức lại. “Có một xác chết ở đằng kia, cách khoảng bốn mươi bước. Qua đó xem gã có gì trong người không. Đưa cho anh mọi thứ trong túi gã. Gã được cử tới giết anh và anh muốn biết kẻ thuê gã.”
Mason đã leo lên yên khi Pete quay lại, con ngựa bắt đầu chậm chạp đi xuống dốc. Pete chạy trước để dừng cỗ xe chở bếp, sau đó cậu phóng ngựa quay lại đi cạnhMason.
Doonie và Gopher đang chờ cạnh cỗ xe. Một ngọn lửa nhỏ đang cháy và một lon nước được đun. Mason xuống ngựa, trao dây cương cho Doonie.
“Có một con ngựa trên đằng dốc kia. Mang nó xuống đây và nó sẽ là của em.”
Pete trải chăn ra rồi đặt Mason xuống đó ngay khi anh bắt đầu đổ sụp. Mason tranh đấu để giữ tỉnh táo. Pete ra hiệu cho Doonie đi lấy con ngựa, còn cậu và Gopher cởi quần áo Mason ra để xem vết thương. Quá nhiều máu đến nỗi không biết chúng chảy từ đâu cho tới khi Gopher lau sạch máu bằng chiếc khăn nhúng vào nước nóng. Viên đạn găm xiên qua sườn ra ngoài.
“Có thể tệ hơn đấy,” Gopher nhận xét. “Lấy bình uýt-ky dưới ghế xe ra đây.” Mason bắt đầu run bần bật đến mức răng va vào nhau lập cập. “Nhanh lên, đổ ít rượu vào miệng cậu ta,” Gopher nhanh chóng ra lệnh.
Qua nhiều năm, người đầu bếp già đã điều trị nhiều vết thương do súng bắn. Lúc đầu ông sợ Mason bị bắn vào bụng, giờ thắc mắc làm thế nào cậu ta có thể ngồi lên ngựa, chứ đừng nói là cưỡi nó. Pete nâng đầu Mason lên, ép anh nuốt uýt-ky trong khi Gopher xối rượu lên vết thương trên sườn. Họ đang bó chặt miếng vải trắng sạch quanh bụng Mason thì Lud và một người làm công khác phi tới để xem việc gì cản trở cỗ xe.
Khi cỗ xe tiếp tục đi, Mason được bọc trong chăn nằm trên chiếc nệm lông của Gopher trong xe, chỗ quần áo đầy máu của anh đã được cởi bỏ. Pete không biết anh bất tỉnh hay say rượu. Sau khi Mason uống uýt-ky, Gopher đã cho anh uống vài thìa mật ong.
“Ta học mẹo đó từ ông McKenna đấy,” Gopher nói. “Ông ấy nói rằng khi một người mất máu thì anh ta cần thứ gì đó ngọt ngọt. Nhớ nhé, anh bạn trẻ.”
Cỗ xe chậm rãi di chuyển trên con đường mòn gồ ghề, và khi đến một cây dương cao gần đầu đường ray thì đã quá trưa. Vì Mason bị thương, Lud sẽ chịu trách nhiệm thỏa thuận giá mua bán gia súc của trang trại MM.
Tin tức lan đi giữa những người làm công rằng Mason đã bị một tay sát thủ bắn trọng thương, và sự hăng hái bởi sắp có vài ngày ở thành phố sụt đi đáng kể. Họ tụ tập với nhau thành từng nhóm nhỏ, lặng lẽ bàn luận về chuyện đã xảy ra với người đàn ông đã giành được sự tôn trọng của họ trong mấy tuần qua.
Pete chưa từng tự mình ra quyết định. Cậu luôn có Clay và hai người họ sẽ bàn luận rồi cùng quyết định. Cậu biết phải đến sáng mới có bác sĩ từ thành phố tới, và cậu cũng biết rằng nếu đưa Mason vào thành phố thì cậu cần một cỗ xe nhẹ ít xóc với một cái chăn dày chống thấm đặt qua giường để ủ ấm. Cậu chui vào trong xe nơi Doonie đang ngồi với anh trai.
“Anh có nghĩ anh ấy sẽ chết không Pete?”
“Anh không biết.” Cậu cúi xuống ngay trên khuôn mặt bất động của Mason. “Chúng ta cần đưa anh ấy tới bác sĩ. Ở đây với anh ấy, Doonie. Anh sẽ kiếm một cỗ xe.”
Việc dễ hơn Pete nghĩ. Người mua gia súc sống gần bãi thu mua và đã cử người về nhà ông ta lấy xe. Pete đề nghị mua cỗ xe cùng cặp ngựa kéo bằng hai trăm đô đã lấy trên người Runt Tallard. Tiền, hộp đựng thuốc lávà con dao là tất cả những gì có trên người gã. Người mua gia súc gạt đề nghị của Pete và nói một người của ông sẽ đi theo để điều khiển cặp ngựa.
Khi cỗ xe đến đưa Mason vào thành phố thì đã chiều muộn. Trong suốt buổi chiều dài dằng dặc và khổ sở đó, Pete và Doonie luân phiên ngồi cạnh anh trai. Thỉnh thoảng anh cục cựa không ngừng, nhưng vẫn không tỉnh lại. Với sự giúp đỡ của những người làm công, họ nâng Mason, nguyên cả chăn nệm, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc đệm rơm trên cỗ xe kia. Một tấm vải bạt đã được căng ra để ngăn gió.
Chỉ mấy phút trước khi họ sắp di chuyển thì Clay phóng ngựa vào trại. Ngựa của cậu thở ra khói, hơi thở của nó tạo thành sương trong không khí.
“Anh đang định làm gì thế? Bắt con ngựa phi đến kiệt sức à?” Pete cáu kỉnh.
“Anh Mason đâu? Anh phải gặp anh ấy. Thằng Sage khốn kiếp ấy bỏ đi với Nellie rồi!”
“Bỏ đi với Nellie là sao? Ý anh là bỏ trốn với con bé ư?”
“Victoria quý giá của em, người em mơ tưởng ấy, đã gây ra việc này.” Clay cười khinh bỉ. “Cô ta đi với họ vào thành phố! Anh đã cố ngăn Nellie, nhưng con bé không nghe. Anh Mason đâu?”
“Anh ấy ở trong xe. Bị bắn. Bọn em chuẩn bị đưa anh ấy đến chỗ bác sĩ.”
“Lạy Chúa tôi!” Clay xuống ngựa. “Nặng không?”
“Sáng nay anh ấy bị một tay sát thủ bắn vào sườn. Em không biết liệu anh ấy có qua được không nữa. Chúng ta đang phí thời gian đấy. Anh đổi ngựa với ai đó rồi đi thồi.”
Doonie ngồi trong cỗ xe cạnh Mason, cặp sinh đôi phi ngựa đằng sau. Năm người làm công của trại MM lên ngựa gia nhập đoàn. Một trong số họ gật đầu khi Pete quay đầu với cái nhìn dò hỏi. Anh em nhà Mahaffey không cô độc trên đường vào thành phố.