Cánh cửa đóng lại, Nellie bắt đầu run như cầy sấy. Sự tê liệt bóp cứng họng cô, không cho cô cất lời. Mưa rơi ào ào khỏi mái hiên như tấm lưới giăng. Một tia chớp rạch ngang trời lộ ra đám mây đen to nằm ngay trên đỉnh núi bằng tối đen. Cô kéo áo mưa lên qua đầu.
“Đừng đi vội.” Sage nói khẽ.
Cô đứng yên lặng, muốn nói gì đó, muốn phá vỡ bức tường chắn giữa họ, để anh biết rằng cô muốn ở lại chuyện trò với anh. Ngoài các anh em trai, cô đã nói chuyện với vài người đàn ông khác, nhưng không ai làm cô ríu lưỡi như anh.
“Tôi không nên nói chuyện với cô,” anh rầu rĩ. “Tôi không phải loại người xứng nói chuyện với một thiếu nữ như cô.”
“Tại sao?” Cô cảm thấy cơn giận tuôn trào, vì mình đã tới đây chứ không phải do anh. “Sao anh lại không nên nói chuyện với tôi chứ? Tôi lớn rồi!”
“Tôi không phải loại người ổn định. Tôi chỉ là một con sói hoang cô đơn đi bằng hai chân thay vì bốn. Vài người nói tôi là kẻ lang bạt trên lưng ngựa vô tích sự.” Giọng anh mang âm điệu mỉa mai, tuy nhiên Nellie biết ẩn giấu bên dưới là nỗi cô đơn và cay đắng vô ngần.
Họ đứng đối mặt nhau, chỉ cách vài bước, tiếng mưa rơi lộp bộp xuống mái hiên trên đầu nghe thật dễ chịu. Sấm đã rút vào những hẻm núi, rền rĩ và gầm ghè trong đó.
Cô run rẩy.
“Cô lạnh đấy. Cô muốn quay vào nhà với họ và chờ mưa ngớt không?”
“Anh có muốn không?” cô nôn nao lẩm bẩm.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh hé môi cười. “Lạy Chúa, cô gái! Sao tôi lại muốn làm thế? Tôi đang ngồi trong đó tự hỏi làm thế nào để gặp cô rồi bỗng dưng cô đứng ngay cửa.”
Tiếng cười khẽ vỡ trong cổ cô, đánh tan sự căng thẳng. “Bác Ruby có thể ném chúng ta ra ngoài mưa lại.”
Anh cười. Lần này không còn hé môi nữa mà cười thực sự. “Bác Ruby đã bỏ nhiều công để ném chúng ta lại với nhau vì thế chúng ta nên ngồi với nhau một lát. Đằng đó có một tấm ván.” Anh nắm tay cô, họ đi tới cuối hiên.
Tim Nellie giải phóng cơn lũ hạnh phúc và nó biểu lộ qua tiếng cười. Cô ngồi xuống, Sage bước sang vừa ngồi cạnh vừa che cho cô khỏi nước mưa nhỏ từ mái.
“Anh sẽ ướt mất,” cô cảnh báo.
“Không đâu nếu tôi che áo mưa.” Anh phủ manh áo qua lòng họ và kéo nó lên vai. Cảm xúc ngồi cạnh cô gái nhỏ nhắn, ngây thơ này không giống bất cứ cảm giác nào anh từng trải qua. Nellie, Nellie! Anh không thể tin mình đang ngồi trong bóng tối với cô. Cô quá gần đến mức anh có thể cảm nhận phần đùi mềm mại của cô chạm vào người. Sage cảm thấy cô rùng mình, và tự động vòng tay ra sau kéo cô tựa sát vào người anh. “Em lạnh à, Nellie?”
Cảm giác khao khát chạy rần rần qua người Nellie khi anh gọi tên cô. Cô chưa từng phấn khích đến vậy trong đời. Và không phải vì lạnh.
“Em không lạnh,” cô thì thầm. “Anh Sage ơi?” Cô ngước mặt lên nhìn anh, nhưng trời quá tối nên không thể thấy đôi mắt anh. Cô cảm nhận hoi thở anh trên mặt mình, và ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất. “Anh sẽ nghĩ em thật ngốc nếu em nói em đang run vì quá đỗi... phấn khích chứ?”
“Không hơn anh đâu.” Giọng anh trầm, khẽ khàng, và cô cảm thấy nó run run khi anh cười. Cô mong mình có đủ dũng khí đặt tay lên ngực anh. Anh gầy, nhưng sao bắp đùi chạm vào cô thật rắn chắc. Ở bên anh khiến tim cô loạn nhịp và những cơn run rẩy đua nhau chạy xuống lưng.
“Em chưa từng ngồi với người đàn ông nào như thế này.” Cô khúc khích như bé gái và thò tay ra ngoài áo mưa để vuốt tóc khỏi mắt. “Anh thì sao? Ý em là ngồi với con gái ấy.”
“Chưa. Nhưng anh nghĩ mình thích ngồi thế này khi trời mưa... với em.” Cánh tay vòng quanh người cô căng ra và cô dựa vào nó. “Anh đang cố tìm hiểu liệu có được tới gặp em hay không. Anh hy vọng là có.”
Nellie run run cười khẽ, tay anh nắm lấy tay cô bên dưới áo mưa. “Anh nghĩ vì sao em lại tới nhà bác Ruby chứ? Em muốn độn thổ khi thấy bác ấy có cả một lọ bơ đầy trên bàn!”
“Không! Anh không để ý tới lọ bơ, anh chỉ thấy một cô gái tóc sẫm, nhỏ nhắn đứng ở cửa.” Sự cô đơn được nhấc khỏi vai anh. Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, Sage cảm thấy không phiền não và trẻ trung.
“Em đã rất lo lắng, Sage. Em nghĩ ai cũng biết em lấy cớ để sang gặp anh. Ồ, anh có nghĩ em thật đáng xẩu hổ khi thú nhận sang gặp anh không?” Cô cười rúc rích và áp mặt vào ngực anh.
“Anh không thấy em đáng xấu hổ chút nào. Anh rất hài lòng nghe em nói thế.” Anh cúi đầu để nó gần tựa vào đầu cô. “Nellie, kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh đã không thể đẩy hình ảnh em ra khỏi tâm trí. Trước khi để em về anh định sẽ hôn em. Em sẽ để anh làm thế chứ?” Anh nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc. Anh chưa từng khao khát gì hơn ôm vào lòng và bảo vệ cô gái đẹp như tiên kỳ diệu này. Anh muốn giữ chặt cô, mang cô đi đến nơi chỉ có hai người họ. Anh sẽ làm quần quật và chiến đấu để giữ cô an toàn. Đồ ngốc!
Thâm tâm anh rền rĩ. Cô ấy chẳng nói gì. Mày đã làm quá lố và cô ấy đang e ngại mà tránh xa.
“Em chưa bao giờ hôn đàn ông. Có lẽ em không biết làm sao.” Giọng cô run run bởi sự không chắc chắn.
Anh cười nhẹ nhõm, vùi tay dưới khăn choàng và ôm quanh lồng ngực cô. “Chẳng có gì khó đâu.”
“Thật ư? Em chắc anh đã làm thế nhiều lần lắm lồi.”
“Vài lần. Nhưng anh chưa từng muốn nhiều như lúc này.” Cô dựa đầu vào vai anh, ngẩng lên và tim anh loạn nhịp. Ham muốn dâng trào trong anh, không phải dục vọng mà là nhu cầu muốn bảo vệ cô mãnh liệt. Đôi môi hé mở của Nellie như khẩn khoản gì đó - Sage không biết là gì - và anh muốn làm yên lòng chúng.
Anh cúi đầu cọ môi mình lên môi cô. Nụ hôn, dù ấm áp, nhưng chỉ khẽ khàng. Anh muốn nhiều hơn, nhưng một giọng nói bên trong nhắc anh đừng đi quá xa, vì thế anh nhấc môi lên trán cô và áp tay lên má đẩy đầu cô tựa vào vai anh.
Mất vài phút anh mới nhận ra manh áo mưa đã tuột và mưa đang bắn ướt lưng anh. Sage kéo nó lại và Nellie dịch khỏi anh. Anh gắng kéo cô nhưng cô cưỡng lại.
“Có gì đó trong túi anh cứ đâm vào em ấy,” cô thì thầm đầy tiếc nuối. Chưa bao giờ cô hạnh phúc như vậy. Cái chạm khẽ của môi anh lên môi cô quá ngọt ngào, quá dịu dàng - trao hơn là nhận. Cô muốn được ôm sát vào anh, muốn được chạm vào anh bằng đôi tay mình, và cô hứa với chính mình sẽ làm thế trước khi buổi tối ma thuật này kết thúc.
Tay anh rời cô, mò mẫm trong túi áo. “Anh quên mất con cú.” Anh đặt vật nho nhỏ ấy vào tay cô. “Anh làm cho em đấy. Không to như của cô Ruby nhưng anh nghĩ nó đẹp hơn.”
Các ngón tay Nellie khép quanh mẩu gỗ. Nó vừa vặn trong bàn tay cô. “Ồ, cảm ơn anh! Anh đâu cần làm thế. Nhưng em rất vui vì anh đã làm.” Cô giơ con cú lên ngang tầm mắt. “Em rất muốn ngắm nó. Em không biết có thể chờ đến khi về nhà không nữa!”
“Em không cần phải chờ.” Sage kéo áo mưa qua đầu, phủ kín họ trong bóng tối. Anh lôi ra một que diêm, đánh đầu diêm vào móng tay rồi khum tay che ngọn lửa.
Nellie nhìn hình khắc bằng gỗ sẫm màu. Nó được đẽo gọt hết sức công phu, từ đôi mắt to tròn, cặp tai nhỏ, cho tới bàn chân có lông đang bám chặt lấy cành cây đang đậu. Cô xoay nó trong tay và nụ cười nở trên môi. Que diêm cháy chỉ còn một mẩu, cô thổi tắt ngọn lửa. Một tay cầm con cú, một tay cô vuốt ve gò má cạnh má cô.
“Cảm ơn anh, Sage,” cô thầm thì. “Em sẽ mãi mãi trân trọng nó.”
“Nellie... Nellie...”
Khuôn mặt cô bất động, hy vọng anh sẽ hôn cô, và anh làm vậy thật. Cô áp lòng bàn tay vào má anh. Ấm áp quá, bộ râu cứng khẽ cọ vào những ngón tay cô. Hơi thở của họ hòa lẫn một khoảnh khắc trước khi miệng anh dịu dàng bao phủ miệng cô, như thể anh sợ sẽ làm tổn thương cặp môi mềm của cô. Anh hôn cô hết lần này đến lần khác, không hề gấp gáp, mà chậm rãi, từ tốn, khoan thai. Nellie tự nguyện dâng đôi môi và cảm nhận, chứ không nghe thấy, những tiếng rên của Sage lúc môi anh không chiếm đoạt môi cô. Cô lướt lay từ má ra sau cổ và kéo anh lại.
Cái chạm của Nellie khiến anh như hoang dại. Cô không biết cô đang làm gì sao? Cô không biết anh đã phải huy động bao nhiêu nỗ lực để kiềm chế, để không ngấu nghiến môi cô, để không xâm nhập vào trong, khám phá và tôn thờ môi cô sao? Anh cho phép mình hưởng thụ một khoảnh khắc đam mê và hôn cô nồng nàn. Nụ hôn mãnh liệt của anh chỉ khiến Nellie bạo dạn hơn, cô trượt tay xuống vuốt ve ngực anh.
Anh nhấc đầu lên và buông tay khỏi cô để bỏ áo mưa ra. Anh áp má vào trán cô, hít đầy lồng ngực luồng không khí ẩm ướt mát lạnh.
“Em nên về nhà,” cô rì rầm, nhưng không di chuyển, và anh ôm cô rồi hôn nhẹ lên trán. Nellie ngồi bất động, run rẩy, muốn anh ôm cô chặt hơn nữa.
“Anh ước gì em không phải đi, nhưng anh biết không có cách nào khác.” Sage đứng dậy rồi kéo cô lên. “Anh không biết khi nào anh sẽ quay lại. Bọn anh còn một tuần nữa trước khi bắt đầu lùa gia súc tới điểm giao dịch.” Anh đưa tay vuốt tóc cô. Mềm mại quá.
Mượt như tơ. Anh nắm lọn tóc trong tay một lát, rồi thả nó rơi nhẹ xuống má cô. “Mưa ngớt rồi, nhưng có vũng nước đọng đấy. Anh sẽ bế em để váy không bị ướt.”
Anh bồng cồ lên như bế một đứa trẻ. Tay cô vòng quanh cổ anh, dựa hẳn vào cơ thể rắn chắc của anh, mừng vì có cớ được gần anh thêm chút nữa. Sage bước khỏi hiên và chân ngập trong bùn. Anh nghiêng người để lấy thăng bằng, cô cười khúc khích bên cổ anh.
“Em sẽ không còn cười nếu anh thả em xuống bùn đâu nhé,” anh trêu.
Tay cô ôm chặt cổ anh. “Anh sẽ không làm thế! Em đã bám chặt rồi và anh sẽ đưa em đi.”
Mặt anh khẽ cử động và môi anh tìm thấy má cô. “Có lẽ đáng đấy.”
“Ai giặt áo cho anh vậy, Sage? Mùi thơm lắm.”
“Anh tự giặt. Nhưng thỉnh thoảng bác Ruby giặt hộ một, hai cái.”
“Anh quan tâm đến bác Ruby lắm phải không?”
“Ừ. Hai bác ấy giống như người thân.”
“Anh không có người thân nào sao?”
“Không. Họ mất cả rồi.”
Có gì đó trong cách anh nói như muốn xé nát tim Nellie. “Một ngày nào đó anh sẽ kể cho em về họ chứ?”
“Anh muốn thế,” anh lặng lẽ nói.
Họ đã tới nhà chính, anh bước lên hiên nhưng vẫn tiếp tục ôm cô. Anh nuối tiếc, ước gì không phải đặt cô xuống. Nellie cũng nghĩ thế: ước gì anh ấy không phải đặt mình xuống.
Sage siết cô vào người. “Đố em anh có dám hôn em nữa không?” Giọng anh uể oải và đùa cợt, nhưng bên dưới là khao khát cháy bỏng.
“Anh có muốn không?” Cô không thể không trêu anh. Tất cả còn quá mới mẻ, quá tuyệt diệu, bởi cô được nói vậy với anh, biết rằng không phải cân nhắc từng lời.
“Muốn lắm. Muốn đến độ nếu em không để anh hôn thì anh sẽ bế em lại chỗ vũng bùn đấy.”
Giọng cười trong trẻo của cô được tiếng cười khẽ trầm của anh phụ họa. Họ quá mê mải hôn nhau đến mức không nghe thấy cửa mở.
“Nellie!” Một trong hai cậu sinh đôi lao khỏi cửa ra hiên. “Anh đang làm cái quái gì với em tôi thế hả? Đặt nó xuống!”
“Anh Clay... anh Pete!” Nellie sững sờ và ngượng ngùng.
“Đặt nó xuống!” Clay ra lệnh. “Anh đang làm trò gì quanh đây thế?”
Sage từ tốn đặt Nellie đứng xuống, nhưng vẫn giữ cánh tay cô. “Tôi bế Nellie từ nhà bà Ruby về đây để váy cô ấy không bị ướt,” anh kiên nhẫn giải thích.
“Anh đi lâu đấy nhỉ. Tôi đang định đi đón nó.”
“Anh Clay! Anh không có quyền! Em trưởng thành rồi!”
“Với loại đàn ông như hắn thì em chỉ là trẻ con vắt mũi chưa sạch thôi. Vào nhà ngay!”
“Em không vào!” Nellie phản kháng.
“Cứ đi đi,” Sage trầm tính nói và khẽ đẩy cô. Anh trấn an khi thấy cô không chịu di chuyển. “Sẽ ổn cả thôi.”
Mặt Nellie đỏ ửng, nhưng cô ngoan ngoãn quay người và bước vào cửa.
Sage quay sang anh trai cô. “Cậu không cần phải lo gì cả. Tôi là người cuối cùng trên đời có thể làm hại Nellie.”
“Anh phải tránh xa con bé. Nghe rõ chưa?”
“Nhóc,” Sage lên tiếng qua hàm răng nghiến chặt, “đừng bảo tôi phải làm gì. Tôi ngưỡng mộ việc cậu trông nom em gái, nhưng đừng có ép tôi.”
“Em tôi không hợp với kẻ cưỡi ngựa lang bạt khắp nơi”
“Tôi hoàn toàn đồng ý.”
“Clay, chuyện quái gì đấy?” Pete mở cửa bước ra cạnh người anh sinh đôi.
“Anh bắt được hắn với Nellie. Hắn đứng đấy ôm nó. Anh đã bảo hắn tránh xa con bé.”
“Tôi không muốn có rắc rối. Tôi hết sức tôn trọng em gái các cậu, nhưng hãy bảo anh cậu để ý mồm miệng của mình.” Sage nói với vẻ đe dọa. “Tôi sẽ không cho phép ai lăng nhục thời gian tôi ở bên Nellie.”
“Em nghĩ đó là việc của anh Mason,” Pete nói. “Em nghĩ nếu anh Mason nghĩ anh ta không thích hợp làm bạn với Nellie thì anh ấy sẽ nói thẳng. Vào nhà đi, Clay. Tốt hơn hết chúng ta đừng khuấy động rắc rối mà ta không thể thu xếp.” Pete kiên quyết đẩy Clay vào trong rồi đóng cửa lại.
Sage đứng một lát trước khi quay về nhà bà Ruby. Một con chó hoang hú trong đêm, những tiếng rú đơn độc, tìm bạn. Tiếng hú cao dần, rồi chỉ còn là tiếng dội vang lại từ núi đỉnh bằng.
Sage chán chường đăm đăm nhìn vào màn đêm. Anh không phải là người khéo ăn nói, nhưng anh biết mình phải nói chuyện sao cho thuyết phục với các anh của Nellie. Anh phải khiến họ nhận ra rằng anh yêu em gái họ và muốn chăm sóc cô. Anh nghĩ ra nhiều điều để nói, nhưng dường như chúng đều không có giá trị và vô nghĩa. Tối nay anh đã học được rằng rất khó nói về tình yêu khi mà cảm xúc quá sâu đậm và mãnh liệt.
Anh ngồi xuống tấm ván đã ngồi với Nellie ban nãy và cuốn điếu thuốc. Anh bật diêm, châm lửa và rít mạnh. Trên sân, một chú dơi phóng lượn trong không trung. Gió nổi lên phả hơi lạnh vào mặt anh. Mùa đông đang tới.
Anh hút hết điếu thuốc, rồi kéo thêm vài hơi cuối trước khi liệng nó xuống vũng bùn. Sage nghĩ đã quá lâu rồi anh không có nhà. Anh cần một thời gian để quen với sự ổn định, nhưng anh sẽ làm được. Anh vẫn muốn có một mái nhà của riêng mình để ở lâu dài. Chỉ cần vài con bò và ngựa. Chủ yếu là ngựa. Chẳng cần rộng rãi, to lớn, chỉ là một nơi thuộc về anh. Giá như anh tìm được một mảnh đất đầy hứa hẹn, có con đường dài dẫn thẳng đến cửa. Anh muốn thấy bầy ngựa của mình trên đồng cỏ của chính mình, người phụ nữ của anh đang chờ anh về nhà và lũ trẻ chạy ra chào đón. Một người chỉ sống có một nửa khi cô đơn. Anh cần một người phụ nữ để phấn đấu làm việc, để tâm sự, để thuộc về nhau. Như bà Ruby và ông Stonewall.
Sage tiếp tục nghĩ, không phải về sự cô độc của mình, mà về việc tìm một mảnh đất, về việc lấy lại số tiền ở miền Đông, về việc thuyết phục Mason Mahaffey rằng anh xứng với em gái anh ta. Có một điều chắc chắn là anh sẽ không tách Nellie khỏi gia đình cô, trừ khi họ từ chối chấp nhận anh. Nếu điều đó xảy ra thì họ phải chấp nhận, vượt qua khó khăn thôi. Anh đã tìm thấy người phụ nữ của đời mình và sẽ không để mất cô.
Nellie đứng nghe ngóng ở cạnh cửa, và khi hai anh trai bước vào, cô theo họ ra bếp. Cô đứng cạnh bàn, môi mím lại vì tức tối, cơn giận bùng cháy trong mắt. Pete cười và nháy mắt với cô, mặt Clay hầm hầm.
“Anh không có quyền làm em xấu hổ như thế, anh Clay.”
“Không có quyền á! Nói xem ai có quyền hơn anh trai em hả!”
“Em không làm gì sai hết. Anh đối xử với em như trẻ con.” Mắt cô ngân ngấn nước.
“Em không biết gì về những gã như hắn hơn Dora đâu.”
“Hạ giọng xuống, Clay. Anh sẽ làm Victoria ra đây đấy,” Pete cảnh cáo. “Chúng ta không muốn cô ấy thấy người nhà Mahaffey cãi nhau.”
“Anh nói đàn ông như anh ấy là sao?” Giọng Nellie oang oang nhưng cô không thèm quan tâm.
“Hắn là kẻ giết người. Một tay đấu súng. Mới mười sáu tuổi mà hắn đã giết ba người đấy. Em phải tránh xa cái loại như hắn!”
Nellie hít sâu, nhưng không cúi đầu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh trai. “Em không tin!”
“Pete nghe Lud kể. Đàn ông thích hắn, nhưng họ cũng sợ hắn nữa. Hắn là kẻ phiêu bạt khố rách áo ôm,” Clay chua chát.
Lời lẽ gay gắt của anh trai quất mạnh vào cô, và mắt cô đẫm lệ. Miệng cô há hốc và cô ngậm lại, hít một hơi sâu và thẳng vai đầy phòng thủ.
“Anh ấy ngọt ngào, dịu dàng với em, và em sẽ không tin bất cứ điều gì tệ hại về anh ấy trừ phi chính miệng anh ấy nói với em.” Cô gặp ánh mắt trừng trừng buộc tội của anh trai. Cô đang cố để duy trì sự tự tin đã giành được trong mấy tuần qua. Dù nước mắt lưng tròng và miệng cứng đơ, cô vẫn ngẩng cao đầu.
“Anh Mason sẽ đuổi hắn đi cho mà xem.” Clay bướng bỉnh.
Nellie nhìn đăm đăm vào điểm nào đó sau lưng anh trai khi cô nói, “Nếu mọi việc đến mức đó, em sẽ đi với anh ấy. Nếu anh ấy đề nghị.”
“Ôi trời! Nói cho nó hiểu đi, Pete.”
“Em nghĩ anh đang nổi nóng vì chuyện không đâu, Clay. Tất cả những gì con bé làm chỉ là nói chuyện với anh ta thôi. Em không thấy thế hại gì. Cứ bình tĩnh chờ anh Mason về. Anh ấy sẽ lo liệu mọi chuyện.”
Nellie muốn khóc. Cô vừa có trải nghiệm tuyệt vời nhất trong đời, và Clay đang biến nó thành việc sai quấy. Nếu không có con cú khắc trong tay thì khoảng thời gian cô bên Sage trên hiên nhà bác Ruby như thể chưa từng tồn tại vậy. Dù rất muốn ngắm món quà của Sage dưới ánh đèn bếp, cô vẫn đút nó vào túi để ngắm một mình. Sage, Sage, anh không phải người xấu! Làm sao anh có thể là loại người như anh Clay nói? Cô biết vậy khi anh hôn cô. Cô chắc chắn.
“Tốt hơn em nên đi ngủ đi, Nellie.” Giọng của Clay đã bớt cứng rắn, nhưng lời anh khiến cô nổi giận.
“Đừng có cố bảo em đi ngủ như đứa trẻ hư đốn! Em sẽ đi ngủ khi nào em thích, Clay Mahaffey, và em cảm ơn nếu từ giờ trở đi anh đừng chõ mũi vào việc người khác.” Pete bật cười làm cô thêm điên tiết, và Nellie quay sang anh như con mèo giơ vuốt. “Anh cũng thế, Pete. Các anh nghĩ em không biết gì vì em bị nhốt trên cái gác xép ấy quá lâu chứ gì. Nói cho các anh biết, em đã học được rất nhiều ở chị Victoria từ khi chúng ta tới đây. Chị ấy không chịu để bất cứ ai bảo chị đi ngủ và em cũng thế!”
Pete tiếp tục cười. “Nghe chưa? Em gái bé bỏng của chúng ta có móng vuốt đấy nhé. Anh nên coi chừng, Clay!”
Clay không cười, thay vì vậy nhíu mày lo lắng. “Còn một việc nữa. Anh Mason sẽ làm gì với Victoria chứ?” Cậu ngồi xuống bàn ăn và ngả người ra ghế. “Cô ta ở đây càng lâu thì càng khó đi. Mà cô ta đi đâu được chứ?”
Vẻ nhăn nhở biến mất khỏi mặt Pete. “Anh Mason biết rằng đàn ông sẽ bâu lấy chúng ta như ruồi bâu phân nếu có tin đồn phong thanh là anh ấy đang cố cướp trang trại MM từ tay Victoria. Sage rất quan tâm đến ông bà Ruby và Stonewall, mà họ thì hết sức quan tâm Victoria. Bà Ruby chỉ cần nói một lời là xong.” Pete hối hận vì đã nói thế khi nhận ra vẻ đau đớn trên mặt Nellie. “Ý của anh không phải là Sage sẽ bắn anh Mason, nhưng anh ta sẽ không đứng yên nhìn Victoria rời đây đâu. Cả tá người ra vào thung lũng này nữa chứ. Giờ nếu anh Mason thông minh, và anh nghĩ anh ấy đúng là sáng suốt, thì anh ấy nên tán tỉnh rồi cưới Victoria, lúc đó mọi sự đều tốt đẹp.”
“Nói thế chẳng hay ho gì, anh Pete.” Nellie cố quên đi nỗi đau mà những lời về Sage của Pete gây ra và tập trung vào điều anh vừa nói về Victoria. “Anh Mason mà lợi dụng chị Victoria theo cách đó thì không đàng hoàng lắm.”
“Này, để cô ấy rời đây mới là không đàng hoàng. Và nếu cô ấy bảo bạn bè giang hồ của mình chống lại chúng ta thì cũng không đàng hoàng. Làm theo cách đó thì cả hai người đều giành được điều họ muốn.”
“Anh sai rồi, anh Pete,” Nellie lặng lẽ. “Cả hai người sẽ cùng thua. Không gì tệ hơn là bị trói buộc cuộc đời với người anh không yêu.” Cô xoay mình, bước nhanh về phòng trước khi họ thấy được những giọt nước mắt cô không thể nén lại được nữa.