Nói Là Anh Nhớ Em Đi!

Chương 09

9. “Tình yêu, vốn dĩ tự nó đã là một sợi dây liên kết bền vững đến kì diệu.”

Chiếc Iphone vẫn im lìm thách thức sự kiên nhẫn của chủ nó, Phan đã gọi cho ngọc không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn không nhấc máy. Điện thoại từ cửa hàng hoa báo rằng cô đã nhận được hoa anh gửi trưa nay với tâm trạng “ cực kì bất ngờ và hạnh phúc”. Nhưng sao anh gọi mãi mà cô không bắt máy chứ? Nếu cô đang trên một chuyến bay nào đó thì hẳn liên lạc phải bị ngắt, chứ không thể nào đổ chuông như vậy được!? Còn nếu cô bận việc gì đó, thì cũng không thể lâu đến vậy. Có chuyện gì xảy ra với cô vậy nhỉ? Phan hi vọng việc này chẳng liên quan đến tấm bưu thiếp anh đã gửi cô. Trong đó anh có ghi mấy câu đùa vui về ngày anh và cô gặp mặt, cùng với lời xin lỗi vì anh sẽ ra Hà Nội trễ một vài ngày. Phan biết Ngọc không phải là người ưa giận dỗi vặt, cô là người rất hiểu và luôn thông cảm cho anh.

“Với cả mình đã ghi rất rõ là mình chỉ trễ có một vài ngày vì công việc đột xuất, đằng nào thì sinh nhật mình còn những ba ngày nữa mới tới, cô ấy chỉ cần báo với bên tổ chức tour là sẽ đi chuyến sau, chỗ quen biết mà. Mình có thể sắp xếp mọi việc để đi Trung Quốc với cô ấy những một tuần cơ mà? Cô ấy phải hoàn toàn thông cảm cho mình mới đúng chứ?

* * *

Tiếng nhạc chuông điện thoại đổ dồn như đổ thêm dầu vào ngọn lửa bực bội trong Phan, đồng thời nó cũng lóe lên một tia hi vọng nhưng nhanh chóng vụt tắt. Sự thất vọng nhanh chóng chiếm lấy vị trí vốn có của chúng, bởi tên người gọi hiện lên không phải là Ngọc mà chính là cô “ca sĩ ngôi sao” anh mới phỏng vấn hồi đầu giờ chiều.

-        A lô!

Phan uể oải bắt máy.

-        Anh! Câu hỏi về bơm ngực trưa nay, anh đừng đưa lên báo nhé. Không phải em sợ gì, chỉ là…

-        Okie!

Cuộc nói chuyện kết thúc một cách nhạt nhẽo, Phan cũng chẳng buồn hỏi vì sao cô ta lại muốn như vậy. Suy cho cũng thì ai cũng có những bí mật của riêng mình để giữ gìn, dù cái bí mật ấy của cô ta cả làng báo đều biết. Câu hỏi gây sốc dành đẻ giật title đã bị bỏ, Phan cũng chẳng buồn bóc băng để viết bài nữa làm gì. Bởi thực sự, những câu trả lời của cô quá nhạt nhẽo và sáo rỗng. Như đám nhà báo vẫn thường cười cợt nhau, cô chính là bằng chứng hùng hồn nhất cho cái gọi là sự công bằng của ông tròi. Khi ông ta phú cho cô cặp chân dài miên man thì dĩ nhiên ông ta cũng phải rút ngắn “cái đầu” lại.

“ Mọi tinh hoa của cô nàng đều nằm ở đôi chân, còn ở cái đầu, ngoài một chút óc bằng trái nho thì còn lại là bã đậu hết. Các cậu cũng phải thông cảm, em ấy đã xinh thì đừng bắt em ấy phả thông minh nữa”. Phan 

không thể nào quên được lời nhận xét của một tay phóng viên nổi tiến là cay nghiệt đã từng nói.

* * *

Phan vẫn chưa hết bực mình, cuộc gọi của Mai Thùy sáng nay đã phá tan mọi dự định của anh, đẩy anh vào sự bực bội này. Đúng là khi chuông điện thoại reo lên, Phan đã uể oải thức dậy. Nhưng khi anh nhìn thấy trên màn hình báo cuộc gọi tới, gương mặt của cô nàng diễn viên tuổi teens từng đình đám với một loạt phim si cười tươi rói. Và trên góc phải màn hình, đồng hồ báo giờ mới chỉ 7h30 phút sáng, Phan đã cáu tiết, quẳng đại chiếc Iphone vào một góc nào đó rồi mặc kệ, không thèm bắt máy. Vậy mà anh lại chịu đầu hàng khi phái bên kia vẫn tỏ ra kiên nhẫn thực hiện cuộc gọi thứ tư. Thế nên, đến giờ, Phan vẫn thấy hối hận vì điều đó, càng nhớ lại, càng hối hận.

-Gì thế cô gái?

-Sao giọng anh ngái ngủ thế ạ? Em gọi anh dậy sớm quá à? Khiếp! –Tiếng cô nàng cười rúc rích khiến Phan càng thêm bực mình. –Đi café với em nhé?

-Có chuyện gì?

-Cứ có chuyện mới gặp được anh à? Anh em quý mến nhau, đi café trò chuyện thôi, được không ạ? Lâu lâu không gặp anh, nhớ quá à.

-Sao lại không nhỉ?-Phan cười hềnh hệch, nghĩ thầm:”Cho tôi xin cái “quý mến nhau” của cô đi, chắc lại có việc gì cần nhờ tới tôi thì nói đại đi”, rồi anh tiếp-Ở đâu hả em?

-Hồ Con Rùa nhé? Ba mươi phút nữa em chờ anh ở đó dược không?

Nói thật thì Phan chẳng thân thiết gì với Mai Thùy, vì anh ghét cái tính kênh kiệu, điêu ngoa và nhất là khôn khéo quá mức của cô nàng. Nhưng dù sao, anh cũng hiểu rằng anh cần cô để có những bài viết hot, còn ngược lại, cô ta cần anh để được lăng xê, để thêm phần nổi tiếng, tóm lại là cả hai cần lẫn nhau. Vậy nên, anh chẳng thấy làm lạ khi nụ cười vẫn cứ tươi rói trên môi cô khi thùy thấy Phan ngồi xuống ghế đối diện, dù Phan đến trễ những ba mươi lăm phút.

-Nhìn anh mệt mỏi quá, anh làm việc nhiều qúa à?-Thùy xót xa, ánh mắt của cô nhìn Phan cứ như thể anh mang gương mặt của kẻ vừa tỉnh dậy sau một cơn ốm thập tử nhất sinh và cô nàng là bạn gái của anh vậy. 

–Anh phải biết nghỉ ngơi chăm sóc bản thân chứ? Em lo cho anh lắm đó, biết không?

-À! Tối qua anh có chút việc nên thức khuya ấy mà. –“Diễn tốt thế!” Phan nghĩ thầm,”diễn viên có khác”- Chúng ta có khoảng một giờ đẻ tâm sự, Phan nhấn mạnh hai chữ “tâm sự” đầy mỉa mai. –Anh sẽ bay ra Hà Nội vào lúc 11h30 trưa nay nên anh cần ra sân bay sớm. Đáng lẽ anh đã bay chuyến 7h sáng nay nhưng không mua được vé nên đành tạm lùi đến 11h30. Nhưng nhờ thế, chúng mình mới có dịp tâm sự với nhau. Nhỉ? Nào, anh đang nghe em đây.

-Em sắp ra album, dự định lấn sân sang ca nhạc, anh cũng biết rồi đấy… và…

-Tháng mấy hả em?

-Hai tháng nữa, đang làm hậu kỳ anh ạ.

-Mấy tháng nay em im hơi lặng tiếng là vì vụ này hả? Ừm! Để anh xem nào? Nếu chỉ làm một bài phỏng vấn hay gì đại loại thế thì không có đủ sức nặng đâu.

-Em có ý này…

Phan giật mình khi nghe kế hoạch của Thùy, không, nói thẳng ra thì có nằm mơ anh cũng không thể nghĩ rằng cô ta dám làm vậy. Trong phút chốc, Phan chợt nhận thấy mình chẳng qua cũng chỉ là một cậu bé ngây thơ hời hợt. Dù Phan biết thừ Thùy chẳng chừa một mãnh khóe nào, chỉ cần được nổi tiếng. Nhưng anh chưa thừng nghĩ rằng cô nang “chịu chơi” đến thế.

“Mình đúng là điên, hơi đâu mà quan tâm.” Phan nghĩ thầm. thùy nhìn Phan như thể người thợ săn đang đánh giá mức độ say máu của con mồi, cô lật ngửa bài.

-Hình thì em đã post lên một ít cách đây vài tiếng, nếu anh không làm vụ này thì sẽ có người khác làm thôi. Nhưng báo anh là báo lớn, em muốn xuất hiện trên báo anh trước.

-Okie! Thôi được.-Phan thoáng cân nhắc rồi cũng buông mình tham dự cuộc chơi.-Anh cũng sẽ ghi âm bài phỏng vấn này để làm bằng chứng cho bài viết nếu lỡ tòa soạn hỏi tới đấy nhé. Tất nhiên băng ghi âm sẽ được giữ bí mật, chỉ là thủ tục báo chí ấy mà.

-Okie thôi! Em hiểu mà.- Thùy mỉm cười, rõ ràng cô đang rất thoải mái.

-Vậy thì bắt đầu nhé.-Phan rút điện thoại ra để ghi âm.-Gần đây trên mạng đang xôn xao vì một loạt hình nóng và một clip sex mà gương mặt của nhân vật chính rất giống em. Em nói sao về điều này?

-Dạ…

Mai Thùy đưa bàn tay có những ngón thon thả vuốt mái tóc lòa xòa trước trán một cách điệu đà. Trông cô như thể một tiểu thư đài các chuẩn bị để kể một câu chuyện dài diễm tình, lâm ly…

-Chuyện là vầy nè anh…

Nắng đã lên rất đẹp trên hồ Con Rùa. Và câu chuyện sắp được kể cũng “rất đẹp” theo kiểu của người kể. Phan khẽ che tay ngáp dài. Câu chuyện dưới giọng kể của Thùy dù thấm đẫm nước mắt, hoàn hảo một cách khó tin nhưng quá quen thuộc và nhàm chán đối với Phan. Thế nhưng, Phan vẫn chấp nhận tham gia vào cuộc chơi này của Mai Thùy, anh đặt điện hoa ra Hà Nội, hoãn chuyến bay một lần nữa. Để rồi lúc anh đang ngồi đây để gặm nhấm sự hối hận. Một lần nữa! * * *

Những ngón tay bát đầu gõ liên hồi trên mặt bàn của Phan không khiến chiếc điện thoại mảy may động lòng, nó vẫn giữ cho mình một thái độ im lặng như thể thách thức Phan. Bên ngoài cửa kính quán café, ánh chiều bảng lảng trên những ngọn cây cao xung quanh hồ Con Rùa. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng những tán lá một cách thờ ơ và hời hợt, cứ như thể ánh mặt trời cũng bắt đầu uể oải sau một ngày làm việc mệt nhọc. Cô gái phục vụ châm thêm trà vào ly của anh rồi mỉm cười vẻ thông cảm trước gương mặt lo âu không thể giấu giếm của anh. Phan nhìn xuống đống hồ, đã hơn 6h chiều, ngày đã sắp kết thúc nhưng cuộc gọi mà anh mong đợi vẫn chưa thể thực hiện được. Bất chợt, Pha nhớ tới câu văn trong cuốn “Giày Đỏ” mà anh rất yêu thích.

“Giày Đỏ của tôi, em ở đâu trong thành phố tám triệu con người!?”

Hà Nội chỉ có bốn triệu người thôi, nhưng Ngọc cũng đã biến mất như thể cô là một hạt sương mong manh vừa rơi lạc xuống sa mạc.

“Ừ! Em đang ở đâu hả Ngọc?”

* * * 

Phan về tới nhà thì Nghi đã đi được khoảng mười lăm phút, cô vội vã và nóng lòng với chuyến đi đến nỗi không có thời gian gọi cho anh. Nghi chỉ kịp gửi cho anh một itn nhắn ngắn ngủi nhưng vì bận chạy xe nên về tới nhà anh mới kịp đọc:” Ren ve toi Mong Cai, em bay den voi anh ay!”.

Tất cả những điều anh biết chỉ có vậy, hết sức bất ngờ, hết sức đột ngột nhưng Phan cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Anh biết tới những cuộc hành trình bất chợt như vậy của Nghi đã vài lần trong hai năm anh và cô cùng cộng tác, từ những ngày anh còn ở Hà Nội.

Cuộc sống của Nghi luôn là vậy, mỗi năm Ren về Việt nam hai lần, mỗi lần Ren về là một lần xới tung cuộc sống mà Nghi đã cố sắp xếp trong năm tháng trước đó. Ren thay đổi mọi lịch trình cũng như cuộc sống của Nghi, biến Nghi thành một vệ tinh bay xung quanh anh với một quỹ đạo không thể tách rời. Trong vòng một tháng trời ngắn ngủi (hoặc ít hơn) mà anh ở bên cô, Nghi không làm được gì khác ngoài việc cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể ở bên Ren và tận hưởng bằng hết cảm giác có anh ở bên cạnh. Đó là lý do vì sao cô chọn nghề báo mà không phải một nghề nào khác và đó là lý do vì sao một người giỏi như cô lại chẳng thể nào kiếm được một chân biên chế trong tòa soạn mà chỉ có thể là cộng tác viên thân thiết.

Cũng phải thôi, làm gì có ông tổng biên tập nào dám ký hợp đồng với một kẻ cứ lâu lâu lại biến mất như chưa từng tồn tại và trong một thời gian dài mà không hề báo trước như Nghi chứ?

Mà nói cho cùng, thật ra thì ngay cả Nghi cũng như Ren chẳng thể biết chính xác ngày nào tàu sẽ cập bến trên chuyến hải trình chứa đựng quá nhiều rủi ro, biến cố của Ren. Bởi trên những vùng đại dương mênh mông đó, Ren không thể gọi điện thoại, không Internet, không có bất kì một phương tiện liên lạc nào ngoài sợi dây tình cảm mà họ dành cho nhau cả. Tình yêu, vốn dĩ tự nó đã là một sợi dây liên kết bền chặt đến kỳ diệu rồi. Vậy nên chỉ khi tàu cập bến, việc đầu tiên Ren sẽ làm là anh chạy ngay lên bờ, tháo bỏ sim điện thoại của một nước nào đó anh vừa đi qua, mua ngay một sim điện thoại mới để gọi cho Nghi. Và sau cuộc gọi của Ren, Nghi lập tức trở thành một con người khác, một cuộc đời khác trong một thế giới khác, thế giới chỉ có cô và Ren.

* * *

Sau khi gọi thêm cho Ngọc cả chục lần nữa mà cô vẫn không bắt máy, Phan đành tận hưởng hết dư vị của sự tự do bằng cách khui một chai bia, mở mộ đống đồ hộp vứt la liệt trên bần, mở loa to hết cỡ với những ca khúc bất hủ của Micheal Learn To Rocks và nằm dài trên chiếc ghé túi, (Phan thường dùng tên đó cho những chiếc đệm beans bags mà Nghi đã tỉ mỉ mua xốp và vải về tự làm lấy) Phan với điện thoại gửi cho Nghi một tin nhắn chúc mừng để cô có thể đọc nó khi máy bay hạ cánh. Anh không biết cô sẽ đi bao lâu vì thường cô chỉ trở về sau khi tàu của Ren đã rời khỏi Việt Nam. Còn nếu tàu của anh lại lên đường đến một bến cảng nào đó trong nước, cô cũng sẽ như một cánh chim hải âu, bay theo con tàu đó, xa thì mua vé máy bay, gần thì đi tàu, đi xe… đi gì cũng được miễn là có thể ở bên cạnh Ren khi tàu cập bến. Và như thế, chỉ có trời mới biết là khi nào cô trở về.

Nhưng hóa ra, việc nghi bỏ đi đột ngột và Phan phải ở nhà một mình cũng không đến nỗi là một điều gì đó quá tồi tệ. (Nói vậy bởi Đan dường như không hề “tồn tại” trong căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách bé tẹo này. Cô luôn thích cuộc sống lặng lẽ như một bóng mà trong căn phòng 15 m2 tràn ngập những sách là sách của mình- và bây giờ là của cả Nghi- hơn. Ngay cả khi Nghi ở nhà, Đan cũng chỉ xuất hiện khi cô cần phải ăn uống, nấu nướng, giặt giũ, hoặc làm những công việc mà cô không thể làm trong phòng mình).

“Vậy cũng tốt, vậy là đỡ phải tranh cãi thêm một lần nữa với cô ấy về vụ tụ tập nhậu nhẹt vào cuối tuần sau. Bây giờ mình chỉ cần lo thuyết phục Đan nữa mà thôi, mà với Đan thì mọi việc chẳng có gì là khó cả, mình đã thấy cô ấy phản đối bất kì điều gì đâu cơ chứ?”, Phan hài lòng nghĩ thầm.

Phan có lý do để hài lòng với việc Nghi vắng nhà, mới hôm qua thôi, anh và Nghi đã có một trận cãi vã lớn khi nói tới chuyện sẽ tổ chức một buổi tụ tập nhậu nhẹt cùng bạn bè tại nhà. Bữa nhậu mừng sinh nhật anh, và sẽ bắt đầu khi anh trở về từ Trung Quốc. Mặc dù mới đầu Nghi đón nhận nó với sự vui vẻ và ủng hộ hết mình. Chỉ sau khi biết danh sách khách mời sẽ xuất hiện cái tên Hoàng Nam, Nghi thay đổi thái độ ngay lập tức.

-Hoàng Nam không bao giờ được chào đón tại nhà này. Hoặc mọi người nhậu ở nhà em mà không có nó hoặc có nó thì nhậu ở chỗ khác.

-Nhưng tại sao chứ? Nam dễ thương mà?

-Anh không bị làm sao đấy chứ?-Nghi nhìn anh với ánh mắt chứa đầy sự miệt thị khi cô nhắc đến tên Nam.-Hoàng Nam không thuộc về thế giới của chúng ta. Anh hiểu không?

-Anh biết, anh biết Hoàng Nam là con người như thế nào. Nhưng…có sao đâu? Đó cũng là những con người đáng thương và họ cần nhận được sự cảm thông, chia sẻ hơn là sự kỳ thị như em đó Nghi! Anh nghĩ…

-Thôi, xin anh kết thúc cái bài thuyết trình tẻ ngắt của mình dùm đi! Em không có nghĩa vụ phải hiểu bất kỳ điều gì cả. Đừng đòi hỏi ở em những điều quá sức như vậy. Em không thích và không muốn tiếp những đứa như vậy ở nhà này. Anh đã hiểu rồi chứ?

-Nhưng nó là bạn anh!

-Còn đây là nhà em và nó không phải là bạn em.

-Em thật cực đoan và vô lý.

-Đúng! Tôi vô lý vậy đấy, tôi cực đoan như vậy đáy. Hoặc anh chấp nhận sự thật đó hoặc anh có thể biến khỏi căn nhà này, biến khỏi cuộc sống của tôi.

-Em đừng quá đáng nhé!-Phan gay gắt đứng phắt dậy trước ánh mắt thách thức của Nghi. Cuộc cãi vã chỉ chấm dứt khi Đan lặng lẽ bỏ khỏi bàn ăn và đi vào phòng khách ngồi, cô mở một đĩa nhạc brutal với những cú đập trống đè tức ngực và mở volume ở mức lớn nhất. Căn phòng như rung lên trước những cơn sóng thần âm thanh đang vỗ dồn dập.

Cuối cùng, Phan cũng đứng dậy, anh đi ra khỏi nhà và tính bấm máy gọi cho Ngọc, nhưng rồi lại thôi. Anh sẽ gọi sau khi cô nhận được hoa của anh gửi vì anh không muốn đối mặt với những câu hỏi ẩn ý của Ngọc xem anh có nhớ ngày mai (tức là hôm nay) là ngày gì không? Anh muốn làm cô bất ngờ, vì đã có lần cô bóng gió dò hỏi xem Phan có nhớ ngày hai đứa gặp nhau không và anh làm lơ khiến cô tức giận. Nhưng hôm nay thì anh đã gọi cho cô mãi mà không được, không biết là cô có gặp chuyện gì không nữa? Tự nhiên Phan thấy trong lòng có một sự bất an nào đó không thể giải thích được.

* * *

Đem có lẽ đã khuya lắm, Phan bị giật mình thức giấc bởi cơn mơ kỳ lạ nhưng xưa cũ. Anh đã ngủ quên trên chiếc “ghế túi” trong phòng khách và bị trượt xuống đất từ lúc nào. Mồ hôi anh vã ra như suối dù đang là nửa đêm và thời tiết khá mát mẻ. Trong giấc mơ, Phan đang trên một chuyến bay xuyên qua đại dương mà anh không biết rõ đích đến thì gặp tai nạn. Chiếc Boeing 777 rơi thẳng xuống biển và không còn ai sống sót, (anh nghĩ vậy). Phan may mắn trôi dạt vào một hoang đảo và bị lạc ở đó suốt một thời gian dài mà không tìm được lối ra.

Đúng lúc Phan cảm thấy tuyệt vọng nhất và sắp buông xuôi thì bỗng nhiên anh thấy Ngọc, cô cũng đang lang thang vô định trên đảo với bộ đồ tiếp viên rách bươm nhưng anh vẫn nhận ra dáng cô từ xa. Phan chạy như điên về phía cô nhưng anh càng chạy thì khoảng cách càng xa dù Ngọc chỉ đang đứng yên trầm tư bên một cụm hoa thạch thảo. Phan chạy mãi, chạy mãi, cánh tay anh vươn mãi về phía cô, có lúc tưởng như chạm được vào áo cô thì cô lại vụt ra mãi xa. Hốt hoảng, Phan cố gọi tên cô thật to, hy vọng là cô sẽ nghe thấy tiếng anh mà quay trở lại. lần này thì tiếng gọi của anh đã phát huy tác dụng, Ngọc đã nghe thấy tiếng gọi của Phan và quay đầu lại. Cô nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ, nhưng thoáng chốc, nụ cười ấy, gương mặt ấy bỗng biến thành một gương mặt khác, một gương mặt có nhiều điểm khá giống với gương mặt của Ngọc nhưng ánh mắt lại rất buồn bã. Gương mặt mà Phan chưa từng muốn quên đi và cũng không bao giờ quên đi được. Gương mặt đã ám ảnh anh trong suốt những cơn ác mộng mà anh thường gặp khoảng hai năm nay. 

Từ khi anh gặp Ngọc!

Những tưởng giấc mơ đó không còn ám ảnh anh nữa từ khi anh vào Sài Gòn thì bỗng nhiên đêm nay nó trở lại. Dù những cơn ác mộng không phải lúc nào cũng giống nhau nhưng có một chi tiết thì không bao giờ sai khác. Đó là gương mặt của Ngọc và gương mặt ấy…

Phan uể oải đứng dật rồi đi xuống bếp, lôi chai nước suối ra tu ừng ực. Không biết là vì bia hay cơn ác mộng mà miệng anh trở nên đắng ngắt đến là khó chịu. Phan quay ra phòng khách lấy điện thoại trước khi trở về phòng mình để ngủ tiếp. Anh tính đến phòng Đan để kiểm tra xem cô có về nhà không nhưng rồi lại thôi. Anh biết tính Đan không thích bị làm phiền, mà bây giờ cũng đã rạng sáng.

Phan có hai tin nhắn, vì nhạc tin nhắn của Iphone quá nhỏ và anh ngủ quên nên chưa kịp đọc. Một tin nhắn là của Nghi báo rằng cô đã hạ cánh an toàn xuống Hải Phòng, sáng mai sẽ bắt xe đi Móng Cái, cô nhắn để dặn anh và Đan ăn uống cẩn thận và giữ gìn sức khỏe. Cô không sao cả và đang hết sức háo hức để được gặp Ren. Tin nhắn còn lại là của Thái Việt, cậu bạn thân của anh báo tin rằng trưa mai cậu ta sẽ bay từ Hà Nội vào Sài Gòn đi du lịch và nhân tiện ghé thăm anh luôn vì dù gì anh cũng hoãn chuyến đi Hà Nội lại rồi. Cậu bạn thân của anh đã về Việt Nam đầu tuần trước nhưng giờ mới sắp xếp xong công việc để bay vào Sài Gòn.

“Tớ sẽ mang một chai Vodka Hà Nội, ở Hàn ngày nào tớ cũng uống rượu Soju với đồ nhắm là nỗi thèm khát Vodka Hà Nội và ngan chặt đến nao lòng. Hy vọng là cậu vẫn có thể say…”

Cuối cùng Phan cũng đã có thể mỉm cười, ít ra thì sau cơn ác mộng tệ hại đó anh cũng tìm được chút niềm vui an ủi từ phía cậu bạn thân mới trở về từ Hàn Quốc. Việt đang làm nghiên cứu sinh về công nghệ y sinh ở Hàn Quốc nên đã lâu lắm anh và Việt chưa gặp nhau. “Hy vọng là cậu vẫn có thể say…” Việt luôn để câu nói đó trong những tin nhắn gửi cho Phan dù nội dung tin nhắn có nói về những cuộc nhậu hay không đi chăng nữa. Và mặc dù Việt luôn là người duy nhất say trong mọi cuộc nhậu giữa Phan và Việt.

Giữa Phan và Việt có một thứ tình bạn thân thiết và rất kỳ lạ. Đã gần mười năm chơi cùng và thân thiết với nhau nhưng cả hai chỉ thực sự “gặp nhau” ở những bữa nhậu say bí tỉ chỉ có hai đứa. Còn những lần gặp mặt thông thường không hẹn trước với đám bạn bè chung, chỉ khe khẽ gật đầu chào và coi như không quen biết là lựa chọn mà họ dành cho nhau.

Phan mở cửa phòng mình, anh lục tìm trong ngăn tủ và lấy ra một cây nến. Tự dưng anh muốn thắp một cây nến để ngủ như cách mà Nghi vẫn thường làm. Không thèm thay đồ ngủ, Phan lao thẳng người lên giường và nhanh chóng chìm vào cơn mộng mị.