3. “Đôi khi người ta buộc phải thừa nhận rằng logic chỉ là một phép toán đơn thuần chẳng có ý nghĩa gì trong thực tiễn…”
Phòng hơi nhỏ nhưng cách bài trí bên trong gây ấn tượng mạnh với Phan. Nghi là một fan cuồng của rock, anh biết điều đó từ lâu.Nhưng anh chưa từng “thẩm định” được mức độ “cuồng” của Nghi cho đến hôm nay, khi anh đứng trong phòng và nghe cô phán một cách uy nghi:
-Anh sẽ ở tạm phòng em cho đến khi em kiếm được nhà thuê cho anh. Em ở phòng kế bên với em gái em, cấm léng phéng qua bên đó đấy. Không thì em cắt…”thằng em” của anh ra xào khô đấy!
Phan nhún vai một cách lơ đãng rồi nhìn quanh, trên tường treo vô số chân dung của các ban nhạc rock, của những tay rocker xăm trổ đầy mình, hoặc tóc tai bù xù với chiếc T-shirt điểm tô đầu lâu xương chéo đầy vẻ chết chóc. Chen lấn với những tấm poster là những bộ khung xương kỳ dị phản quang trong đêmt ối, những đĩa nhạc rock bày la liệt trên bàn, trên giường, tràn cả xuống đất.
Trong phòng còn có cả một bộ trống, mấy cái đĩa vứt chỏng chơ dưới sàn. Bên kia góc phòng dựng một cây bass, bởi cô say mê tay bass Peter của nhóm nhạc rock Red Hot Chili Peppers một cách điên cuồng. Người đã từng solo bằng cây bass bẩy dây,việc mà chỉ một vài người trên thế giới có thể làm được. ”Thần sầu” cô kết luận một cách hào hứng.
Dù Phan là một phóng viên chuyên về mảng văn hóa nhưng anh chỉ chuyên viết về nhạc Việt, và khác với Nghi, Phan luôn dị ứng với thứ âm nhạc mà anh cho là “ồn ào,bồng bột,hoang dại một cách quá mức”. Vậy nên,anh gần như chẳng biết ai trong số những tấm poster được treo trang trọng trên tường kia. Với Phan thì tay rocker nào cũng hoang dã như nhau cả thôi.
Nhưng cuối cùng, anh quyết định sẽ đặt thiện cảm vào ít nhất một trong số những hàng xóm sắp tới của anh. Dù sao anh cũng phải sống ở phòng này ít nhất là một vài tuần , vì Nghi cảnh báo rằng việc tìm thuê nhà vừa ý ở thành phố này rất khó khăn. Đó là một tay rocker châu Á, gương mặt đẹp một cách lạnh lùng với đôi mắt nâu sâu thẳm và đặc biết là anh ta trông có vẻ “hiền lành” hơn tất cả những tay đồng nghiệp khác cùng “định cư” trên tường. Dường như Nghi yêu thích anh ta hơn cả, bởi số lượng ảnh, poster của anh chàng nhiều hơn hẳn, thậm chí là cô còn treo chân dung anh ta trên đầu giường mình nữa.
* * *
Thế nhưng, màn “ra mắt làm quen” với những “anh chàng hàng xóm kì dị” chưa phải là màn làm quen khó khăn nhất của Phan. Bởi điều đó chỉ đến khi Nghi giới thiệu anh với cô em gái của mình. Nếu ai đó hỏi Phan điều gì khiến anh cảm thấy khó chấp nhận nhất? Thì Phan sẽ không ngần ngại trả lời,đó chính là việc anh phải thừa nhận một cách đầy cam chịu, rằng tạo hóa có khả năng tạo nên những điều bất ngờ không thể tin được. Và dù muốn dù không, đôi khi người ta buộc phải thừa nhận rằng, logic chỉ là một phép toán đơn thuần chẳng có ý nghĩa gì trong thực tiễn…Như việc Đan là em gái của Nghi chẳng hạn! Nói một cách chân thành, Phan phải kìm chế lắm để không phá lên cười khi Nghi giới thiệu Đan với anh vì anh nghĩ cô đùa. Ai có thể nghĩ rằng hai “vật thể” hoàn toàn đối lập nhau kia lại có chung một nguồn gốc được cơ chứ?
Trái ngược với vẻ ngổ ngáo rất đàn ông của chị gái,Đan có vẻ ngoài nhẹ nhàng,yếu đuối,rất nữ tính và mỏng manh như bong bóng xà phòng.Mỏng manh tới nỗi Phan không dám nhìn cô lâu vì sợ ánh mắt mình sẽ đục hai lỗ lớn trên khuôn mặt của Đan mất. Đan có gương mặt đẹp như được tạc từ một bức tượng nữ thần nào đó mà tay nghệ sĩ điêu khắc là fan trung thành của cái gọi là “sự đối xứng hài hòa”, khiến mới nhìn ai cũng có cảm tình ngay. Thế nhưng, điều khiến Phan ấn tượng nhất lại à đôi mắt của Đan, nó trông mới buồn bã làm sao? Ai đó đã nói rằng những người có đuôi mắt dài thì sẽ đa đoan lắm ấy nhỉ?Phan không nhớ nữa,nhưng chắc chắn anh đã từng nghe ở đâu đó. ”Nhưng, Phan nghĩ, ai, cái gì có thể nỡ lòng gây tổn thương cho một cô bé yếu đuối , đáng yêu này đây?”.
Cả buổi nói chuyện Đan chỉ nhìn anh đúng một lần. Không! Đúng hơn là liếc trộm anh một lần rồi cúi đầu xuống và im lặng suốt. Phan hơi lấy làm lạ nhưng Nghi thì không, cô quá rõ tính nết khép kín của em gái mình, cô phá vỡ sự im lặng:
-Anh Phan sẽ ở tạm đây một thời gian!
Không một chút biểu hiện nào trên gương mặt Đan nói cho Phan biết là cô có nghe thấy chị mình nói hay không? Nghi cũng không thèm để ý tới điều đó, cô kéo tay anh đi ra cửa, trả lại Đan với cái thế giới đơn giản, bé nhỏ của mình. Thế giới được gói gọn trong căn phòng sơn màu xanh biển với đầy rẫy những sách là sách. Có vẻ như cô đọc tất cả mọi thứ mà cô có thể tìm thấy ở hiệu sách. Từ Alexandre Dumas, Colleen Mc Cullough, Victor Hugo,Ernest Hemingway… cho tới Marc Levy,Sidney Seldon, Guillaume Musso, Dan Brown, J.K.Rowing, James Joyce, Murakami… hoặc Mặc Ngôn, An Ni Bảo Bối, Hàn Hàn, Tào Đình, Cynthia Kadohata, Banana Yoshimoto… Người ta cũng có thể dễ dàng tìm thấy ở đây các tác phẩm của Vũ Trọng Phụng,Nam Cao, Lê Lựu, Chu Lai, Nguyễn Bình Phương hay Dương Bình Nguyên, Đỗ Hoàng Diệu, Y Ban…
* * *
“Nếu không phải mình vô tình bước vào cái “bảo tàng nhạc rock” này của Nghi trước, hẳn mình đã nghĩ kia là một tiệm cho thuê sách cũ”. Phan vừa xếp lại đồ đạc trong phòng mình vừa nghĩ thầm. Ngoài những thứ thật cần thiết không thể bỏ, nghi để lại cho anh mọi thứ, từ cái tủ đựng đồ bằng gỗ to đùng đến cái móng gảy guitar bé xíu, kể cả những vết sáp nến trên bậu cửa sổ. Có lẽ khu nhà này hay bị cúp điện lắm, bởi cái chân đế dù khá lớn nhưng cũng bị sáp phủ kín và trào ra ngoài, vẽ lên bục cửa sổ những cánh hoa sáp khá lớn nhưng hết sức nham nhở.
4. “Người ta sẽ không thể đong đếm được tầm quan trọng của một ai đó với bản thân cho đến khi người ấy mất đi”.
Bây giờ đang là cuối tháng Hai, ở Sài Gòn, Nghi vẫn chưa thể tìm ra được một căn hộ ưng ý cho Phan. Họ nhanh chóng buộc phải chấp nhận rằng ngôi nhà họ đang có là tốt nhất ở thành phố hơn 8 triệu dân có diện tích lên đến hơn 2000 km2 này . Thỏa thuận cuối cùng được đưa ra là anh sẽ trả tiền để thuê nhà của cô, và cô sẽ nhường phòng mình cho anh.
Rõ ràng với số tiền Nghi kiếm được hằng tháng quá ít ỏi, phải chật vật lắm mới đủ chi tiêu cho những nhu cầu cấp thiết tối thiểu của hai chị em trong cái thành phố nổi tiếng đắt đỏ này. Vậy nên việc có thêm một khoản tiền thuê nhà từ một người “có thể tin cậy được” như Phan cũng là một việc tốt. Hơn nữa, hai người cũng làm việc chung và việc có một người đàn ông trong nhà cũng sẽ giúp ngôi nhà đỡ buồn tẻ hơn.
“Biết đâu anh sẽ giúp đỡ cho em được khối việc nhà ấy chứ?” Phan nói trong cái nhún vai rất khó hiểu của Nghi.
* * *
Ở Hà Nội, những bông hoa sưa đã bắt đầu phủ trắng trên vỉa hè từng con hố. không khí hãy còn âm âm lạnh nhưng mùa xuân đã bắt đầu ươm mầm lên những cành khô khẳng khIU trơ trụi lá. Cả thành phố được nhuộm một màu xanh mướt của chồi non và điểm tô lên bức tranh mùa xuân là những sắc màu sặc sỡ của hoa và một vài chấm trắng của những tán sưa cổ thụ. Cát Chi đang bước ra từ một quán café quen thuộc nằm bên hồ Hale, cô vẫy tay chào Thùy Dương và Nhung rồi bước lên chiếc xe bus vừa tói.Cuộc họp mặt hôm nay trở nên chán ngắt vì Liên không tới…Cũng không hẳn,có lẽ vì cả nhóm vẫn chưa quen với cảm giác không có Phan trong mỗi buổi tụ tập. Dù muốn dù không thì việc Phan là sợi dây kết nối cả nhóm là không thể chối cãi.Thường thì người ta sẽ không thể đếm đong được tầm quan trọng của ai đó đối với bản thân mình, cho đến khi
người ấy mất đi.
“Hà Nội nhớ anh!”, cô soạn một cái SMS rồi gửi đi với những ngón tay bấm dứt khoát.
Chiếc Iphone rung lên báo hiệu có tin nhắn tới nhưng Phan lờ đi. Nếu bây giờ anh mở ra đọc tin nhắn thì chương trình ghi âm sẽ tắt và công sức cả buổi phỏng vấn đi tong cả, mà Phan thì muốn biến khỏi chỗ này lắm rồi, sức chịu đựng của anh sắp quá quota cho phép. Nếu phải phỏng vấn lại một lần nữa dám chắc anh sẽ nổi điên lên. Anh nhìn qua Nghi cầu cứu trong khi tay diễn viên trẻ vẫn huênh hoang nói về “vai diễn để đời và xứng đáng đoạt giải Oscar nếu em đang ở Hollywood”. Cuối cùng, bằng một vẻ “ngây thơ” chưa từng xuất hiện trong đời, Nghi đưa tay lên miệng ngáp dài mấy cái rồi “nhã nhặn” đứng dậy cảm ơn “vì buổi nói chuyện rất thú vị”. Phan hứa rằng bài viết về anh ta sẽ thừa sức đạt giải Pulitzer” ấy chứ.
“Ấy là trong trường hợp phép màu có nhan nhản như trái mọc trên cây và ông Bụt bỗng nhiên là người làm vườn chăm chỉ”. Phan nghĩ thầm.
* * *
-42 gì cơ?-Phan hỏi lại trong khi mở khóa chiếc Iphone.
-Tin nhắn thứ 42 trong ngày chứ còn gì nữa? Hôm qua tổng cộng có 80 tin nhắn tất cả, hôm nay có lẽ anh sẽ vượt “chỉ tiêu” đấy.
-Em còn đếm số lần anh nhắn tin nữa cơ à? Fan hâm mộ quá khích đây!- Phan bông đùa- Nào, đưa tay đây anh kí cho!
-Này, có phải em đang dần trở nên qúa nhiều chuyện không khi em biết rằng 90% tin nhắn ấy là từ các-cô-gái-của-anh mà không có một tin nhắn công việc nào cả? Họ không có việc gì để làm hay anh cài chế độ tự động bắt họ nhắn tin cho anh?
-Thôi nào! Chỉ là bạn bè nhắn tin hỏi thăm nhau thôi mà.
-Ô! Thế à? Kiểu như : ”Mỗi ngày em đều nhớ đến anh. Em nhớ anh phát điên!” hay: ”Bao giờ anh về với em?” trở thành tin nhắn của bạn bè dành cho nhau từ bao giờ vậy?
-…
* * *
Tin nhắn của Thùy Dương đến sau tin nhắn của Cát Chi và tin nhắn: ”Mọi người vẫn ổn” của Nhung một vài phút. Nó dài tới nỗi nếu không phải là Phan dùng Iphone thì có lẽ tổng đài sẽ phải tự động chia nó ra làm ba tin nhắn nhỏ.
“Hà Nội đang mưa phùn, đợt rét cuối mùa rồi mà. Em vừa mua mấy bông loa kèn sớm vụ, chúng vẫn chỉ he hé nở thôi. Em sẽ chụp hình và gửi sớm cho anh. Cả hình hoa sưa nữa đúng không? Chi có vẻ hơi buồn, Nhung ổn, Liên bị ốm, em thì không còn gì tuyệt vời hơn. Các cô gái của anh thế nào? Không ai gọi điện đến bắt đền hay đòi xử lí hậu quả chứ? Ha ha ha! Gái Sài Gòn có nhiều cô xinh tươi bằng Hà Nội không?”
“Anh đang nghi ngờ chính bản thân mình, liệu anh có hiểu đúng nghĩa của từ “tuyệt vời” mà em đã nói tới không? Anh đang dần quên mất rằng em vẫn là người mà anh thấy yên tâm nhất trong nhóm hay sao ấy nhỉ? Anh chưa có thời gian để “nói chuyện làm quen” Sài Gòn. Nhớ tới thăm Liên nhé!”
Phan nhắn tin lại cho Dương trong tiếng cằn nhằn của Nghi. Nhung thì không cần trả lời vì anh biết quá rõ tính của cô. Rồi anh gửi tiếp một cái SMS cho Chi.
“Chỉ Hà Nội nhớ anh thôi à?”
Không có tin nhắn đáp lại từ Chi. Còn Nghi thì giận thật sự, cô không thích Phan cứ dây dưa lằng nhằng với những mối quan hệ chồng chéo trong cái quá khứ cũ kỹ và rối rắm của anh.
“Anh đã quyết định vào hẳn Sài Gòn, vậy thì tốt nhất là chấm dứt hoàn toàn với Hà Nội đi”. Cô nhấn mạnh từng chữ một trong khi Phan mỉm cười vẻ cam chịu. Sống với Nghi một thời gian đủ để anh học được cách “sống chung với lũ”. Nghi có thể nổi cáu với bất kì ai, bất kì lúc nào,nhưng năm phút sau thì cô sẽ quên hết tất cả.
Vậy nên, ”một sự nhịn, chín sự lành” nghiễm nhiên trở thành một phương châm sống mới dành cho Phan.