Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ (Where Dreams Begin)

Chương 11

Bước lại gần phòng Holly, Zachary thận trọng gõ nhẹ hai khớp ngón tay phải lên cánh cửa. Không có âm thanh hay lời đáp từ phía bên trong. Thở dài, anh tự hỏi liệu có phải nàng đã lên giường đi nghỉ rồi hay không. Lý do duy nhất chỉ có thể là nàng không muốn lại phải nhìn thấy anh trong tối nay. Anh thầm chửi rủa bản thân, không hiểu nổi vì sao lại không thể ngậm chặt cái mồm chết tiệt của mình lại được. Trong khi chưa hẳn đã là người đàn ông lý tưởng của các bà các cô, thì chắc chắn anh cũng biết cách cư xử với phụ nữ, và anh thừa hiểu mình đã nói một lời bình luận cấm kỵ về vẻ ngoài của Holly. Giờ thì nàng chắc chắn đang thút thít trong góc phòng, quá đau đớn và tức giận để có thể nghĩ tới chuyện tham gia buổi…

Cánh cửa khẽ bật mở, bỏ lại bàn tay của Zachary chơi vơi trên không trung khi anh bắt đầu gõ cửa thêm lần nữa. Holly đứng đó, một mình, mặc chiếc váy trông như thể ngọn lửa mềm mại ôm sát lấy người nàng*.

(em hết cách rồi, nguyên tác là liquid flame é huhu)

Zachary siết chặt bàn tay vào khung cửa để khỏi ngã sụm về phía sau. Ánh mắt lướt khắp người nàng, miệt mài thu vào từng chi tiết: cái cách bầu ngực trắng muốt vun cao bởi vạt áo lụa màu đỏ… xương đòn mảnh dẻ… đường cong mềm mại trên phần cổ, quá cám dỗ khiến miệng anh không khỏi nuốt xuống. Chiếc váy đỏ đơn giản đáng ngạc nhiên đó thanh nhã nhưng cũng rất khiêu gợi, phô bày chỉ vừa phải làm da trắng mờ của Holly nhưng cũng đủ đe dọa chừng mực trong anh. Trong cuộc đời anh chưa bao giờ gặp được một người phụ nữ nào lại đẹp chấn động lòng người như nàng. Tảng băng trong bụng tan ra ngay khi anh được lấp đầy với khao khát mãnh liệt gần như cực độ. Và giống như thùng cỏ được phơi ngoài nắng hạn, sự kiểm soát trong anh đi dần tới bờ vực vụn vỡ.

Anh nhìn đăm đắm vào đôi mắt nâu mượt của nàng. Lần này anh đã không thể đọc nổi tâm trạng nàng. Nhìn nàng mời gọi tới nồng nhiệt, nhưng khi cất tiếng, giọng nói của nàng khô khốc.

“Liệu như vậy đã nhận được sự tán thành của ông chưa, ông Bronson?"

Không tài nào nói nổi, Zachary cố gắng gật một cái. Nàng vẫn còn giận, anh chết lặng nghĩ. Đó là lý do tại sao nàng lại mặc chiếc váy đỏ huyền bí đó. Có lẽ bằng cách nào đó nàng đã nghĩ đó sẽ là sự trừng phạt nặng nề nhất đối với anh. Anh muốn nàng tới đau đớn, nỗi đau thể xác dày vò khắp thân thể… và ở một nơi đặc biệt đau đớn hơn cả. Anh khao khát được chạm vào nàng, được đặt đôi tay và cái miệng lên làn da mềm mại, vùi mũi vào thung lũng nho nhỏ giữa ngực nàng. Giá như anh có thể đưa nàng lên giường ngay giây phút này. Giá như nàng để anh tôn sùng, thỏa mãn nàng theo cách mà anh hằng ao ước.

Ánh mắt dò xét đặc trưng phụ nữ của Holly quét qua rồi dừng lại trên khuôn mặt anh. “Mời ông vào,” nàng nói, vẫy tay để anh bước vào căn phòng. “Mái tóc ông bị rối rồi. Để tôi sửa lại trước khi chúng ta đi.”

Zachary chậm rãi nghe theo. Trước đây nàng chưa bao giờ mời anh vào phòng mình – anh biết điều đó không đúng, không thích đáng, nhưng không hiểu sao buổi tối đang dần trở nên đảo lộn. Khi theo dáng hình gọn ghẽ, phủ nhung lụa của nàng vào trong căn phòng nức mùi dầu thơm, đầu óc nhen lên vừa đủ để anh nói lời xin lỗi. “Phu nhân Holly,” anh khàn khàn nói. Anh hắng giọng rồi thử lại lần nữa. “Những gì tôi nói với bà ở dưới tầng… tôi không nên làm… tôi rất lấy làm ân hận…”

“Vậy à, ông nên cảm thấy ân hận là vừa,” Holly kiên quyết, giọng chua chát nhưng không còn mang vẻ bị xúc phạm nữa. “Ông là một kẻ kiêu căng và tự phụ, mặc dù tôi không hiểu vì sao tôi lại bị bất ngờ bởi lối cư xử như vậy, từ ông.”

Zachary vẫn thường đáp lại một lời khiển trách như vậy với một câu trả đũa bông đùa. Tuy nhiên ngay lúc này, anh đồng ý với một cái gật nhún nhường. Âm thanh từ làn vải sột soạt, chuyển động của đôi chân nàng bên dưới lớp lụa là, lấp đầy tâm trí anh với màn sương say mê nóng bỏng.

“Ông ngồi đây đi,” Holly nói, chỉ tay về chiếc ghế nhỏ kế bên bàn trang điểm. Nàng nhấc lên một chiếc lược với phần lưng bằng bạc. “Ông quá cao đối với tôi khi ông đứng thẳng.”

Anh làm theo ngay lập tức, dù chiếc ghế nhỏ mảnh khảnh có rung lên và kêu kẽo kẹt dưới sức nặng của mình. Thật không may, lúc này tầm nhìn của anh lại hướng thẳng một cách hoàn hảo tới ngang ngực nàng. Anh nhắm mắt lại để giữ bản thân khỏi nhìn chằm chằm vào đôi gò căng tràn, nhưng không gì có thể giúp những hình ảnh quặn đau đó phẳng lặng trở lại trong tâm trí. Thật dễ dàng để vươn tay để bắt lấy cơ thể nàng trong vòng tay, và vùi mặt vào làn da êm ái của nàng. Anh bắt đầu đổ mồ hôi dầm dề. Anh như trong cơn sốt thiêu đốt vì nàng. Khi nàng cất tiếng, âm thanh ngọt ngào từ giọng nói dường như tụ hẳn về sau gáy và phần thân dưới của anh.

“Tôi cũng có điều ân hận,” Holly trầm trầm nói. “Chuyện tôi nói ông… nói ông không có khả năng yêu ai… là tôi sai. Tôi chỉ nói vậy bởi vì tôi đang khó chịu thôi. Tôi chắc chắn sẽ có người để ông hoàn toàn đánh mất trái tim, dù cho tôi không thể tưởng tượng nổi đó sẽ là ai.”

Em, anh thầm nghĩ với nhát đâm khắc khoải thẳng vào lòng. Là em. Nàng không thể nhận ra điều đó sao? Hay nàng cho rằng mình chỉ đơn giản là mục tiêu của thói trăng hoa bừa bãi, và không có gì đặc biệt đối với anh hơn những người đàn bà khác?

Trong sự tĩnh lặng căng thẳng, Zachary mở choàng mắt và dõi theo khi Holly cầm một chai thủy tinh và đổ vài giọt chất lỏng trong trong vào lòng bàn tay. “Cái gì vậy?” anh hỏi.

“Sáp thơm.”

“Tôi không thích sáp thơm,” anh làu bàu.

“Tôi biết.” Có chút gì đó thích thú trong giọng nàng. Nàng xoa hai tay lại với nhau, dàn đều chất lỏng lên khắp đầu ngón tay và lòng bàn tay. “Tôi chỉ dùng một chút thôi mà. Với lại ông không thể tới những nơi đặt trọng vấn đề hình thức với mái tóc lòa xòa trước trán được.”

Cam chịu, anh ngồi yên dưới sự chăm sóc của nàng. Anh cảm nhận được những ngón tay ẩm ướt của nàng di chuyển qua mái tóc mình, dịu dàng xoa bóp mảng da dầu nóng rực bên dưới, làm mượt những lọn tóc đen bất trị của anh. “Mọi người trong gia đình ông đều có mái tóc giống nhau,” Holly bình luận, nụ cười còn phảng phất trong giọng nói. “Chúng có ý chí. Chúng tôi phải dùng toàn bộ hai giá kẹp ghim để đối phó với mái tóc của Elizabeth đó.”

Trôi theo cảm giác khoan khoái cùng áp lực căng thẳng cực độ, Zachary không thể đáp lời. Cảm giác đôi bàn tay nàng trên đầu anh, những đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, không khác gì một sự tra tấn. Nàng chải gọn lại mái tóc anh về phía sau, và không hiểu bằng thứ phép thuật gì mà chúng đã nằm yên ở đó. “Được rồi,” Holly đầy thoải mãn. “Cực kỳ lịch lãm.”

“Bà đã bao giờ làm vậy cho anh ta chưa?” Zachary nghe thấy bản thân khàn khàn hỏi. “Cho George đó?”

Holly đứng lặng thinh. Khi đôi mắt hai người chạm nhau, anh nhìn thấy nét sửng sốt trong đôi mắt nâu dịu của nàng. Rồi nàng cười yếu ớt. “À, không. Tôi không tin có bao giờ George lại có một sợi tóc không đúng chỗ.”

Tất nhiên rồi, Zachary thầm nghĩ. Giữa rất nhiều thứ hoàn hảo khác của George Taylor, chắc anh ta cũng có một mái tóc lịch lãm. Ép mạnh cơ thể cứng đờ, đau nhức di chuyển, anh đứng dậy và đảm bảo chắc chắn chiếc áo khoác cài kín nút đã che phần khuấy động rõ rành của mình. Anh đợi trong khi Holly rửa sạch sáp thơm và đeo vào một đôi găng tay màu trắng dài quá khuỷu tay vào. Nàng có hai khuỷu tay thật quá đáng yêu, không chút tì vết, chỉ hơi tròn trịa một cách hoàn hảo khiến người ta muốn cắn.

Anh tự hỏi trong trường hợp này những người đàn ông đã lập gia đình sẽ làm gì, nếu họ được phép nhìn thấy công cuộc chuẩn bị cuối cùng của những người vợ trước khi ra ngoài dự tiệc? Cảnh tượng đó đem lại cho anh cảm giác ấm cúng và mật thiết, và cũng khiến anh trũng sâu cả cõi lòng vì khao khát.

Bất chợt anh nghe thấy một tiếng thở gấp. Liếc thẳng về nơi phát ra âm thanh, Zachary nhìn thấy người hầu gái tóc vàng của Holly đang đứng ngay ở khung cửa mở, đôi mắt xanh tròn xoe như hai chiếc dĩa. Một đóa hồng đỏ rực rơi từ bàn tay chị ta xuống tấm thảm trên sàn. “Ôi… tôi không có…”

“Vào đi, Maude,” Holly điềm tĩnh nói, như thể sự hiện diện của Zachary trong phòng mình là chuyện bình thường vẫn diễn ra.

Tĩnh trí lại, người hầu gái lượm bông hồng vừa rơi xuống lên và đem tới cho phu nhân. Họ bàn bạc một lúc, rồi người hầu gái khéo léo ghim bông hoa thơm ngát lên giữa những lọn tóc sáng màu của Holly. Rất vừa lòng với thành quả, Holly liếc mình trong tấm kiếng soi, chạm nhẹ lên đóa hồng rồi quay lại hướng Zachary.

“Chúng ta đi chứ, ông Bronson?”

Anh vừa cảm thấy hối tiếc cũng như an lòng khi dẫn nàng ra khỏi phòng. Cuộc tranh đấu để làm chủ những khao khát điên cuồng trong lòng vẫn tiếp diễn, đặc biệt là với bàn tay đeo găng của nàng nép trong cánh tay mình, và cái chiếc váy lụa chết tiệt trêu ngươi cứ loạt xoạt quanh chân anh. Nàng không phải là người đàn bà quen cám dỗ người khác, và anh cũng nhận ra rằng kinh nghiệm của nàng với đàn ông cũng giới hạn. Nhưng anh cứ muốn nàng còn hơn cả từng muốn một người đàn bà trước đây. Nếu nàng chỉ đơn thuần đặt một câu về tiền bạc, anh sẵn sàng mua cả đất nước này cho nàng.

Thật đáng tiếc khi vấn đề không hề đơn giản như vậy. Anh sẽ không bao giờ có thể trao cho nàng cuộc sống thanh nhã mà nàng cần và xứng đáng với nó, kiểu cuộc sống mà nàng đã từng có với George. Nếu vì vài phép màu nào đó mà nàng chấp nhận, anh biết mình sẽ luôn làm hư khoảng thời gian của nàng, cho tới lúc cuối cùng nàng dần trở nên ghét anh. Nàng sẽ phát hiện ra tất cả những bản tính lỗ mãng trong con người anh; càng lúc nàng sẽ càng thấy bản thân anh đáng ghê tởm. Và rồi sẽ tìm mọi lý do để giữ anh khỏi tới giường mình. Không cần biết khởi đầu tốt đẹp ra sao, cuối cùng rồi sẽ kết thúc trong thảm họa. Bởi lẽ, như mẹ anh đã chính xác chỉ ra, người ta không thể kết đôi một con ngựa thuần chủng với một con lừa. Tốt hơn hết là hãy buông tha nàng và dồn sự chú ý lên một người nào khác, một người phụ nữ thích hợp hơn nhiều.

Giá như anh có thể.

Ngăn Holly lại giữa đường xuống cầu thang chính, Zachary bước xuống hai bậc mà không bước cùng nàng và quay lại để tầm mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. “Thưa phu nhân,” anh nghiêm giọng nói, “những điều tôi nói về những chiếc váy tang của bà… cho tôi xin lỗi. Tôi không có quyền đưa ra những câu bình phẩm như vậy.” Anh ngừng lại với một cái nuốt khó khăn và lo lắng. “Tôi có được tha thứ không?”

Holly quan sát anh với một nụ cười thật nhẹ. “Vẫn chưa đâu.”

Ánh mắt nàng trêu chọc, gần như tán tỉnh, và Zachary thình lình nhận ra với niềm vui sướng dâng trào rằng nàng thích được ở trên cơ anh. Nàng quá xấc xược và đáng yêu tới mức anh phải dồn hết sức để không cuốn lấy và hôn nàng rồ dại. “Vậy thì bà sẽ muốn tôi làm gì đây?” anh dịu dàng hỏi, và cho giây phút quý giá nhất trong cuộc đời, hai người đứng đó và mỉm cười với nhau.

“Khi nghĩ ra điều gì đó tôi sẽ cho ông biết, ông Bronson à.” Nàng bước xuống bậc thang nơi anh đứng và đón cánh tay anh lần nữa.

Chỉ lúc đứng riêng một mình Holly mới thừa nhận mình bị bất ngờ bởi số lượng sự chú ý háo hức mà những người được nàng dẫn dắt nhận được ở buổi vũ hội Plymouth. Nàng run lên vì thành công của họ, và đặc biệt bởi sự thật rằng dường như họ dễ dàng hòa mình với đám đông. Có vẻ những lời chỉ dẫn đã khiến họ trở nên thoải mái hơn trong việc giao thiệp với giới thượng lưu, và giới thượng lưu rõ ràng đã ấn tượng. “Đó là ông Bronson,” nàng nghe trộm được một vị phu nhân đang nói với một người khác, “dường như đã được chau chuốt ít nhiều. Anh ta ngày một vươn lên, nhưng cho tới tối nay tôi không hề nghĩ lối ứng xử của anh ta có thể đồng hành cùng sự phát triển đó.”

“Chắc chắn là bà không định nói sẽ cân nhắc anh ta cho con gái bà đó chứ?” người kia ngạc nhiên đáp lời. “Ý tôi là, dù sao đi nữa anh ta vẫn chỉ là thường dân thôi.”

“Đúng vậy,” là câu trả lời nhấn mạnh. “Rõ ràng anh ta đã hoàn thành việc học cách hành xử lịch sự rồi, và kết quả phải nói là còn hơn cả hài lòng đó chứ. Và mặc dù người đàn ông này có thể xuất thân một chút tầm thường, thì gia tài của anh ta cũng không tầm thường chút nào.”

“Phải đó, phải đó,” một người khác điên cuồng đồng ý, khi tất cả bọn họ nhìn chằm chằm vào dáng đứng xa xa của Bronson bên dưới những chiếc quạt, giống như các chàng quân nhân ngắm bia để bắn vậy.

Trong khi Bronson hòa mình vào đám đông, Holly ở bên cạnh Elizabeth và Paula. Kể cả trước khi màn khiêu vũ được bắt đầu, Elizabeth cũng được giới thiệu ít nhất với một tá những chàng trai trẻ, nhìn bên ngoài thì tất cả đều nhận ra cô đủ lấp lánh xứng đáng với sự chú ý của mình. Tấm thiệp nhảy của cô, gập bên trong lớp giấy phủ bạc mỏng bên ngoài được buộc quanh cổ tay đeo găng bởi một dải lụa màu hồng, đã hoàn toàn bị phủ kín, ngoại trừ một vài khoảng trống Holly dặn cô chừa lại. “Thỉnh thoảng em sẽ muốn nghỉ ngơi đó,” Holy lầm bầm thêm vào bên tai cô gái, “và bên cạnh đó, có thể em gặp một quý ông mà em muốn giữ thêm cho anh một điệu nhảy nữa.”

Elizabeth ngoan ngoãn gật đầu, biểu lộ một chút mơ màng bởi cảnh tượng sắp diễn ra. Đôi mắt trũng sâu của qúy ngài và quý bà Plymouth kéo khắp căn phòng chứa ít nhất ba trăm vị khách, với hai trăm vị khách khác rải rác trong các căn phòng khác cùng những phòng trưng bày tranh. Ngôi nhà được gọi tên Điện Plymouth, bởi nó được bao quanh bởi một khoảng sân lát đá cẩm thạch vô cùng đẹp mắt được phủ đầy những hàng cây ăn trái và những loài hoa quý hiếm. Trước kia nơi đây tọa lạc một tòa lâu đài cổ kiên cố, và trong suốt thế kỷ gần đây đã được khuếch trương dần thành một tòa nhà rộng lớn đầy sang trọng. Trong phòng tranh, chùm sáng rực rỡ rọi xuống từ những ngọn chúc đài bên trên cùng ánh lửa đượm hồng trong lò sưởi lát đá hoa cực lớn như hòa trong ánh vàng phản chiếu từ những bức tường sơn màu mơ chín. Đám đông như được tắm trong sắc màu rực rỡ, lấp lánh khôn cùng như phản chiếu từ thứ châu báu có thể chuộc lại tự do cho cả một vị vua. Những vị phu nhân cùng các thiếu nữ bồn chồn ngồi trên những chiếc ghế mạ vàng với phần nệm bọc bằng lụa thêu hoa, trong khi những nhóm người quen biết với nhau đứng tựa vào những tấm rèm đã bạc màu ngoại trừ cũng chính là những tấm thảm Flemish vô giá.

Mũi Holly râm ran với thứ mùi thân thuộc chỉ có ở một buổi dạ hội. Nó là sự hòa trộn của nhiều mùi, phần nhiều là mùi của sàn nhảy đánh sáp và sữa cùng với hương hoa, hòa lẫn với phảng phất mùi dầu thơm cologne, mồ hôi, sáp thơm và những cây nến thoảng hương sáp ong. Trong suốt ba năm vắng mặt khỏi tất cả các sự kiện xã hội, nàng đã quên mất mùi hương này, nhưng đồng thời nó cũng đem lại hàng trăm ký ức êm đềm của nàng và George.

“Mọi thứ dường như không thật,” Elizabeth thì thầm, sau khi một quý ông khác giới thiệu bản thân và thỉnh cầu có một chỗ trên tấm thiệp nhảy của cô. “Buổi vũ hội quá đẹp… và tất cả mọi người đều thật tốt với em. Em không thể tin lại có nhiều chàng trai thiếu thốn muốn đặt tay lên một phần gia tài của anh Zach tới vậy.”

“Em nghĩ đó là lý do để tất cả muốn khiêu vũ và tán tỉnh em à?” Holly hỏi với một nụ cười trìu mến. “Bởi vì tiền của anh trai em?”

“Tất nhiên rồi.”

“Một số quý ông tiếp cận em không nghèo túng một chút nào,” Holly nói cho cô biết. “Ngài Wolriche là một ví dụ, hay cái cậu Barkham đáng mến kia nữa. Cả hai đều đến từ những gia đình giàu có lắm đó.”

“Vậy tại sao họ lại mời em khiêu vũ?” Elizabeth lẩm bẩm, rõ ràng là đang bối rối.

“Có lẽ bởi vì em là một cô gái xinh xắn, thông minh và tràn sức sống,” Holly gợi ý, và bật cười khi cô gái đảo tròn con mắt vì không tin.

Một người đàn ông khác lại gần, lần này là một người quen. Đó là em họ của Holly, Jason Somers, vị kiến trúc sư hàng tuần vẫn gặp Zachary để thảo luận về các kế hoạch và nguyên vật liệu cho điền trang đã được thiết kế. Trong suốt những chuyến thăm đó, Elizabeth thường xuyên tham gia để bày tỏ những kiến nghị không được yêu cầu với công việc của Somers, và cậu ta thì luôn đáp trả với sự mỉa mai cân xứng. Holly thầm thích thú trước những cuộc chạm trán, ngờ rằng những cuộc cãi vã chan chát của cặp này chỉ để che giấu sức hút lẫn nhau tiềm ẩn bên dưới mà thôi. Nàng đã tự hỏi không biết Bronson có đi tới chung kết luận đó không, nhưng nàng vẫn chưa đề cập chuyện đó với anh ta.

Mặc dù Bronson có vẻ lưu tâm và đánh giá cao tài năng thiết kế của Somers, anh ta cũng chưa lộ bất cứ ý kiến rõ rệt nào về nhân cách của chàng trai trẻ. Liệu Jason Somers có phải là kiểu đàn ông Bronson sẽ chào đón với tư cách là em rể không? Holly không thể tưởng tượng tại sao lại không. Jason là người đẹp trai, có tài và tới từ một gia đình tốt. Tuy vậy, cậu ấy chỉ là một trí thức và không sở hữu một gia tài lớn… vẫn chưa. Sẽ phải mất nhiều thời gian và thêm nhiều trọng trách có tầm cỡ được giao nữa thì cậu ấy mới có thể đạt được sự giàu có xứng với tài năng mà trời phú cho bản thân.

Jason lịch sự cúi đầu chào Holly, Paula và Elizabeth, nhưng ánh mắt thì cứ nấn ná không thôi trên khuôn mặt bất chợt đỏ bừng của Elizabeth. Jason đẹp trai một cách nổi bật trong chiếc áo khoác đen, dáng cao lêu nghêu trong bộ quần áo dạ hội phẳng phiu, mái tóc màu hạt dẻ điểm chút ánh nâu và vàng bên dưới những ngọn chúc đài rực rỡ. Mặc dù đôi mắt xanh lá sinh động không lộ ra điều gì, Holly vẫn để ý thấy chút màu nhàn nhạt lan trên gò má và sống mũi khi cậu nhìn Elizabeth đăm đăm. Cậu đã mê mụ bởi cô gái, Holly nghĩ, và nàng liếc nhìn Paula để xem bà có để ý thấy không. Paula đáp lại ánh nhìn của nàng với một nụ cười yếu ớt.

“Tiểu thư Bronson,” Jason nói với Elizabeth với vẻ vô cùng là ngẫu nhiên, “Cô có thích buổi tối nay nhiều không?”

Elizabeth nghịch vơ vẩn với chiếc thiệp nhảy màu bạc và giả bộ chỉnh lại sợi dây lụa quanh cổ tay mình. “Nhiều lắm, thưa công tử Somers.”

Nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi cúi xuống của Elizabeth, với tất cả những dải tóc đen mượt như lụa kẹp trong những chiếc ghim, Jason nói với một chút cộc cằn. “Tôi nghĩ tôi nên tới chỗ tiểu thư trước khi mọi chỗ trống trong chiếc thiệp nhảy của tiểu thư đã bị lấp đầy – hay là đã quá trễ rồi?”

“Hmmm… để tôi xem đã…” Elizabeth giở chiếc thiệp và xem xét những trang giấy nhỏ xíu bên trong, chậm rãi kéo dài trong chốc lát. Holly nín lại một nụ cười, biết rằng Elizabeth đã nghe theo lời khuyên của nàng và giữ lại một vài chỗ trống cho tình cảnh như vậy. “Tôi nghĩ rằng tôi có thể chen anh vào chỗ nào đó,” Elizabeth nói, trầm ngâm mím nhẹ làn môi. “Điệu valse thứ hai, có được không?”

“Vậy thì điệu valse thứ hai,” cậu nói. “Tôi sẽ rất lấy làm thích thú nếu phát hiện ra kỹ năng khiêu vũ của tiểu thư tiến bộ hơn rất nhiều so với thị hiếu về kiến trúc.”

Elizabeth đáp lại cú đánh thình lình nho nhỏ đó bằng cách quay sang Holly và chọn ánh mắt to tròn ngây thơ mang vẻ bối rối. “Đó là một ví dụ về việc đối đáp dí dỏm, phải vậy không phu nhân?” cô hỏi, “hay tình cờ là anh ấy nên giữ điều đó cho lát sau?”

“Tôi tin là,” Holly nói với một nụ cười nhẹ, “cậu Somers đây đang thử khiêu khích em đó.”

“Thật ra thì,” Elizabeth quay lại phía Jason. “Mấy cái loại kỹ thuật đó có thường hấp dẫn nhiều cô gái không, công tử Somers?”

“Lúc nào tôi cũng cố gắng để nó không hấp dẫn nhiều người quá,” cậu nói với một nụ cười nhăn nhở đột ngột xuất hiện. “Chỉ một thôi, thực tế là vậy.”

Mỉm cười, Holly quan sát khi Elizabeth rõ ràng đang thầm tự hỏi cô ấy có phải là người mà cậu ta mong muốn lôi cuốn được hay không.

Jason quay sang Paula và hỏi xem mình có thể đem vài thứ tráng miệng lại cho bà không. Khi Paula từ chối với một nụ cười nhút nhát, Jason nhìn về phía Elizabeth. “Tiểu thư Bronson, liệu tôi có thể hộ tống cô đến bàn nghỉ để lấy một tách rượu pân trước khi màn khiêu vũ bắt đầu được không?”

Elizabeth gật đầu, và một mạch máu đập rộn lên một cách rõ ràng khi cô đón lấy cánh tay của Jason.

Khi cặp đôi rời đi, Holly nghĩ họ cực kỳ đẹp đôi, cả hai đều có duyên, cao ráo và mảnh khảnh. Có lẽ Jason với tất cả sinh lực tuổi trẻ và vẻ đàn ông tự tin của mình, là nền tảng hoàn hảo cho Elizabeth. Cô gái cần được theo đuổi, được say mê, và được nâng lên khỏi đôi chân mình. Cô ấy cần ai đó xua đi những nét hoài nghi và ngờ vực bản thân đã giữ cô không thể cảm nhận được mình xứng đáng với tình yêu của một người đàn ông.

“Nhìn họ kìa,” Holly thì thầm với Paula. “Một cặp đẹp đôi, phải vậy không?”

Paula có vẻ vừa trông lo âu lẫn hy vọng cùng một lúc. “Phu nhân à, cô có nghĩ một người đàn ông tốt như vậy sẽ muốn kết hôn với một cô gái như Lizzie không?”

“Tôi hy vọng – kỳ vọng – rằng bất cứ người đàn ông khôn ngoan nào cũng sẽ muốn một ai đó đặc biệt như Elizabeth. Và em họ của tôi không ngốc đâu.”

Phu nhân Plymounth, một người phụ nữ nặng nề, phấn khởi với nước da đỏ ửng lại gần hai người với tiếng la lên vui sướng. “Bà Bronson thân mến của tôi,” bà ta nói, nắm lấy đôi tay Paula trong đôi bàn tay mập mạp của mình và nài nỉ một cách thân thiện. “Tôi không muốn cướp đi sự bầu bạn của phu nhân Holland đâu, nhưng đơn giản tôi phải đánh cắp bà ra chỗ này một lát. Tôi có vài người bạn mà tôi muốn giới thiệu với bà, và sau đó, dĩ nhiên là chúng ta sẽ phải ghé thăm dãy bàn nghỉ rồi. Những sự kiện sẽ trở nên quá sức nếu nó không bổ sung đủ lượng dinh dưỡng cần thiết.”

“Phu nhân Holland,” Paula nói, bất lực nhìn qua vai khi bị kéo đi, “nếu cô không phiền…?”

“Bà cứ đi đi,” Holly mỉm cười thúc giục. “Tôi sẽ để mắt Elizabeth khi cô ấy quay lại.” Nàng cảm thấy lòng biết ơn dâng đầy với phu nhân Plymounth, khi nàng bí mật nhờ bà ấy giới thiệu Paula với vài vị phu nhân sẽ cực kỳ vui lòng đón nhận bà. “Bà Bronson khá là nhút nhát,” Holly giãi bày với phu nhân Plymounth, “nhưng bà ấy là vị phu nhân bản chất vốn dịu dàng nhất trên thế giới này, thương người và rộng lượng… Giá như bà có thể bảo bọc bà ấy dưới sự dìu dắt của mình và đưa bà ấy đi đây đó.” Lời thỉnh cầu của nàng dường như đã chạm vào trái tim nhân hậu của phu nhân Plymouth. Hơn nữa, phu nhân Plymouth cũng khó mà lại không thích nhận được sự biết ơn từ một người đàn ông như Zachary Bronson vì đã đối xử tốt với mẹ anh ta.

Nhìn thấy Holly không còn ai bên cạnh, ít nhất ba người đàn ông nhanh chóng hướng thẳng tới chỗ nàng từ những phía khác nhau của căn phòng. Không ngạc nhiên khi chiếc váy màu rượu vang đỏ đang thu hút nhiều sự chú ý hơn bất kỳ sự chú ý nào mà nàng nhận được trong cuộc đời mình. “Không, cảm ơn,” nàng lặp lại, khi bị bao vây bởi những lời đề nghị cho những vũ điệu khác nhau. Nàng chìa ra chiếc cổ tay đeo găng và nó không hề có một chiếc thiệp nhảy. “Tối nay tôi không khiêu vũ… cảm ơn ngài rất nhiều vì đã mời… thực sự tôi rất vinh hạnh, nhưng…” Dù sao đi nữa những người đàn ông cũng không hề rời đi, mặc cho nàng có kiên quyết từ chối bao nhiêu đi nữa. Lại thêm hai người nữa tới, đem theo những tách rượu punch để làm dịu bớt cơn khát của nàng, và một người khác lại gần với một dĩa sandwich nhằm cám dỗ cơn thèm ăn của nàng. Những cố gắng đạt được sự chú ý của nàng càng lúc càng tăng cao, những người đàn ông thúc khuỷu tay và xô đẩy những người khác để cố gắng được đứng gần nàng hơn.

Sự kinh ngạc của Holly trước nạn lụt những chăm sóc ân cần dần trở thành cơn tức giận với một chút báo động. Nàng chưa bao giờ lại bị xúm xít xung quanh như vậy. Khi còn là một thiếu nữ trẻ trung mặc váy trắng, những người đi kèm đã cẩn thận giám sát tất cả những đụng chạm với những người đàn ông, và khi là một người phụ nữ đã kết hôn, nàng được bảo vệ bởi chồng mình. Nhưng sự xuất hiện trong chiếc váy đỏ - và không nghi ngờ rằng những tin đồn và những lời bóng gió về việc có mặt của nàng trong ngôi nhà của Bronson – đã kết hợp với nhau để hút về một lượng lớn quan tâm của những người khác giới.

Chỉ có duy nhất một người đàn ông có thể xuyên qua đám đông hỗn loạn. Bất thình lình Zachary Bronson chen vai đi vào, nhìn to lớn và hăm dọa không thể tin nổi, và thêm một chút giận dữ nữa. Chỉ tới lúc này, khi thấy Bronson đứng giữa rất nhiều người đàn ông khác, Holly mới nhận ra anh ta có thể đe dọa tất cả bọn họ chỉ bằng kích cỡ của mình tới mức nào. Nàng cảm thấy một cơn run rẩy ngọt ngào nhưng cũng chẳng chút hợp lẽ khi anh ta nắm cánh tay mình một cách chiếm hữu và liếc mắt về đám người quanh họ. “Phu nhân à,” anh ta lỗ mãng nói, ánh mắt lạnh lẽo tiếp tục trợn trừng với cái đám kia, “tôi có thể có đôi lời với bà được không?”

“Được, chắc rồi.” Holly trút một tiếng thở nhẹ nhõm khi anh ta kéo mình sang một góc tương đối riêng tư.

“Lũ chó rừng,” Bronson làu bàu. “Và mọi người đều nói tôi không phải là một quý ông. Nhưng ít nhất tôi cũng không thở hổn hển và nhễu dãi lên người một người phụ nữ ở nơi công cộng.”

“Tôi chắc chắn là ông đang phóng đại, thưa ông Bronson. Tôi không nhìn thấy bất cứ ai nhễu dãi hết.”

“Và cái cách thằng khốn Harrowby nhìn bà chòng chọc,” Bronson cáu kỉnh tiếp tục. “Tôi nghĩ hắn đã làm bong gân cái cổ khốn kiếp của mình để cố gắng nhìn xuống bên dưới mặt trước chiếc váy của bà đó.”

“Ngôn từ của ông, ông Bronson,” Holly gắt, mặc dù bên trong chỉ chực bụm miệng cười. Có phải anh ta ghen không? Nàng biết mình không nên cảm thấy hài lòng vì một ý nghĩ như vậy. “Và tôi không cần nhắc ông nhớ rằng lựa chọn thứ váy áo này của tôi hoàn toàn là lỗi của ông.”

Các nhạc công ở căn phòng nhỏ phía trên bắt đầu chơi nhạc, thứ âm nhạc vui tươi, sống động đầy tràn trong không khí. “Màn khiêu vũ sẽ bắt đầu sớm thôi,” Holly nói, trôi dần theo công việc. “Ông đã viết tên lên tấm thiệp nhảy của các tiểu thư trẻ khác nhau chưa?”

“Chưa.”

“Ừm, vậy thì ông phải làm ngay lập tức đi. Tôi sẽ giới thiệu một vài người bõ công tiếp cận nhé: tiểu thư Eugenia Clayton là một nè, và tất nhiên là cả quý cô Jane Kirkby nữa, và cả cô gái ở đằng kia – quý cô Georgiana Brenton. Cô ấy là con gái của một vị công tước.”

“Tôi có cần một bên thứ ba để giới thiệu làm quen không?” Bronson hỏi.

“Ở một buổi vũ hội công khai thì có. Dù sao đi nữa thì đây cũng là một buổi vũ hội cá nhân, và sự thật rằng ông được mời đã là bằng chứng đầy đủ cho tư cách của ông rồi. Hãy nhớ cuộc hội thoại không được quá nghiêm túc cũng như quá tầm thường. Nói về hội họa là một ví dụ, hoặc những tạp chí yêu thích của ông.”

“Tôi không đọc tạp chí.”

“Vậy thì hãy thảo luận về những con người lỗi lạc mà ông hâm mộ, hoặc những xu hướng xã hội mà ông quan tâm… ôi, ông biết rõ làm cách nào để duy trì một cuộc chuyện trò nho nhỏ mà. Ông nói với tôi suốt còn gì.”

“Nó khác,” Bronson lẩm bẩm, nhìn chằm chằm với sự báo động công khai không chút che đậy vào tụm thiếu nữ váy trắng trinh bạch lấp đầy căn phòng. “Bà là một người phụ nữ.”

Holly bất chợt phá lên cười. “Và tất cả những người ở đàng kia là gì, không phải phụ nữ sao?”

“Nếu tôi biết thì chết tiệt tôi đi.”

“Đừng chửi thề,” nàng nói. “Và đừng nói bất cứ điều gì khiếm nhã với những cô gái đó. Giờ ông đi nhảy với ai đó đi. Và nhớ lưu trong tâm trí rằng một quý ông thực thụ sẽ tới bên một trong những cô gái đáng thương ngồi trong những chiếc ghế tựa vào tường thay vì hướng thẳng những cô nổi tiếng nhất.”

Chòng chọc nhìn thẳng vào hàng dài những cô gái lỡ thì buồn thảm, Zachary thở dài. Anh không hề hiểu được vì sao việc cưới ai đó non nớt chưa trưởng thành rồi nhào nặn theo ý thích của mình lại từng là một ý tưởng hay ho. Anh đã từng muốn một người đối ngẫu lù rù thuộc tầng lớp trên, một chiến tích sẽ đem về một vài thanh thế cho dòng dõi bình thường của anh. Nhưng ý tưởng dành cả phần đời còn lại với một trong những cô gái danh giá ở đằng kia dường như đã trở nên trì độn kinh khủng. “Nhìn họ hệt như nhau,” anh lẩm bẩm.

“Ừm, không đâu,” Holly trách. “Tôi nhớ rất rõ cảm giác khi bị quăng vào chợ hôn nhân, đáng sợ lắm. Tôi không hề biết cuối cùng mình sẽ lấy một người chồng thuộc kiểu nào.” Nàng dừng lại và chạm nhẹ vào cánh tay anh. “Ở kia kìa, ông có nhìn thấy cô gái ngồi ở cuối hàng ghế không? Cái cô quyến rũ với mái tóc nâu và chiếc váy màu xanh đó. Cô ấy là tiểu thư Alice Warner – tôi rất thân với gia đình này. Nếu giống với các chị gái của mình thì cô ấy sẽ là một đối tượng tuyệt vời đó.”

“Vậy thì sao cô ta lại ngồi một mình?” anh ảm đạm cất tiếng hỏi.

“Cô ấy là một trong sáu chị em gái, và thực tế gia đình không thể chu cấp hồi môn được. Điều đó đã ngăn rất nhiều chàng trai… nhưng nó không là vấn đề với ông.” Holly đẩy nhẹ vào lưng anh. “Đi mời cô ấy khiêu vũ đi.”

Anh cự lại thúc giục của nàng. “Vậy bà định làm gì?”

“Tôi sẽ lo việc hộ tống em gái ông tới phòng nghỉ, tôi tin mẹ ông cũng đang tới đó. Có lẽ tôi sẽ tham gia với họ. Giờ thì đi đi.”

Anh trao cho nàng một cái nhìn châm biếm rồi miễn cưỡng bước đi như có thể bị đâm nếu tham gia vào cuộc đi săn vậy.

Khi thấy Holly rõ ràng lại không được bảo vệ, vài người đàn ông bắt đầu lại gần. Nhận ra mình đang chuẩn bị bị bao vây thêm một lần nữa, ngay khi đó Holly liền quyết định một chiến lược rút lui. Tỏ vẻ như không thấy bất cứ quý ông nào đang hướng về chỗ mình, nàng nhẹ nhàng đi về phía lối vào phòng tranh, hy vọng sẽ tìm thấy một nơi ẩn náu trong số những phòng trưng bày cùng các phòng khách xung quanh. Nàng quá chú tâm vào công cuộc chạy trốn tới mức không để ý thấy một cái bóng to lớn cắt ngang lối đi của mình. Thình lình nàng lao thẳng vào cơ thể chắc nịch của một người đàn ông. Nàng ngạc nhiên thở hổn hển. Một đôi bàn tay đeo găng nắm lấy hai khuỷu tay, đỡ cơ thể chực mất thăng bằng của nàng.

“Tôi xin lỗi,” Holly nói khi vội ngước nhìn lên người đàn ông trước mặt mình. “Tôi có hơi gấp một chút. Thứ lỗi cho tôi, đáng lẽ tôi nên…” Nhưng giọng nói tắt ngấm trong im lặng sửng sốt khi nàng chợt nhận ra mình đã va vào ai.

“Vardon,” nàng thì thào.

Hình ảnh của chính Vardon Ravenhill hiển hiện ngay trước mắt khiến những ký ức dào dạt tràn về trong trí óc nàng. Trong giây lát cổ họng thắt mạnh khiến nàng không tài nào cất lời hay thở nổi. Đã ba năm kể từ ngày nhìn thấy anh, từ lúc chôn cất chồng nàng. Nhìn anh lớn tuổi hơn, chững chạc hơn, và đã có thêm những hằn trên đuôi mắt mà trước đây chưa từng thấy. Và nhìn anh cũng đẹp trai hơn, nếu sự chín chắn khiến anh trông nghiêm khắc hơn thì nó cũng phần nào đem lại cho anh thêm sức hấp dẫn.

Mái tóc màu lúa mì vẫn như cũ, và đôi mắt xám như nàng nhớ, vẫn quá điềm tĩnh và sâu sắc cho tới khi anh nở nụ cười. Rồi ánh mắt bàng bạc của anh trở nên ấm áp. “Phu nhân Holland,” anh khẽ nói.

Hàng nghìn ký ức liền quay trở lại. Biết bao chiều mùa hè nhàn rỗi mà ba người chia sẻ cùng nhau, biết bao buổi tiệc và những buổi hòa nhạc họ đã cùng tham gia? Holly nhớ nàng và George đã tươi cười đưa ra lời khuyên cho Vardon về kiểu cô gái anh ấy nên cưới ra sao… hay George và Vardon đã tham gia những trận đấm bốc, rồi về nhà khi đã say khướt và nói lảm nhảm như vẹt… hay buổi tối ác nghiệt mà nàng thông báo cho Vardon biết George đã nhiễm bệnh sốt thương hàn. Vardon đã là chỗ dựa vững chắc cho Holly trong suốt trận ốm và cuối cùng là cái chết của George. Hai người đàn ông gần gũi như anh em, và trong tâm trí Holly luôn coi Vardon như một thành viên trong gia đình. Giờ đây thấy Vardon như vậy, sau khi anh đã biến mất khỏi cuộc đời nàng quá lâu, đã đem lại một cảm giác ngọt ngào, say say như lúc George vẫn còn sống. Holly nửa mong chờ sẽ trông thấy George sải bước đằng sau anh với nụ cười vui vẻ và câu nói đùa chực trên môi. Nhưng tất nhiên là George không có ở đây. Chỉ còn lại nàng và Vardon mà thôi.

“Lý do duy nhất để tối nay anh tới đây là vì phu nhân Plymouth nói em cũng sẽ tham gia,” Ravenhill nói nhỏ.

“Đã quá lâu rồi, em…” Holly chợt sững lại, tâm trí trống rỗng khi nàng lấp đầy anh vào tầm mắt. Nàng khao khát được nói với anh về George, và về những gì đã xảy ra giữa hai người trong suốt những năm đã qua.

Ravenhill mỉm cười, hàm răng trắng bóc lấp lánh trên khuôn mặt ánh vàng. “Tới đây với anh.”

Tay tự động trượt vào cánh tay anh, và nàng bước đi mà không hề suy nghĩ, cảm giác như thể mình vừa bước vào một giấc mộng. Ravenhill lẳng lặng dẫn nàng khỏi phòng khiêu vũ và vượt qua lối vào sảnh lớn tới một hàng dài những cánh cửa kiểu Pháp. Anh dắt nàng bước qua và đi vào khoảng sân nằm chính giữa phía sau ngôi nhà, nơi không khí thơm nồng hương trái cây và hoa thơm. Những ngọn đèn ngoài trời được tô điểm với những chùm hoa kim loại chạm trổ dát nhẹ ánh sáng lên thảm cỏ tươi tốt, và hắt ánh sáng lên phía bầu trời trên cao cho tới khi sắc màu dần chuyển thành màu mận đen. Tìm kiếm một nơi đủ riêng tư, họ cứ dạo bước dọc theo khoảnh sân, nơi được dẫn tới một khu vườn vô cùng kiểu cách phía sau ngôi nhà. Họ tìm thấy một phiến đá nhỏ hình tròn nửa được giấu đi bởi bờ rào, và cùng nhau ngồi xuống đó.

Holly nhìn chăm chăm khuôn mặt bị bóng đêm che khuất của Ravenhill với một nụ cười run run. Nàng cảm nhận anh cũng đang có chung cảm giác giống vậy, ngượng ngùng nhưng háo hức, hai người bạn lâu năm bồn chồn nối lại mối thâm tình xưa cũ. Nhìn anh quá thân thương, quá quen thuộc, khiến nàng trải qua một nỗi thôi thúc mạnh mẽ muốn được ôm anh, nhưng điều gì đó đã giữ nàng lại. Nét mặt dằn lại với điều gì đó bí mật khiến anh trông có vẻ bứt rứt… không thoải mái… thẹn thùng. Anh bắt đầu với tay lấy bàn tay đeo găng của nàng, rồi rụt lại, rồi đặt hai lòng bàn tay lên hai đầu gối sải rộng thay vào đó.

“Holland,” anh thì thầm, ánh mắt quét qua nàng. “Em đẹp hơn nhiều so với trước đây.”

Nàng hiểu Ravenhill rất rõ, đập vào mình ý thức anh dường như già dặn hơn trước nhiều chừng nào, vẻ đẹp trai đáng quý đã được tôi luyện bởi một nhận thức cay đắng về nỗi thống khổ trong cuộc sống mà đôi lúc vẫn phải xảy ra. Dường như anh đã đánh mất phần quan trọng nhất là lòng tự tin tới từ đặc ân mà việc giáo dục từ tấm bé đem lại, và lạ lùng làm sao khi anh còn trở nên thu hút hơn vì điều đó.

“Rose sao rồi?” anh khẽ hỏi.

“Hạnh phúc, xinh xắn, rạng rỡ… ôi, Vardon, em ước George có thể thấy con bé!”

Dường như Ravenhill không thể đáp lời, nặng nề nhìn chằm chằm vào điểm nào đó ở phía xa của khu vườn. Chắc cổ họng đang khiến anh đau, khi anh nuốt xuống vài lần.

“Vardon,” Holly hỏi sau một quãng im lặng thật dài, “anh có vẫn thường nghĩ tới George không?”

Anh gật đầu, nụ cười như sắc lại với vẻ tự chế giễu. “Thời gian không hề giúp đỡ anh được nhiều như mọi người vẫn quả quyết. Có, anh thường xuyên nghĩ về cậu ấy một cách đáng nguyền rủa. Cho tới khi cậu ấy chết, anh chưa bao giờ mất ai hay thứ gì quan trọng với mình.”

Holly cũng rất hiểu tất cả những điều đó. Với nàng, cũng vậy, cuộc sống đã gần như hoàn hảo đến diệu kỳ. Là một người phụ nữ trẻ, được bảo vệ khỏi những mất mát và nỗi đau, và nàng đã quá chắc chắn rằng mọi thứ sẽ luôn tuyệt vời như vậy. Trong tâm tưởng non nớt của mình, nàng chưa bao giờ từng nảy ra cái ý nghĩ rằng một ai đó mình yêu có thể bị cướp đi khỏi.

“Từ thời niên thiếu, tất cả mọi người đều cho George là người tinh nghịch, còn anh thì đầy trách nhiệm,” Ravenhill nói. “Nhưng tất chỉ là bề ngoài mà thôi. Thực tế George như chiếc mỏ neo vậy. Sâu trong cậu ấy là ý thức tự hào, và chính trực nhất mà anh từng được chứng kiến. Cha của anh là một kẻ nghiện rượu đạo đức giả, và em cũng biết là anh không nghĩ về các anh em trai của mình tốt hơn ông ta là bao. Những người bạn mà anh kết thân ở trường không có ai là không phải những kẻ đàn đúm cặn bã. Từ trước tới giờ George là người đàn ông duy nhất anh thực sự khâm phục.”

Nỗi khát khao đau đớn dâng đầy, Holly với bàn tay anh và xiết lại thật chặt. “Phải,” anh thì thầm với nụ cười thoảng chút tự hào, “anh ấy là người đàn ông rất tốt.”

“Sau khi cậu ấy ra đi,” Ravenhill nói, “anh gần như vỡ vụn. Anh làm bất cứ chuyện gì để mài mòn nỗi đau, nhưng không gì hiệu quả.” Miệng anh xoắn lại vì ghê tởm bản thân. “Anh bắt đầu uống rượu. Và uống triền miên. Anh trở thành một đống lộn xộn xấu xa, và anh đã đi xa, đi vòng quanh Châu Âu để dành chút thời gian tự mình gạn rửa lại đầu óc. Nhưng thay vào đó anh lại làm những chuyện còn tồi tệ hơn. Những chuyện trước đây anh chưa từng tưởng tượng bản thân mình sẽ làm. Nếu em nhìn thấy anh bất cứ khi nào trong suốt khoảng thời gian ba năm trước đây Holland à, em sẽ không nhận ra anh nổi đâu. Và càng đi xa bao nhiêu thì anh lại càng thêm hổ thẹn để đối mặt với em. Anh đã bỏ rơi em, sau khi anh hứa với George…”

Bất chợt những đầu ngón tay đeo găng của Holly chạm nhẹ lên môi anh, làm im lìm dòng chảy những lời khốn khổ cứ chực trào ra. “Anh không có lỗi gì với em cả. Em cũng cần thời gian để để tang George.” Nàng nhìn anh đăm đăm đầy thương xót, chắc chắn không thể nào tưởng tượng việc anh cư xử theo những cách ít đáng trọng hơn thông thường. Ravenhill chưa bao giờ là người thích cư xử liều lĩnh. Anh chưa bao giờ nghiện rượu hay là một kẻ bám đuổi phụ nữ, cũng chưa từng cờ bạc hay đánh nhau, hoặc làm bất cứ chuyện gì vượt quá chừng mực. Nàng không thể nào bắt đầu nắm bắt nổi những gì anh đã làm trong suốt khoảng thời gian dài vắng mặt ở nước Anh, nhưng điều đó không quan trọng.

Ý nghĩ chắc phải có rất nhiều cách để để tang một người bất chợt nảy ra trong đầu. Trong khi nàng hướng vào nỗi u buồn của mình, có lẽ sự đau khổ từ cái chết của George đối với Ravenhill đã khiến anh hơi mất trí trong chốc lát. Điều quan trọng là giờ anh đã quay về nhà, và nàng vô cùng vui mừng khi lại được gặp anh.

“Sao anh không tới thăm em?” nàng hỏi. “Em không hề biết anh đã quay trở lại.”

Một nụ cười tự chê trách thoảng qua trước mặt nàng. “Anh đã không thể giữ bất cứ lời hứa nào với người bạn thân nhất lúc cậu ấy hấp hối quá lâu rồi. Và nếu không bắt đầu thực hiện, anh sẽ không thể sống với chính mình thêm được nữa. Anh nghĩ cách tốt nhất để bắt đầu là hỏi xin sự tha thứ từ em.”

“Không có gì để tha thứ cả,” nàng nói đơn giản.

Anh lại mỉm cười và khẽ lắc đầu trước câu trả lời của nàng. “Em vẫn là một quý bà tới từng phân nhỏ, em có biết không?”

“Có lẽ không nhiều bằng quý bà đã một thời là em đâu,” nàng đáp với vẻ mỉa mai.

Ravenhill chăm chú nhìn nàng. “Holland, anh có nghe nói em đang làm việc cho Zachary Bronson.”

“Phải. Em làm người hướng dẫn giao thiệp cho ông Bronson và gia đình đáng mến của anh ta.”

“Đó là lỗi của anh.” Hình như Ravenhill không hề đón nhận tin tức này với cùng niềm vui thích nàng gởi gắm trong đó. “Em sẽ không bao giờ phải vướng vào hoàn cảnh này nếu anh ở đây và làm tròn những lời hứa.”

“Không, Vardon,” Holly vội vàng nói, “thực sự đó là một kinh nghiệm quý giá mà.” Nàng lúng túng chọn từ ngữ, tự hỏi quỷ thần nào có thể giúp nàng giải thích mối quan hệ của mình với gia đình Bronson cho anh. “Khi biết gia đình Bronson em học thêm được rất nhiều điều. Họ đã giúp em theo những cách mà em không dễ gì có thể giải thích.”

“Em không bao giờ được sinh ra để làm việc,” Ravenhill trầm tĩnh chỉ ra. “Em biết George sẽ nghĩ gì mà.”

“Em biết rất rõ George muốn điều gì cho em,” nàng đồng ý. “Nhưng anh Vardon…”

“Có nhiều chuyện chúng ta phải bàn, Holland à. Giờ không phải lúc cũng không phải nơi thích hợp, nhưng có chuyện này anh phải hỏi em. Lời hứa mà chúng ta trao cho George ngày đó – nó vẫn là điều em sẽ cân nhắc chứ?”

Trước tiên Holly có thể cảm nhận mình không còn chút hơi thở để trả lời. Nàng cảm thấy chóng mặt khi định mệnh cứ xoay mòng mòng như cơn triều dâng không thể cưỡng lại. Và một cảm giác lạ lùng nhất đã tới với nàng, trộn lẫn giữa khuây khỏa và ảm đạm, như thể tất cả những điều nàng phải làm là chấp nhận một hoàn cảnh mình không hề có quyền kiểm soát. “Vâng,” nàng nhẹ nói. “Tất nhiên em vẫn cân nhắc. Nhưng nếu anh không mong bị bó buộc bởi nó…”

“Vậy thì anh đã biết mình đang làm gì.” Ánh mắt kiên quyết của anh giữ chặt ánh mắt nàng. “Lúc này anh biết mình muốn điều gì.”

Họ ngồi cạnh nhau trong im lặng không lời, trong khi nỗi đau đầy tiếc thương xoắn xung quanh. Trong thế giới của họ, một người không kiếm tìm hạnh phúc vì chính lợi ích nó đem lại, mà là chấp nhận nó – đôi khi – như một phần thưởng vì cách cư xử đáng kính. Thường xuyên thực hiện bổn phận bản thân đem lại cả niềm đau và bất hạnh, nhưng con người ta cũng chịu được tới sau cùng bởi hiểu được rằng anh ta hoặc cô ta đã sống mà không phải hổ thẹn.

“Vậy chúng ta để sau nói chuyện tiếp nha,” Holly cuối cùng cũng thì thầm. “Tới thăm em ở nhà Bronson nhé, nếu anh muốn.”

“Để anh dẫn em trở lại phòng khiêu vũ nhé?”

Nàng nhanh chóng lắc đầu. “Nếu anh không ngại thì làm ơn để em lại đây. Em chỉ muốn ngồi một mình và yên tĩnh suy nghĩ trong một lát thôi.” Nhìn thấy sự phản đối trong ánh mắt anh, nàng nở một nụ cười dỗ dành. “Em hứa, khi anh không ở đây đâu sẽ không để ai lại gần. Em chỉ là một hòn đá rơi ra khỏi ngôi nhà thôi mà. Làm ơn đi, anh Vardon.”

Anh miễn cưỡng gật đầu và nắm bàn tay đeo găng của nàng, ấn nhẹ một nụ hôn lên phần lưng bàn tay. Khi anh rời khỏi, Holly thở dài và tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy quá đỗi mơ hồ và khốn khổ về việc hoàn thành lời hứa cuối cùng mà George từng yêu cầu. “Anh yêu,” nàng thì thào, khép đôi mắt lại, “Anh luôn biết điều gì là phải cho em. Lúc này em cũng tin anh như đã từng tin, và em cũng nhìn thấy được sự khôn ngoan khi anh yêu cầu hai đứa em thực hiện lời hứa đó. Nhưng nếu anh có thể cho em một dấu hiệu rằng đó vẫn là điều anh muốn, em sẽ vui vẻ dành phần đời còn lại sống như anh mong muốn. Em biết em không nên coi đó như một sự hy sinh, nhưng …”

Những dòng suy tư xúc động bất chợt bị đứt đoạn bởi một giọng nói giận dữ.

“Cô đang làm cái chết tiệt gì ngoài này vậy hả?” á á ghê hông

Là một người đàn ông chính hiệu, người mà sự cạnh tranh đã ăn sâu vào bản chất, trước đây Zachary đã từng ghen tị. Nhưng không có gì giống như vậy. Không phải thứ cảm giác hòa trộn giữa cuồng điên và báo động như cắt bên trong con người anh thành từng mảnh nhỏ. Anh không phải thằng đần – anh đã trông thấy cái cách Holly nhìn Ravenhill trong phòng khiêu vũ, và ngay lập tức anh đã hiểu rõ tất cả. Có những mối ràng buộc giữa hai người họ, ký ức, và hơn nữa, sự thoải mái khi biết chính xác điều gì trông đợi từ người kia. Tất cả những điều đó khiến Zachary thình lình cảm thấy căm thù Ravenhill với xúc cảm dữ dội gần như là sợ hãi. Ravenhill là tất cả những gì mà anh không phải… tất cả những gì mà anh không bao giờ có thể trở thành.

Giá như nơi này vẫn còn ở thời nguyên thủy, giai đoạn lịch sử mà thứ sức mạnh cục súc đơn giản đạp lên tất cả những thứ khác và một người đàn ông có thể có được thứ mình muốn chỉ đơn thuần bằng cách đóng dấu chủ quyền lên vật yêu sách của anh ta mà thôi. Thực tế đó chẳng phải cũng chính là khởi đầu của hầu hết những dòng dõi cao quý chết tiệt kia sao. Chẳng qua họ cũng chỉ là lũ hậu duệ có dòng máu bị pha loãng của những chiến binh đã kiếm được địa vị thông qua chiến tranh và chém giết mà thôi. Chính nhờ quãng đời thảnh thơi đủ đầy mà họ mới trở nên thuần hóa, ẻo lả và có học thức như vậy. Và giờ đây những kẻ quý tộc quen thói được nuông chiều đó mới có thể nhìn qua mũi mình với một người rõ ràng giống với tổ tiên đáng tôn sùng chính bản thân bọn họ rất nhiều. Đó chính là vấn đề của anh, Zachary chợt nhận ra. Anh đã sinh ra chậm vài thế kỷ. Thay vì phải tỏ ra ỏng ẹo và vênh váo bước vào cái giới thượng lưu rõ ràng đã trở nên quá loãng cho mình, đáng lẽ anh đã có thể đã có ưu thế… tranh đấu… và giành chiến thắng.

Khi Zachary nhìn thấy Holly rời khỏi phòng khiêu vũ, bàn tay bé nhỏ nép vào cánh tay của Ravenhill, đã khiến tất cả ý chí của anh đồng loạt xuất hiện. Gần như anh đã run lên với thôi thúc chộp lấy Holly vào vòng tay mình và vác nàng ra khỏi đây như một tên man rợ. Bình thường anh có kém man rợ là mấy đâu anh

Trong khoảnh khắc, phần ý chí còn sót lại trong đầu đã ra lệnh cho anh hãy tự nguyện để Holly ra đi. Nàng chưa bao giờ là của anh để mất. Hãy để nàng tự ra những quyết định đúng đắn cho bản thân, những quyết định không cần lo lắng. Hãy để nàng tìm được sự yên bình mà nàng xứng đáng.

Còn khuya, anh rồ dại nghĩ. Anh đã đi theo hai người đó, đeo bám như một con cọp đang rình mồi, không chút dao động trên con đường đạt được thứ mình muốn. Và lúc này anh đã tìm thấy Holly ngồi đây một mình trong khu vườn, đầy vẻ sững sờ và mụ mị, và anh muốn lắc nàng cho tới khi mái tóc rũ ra như suối và răng nàng va lập cập vào nhau.

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây?” anh gặng. “Cô đã định dàn xếp ổn thỏa mọi việc cho Lizzie và nói với tôi những cô gái mà tôi sẽ khiêu vũ cùng, và thay vào đó tôi tìm thấy cô trong vườn mở to đôi mắt như bê nhìn Ravehill.”

“Tôi không mở to đôi mắt như bê,” Holly căm phẫn nói, “tôi đang nhớ lại những điều về George, và… ôi, tôi nên quay lại chỗ Elizabeth…”

“Vẫn chưa đâu. Trước tiên tôi muốn một lời giải thích về chuyện xảy ra giữa cô và Ravenhill.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh xao của nàng ánh lên vẻ kinh hoàng. “Nó phức tạp lắm.”

“Thì dùng những từ thật ngắn gọn,” anh chua chát gợi ý, “và tôi sẽ cố theo cho kịp.”

“Tôi sẽ thích thảo luận nó sau…”

“Ngay bây giờ.” Anh túm khuỷu tay đeo găng của nàng khi nàng nhổm lên từ chiếc ghế, và trừng mắt nhìn khuôn mặt rợp ánh trăng của nàng.

“Không cần phải khó chịu như vậy.” Holly thở hơi gấp một chút trước cái cách anh thô bạo nắm mình.

“Tôi không khó chịu, tôi…” Chợt nhận ra mình đang ghì nàng quá chặt, Zachary bất ngờ buông ra. “Hãy nói cho tôi biết cô và Ravenhill đang nói chuyện gì, mẹ kiếp.”

Mặc dù sự kìm kẹp của anh không thể làm nàng đau, Holly vòng bàn tay ôm lấy khuỷu tay và chà nhẹ lên. “Ừm, nó liên quan tới một lời hứa trước khi tôi gặp ông.”

“Tiếp tục đi,” anh lẩm bẩm khi nàng ngừng lại.

“Ngày George mất, anh ấy bộc lộ nỗi sợ hãi về Rose và tôi sau khi anh ấy ra đi. Anh ấy biết mình để lại cho chúng tôi không nhiều, và mặc dù gia đình anh ấy đã nhiều lần cam đoan rằng họ sẽ chăm sóc hai chúng tôi, anh ấy vẫn bất an khủng khiếp. Không một điều gì tôi nói có thể xoa dịu được anh ấy. Anh ấy liên tục thì thào rằng Rose cần một người cha để bảo vệ con bé, và rằng tôi… ôi trời ơi…” Lẩy bẩy trước ký ức tuyệt vọng, Holly ngồi thụp xuống chiếc ghế và chớp mắt thật mạnh để chống lại dòng nước mắt đang chực rơi. Cúi đầu thật thấp, nàng dùng những đầu ngón tay đeo găng để xóa nhòa vệt nước mắt cứ tuôn trào.

Zachary chửi thề và lục lọi trong hằng hà sa số những chiếc túi trên áo khoác của mình để tìm chiếc khăn tay. Anh tìm thấy một chiếc đồng hồ bỏ túi, đôi găng tay dự phòng, những cuộn tiền, một hộp đựng thuốc lá bằng vàng và một cây bút chì nhỏ, nhưng còn chiếc khăn tay rõ ràng đã trốn tránh anh. Chắc Holly đã nhận ra anh đang kiếm thứ gì, bởi nàng bất chợt nghẹn lại rồi cười khúc khích khi mắt vẫn còn đẫm lệ. “Tôi đã nhắc ông đem theo một chiếc khăn tay,” nàng nói.

“Tôi không biết mình đã nhét cái thứ chết tiệt đó ở đâu.” Anh đưa cho nàng đôi găng dự phòng. “Đây, dùng cái này.”

Nàng chấm nhẹ vào đôi má ươn ướt và chấm lên mũi, rồi nắm chặt nó trong tay. Mặc dù nàng không hề mời anh ngồi xuống cạnh mình, Zachary sải bước tới đứng trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mái đầu hơi cúi của nàng. “Tiếp đi,” anh cộc cằn nói. “Nói cho tôi biết George đã nói gì.”

Holly thở dài sâu hơn. “Anh ấy sợ sẽ có điều bất ổn xảy ra với tôi… khi không có một người chồng bên cạnh tôi sẽ trở nên đơn độc, rằng tôi cần tình cảm và sự dẫn dắt của một người đàn ông… anh ấy sợ tôi sẽ đưa ra những quyết định thiếu thận trọng, và những người khác sẽ nhân cơ hội với tôi. Và bởi vậy anh ấy đã yêu cầu Vardon… ừm, Ravenhill. Anh ấy tin Ravenhill hơn bất cứ ai trên thế giới này, và hoàn toàn tin cậy vào phán đoán cũng như danh dự của anh ấy. Mặc dù Ravehill bề ngoài có hơi lạnh lùng, nhưng anh ấy là một người đàn ông tốt, vô cùng ngay thẳng và rộng lượng…”

“Đủ những điều tuyệt vời về Ravenhill rồi đó.” Lòng ghen tuông lại bị xúi bẩy phục hồi trong anh. “Chỉ cần nói cho tôi biết điều George muốn thôi.”

“Anh ấy…” Holly hít sâu và thở mạnh, như thể thật khó khăn để thốt từng câu chữ nên lời. “Anh ấy yêu cầu hai chúng tôi kết hôn sau khi anh ấy ra đi.”

Im lặng sục sôi kéo dài sau đó, trong khi Zachary rồ dại tự hỏi bản thân có phải mình nghe chính xác rồi không. Holly từ chối nhìn anh.

“Tôi không muốn bị ném vào Ravenhill, như một trách nhiệm không mong muốn,” nàng cuối cùng cũng thì thào. “Nhưng anh ấy kiên quyết với tôi rằng cuộc hôn nhân đó là hợp lý, và anh ấy cũng khao khát có nó. Nó vừa có thể giúp chúng tôi tưởng niệm những hồi ức về George, lại vừa có thể đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho cả ba chúng tôi – tôi, Rose và cả anh ấy.”

“Tôi chưa bao giờ nghe nói về một cuộc sắp xếp ngu ngốc khốn kiếp như vậy,” Zachary gầm lên, mau chóng hướng quan điểm về phía George Taylor. “Rõ ràng cả hai người đã tĩnh trí lại và phá bỏ thỏa thuận đó, cũng là một điều tốt.”

“Ừm, chính xác chúng tôi vẫn chưa phá bỏ nó.”

“Cái gì?” Không thể ngăn nổi bản thân, Zachary xiết lấy quai hàm của nàng trong tay và ép nàng ngẩng đầu lên. Những giọt nước mắt đã khô, để lại đôi má loang lổ và đỏ bừng, còn đôi mắt nàng sáng lấp lánh. “Ý em là gì, em chưa phá bỏ nó? Đừng nói với tôi rằng em đang có vài ý định ngu ngốc về việc thực sự biến nó thành hiện thực.”

“Thưa ông Bronson…” Holly vặn vẹo khỏi anh một cách không thoải mái, dường như nàng bị bất ngờ bởi phản ứng của anh trước tin tức mới. Nàng đưa trả lại chiếc găng tay ướt, thứ anh nhét mạnh vào túi áo. “Chúng ta hãy quay trở lại buổi khiêu vũ, và sẽ thảo luận chuyện lại vào lúc thích hợp hơn…”

“Qủy tha ma bắt cái buổi khiêu vũ này đi, chúng ta sẽ nói chuyện đó ngay bây giờ!”

“Đừng có lên giọng với tôi, ông Bronson.” Đứng thẳng, nàng rũ lại làn váy rực hồng đang chập chờn, và chỉnh lại vạt áo trên. Ánh trăng thơ thẩn trên làn da sáng như ngọc trai trên ngực nàng và gởi một mảng mờ e thẹn kéo xuống thung lũng căng tràn. Nàng quá xinh đẹp và trêu ngươi khiến Zachary phải nghiến chặt hai bàn tay để khỏi vồ lấy nàng. Anh đứng dậy, uyển chuyển vắt một cái chân dài qua chiếc ghế trong một cử động dễ dàng. Trước đây anh chưa bao giờ tức giận và bị khuấy động cùng một lúc – đó là một xúc động lạ thường, và không lấy làm vui thích gì.

“Có vẻ như Ravenhill không muốn cuộc hôn nhân nhiều như anh ta tỏ vẻ,” anh chỉ ra bằng cái giọng chói tai, trầm khàn. “Ba năm rầy rà đã trôi qua từ khi George chết, và chẳng có đám cưới nào cả. Tôi dám nói đó là dấu hiệu rõ ràng khốn khiếp của sự không bằng lòng.”

“Tôi cũng đã nghĩ vậy,” Holly thú nhận, chà tay lên hai thái dương g. “Nhưng khi tôi nói chuyện với anh ấy đêm nay, Vardon đã nói anh ấy phải mất một khoảng thời gian dài để đem vài điều ra khỏi đầu óc, và anh ấy vẫn muốn thực hiện những nguyện vọng của George.”

“Chắc rồi,” Zachary gắt, “sau khi nhìn thấy em trong cái bộ váy đỏ đó.”

Đôi mắt Holly mở lớn, và đôi má rực lên vì phật ý. “Tôi cảm thấy xúc phạm vì lời nhận xét đó. Vardon không hề giống chút nào với loại đàn ông…”

“Vậy sao?” Zachary cảm thấy khuôn mặt mình đang kéo thành một nụ cười khinh bỉ tàn nhẫn. “Bà có sự cam đoan của tôi đó, phu nhân à, rằng tất cả bọn đàn ông trong căn phòng khiêu vũ đó, kể cả Ravenhill cũng hạnh phúc một cách chết tiệt được mò dưới váy của bà đó. Vinh dự chẳng là cái thá gì với điều hắn ta muốn từ bà hết.”

Ghê sợ bởi sự thô bỉ đó, Holly bước sang phần bên kia chiếc ghế và quắc mắt nhìn anh. Những ngón tay đeo găng xiết lại như thể nàng bị xúi giục tát anh. “Có phải chúng ta đang nói về Ravenhill không, hay đang nói về ông?” Chợt nhận ra điều mình vừa thốt, nàng bịt miệng lại và nhìn anh chăm chăm trong câm lặng.

“Giờ chúng ta sẽ đi nơi nào đó.” Anh bắt đầu theo sau nàng bằng một bước chậm rãi và thận trọng. “Phải đó, phu nhân Holly… từ lúc này việc tôi muốn em sẽ chẳng phải bí mật to lớn nữa. Tôi khao khát em, em hiểu rõ em… chết tiệt, tôi lại còn thích em nữa, là thứ mà tôi chưa bao giờ nói với một người đàn bà trước đây.”

Rõ ràng bị báo động, Holly quay người và chạy xuống con đường dẫn qua khu vườn – không phải về hướng ngôi nhà, mà là đi sâu hơn về phía lùm cỏ thấp ngập trong bóng tối, nơi không bị đe dọa bởi việc bị trông thấy hay nghe trộm. Tốt, Zachary nghĩ thầm trong sự thỏa mãn ban sơ, buông tất cả lý trí. Anh theo nàng không chút vội vã, những sải chân dài dễ dàng giữ khoảng cách với những bước ngắn điên cuồng của nàng.

“Anh không hiểu tôi chút nào,” Holly nói qua vai mình, hơi thở dần trở thành những tràng hổn hển đứt quãng. “Anh không biết về điều tôi cần hay muốn…”

“Tôi biết em hơn cả nghìn lần Ravenhill.”

Nàng bật một tiếng cười không tin, mau chóng băng qua lối vào của một khu vườn cây cảnh. “Tôi đã biết Vardon nhiều năm rồi, thưa ông Bronson, trong khi tôi với ông chỉ quen biết bốn tháng rưỡi. Điều gì có thể khiến ông kiên quyết ông biết tôi còn anh ấy không biết chứ?”

“Bởi một điều, em là kiểu phụ nữ đã hôn một người lạ mặt ở một buổi khiêu vũ. Hai lần.”

Holly chết trân, cơ thể nhỏ bé trơ cứng như cây nhồi thuốc súng. “Ôi,” anh nghe nàng khẽ thốt.

Zachary tiến lại gần nàng rồi dừng lại, đợi nàng lượm lặt đủ dũng khí để quay lại đối mặt với mình.

“Trong suốt thời gian qua,” nàng nói bằng giọng run rẩy, “anh biết tôi là người phụ nữ anh đã hôn đêm đó. Và anh vẫn không hề nói một điều gì cả.”

“Em cũng vậy.”

Rồi Holly quay lại, ép bản thân nhìn thẳng lên anh, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “Tôi đã hy vọng anh không nhận ra.”

“Tôi sẽ ghi nhớ cho tới ngày lìa đời. Cảm nhận về em, mùi hương và vị ngọt của em…”

“Đừng,” nàng hổn hển khiếp sợ. “Im lặng đi, đừng nói những điều như….”

“Kể từ giây phút đó, tôi đã muốn em hơn bất cứ ai tôi từng muốn trong đời.”

“Anh muốn tất cả phụ nữ,” nàng hét lên. Rõ ràng đã quyết định chọn chiến lược rút lui, nàng lùi ra xa khỏi anh và lách qua một bức tượng đá bằng cẩm thạch trắng.

Zachary vẫn kiên quyết đuổi theo. “Em nghĩ điều gì đã giữ tôi ở nhà vào tất cả những tối trễ? Tôi nhận được nhiều thỏa mãn hơn khi ngồi trong căn phòng khách đáng nguyền rủa đó và lắng nghe em đọc thơ hơn là dành một đêm với những con điếm thạo nghề nhất Luân Đôn…”

“Làm ơn,” nàng nói giọng khinh bỉ, “hãy chừa tôi ra với những lời tán tụng đáng ghê tởm đó. Có lẽ một vài người phụ nữ có thể đánh giá cao nét quyến rũ hư hỏng của anh, nhưng tôi thì không đâu.”

“Nét quyến rũ hư hỏng của tôi không phải đều thất bại tất thảy trước em,” anh phản đối, với lấy nàng chỉ ngay khi nàng vấp chân vào một đám sỏi. Anh giữ nàng từ phía sau, đôi bàn tay khép lại quanh cánh tay nàng. “Tôi đã thấy cách em nhìn thôi. Tôi cảm nhận được cách em phản ứng khi tôi chạm vào, và đó không phải sự ghê tởm. Vào cái đêm ở nhà kiếng em đã hôn đáp lại tôi.”

“Tôi mất cảnh giác! Tôi đã bị bất ngờ!”

“Vậy nếu tôi hôn em lần nữa,” anh khàn khàn nói, “em sẽ không đáp lại chứ? Đó có phải là điều em chắc chắn không?”

Mặc dù không thể thấy khuôn mặt nàng, anh vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong những múi cơ ngày một gia tăng khi nàng nhận ra cái bẫy mà mình vừa mới sa vào. “Ông có sự đảm bảo của tôi, ông Bronson,” nàng run run nói. “Tôi sẽ không đáp lại. Giờ làm ơn hãy để tôi…”

Anh quay nàng lại và khóa nàng với cơ thể mình, và rồi cúi đầu xuống.