Nơi cuối cầu vồng

Chương 7

Stephanie ơi,

Con yêu quý, mẹ đây. Mẹ đang tự hỏi không biết con có thể liên lạc với Rosie và có lẽ nói chuyện với nó một chút chăng. Nó trở về từ Boston sớm hơn dự định một tuần và nó có vẻ cáu giận về điều gì đấy ghê lắm, mặc dù không nói ra. Mẹ đã sợ điều này có thể xảy ra mà. Mẹ biết nó cảm thấy rằng nó đã bỏ lỡ những cơ hội to lớn. Mẹ chỉ mong nó có thể nhìn ra khía cạnh tích cực của những gì nó có được bây giờ. Con có thể liên lạc với nó không? Lúc nào nó cũng thích được nghe con nói chuyện.

Yêu con, con gái của mẹ,

Mẹ

Bạn có một tin nhắn từ: STEPH.

Steph: Này em gái, em đã không trả lời điện thoại nhé.

Steph: Chị biết em có ở đó, Rosie. Chị đã nhìn thấy em đăng nhập trực tuyến!

Steph: Thôi được, chị sẽ đuổi theo em cho đến khi em trả lời.

Steph: Xin chàooooooo!

Rosie: Chào.

Steph: Ê này, xin chào! Sao chị lại có cảm giác chị bị lờ đi nhỉ?

Rosie: Xin lỗi, em mệt quá nên không nói chuyện với ai được.

Steph: Chị cho là chị có thể tha thứ cho em. Mọi thứ ổn cả chứ? Chuyến đi Boston thế nào rồi? Thành phố ấy có đẹp như trong ảnh mà Alex đã gửi cho em không?

Rosie: Vâng, nơi ấy thật sự tuyệt vời lắm. Alex dẫn em đi xem khắp nơi. Em chẳng có phút nào rảnh rỗi lúc ở đấy cả. Cậu ấy thật sự đã chăm sóc em rất chu đáo.

Steph: Cậu ấy nên thế mà. Thế em đã đi những đâu?

Rosie: Cậu ấy dẫn em đi xem quanh trường Đại học Boston để em thấy được những gì lẽ ra em có thể thấy nếu em học ở đó, và cái trường ấy thật là tuyệt vời và đẹp và thời tiết thì rất tuyệt…

Steph: Ô, nghe có vẻ hay đấy nhỉ. Chị cho là em thích đúng không?

Rosie: Ừ, em thích. Nơi ấy còn đẹp hơn trong cái ảnh mà em đã nhìn thấy hồi nộp đơn xin học ở đấy nữa. Đấy đúng là một nơi tuyệt vời để học hành…

Steph: Chị chắc là như thế. Em đã ở đâu?

Rosie: Em ở nhà bố mẹ của Alex. Họ sống trong một khu vực rất cao cấp, chẳng giống gì với mấy chỗ quanh đây cả. Ngôi nhà của họ thật đáng yêu: bố Alex rõ ràng đã kiếm được thật nhiều tiền từ công việc của ông.

Steph: Thế hai đứa còn làm gì nữa? Chị biết thể nào cũng phải có câu chuyện thú vị nào đấy ở đó mà! Làm gì có khoảnh khắc đáng chán nào khi cả hai đứa có mặt ở đấy cơ chứ!

Rosie: À, bọn em đi lượn quanh ngắm nghía các cửa hàng, cậu ấy mua cho em một món đồ chơi Red Sox ở Công viên Fenway và em chẳng biết mọi sự đã tiếp diễn thế nào nhưng em đã có một cái bánh hotdog ngon để ăn, bọn em đến chơi ở mấy câu lạc bộ… xin lỗi vì em chẳng có gì thú vị để kể cho chị nghe cả, chị Steph…

Steph: Ê, có một ti tỉ thứ thú vị hơn những gì chị làm cả tuần ấy, tin chị đi! Thế Alex thế nào? Cậu ta trông ra sao? Chị đã hàng thế kỷ rồi không gặp cậu ấy đấy. Chị tự hỏi không biết chị có còn nhận ra cậu ấy không nữa?

Rosie: Trông cậu ấy ổn lắm. Cậu ấy nói giọng có âm Mỹ mặc dù không chịu thừa nhận điều đó. Nhưng cậu ấy vẫn là Alex ngày xưa. Đáng yêu như mọi khi. Cậu ấy thật sự đã làm hư em suốt cả tuần, cậu ấy chẳng để em rả tiền cho cái gì cả, tối nào cũng dẫn em đi chơi một nơi nào đó mới. Thật tuyệt khi được cảm thấy tự do trong một thời gian.

Steph: Em tự do mà, Rosie.

Rosie: Em biết thế. Em chỉ đôi khi không cảm thấy thế thôi. Ở đó em cảm thấy như em chẳng có chút ưu tư nào trên thế giới cả. Em cảm thấy mọi thứ thật tuyệt và gần như mọi cơ bắp trên người em đều được nghỉ ngơi ngay khi em hạ cánh xuống đó. Đã bao nhiêu năm rồi em không cười nhiều như thế. Em cảm thấy như mình là một cô gái 22 tuổi, chị Steph ạ. Gần đây em không hay cảm thấy thế. Em biết điều này có lẽ hơi kỳ quặc nhưng em cảm thấy đấy là một cô gái mà lẽ ra em có thể trở thành.

Em thích vì em không phải trông chừng ai khác khi đi xuống phố. Em không có đến năm mươi cú đau tim mỗi ngày, thứ mà ở đây em thường xuyên phải chịu khi Katie đi lạc hay cho cái gì không được phép vào mồm. Em không phải ngược xuôi trên đường và giữ con bé lại đúng lúc để nó khỏi bị xe đâm. Em thích vì em không phải ngừng lại sửa phát âm của người khác hay đe dọa ai. Em thích cười khi nghe một câu chuyện vui mà không phải xắn tay áo lên và bị đòi phải giải thích. Em thích có những cuộc nói chuyện của người lớn mà không phải dừng lại để cổ vũ và hoan hô một điệu múa ngớ ngẩn hay việc học được một từ mới. Em thích vì em được là em, Rosie, không phải là một bà mẹ, chỉ phải nghĩ về bản thân, nói những chuyện em thích, đi đến những nơi em muốn và không phải lo lắng xem Katie đang sờ vào cái gì, hay đang cho cái gì vào mồm, hay đang gắt ngủ. Kinh khủng không?

Steph: Không kinh khủng đâu Rosie. Thật tốt khi có thời gian cho bản thân nhưng cũng tốt khi quay về với Katie, đúng không? Và nếu mọi việc tốt đẹp đến vậy thì sao em lại về nhà sớm thế? Em định một tuần sau mới về cơ mà. Có gì đã xảy ra à?

Rosie: Không thật sự đáng nhắc đến lắm.

Steph: Thôi nào, Rosie. Mỗi khi có gì đó làm em phiền muộn là chị biết ngay, và em có thể kể cho chị nghe mà.

Rosie: Chỉ là đã đến lúc phải đi thôi, Steph ạ.

Steph: Có phải em và Alex đã cãi nhau hay gì đó không?

Rosie: Không, là vì một thứ đáng xấu hổ, em không thể giải thích được.

Steph: Tại sao, ý em là gì?

Rosie: Ôi, chỉ là vào một tối em đã biểu diễn một màn thôi.

Steph: Đừng có vớ vẩn. Chị chắc Alex không để ý đâu! Cậu ấy đã xem nhiều màn trình diễn của em trong suốt đời em rồi.

Rosie: Không, chị Steph, đây là một kiểu biểu diễn khác. Tin em đi. Không phải là kiểu mà Alex và Rosie hay làm đâu. Em gần như đã ném mình vào cậu ấy và ngày hôm sau em ngượng kinh khủng.

Steph: CÁI GÌ? Em định nói là…? Có phải em và Alex đã…?