Nơi cuối cầu vồng

Chương 50

Bạn nhận được một tin nhắn từ: KATIE.

Katie: Chúc mừng sinh nhật, mẹ! Mẹ thấy thế nào khi 50 tuổi?

Rosie: Nóng.

Katie: Mẹ lại có một cơn bốc máu lên đầu nữa à?

Rosie: Ừ. Con thấy thế nào khi sắp 31 tuổi? Có dấu hiệu gì cho thấy cô con gái duy nhất của tôi sẽ ổn định, có một công việc tốt và sinh cho tôi các cháu ngoại không?

Katie: Hmm... Con không chắc lắm, mặc dù có một em bé trai nhỏ xíu chơi trò xây lâu đài cát trên bãi biển sáng nay và lần đầu tiên trong đời con thấy điều đó thật dễ thương. Có khả năng là con đang đến với suy nghĩ của số người còn lại trên thế giới.

Rosie: À, nghe đáng để hy vọng đấy. Mẹ nghĩ những giấc mơ đó sẽ phải lụi tàn mất, nhưng con đã cho mẹ hy vọng đấy. Có lẽ bây giờ mẹ đã có thể bắt đầu kể cho mọi người nghe rằng mẹ thật sự đang có một cô con gái.

Katie: Thú vị đó. Nhà trọ thế nào mẹ?

Rosie: Bận rộn, ơn Chúa. Mẹ vừa mới cập nhật trang web lúc con nhắn tin cho mẹ. Ngôi Nhà Mao Lương Hoa Vàng bây giờ có bảy phòng ngủ đầy đủ tiện nghi.

Katie: Con bít, chỗ đó trông thật tuyệt.

Rosie: BIẾT, không phải là BÍT.

Katie: Xin lỗi, nhưng DJ như bọn con không cần phải đánh vần. ÔI TRỜI ƠI, con suýt quên không kể! Con không thể tin được là con còn chưa kể chuyện này với mẹ đấy! Mẹ sẽ không bao giờ đoán ra tối qua con gặp ai ở câu lạc bộ đâu!

Rosie: À, nếu có bao giờ mẹ đoán thì mẹ không nghĩ mẹ muốn chơi trò này đâu.

Katie: Toby Flynn!!

Rosie: Chưa bao giờ nghe nói đến cậu ta. Cậu ta là một bạn trai cũ à?

Katie: Mẹ! Toby Flynn! Toby!

Rosie: Mẹ không thấy việc lặp lại tên cậu ta giúp được gì.

Katie: Bạn thân nhất của con hồi đi học! Toby ấy!

Rosie: Ôi trời ơi! Toby! Cậu bé ấy giờ thế nào?

Katie: Cậu ấy ổn! Cậu ấy là nha sĩ ở Dublin đúng như cậu ấy đã muốn, và cậu ấy đến Ibiza này trong kỳ nghỉ hai tuần. Thật là lạ khi gặp lại cậu ấy sau mười năm, nhưng cậu ấy chẳng thay đổi gì cả!

Rosie: Ồ, thật tuyệt. Bảo cậu ấy là mẹ hỏi thăm nhé.

Katie: Con sẽ chuyển lời. Cậu ấy có bao nhiêu điều đáng yêu để nói về mẹ. Thật sự thì tối nay con sẽ đến gặp cậu ta. Bọn con sẽ ra ngoài ăn.

Rosie: Một cuộc hẹn hò à?

Katie: Không! Con không thể hẹn hò với Toby được. Đó là Toby! Bọn con chỉ cập nhật cuộc sống của nhau thôi.

Rosie: Con nói gì cũng được, Katie thân mến ạ.

Katie: Nói thật mà mẹ! Con không thể hẹn hò với Toby được - cậu ấy đã từng là bạn thân nhất của con. Như thế thật kỳ quặc.

Rosie: Mẹ chẳng thấy có gì sai khi hẹn hò với bạn thân cả.

Katie: Mẹ, thế sẽ giống như thể mẹ hẹn hò với chú Alex ấy!

Rosie: À, giờ thì mẹ nghĩ rằng chuyện ấy cũng hết sức bình thường thôi.

Katie: Mẹ!

Rosie: Gì cơ? Mẹ không thấy có gì to tát cả. Dù sao thì gần đây con có nói chuyện với chú Alex không?

Katie: Có, vừa mới hôm qua thôi. Chú ấy lại ra nằm trên trường kỷ, kiểu như vậy. Cô Bethany lại tra tấn chú ấy. Nói thật là con nghĩ cả hai đều thật ngốc nghếch khi phải chờ đến lúc Theo đi học đại học.

Rosie: À, ngay từ đầu cả hai đã thật ngốc nghếch khi lấy nhau rồi. Con biết Theo thế nào rồi đấy. Katie, nó là một thằng bé mềm yếu. Việc bố mẹ nó chia tay nhau sẽ làm tan nát trái tim thằng bé. Nhưng rồi nó sẽ phải đối mặt với chuyện đó từ Paris, từ trường cao đẳng nghệ thuật của nó, vì thế mẹ cũng không biết tại sao họ lại thấy như thế tốt hơn cho nó.

Katie: À, càng sớm càng tốt. Họ là một cặp dưới địa ngục, con lúc nào cũng nói thế mà. Josh nói rằng nó nóng lòng muốn thấy chú Alex và cô ấy chia tay. Nó không thể chịu được cô ấy.

Rosie: Ấy thế mà họ vẫn trụ được lâu hơn bất kỳ ai tưởng đấy. Bảo Josh mẹ gửi lời chào.

Katie: Con sẽ chuyển lời. Tốt hơn là con nên nói chuyện với chú Alex và kể cho chú về Toby. Chú ấy sẽ không bao giờ tin đâu! Đừng làm việc vất vả quá vào sinh nhật của mẹ, mẹ nhé!

Bạn nhận được một tin nhắn từ: KATIE.

Katie: Chào chú Alex.

Alex: Chào cô con gái nuôi tuyệt vời của tôi. Cháu khỏe không và cháu muốn gì thế?

Katie: Cháu khóc và cháu chả muốn gì!

Alex: Phụ nữ các cô lúc nào cũng muốn cái gì đó.

Katie: Không đúng và chú bít điều đó!

Alex: Con trai tôi thế nào? Hy vọng là nó làm việc chăm chỉ ở đó chứ?

Katie: Ít nhất là nó vẫn còn sống.

Alex: Tốt. Bảo nó gọi điện cho chú thường xuyên hơn nhé. Nghe tin nó từ cháu cũng hay, nhưng sẽ thật hay khi nghe về cuộc sống của nó từ chính nó.

Katie: Cháu hiểu; cháu sẽ chuyển lời. À mà lý do cháu nhắn tin cho chú là vì chú sẽ không bao giờ đoán được tối qua cháu đã gặp ai trong câu lạc bộ đâu!

Alex: Nếu chú có bao giờ đoán thì chú cũng không muốn chơi trò này đâu.

Katie: Chính xác đó là những gì mẹ cháu nói! À mà cháu gặp Toby Flynn!!

Alex: Đó là một câu bạn trai cũ hay ai đó nổi tiếng à? Cho chú chút manh mối đi.

Katie: Chú Alex! Nói thật là ở tuổi này chú và mẹ cháu đều hay quên quá đi mất. Toby là bạn thân của cháu hồi còn đi học!

Alex: Ồ, Toby ấy à! A, một luồng gió từ quá khứ. Cậu ấy thế nào?

Katie: Cậu ấy ổn. Cậu ấy là nha sĩ ở Dublin và cậu ấy đến Ibiza để nghỉ vài tuần. Cậu ấy có hỏi thăm chú đấy.

Alex: Tuyệt. À nếu cháu có gặp cậu ấy thì cho chú gửi lời hỏi thăm nhé. Đó là một chàng trai rất khá.

Katie: Vâng, cháu sẽ chuyển lời. Thật ra thì tối nay cháu sẽ gặp cậu ấy. Bọn cháu ra ngoài ăn.

Alex: Hẹn hò à?

Katie: Thật sự thì có vấn đề gì với chú và mẹ cháu thế? Cậu ấy đã từng là bạn thân của cháu. Cháu không thể hẹn hò với cậu ấy được.

Alex: Ôi, đừng có ngốc thế. Chẳng có vấn đề gì khi hẹn hò với bạn thân cả.

Katie: Mẹ cháu cũng nói thế!

Alex: Thế à?

Katie: Vâng, vậy là cháu đã cố đưa mẹ cháu vào đúng bối cảnh của sự việc bằng cách giải thích rằng điều đó sẽ giống y như mẹ cháu hò hẹn với chú ấy.

Alex: Thế mẹ cháu nói sao?

Katie: Cháu không nghĩ mẹ cháu có tí cụt hứng nào với ý tưởng ấy cả. Vậy thì chú thấy đấy, chú Alex, bất kỳ khi nào chú chịu bỏ sự lười biếng của chú lại đằng sau trong căn nhà của chú, chú bít rằng ít nhất sẽ có một người phụ nữ sẽ tiếp nhận chú. Ha ha.

Alex: Chú thấy rồi...

Katie: Chúa ơi, chú Alex, hãy sáng ra nào. OK, cháu phải đi chuẩn bị cho buổi tối nay đây.

Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE.

Rosie: Chào bà già, chị thế nào rồi?

Ruby: Ngồi trong chiếc ghế bành đu đưa của chị, đan len chứ còn sao. Còn gì nữa nào? Không, Gary, Maria và bọn trẻ mới vừa đi và chị đang mệt nhoài đây. Chị không thể nào chạy sau chúng nó như hồi trước nữa.

Rosie: Chị thật sự muốn thế à?

Ruby: Không, và các cơ bắp cứng đờ của chị là một lý do tuyệt vời để khỏi phải chơi trò trốn tìm suốt ngày suốt tháng. Em thế nào?

Rosie: Em vừa mới được nghỉ một tí sau khi dọn hết chỗ bụi cát từ chỗ đám thợ xây. Thật sự thì họ đã bao giờ nghe đến cụm từ "máy hút bụi" chưa nhỉ?

Ruby: Chưa, và chị cũng thế. Đấy là một phát minh mới à? Chái nhà mới trông thế nào?

Rosie: Ôi, nó rất tuyệt, chị Ruby. Bây giờ em được riêng tư hơn rất nhiều. Em có thể ở tiệt hẳn phía bên nhà của em và khách trọ cũng có chỗ riêng tư. Em đã trang trí một phòng theo cách chị thích để khi nào chị đến ở thì đấy sẽ là phòng chị. Cho em biết khi nào chị có thể đến nhé. Tối nay em sẽ ra ngoài với Sean.

Ruby: Lại nữa à? À, việc này thật sự đang trở nên xảy ra đều đặn rồi đây.

Rosie: Đó là một người đàn ông đáng yêu mà em thật sự thích có anh ấy bầu bạn. Mặc dù căn nhà lúc nào cũng đầy những người lạ, em vẫn cảm thấy cô đơn, thế nên thật tuyệt khi thỉnh thoảng có thể gặp anh ấy một lúc.

Ruby: Chị hiểu ý em. Anh ta có vẻ là một người đàng hoàng đấy chứ.

Rosie: Đúng vậy.

Ruby: Chị nghe nói cuộc hôn nhân của Alex đã kết thúc.

Rosie: Chị Ruby, cuộc hôn nhân của cậu ấy gần như còn chưa bắt đầu mà, nói gì đến kết thúc. Thật không may cho cậu ấy.

Ruby: Em thấy thế nào về chuyện đó?

Rosie: Buồn cho cậu ấy. Mừng cho cậu ấy.

Ruby: Bây giờ em có thể nói thật cho chị biết. Em thật sự cảm thấy thế nào?

Từ Katie

Gửi Rosie

Tiêu đề Ôi, Mẹ

Ôi Mẹ.

Ôi trời ơi, Mẹ.

Điều kỳ lạ nhất đã xảy ra.

Con chưa bao giờ cảm thấy... kỳ lạ như thế trong suốt cuộc đời con.

Tối qua là tối kỳ lạ nhất trong đời mình. Con gặp Toby và bọn con đi ăn tối ở nhà hàng của Raul ở khu phố cũ của thị trấn. Để đến được đấy bọn con phải đi bộ qua một quả đồi đầy sỏi đá, lướt qua những phụ nữ ở khu đó mặc đồ đen từ đầu đến chân, đang ngồi trên các ghế gỗ bên ngoài nhà họ, thưởng thức sự ấm áp và tĩnh lặng.

Nhà hàng chỉ có vài bàn và vì bọn con là những khách du lịch duy nhất ở đó, con gần như cảm thấy thật không hay khi xâm phạm nơi ấy, nhưng họ đã rất thân thiện và không khí thì thật tuyệt. Công việc của con không cho phép con đến phía này của hòn đảo thường xuyên lắm, không may là như thế.

Người quản lý khách sạn của Toby đã gợi ý cho bọn con nhà hàng ấy, đó thật là lựa chọn hay vì nhà hàng nằm ngay phía trên đỉnh một ngọn núi bên này nhìn sang hòn đảo và bên kia nhìn ra biển. Không gian thật ấm áp, những vì sao lấp lánh, một người đàn ông chơi violin ở trong góc. Cứ như trong một bộ phim ấy, chỉ có điều tuyệt vời hơn vì cảm giác rất thật và nó diễn ra với con.

Bọn con cứ tán gẫu và tán gẫu hàng tiếng đồng hồ cho đến khi bọn con ăn xong rồi cuối cùng người ta đã phải yêu cầu bọn con đi lúc 2 giờ sáng. Con không nghĩ trong đời con có khi nào cười nhiều đến thế. Bọn con tiếp tục nói chuyện khi đi dọc bãi biển và không gian có cảm giác thật kỳ diệu! Bọn con nói về chuyện cũ rồi cập nhật chuyện mới.

Mẹ, con không bít liệu đó có phải do rượu vang, hay do sức nóng, đồ ăn hay chỉ là do hormon của con, nhưng đêm qua có những lực gì đó trong cử động. Toby chạm vào cánh tay con và con cảm thấy... run lên từ đầu đến chân. Con đã gần 31 tuổi rồi và con chưa bao giờ cảm thấy như thế trước đây. Và có khoảng im lặng ấy. Sự im lặng thật sự rất kỳ lạ. Bọn con nhìn nhau chằm chằm cứ như thể mới nhìn thấy nhau lần đầu ấy. Cứ như thế giới ngừng quay chỉ vì bọn con. Một sự im lặng kỳ diệu lạ lùng.

Sau đó cậu ấy hôn con. Toby hôn con. Và đó là nụ hôn tuyệt vời nhất mà con có trong 30 năm của đời con. Và khi môi bọn con rời nhau, mí mắt con mở ra thật chậm để nhìn thấy cậu ấy đang ngắm con chăm chú, nhìn như thể cậu ấy sẽ nói gì đó. Và đúng theo kiểu của Toby, cậu ấy nói "Tớ cá là có xúc xích peperoni trong bữa tối của cậu."

Thật ngượng quá.

Ngay lập tức con sờ lên răng, nhớ lại cậu ấy đã từng trêu con về việc thức ăn bị giắt lên cái nẹp răng của con thế nào. Nhưng cậu ấy đã chụp lấy tay con và nhẹ nhàng kéo ra xa khỏi miệng con và nói "Không, lần này tớ có thể nếm vị của chúng."

Chân con gần như sụp xuống phía dưới. Cảm giác thật lạ lùng rằng con đã hôn Toby, nhưng theo một cách khác thì có cảm giác hoàn toàn tự nhiên và con nghĩ rằng đó mới là điều kỳ lạ nhất, chắc mẹ bít ý con là gì.

Hôm nay bọn con đã ở bên nhau cả ngày và bụng con cứ cồn cào lên khi nghĩ đến việc tối nay lại gặp cậu ấy. Tim con đập mạnh đến độ nhịp rung thật sự đã làm mặt dây chuỳen cứ đập vào ngực con. Con không bít tất cả bạn bè con đã nói về cái gì khi chúng nó cố gắng miêu tả cảm giác ấy. Tuyệt không thể tả được. Bố cứ trêu con suốt vì đã đi vòng quanh với một vẻ mặt hơn hớn ngốc nghếch suốt cả ngày.

Toby bảo con quay về Dublin, Mẹ ạ! Không phải để sống với cậu ấy, tất nhiên, nhưng để bọn con gần nhau hơn. Và con nghĩ con sẽ quay về. Tại sao lại không cơ chứ? Con sẽ vứt sự cảnh giác ra gió, nhảy vào bóng tối, bỏ qua mọi khuôn phép, và chúng ta sẽ xem con hạ cánh xuống đâu nhé.

Vì nếu ngay bây giờ con không tuân theo cảm giác này thì ai bít được hai mươi năm nữa con sẽ như thế nào?

Tất cả những việc này nghe điên rồ nhỉ? thế mà mới chỉ có 24 giờ đồng hồ thôi đấy!

Từ Rosie

Gửi Katie

Tiêu đề Đúng!

Chẳng điên rồ tí nào, Katie! Thực sự không điên rồ tí nào! Hãy thưởng thức nó, con yêu quý! Thưởng thức mỗi giây phút của nó.

Từ Katie

Gửi Alex

Tiêu đề Đang yêu!

Vậy là mẹ đã đúng, chú Alex ạ! Ta có thể yêu bạn thân nhất chứ! Cháu đã xếp hành lý và cháu sẽ về nhà ở Dublin với trái tim đầy ắp tình yêu cùng hy vọng, và đầu thì đầy những mơ mộng! Mẹ đã kể cho cháu nghe về sự im lặng nhiều năm trước mẹ đã trải qua. Mẹ vẫn bảo cháu rằng khi cháu cảm thấy sự im lặng ấy với một ai đó thì như thế có nghĩa là họ là "nửa kia" của mình. Cháu đã từng nghĩ mẹ cháu chỉ bịa thôi nhưng hóa ra không phải! Sự im lặng kỳ diệu ấy có tồn tại!

Bạn nhận được một tin nhắn từ: ALEX.

Alex: Phil, cô ấy cũng cảm thấy sự im lặng đó.

Phil: Ai, cái gì, ở đâu, khi nào?

Alex: Rosie. Cô ấy cũng cảm thấy sự im lặng đó, hồi bao nhiêu năm trước ấy.

Phil: Ôi, cái sự im lặng kinh khủng ấy đã quay lại ám chúng ta, đúng không? Đã nhiều năm rồi anh không thấy em nhắc đến nó nữa.

Alex: Em bít là không phải em tưởng tượng ra mà, Phil!

Phil: Ôi, vậy thì em đang nói gì với anh thế? Ra khỏi internet đi, đồ ngốc, và nhấc điện thoại lên. Hay cái bút cũng được.

Alex đã đăng xuất.

Rosie thân yêu,

Có lẽ cậu không biết tớ đã nhận lấy cơ hội này rất, rất nhiều năm về trước. Cậu đã không bao giờ nhận được lá thư ấy và tớ mừng vì cảm xúc của tớ từ hồi đó đã thay đổi đáng kể. Mỗi ngày qua đi chúng lại càng sâu đậm thêm.

Tớ sẽ đi thẳng vào vấn đề vì nếu tớ không nói điều đó bây giờ thì sợ tớ sẽ không bao giờ nói được. Và tớ cần phải nói.

Hôm nay tớ yêu cậu hơn bao giờ hết; ngày mai tớ sẽ còn yêu cậu hơn. Tớ cần cậu hơn bao giờ hết; tớ muốn có cậu hơn bao giờ hết. Tớ là một người đàn ông 50 tuổi đến với cậu, cảm thấy như thể mình lại là một thanh niên đang yêu, đang xin cậu cho tớ một cơ hội và yêu tớ lần nữa.

Rosie Dunne, anh yêu em với cả trái tim. Anh đã luôn yêu em, kể từ khi anh mới 7 tuổi và nói dối về việc ngủ thiếp đi khi canh ông già Noel đến, khi anh 10 tuổi và không mời em đến dự tiệc sinh nhật, khi anh 18 tuổi và phải dọn nhà đi, kể cả vào những ngày cưới của anh, vào ngày cưới của em, vào những ngày rửa tội, sinh nhật và cả khi chúng ta cãi vã. Anh yêu em qua suốt mọi điều ấy. Hãy làm cho anh thành người đàn ông hạnh phúc nhất trái đất bằng việc ở bên anh.

Xin hãy trả lời anh.

Tất cả tình yêu của anh,

Alex