Nơi cuối cầu vồng

Chương 20

Ruby: Chị đã quyết định rồi. Chị sẽ cho Gary nhà chị ăn kiêng.

Rosie: Chị cho nó ăn kiêng à? Làm thế nào mà chị có thể kiểm soát những gì mà cậu con trai 21 tuổi của chị ăn cơ chứ?

Ruby: Ôi, dễ ấy mà. Chị chỉ đơn giản ghim chặt mọi thứ xuống sàn nhà.

Rosie: Vậy đó là loại ăn kiêng gì thế?

Ruby: Chị không biết. Chị đã mua một tạp chí, nhưng ở đấy có nhiều món ăn kiêng ngớ ngẩn đến độ chị chả biết nên chọn món nào nữa. Còn nhớ cái chương trình ăn kiêng lố bịch mà em và chị đã thử năm ngoái không? Cái chương trình thực hiện theo bảng chữ cái rồi mình phải ăn thức ăn bắt đầu với một chữ cái cho mỗi ngày ấy.

Rosie: Ồ có! Bọn mình đã thực hiện cái đó trong bao lâu ấy nhỉ?!

Ruby: Ừm… dĩ nhiên là có 26 ngày, Rosie.

Rosie: Ồ… đúng… dĩ nhiên. Chị đã tăng cân vào ngày thứ ba.

Ruby: Đó là bởi vì ngày thứ ba là ngày may mắn băt trúng chữ “B”… Bánh kem… Mmmm

Rosie: À, mình đã theo chương trình ăn kiêng đó đến ngày cuối cùng; thực tế là em đã đuổi theo lũ ngựa vằn[5] vòng quanh vườn bách thú với một con dao bếp. Có thể ăn hết cả vườn bách thú ấy chứ, em cho là thế…

Ruby: Có lẽ chỉ cần sáng tác ra một chương trình ăn kiêng của riêng chị và đưa cho những tờ tạp chí lố bịch kia thì bọn chúng chắc sẽ tranh nhau mà nộp tiền cho chị ấy nhỉ.

Rose: Vậy thì ý tưởng của chị là gì?

Ruby: Hmm… OK, ta chỉ cần ăn bất kỳ loại thức ăn nào mà ta trông giống nó.

Rosie: Em cá là những chuyên gia ăn kiêng của mấy cái tạp chí ấy đang run rẩy trong đôi ủng của họ đấy.

Ruby: Không, thật đấy! Chị nghĩ chị sẽ sáng tác ra món gì đó ở đây! Teddy lúc nào cũng khiến chị nhớ đến một quả cà chua với bộ mặt màu đỏ béo mập chín dừ của anh ấy. Hai bên tóc mai của anh ấy cứ dựng lên như lá ở thân cây ấy. Lúc nào chị cũng cảm thấy có nhu cầu bức thiết là nhúng đầu anh ấy vào một dụng cụ pha rượu và lắc lên với vodka và nước xốt hạt tiêu. Một món cocktail Bloody Teddy[6]. Simon ở chỗ làm của chị thì khiến chị nhớ đến món cải Brussels. Anh ta thật là nặng mùi và…

Rosie: Xanh lá cây?

Ruby: Không, chỉ nặng mùi thôi.

Rosie: Trông em thế nào?

Ruby: Câu hỏi hay đấy… hmm, chị nghĩ trông em hơi giống một củ hành tây.

Rosie: Tại sao? Em có mùi hành và khiến mọi người khóc à? Tại sao? Em có mùi hành và khiến mọi người khóc à?

Ruby: Tại sao em tự lặp lại lời mình thế?

Rosie: Hành thì thế mà, đúng không nào – chúng làm ta ợ[7] lên.

Ruby: Là một củ hành ngộ nghĩnh nữa. Không, chị nghĩ đó là bởi vì em có quá nhiều lớp vỏ, Rosie Dunne ạ, và khi năm tháng qua đi, một lớp vỏ khác lộ ra, chị nghĩ có thêm nhiều lớp vỏ khác ở dưới nữa hơn là người ta tưởng. Vậy chị nghĩ là gì?

Rosie: Hmmm… một cái bánh kem. Ngọt như đường với một hạt cherry ở trên.

Ruby: Và béo và không khỏe mạnh nữa chứ.

Rosie: Nhìn xem, chị Ruby, chị đã phát minh ra chế độ ăn kiêng này. Nếu chị trông giống một cái bánh thì tất cả những gì chị ăn sẽ là bánh kem. Hãy nghĩ về điều đó xem nào.

Ruby: Ừ, chị đã tóm được ý của em rồi. Chị lúc nào cũng thầm nghĩ rằng chị được một cái bánh kem chuối Banofffi Pie chạm vào người thì tốt thôi. Nhưng đó sẽ không phải là một chế độ ăn kiêng đúng đắn trừ phi trông em giống hệt một loại rau hay quả nào đó và Gary nhà chị (mặc dù có lẽ nó có nhiều đặc tính của rau) thì lại không phải là rau hay quả gì cả.

Rosie: Chị nghĩ Greg trông như cái gì?

Ruby: À, cái đó thì dễ. Một quả ngẩu pín bò.

Rosie: HA! Người ta ăn ngẩu pín bò từ khi nào thế?

Ruby: Đó là một món kiểu thổ dân… Thôi được, thế là một con sên vậy. Một con sên chậm chạp đầy nhớt kinh tởm.

Rosie: Em không nghĩ Greg sẽ ăn một con sên đâu.

Ruby: Ai thèm quan tâm cái thằng cha khốn kiếp lừa lọc ấy ăn gì cơ chứ? Em nghĩ Alex trông như cái gì nào?

Rosie: Một thanh Skye.

Ruby: Em nghĩ người-bạn-cao-hơn-mét-tám, tóc-nâu, mắt-nâu, da-sáng-màu của em trông như một thanh kẹo sô cô la với mạch nha ở trong à?

Rosie: Đúng.

Ruby: Thế thì thật là ngốc nghếch…

Rosie: À, xin lỗi Thưa Bà-Tôi-Nghĩ-Teddy-Có-Một-Cái-Đầu-Cà-Chua.

Ruby: Xem này, tất cả cuộc nói chuyện về việc ăn kiêng này làm chị đói quá. Chị sẽ đi ăn trưa sớm đây, OK?

Rosie: OK! Chị làm em vui lên, chị Ruby ạ.

Ruby: Ôi khiếp, xin lỗi, chị không định làm thế đúng không?

Rosie: Không, nhưng chị được tha thứ.

Ruby: Ồ tốt. Chào em yêu.

Rosie: Tạm biệt…

Ruby đăng xuất.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Thêm thời gian?

Alex đây. Đã khá lâu rồi kể từ khi tớ nghe tin cậu lần cuối… Tớ đang hy vọng rằng lẽ ra đến bây giờ cậu đã liên lạc với tớ. Nếu cậu cần thêm thời gian thì tớ hiểu mà. Hãy cho tớ bít điều gì đang xảy ra nhé.

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Đáp: Thêm thời gian?

Ê xin chào Skye! Xin lỗi vì tớ đã không viết thư cho cậu một thời gian, tớ bận đi làm tối mắt tối mũi. Ở đây đang khá là bận. Có lẽ vì mặt trời đang bắt đầu ló ra trở lại; vùng nông thôn trông đẹp hơn nhiều khi có mặt trời chiếu sáng. Cậu muốn nói gì thế, tớ có cần thêm thời gian không à? Cũng không mất lâu đến thế để tớ chấp nhận thực tế rằng tớ đã 30 tuổi đâu!

Nhân đây thì xin cảm ơn cậu đã đến vào ngày sinh nhật tớ. Katie và Toby thật dễ thương làm sao khi tổ chức buổi sinh nhật, kể cả nếu như chỉ có mỗi cậu và Ruby là những người khách duy nhất. Xin lỗi tớ có một cái mặt hơi nhăn nhó nhỉ. Tớ cho là tớ chỉ hơi sa sút tinh thần vì bước sang tuổi 30 và gần như tất cả mọi người đều đi vắng thôi. Lẽ ra sẽ tuyệt hơn nếu có thêm nhiều người đến, nhưng không sao, cũng chẳng phải ngày tận thế. Cậu có ở đó và như thế là đủ với tớ. Tớ thật vui khi gặp cậu. Cậu lúc nào cũng ở bên tớ, Alex, và tớ trân trọng điều đó. Cậu giữ cho tớ mạnh mẽ khi tớ không cảm thấy mình mạnh mẽ.

À, thế mọi sự của cậu thế nào? Josh thế nào? Tớ gửi đến thằng bé một cái hôn to đầy nước dãi và một cái ôm nhé.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Thư của tớ

Cậu không nhận được thư của tớ à?

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Thư?

Có gì đó về một lá thư à? Có lẽ nó bị chậm lại ở bưu điện; có lẽ tớ sắp nhận được rồi. Cậu gửi bao giờ?

Chú Alex thân mến,

Cảm ơn chú đã đến dự buổi sinh nhật mẹ và cảm ơn vì đã tặng cháu quà nữa. Mẹ cháu thật sự rất buồn trước khi chú đến nhưng cháu nghĩ chú đã làm mẹ cháu vui hơn. Cháu phải đi đây vì giáo viên đang nhìn cháu.

Từ Katie

Katie thân mến,

Cảm ơn bức thư của cháu. Chú hy vọng cháu không gặp rắc rối gì ở trường vì đã viết thư cho chú. Chú rất vui khi thấy cháu thích món quà. Hãy bảo Toby là chú gửi lời chào và rằng chú sẽ gửi cái thiết bị bóng chày ấy cho cậu ta sớm thôi.

Mẹ cháu thế nào? Mọi thứ ở nhà thế nào? Cháu có tình cờ bít một cái Skye là cái gì không?

Yêu cháu,

Chú Alex

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Thư của tớ

Tớ không gửi bưu điện lá thư ấy; tớ để nó trên bàn bếp trong nhà cậu ngay trước khi tớ đi ra sân bay. Cậu không nhận được à?

Chú Alex thân mến,

Toby thật sự thích cái thiết bị bóng chày ấy lắm. Mọi việc gần như trở lại bình thường rồi. Bây giờ dượng Greg chỉ ngủ ở phòng dành cho khách vài đêm thôi. Mẹ nói dượng ở đấy vì dượng ngáy to quá. Cháu không tin mẹ vì Toby và cháu đã để một cái băng ghi âm trong phòng và dượng chả ngáy gì cả. Nhưng mà dượng bị mộng du! Dượng nói “Đừng có gửi lũ ngựa đến cầu vồng!” Đúng như thế đấy, bọn cháu đã ghi lại mà.

Mọi việc gần như ổn nhưng không giống hồi trước nữa. Thật là hay khi chú ở đây. Bây giờ cháu thích ở lại nhà Toby hơn. À mà Skye là một thanh sô cô la. Đó là món ăn yêu thích của mẹ. Mẹ yêu chúng. Mẹ nói có thể mẹ thích một chế độ ăn kiêng toàn Skye cả ngày. Một hôm khác thì mẹ nói mẹ đang yêu một thanh Skye sau đó mẹ bắt đầu hôn nó và cười.

Tại sao chú lại muốn bít? Chú cũng muốn một cái à? Cháu có thể gửi bưu điện cho chú một cái nếu chú muốn, nếu họ không bán món đó ở nước Mĩn. Cháu đã từng làm thế trước đây khi đi nghỉ ở Anh và cháu đã gửi bưu điện về cho Toby một thanh sô cô la vì họ không bán loại đó ở đây và khi nó nhận được thì tất cả đã chảy nhoét ra và dính vào giấy. Nó không thể nào đọc được thư nhưng cháu rất vui vì cháu nhớ nó khi ở xa và cháu đã viết trong thư những điều ngớ ngẩn và thật là đáng xấu hổ.

Thế cháu có nên gửi cho chú một thanh sô cô la không? Mẹ cháu nói mẹ không thể sống thiếu thanh Skye của mẹ. Mẹ là một người kỳ lạ.

Yêu chú, Katie

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Thư của tớ

Chào Rosie. Có một điều quan trọng tớ sẽ nói với cậu ngay bây giờ. Đó là về bức thư. Tớ đã viết một số điều thật sự quan trọng ở trong ấy và tớ mong cậu sẽ đọc nó nếu có thể. Làm ơn thử tìm nó đi.

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Thư của cậu

Chào Alex. Tớ đã lục khắp cả nhà từ sàn lên nóc ngày hôm qua khi đi làm về. Chẳng có dấu hiệu gì của bức thư cả. Mọi việc có ổn không? Có thể cậu chỉ cần email cho tớ nội dung cái thư ấy được không?

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Thư của tớ

Chúa ơi, Rosie, tớ sẽ gọi điện cho cậu trong vòng năm phút nữa.

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Thư của cậu

Alex! Cậu không thể gọi điện đến chỗ làm của tớ, cậu sẽ làm tớ bị đuổi việc mất! Cái đó là về cái gì vậy?

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Thư của tớ

Vậy thì hãy giả vờ như đang nói chuyện với một người khách đi, Rosie! Tớ nghiêm túc đấy, hãy trả lời điện thoại đi.

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Thư của cậu

Ôi chờ đã, Greg đang online. Trước khi cậu lên cơn đau tim tớ sẽ xem anh ta có nhìn thấy lá thư không.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Thư của tớ

Đừng có mà rồ lên hỏi hắn ta!

Bạn có một tin nhắn từ: ROSIE.

Rosie: Greg, anh có nhìn thấy một lá thư trên bàn làm việc gửi cho tôi không?

Greg: Một bức thư? Không, anh nghĩ ở đó chỉ có hóa đơn điện thoại di động của em và hóa đơn tiền điện.

Rosie: Không, tôi không nói sáng nay; tôi đang nói về hai tuần trước, cái ngày nghỉ cuối tuần có sinh nhật tôi ấy.

Greg: Nhưng Rosie, em đã không muốn anh có mặt vào ngày nghỉ cuối tuần ấy. Anh đã ngủ trên trường kỷ trong căn hộ của Teddy, còn nhớ không?

Rosie: Ôi con người tội nghiệp. Dĩ nhiên là tôi nhớ chứ còn gì. Tôi nghĩ có lẽ anh thích thế vì hồi trước thấy anh hay ngủ ở nhà của người khác mà. Tôi không ngu đâu, Greg. Ô mà xin lỗi, tôi quên là anh nghĩ tôi ngu.

Greg: Em yêu, anh…

Rosie: Đừng có gọi tôi là em yêu. Anh có thấy cái thư khốn kiếp ấy không thì bảo? Anh đã ở nhà vào thứ Hai ngay sau khi Alex đi.

Greg: Không, nói thật là anh không nhìn thấy.

Rosie: À, có lý do để không tin ông, ông Thành Thật ạ.

Greg: Này Rosie, chúng ta không thể tiếp tục nếu em không tha thứ và học lại cách tin tưởng anh.

Rosie: Ôi, hãy đi mà nhét sự tha thứ của anh vào đít anh ấy. Tôi không có thời gian nói chuyện thêm kiểu này với anh nữa. Rất đơn giản thế này. Alex đang online chờ tôi kia. Cậu ấy đã để lại cho tôi một bức thư. Cậu ấy muốn biết có ai trong chúng ta tìm thấy nó không. Vì thế tôi mới hỏi anh thêm một lần nữa rằng Greg, anh có nhìn thấy lá thư hay không?

Greg: Không, anh xin cam đoan là anh không nhìn thấy.

Từ Bill Lake

Gửi Rosie Dunne

Tiêu đề Email cá nhân

Tôi hy vọng những bức email cô vừa mới gửi trong vòng nửa giờ vừa rồi của cô là email công việc, Rosie. Có một nhóm khách độ 80 người sẽ đến trong vài phút tới để tham dự một buổi hội thảo kinh doanh cuối tuần ở Phòng hạng nhất De Valera Suite. Nhiều việc phải làm đấy Rosie.

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Thư của cậu

Alex, Greg đã không nhìn thấy bức thư. Có lẽ cậu chỉ cần viết cho tớ lá thư khác hay gọi điện cho tớ sau khi tớ về nhà rồi và không phải khi HAI ANH EM SẾP VĨ ĐẠI đang ngó từ cái camerra an ninh ngu ngốc khốn kiếp đang chĩa vào tớ kia. Bây giờ xin cả hai ông để tôi yên trước khi tôi bị đuổi việc.

Từ Greg

Gửi Alex

Tiêu đề Thư của cậu?

Tôi nghe nói là cậu đang online nên tôi hy vọng có thể tóm được cậu đúng lúc. Tôi tình cờ đã vấp phải cái thứ mà tôi nghĩ là cậu đang tìm kiếm. Tôi sẽ vô cùng trân trọng nếu cậu ngừng gửi thư tình cho vợ tôi. Cậu có vẻ đã quên cô ấy là phụ nữ đã có chồng. Chồng cô ấy là tôi, Alex ạ.

Rosie và tôi có những vấn đề như tất cả các cuộc hôn nhân khác, nhưng chúng tôi sẵn lòng để mọi thứ ra phía sau và cho cuộc hôn nhân này một cơ hội. Cậu cần hiểu rằng không có lá thư nào của cậu thay đổi được điều đó. Cậu đã tự nói lên điều đó: cậu đã có cơ hội nhưng bây giờ cơ hội của cuậ đã trôi qua.

Hãy cùng thực tế một phút, Alex. Cậu và Rosie đều đã 30 tuổi. Hai người đã biết nhau từ khi lên năm. Cậu không nghĩ là với ngần ấy thời gian thì nếu có gì được mặc định sẽ xảy ra giữa hai người, nếu đúng đó là số phận thì cho đến nay đã có gì xảy ra rồi không? Hãy nghĩ về điều đó. Cô ấy không còn quan tâm nữa đâu.

Tôi không còn bao giờ muốn liên hệ lại với cậu nữa. Nếu cậu đặt chân vào nhà tôi, tôi sẽ cực kỳ vi mừng được cho cậu thấy cậu không được chào đón như thế nào. Để cậu khỏi xấu hổ như thế, tôi sẽ không nói đến bức thư của cậu nữa. Và tiện đây xin nói là cậu đã nhầm. Tôi cực kỳ đánh giá cao việc Rosie là vợ tôi. Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời, đầy yêu thương, nồng hậu và quan tâm, và tôi thật vui khi cô ấy chính là người phụ nữ đã chọn tôi để sống cùng trọn đời. Vì thế cậu cứ tiếp tục theo dõi cô ấy quay lưng khỏi cậu dưới bàn thờ đi vì cô ấy sẽ không quay lại đâu.

Từ Alex

Gửi Greg

Tiêu đề Rosie

Ông nghĩ là cái nỗ lực lố bịch của ông nhằm làm tôi sợ sẽ có hiệu quả à? Ông đúng là một gã đàn ông bé nhỏ buồn bã hoảng loạn. Rosie có tâm hồn của cô ấy và cô ấy chẳng cần ông ra những quyết định này thay cho cô ấy.

Từ Greg

Gửi Alex

Tiêu đề Đáp: Rosie

Vậy thì cậu sẽ làm gì nếu cô ấy nói đồng ý, Alex? Cậu sẽ làm gì nào? Chuyển đến Dublin à? Để Josh ở lại? Trông đợi Rosie nhổ bật gốc rễ của Katie lên, rời bỏ công việc cô ấy yêu thích và chuyển đến Boston à? Nghĩ đi, Alex.

Bạn có một tin nhắn từ: ALEX.

Alex: Cô ấy đã không nhận được bức thư, anh Phil ạ.

Phil: Ôi trời đất quỷ thần ơi, Alex. Anh đã bảo cậu đừng có cho những kiểu thông tin ấy vào một trong mấy cái bức thư khốn kiếp ấy mà. Cậu lẽ ra nên nói cho cô ấy biết. Anh không biết tại sao cậu lại không thể sử dụng cái mồm của cậu như tất cả những người khác.

Alex: Greg đã tìm thấy bức thư.

Phil: Cái thằng chồng ngốc ấy à? Anh nghĩ là họ đã chia tay rồi cơ mà?

Alex: Rõ ràng là không. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì, Phil ạ. Em vẫn yêu cô ấy.

Phil: Ờ, nhưng cô ấy vẫn đang có chồng, đúng không? Cậu sẽ không thích điều anh nói, và đây chỉ là ý kiến của anh thôi, Alex, và có trời biết rằng cậu sẽ chẳng bao giờ nghe lời khuyên của ai đâu, nhưng anh sẽ không đụng vào vợ của một người khác. Đó là anh.

Alex: Nhưng hắn ta là một thằng khốn kiếp, Phil!

Phil: Và cậu cũng thế nhưng cậu là em trai anh và anh yêu quý cậu.

Alex: Em nghiêm túc đấy. thằng cha lừa gạt cô ấy. Hắn làm toàn điều sai trái với cô ấy.

Phil: Ừ, nhưng sự khác biệt giữa bây giờ và trước đây là bây giờ Rosie biết hắn ta lừa gạt cô ấy. Cô ấy biết hắn ta là một thằng khốn kiếp. Nhưng cô ấy vẫn ở cùng hắn. Chắc là cô ấy thật sự yêu hắn, Alex ạ. Anh nói nên rút lui thôi. Đấy chỉ là ý kiến của anh nhưng anh nói nên rút lui.

Alex: Em không đồng ý thế, Phil.

Phil: Tốt thôi! Cậu làm chủ bản thân cậu; đúng như cậu muốn. Anh biết cậu muốn những điều tốt đẹp nhất cho Rosie, nhưng ở đây cậu hơi ích kỷ. Hãy nhìn mọi việc qua con mắt của Rosie. Cô ấy vừa mới phát hiện ra là thằng chồng khốn kiếp của cô ấy lừa gạt cô ấy, chắc là cô ấy đã rất khó khăn và vì lý do nào đi nữa thì cô ấy cũng đã quyết định làm rõ mọi chuyện và ở lại với hắn. Đó là bởi vì cô ấy đã quen với ý tưởng đó, liệu có bao giờ trong một điệu vals, cậu, người bạn thân mặc áo giáp, tuyên bố tình yêu của cậu dành cho cô ấy không? Cậu có muốn làm người phụ nữ tội nghiệp ấy rối bời thêm không? Cậu thấy đấy, nếu cuộc hôn nhân đó là một thảm họa, vậy thì nó là một thảm họa và chỉ vài tháng nữa nó sẽ kết thúc và Rosie sẽ đến với cậu. Đừng có là cái gai cố gắng đâm nát cuộc hôn nhân của cô ấy nữa. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu vì đã làm thế đâu.

Alex: Vậy anh nghĩ là em nên để điều đó xảy ra một cách tự nhiên à? Để cô ấy tự đến với em khi cô ấy sẵn sàng?

Phil: Kiểu thế. Anh đang nghĩ là một trong những chương trình biểu diễn trên ti vi đã bắt đầu rồi. Cậu biết đấy, một trong những chương trình tư vấn ấy.

Alex: Anh thực hiện cái chương trình ấy với em hàng tuần, Phil ạ. Xin cảm ơn.

Phil: Không có gì. Bây giờ trong khi cậu đi trao cho ai đó một trái tim mới, anh sẽ cho cái ô tô một chiếc động cơ mới. Thế là xong với cậu rồi nhé. Hãy làm những gì cậu cần làm.

Alex đăng xuất.