Cô bé Sophie không vâng lời. Mẹ cô đã cấm cô một mình vào trong sân nơi đám thợ hồ đang xây một cái nhà cho lũ gà mái, công và gà Nhật.
Sophie rất thích nhìn các chú thợ nề làm việc. Khi mẹ cô tới đó, bà luôn dẫn cô theo, nhưng bà ra lệnh cho cô phải ở bên bà. Còn Sophie chừng như lúc nào cũng muốn chạy sang bên phải hoặc bên trái, một hôm cô hỏi bà:
- Mẹ, tại sao mẹ không muốn một mình con đi xem các chú thợ nề?
Bà de Réan - Bởi vì các chú thợ nề luôn ném đá và bởi vôi có thể gây nguy hiểm cho con.
Sophie - Nhưng mà, mẹ...
Bà de Réan, ngắt lời cô. - Con im đi, coi nào! Mẹ không muốn con vào sân mà không có mẹ.
Sophie cúi đầu, không nói gì. Nhưng mặt cô có vẻ sa sầm và tự nhủ:
- Mình cứ đi. Mình thích điều đó nên mình sẽ đi.
Cô không phải đợi lâu để có cơ hội không vâng lời mẹ. Một giờ sau, người làm vườn tới tìm bà de Réan để chọn giống cây mỏ hạc. Thế là Sophie còn lại một mình, cô chạy ra mở cửa và vào sân. Các chú thợ nề mải làm việc không để ý tới Sophie đang thích thú quan sát họ. Cô đứng bên cạnh một cái chậu to đầy ắp vôi trắng như kem.
- Thứ vôi này trắng và đẹp làm sao! - Cô nhủ thầm. - Nó phải êm ái và dễ chịu lắm dưới đôi bàn chân. Mình sẽ băng qua cái chậu bằng cách lướt trên mặt như trên băng vậy.
Sophie vừa đặt bàn chân trên vôi vừa nghĩ rằng nó rất chắc chắn. Nhưng bàn chân cô lún xuống, để khỏi ngã, cô đặt luôn bàn chân kia xuống, thế là cô lún sâu tới nửa ống chân. Cô kêu lên, một.chú thợ nề chạy vội tới, nhấc cô lên, đặt xuống đất và nói:
- Cô hãy tháo giày và vớ ra mau lên. Chúng cháy hết rồi. Nếu cô cứ giữ chúng, vôi sẽ làm phỏng chân cô đấy.
Sophie nhìn đôi chân: cô thấy giày và vớ cô đen ngòm như từ trong lửa ra. Cô gào to hơn, càng to hơn nữa khi cô cảm giác như bị kim châm do chất vôi làm phỏng chân cô. May thay chị vú ở cách đó không xa. Chị chạy tới lột giày và vớ của Sophie, chùi chân cô bằng tấm tạp dề của mình, ôm cô trong tay và đưa cô về nhà. Trong lúc cô được đưa trở về phòng thì bà de Réan cũng vừa về tới.
- Chuyện gì vậy? - Bà de Réan lo lắng hỏi. -Con tự làm hại con, phải không?
Sophie lấy làm xấu hổ, không đáp. Chị vú kể cho người mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra.
- Nếu tôi không tới kịp, có lẽ đôi chân của cô cũng cùng tình trạng với chiếc tạp dề của tôi.
Bà xem, nó đầy những lỗ, nó đã bị vôi làm cháy.
Bà de Réan quay sang Sophie nói:
- Này cô, lẽ ra tôi phải đánh đòn cô vì tội không vâng lời. Nhưng Thượng đế lòng lành đã phạt cô. Vậy cô sẽ không phải chịu hình phạt nào khác ngoài việc đưa cho tôi đồng năm frăng cô giữ cho lễ hội trong làng, để mua lại một tấm tạp dề cho vú của cô.
Sophie cố xin tha chuyện đồng năm frăng cũng vô ích, người mẹ vẫn lấy nó. Sophie vừa khóc vừa tự nhủ, rằng lần khác cô sẽ không tới nơi nào cô không được tới nữa..