Nọc Độc Qua Thư Điện Tử

Chương Kết

Docsach24.com

hế ta tìm ông Perry ở đâu? - Cotta hỏi.

- Ta phải đi tìm con tàu của Perry. Tên nó là Barbara.

- Giống như tên của cô trợ lý - chú Cotta nhớ ra.

- Đi thôi, Peter! - Justus kêu lên.

- Ăn mặc như thế này ấy hả?

- Mặc kệ! Cái áo thun dài đủ rồi!

Họ cất bước chạy về phía cầu cảng. Vừa chạy, Justus vừa gắng đưa mắt bao quát tình hình, tìm đọc tên tàu. Ở đây có biết bao nhiêu con thuyền, và đa phần lớn hơn và đắt tiền hơn thứ mà cậu đang tìm. Cuối cùng cậu phát hiện ra con tàu đó giữa một loạt những xuồng máy nhỏ.

Dick Perry đang loay hoay tháo dây.

- Nhanh lên! - Justus kêu lớn và chen thục mạng qua một nhóm các vị khách du lịch đang đứng trên đường.

Trong bộ đồ tắm bất đắc dĩ của mình, Peter hầu như không thể theo được Justus; cả Bob và chú thanh tra Cotta cũng chẳng nhanh hơn cậu là mấy. Dick Perry nghe thấy tiếng Justus chạy tới đã ngẩng đầu đứng thẳng dậy. Ông ta vẫn còn cầm trong tay đoạn dây buộc đuôi thuyền.

Thở hổn hển, Justus đứng lại trước mặt ông ta.

- Có chuyện gì thế, cậu béo? - Perry thận trọng cất tiếng và nhìn cậu từ hai con mắt nheo nhỏ. Phải cậu đến đây để chúc mừng tôi?

Trong hơi thở phì phò, Bob, Peter và chú thanh tra chạy tới nơi. Perry lùi một bước về phía sau.

- Vụ này vẫn chưa được giải thích hết - Justus nói. Betty Sutton đâu?

- Dĩ nhiên là ở trạm cảnh sát.

Justus lắc đầu và đã muốn cất lời giải thích, thì cánh cửa dẫn vào cabin mở ra. Cái đầu của Betty lộ ra ngoài.

- Dick, sao mãi mà anh...?

Nhìn thấy ba thám tử, câu hỏi chết lịm trên môi người đàn bà.

- Chào Barbara - Justus khô khan nói.

Ngạc nhiên, Peter và Bob nhìn bạn mình.

- Barbara?

- Barbara Steven. Giả danh Betty Sutton - Justus giới thiệu. Nữ phụ tá của Dick Perry. Giờ bà ta đã trở thành người tình của ông ta. Bắt cóc và tống tiền. Chú thanh tra, chú có thể bắt giam đôi uyên ương này.

- E hèm, đúng, dĩ nhiên là hai người bị bắt - chú Cotta lẩm bẩm, nhưng cả gương mặt chú uốn lại thành một câu hỏi to đùng.

Dick Perry nhìn như thể vừa bị sấm sét giáng trúng. Cái kiểu cười hách dịch trịch thượng biến hẳn khỏi mặt ông ta.

- Giải thích cho ông thanh tra nghe tất cả mọi chuyện đi - ông ta mỏi mệt nói.

Giờ đến lượt Justus là người hể hả nếm rượu vinh quang.

- Dick Perry và Barbara Steven! Tôi đoán rằng ngày trước ông là một thám tử làm ăn trung thực. Đúng, chắc nó phải bắt đầu như vậy. Ông canh chừng những kẻ đáng nghi ngờ, giải thích các vụ án, tìm cho ra chuyện làm ăn tăm tối của người khác. Nhưng rồi vào một ngày nọ, có một chuyện thay đổi. Ông thuận lòng nghe theo lời quyến rũ tự tay kiếm tiền từ lỗi lầm của những kẻ khác và không trao họ cho cảnh sát nữa. Tôi không biết Sharky có phải là vụ đầu tiên trong hướng này không, nhưng ít nhất thì ông cũng nhận thấy rằng gã trai kia đang ngập chân trong rác rưởi. Ông chụp ảnh gã ta, cánh gã ta cầm đồ trang sức được ăn cắp bước lên tàu, để đưa những đồ vật quý báu đó ra khỏi biên giới. Dưới cái tên giả Betty Sutton, Barbara lẻn vào nhà gã kia và làm công tác do thám. Con tàu của Sharky bị chìm và cả hai người cùng nhau tống tiền gã. Đó là kết quả mà chúng tôi tìm được ra cho tới nay.

Cậu đưa mắt nhìn quanh và im lặng.

Peter và Bob gật đầu.

- Betty phát hiện ra bức thư điện tử của bà Meg Baker gửi cho Sharky và kế hoạch của hai người đe dọa bị đổ vỡ. Người ta phải tìm cách ngăn không cho bà Baker lại gần con tàu chìm. Vậy là họ bắt đầu chiến dịch đàn sứa. Chuyện này dẫn nối đến chuyện kia, và bản thân bà Meg Baker thậm chí cũng đã trở thành nạn nhân của kế hoạch này, trong trường hợp này đó là một nửa gia sản của bà ấy.

- Cái đó còn phải chứng minh đã - Dick Perry yếu ớt chen vào.

- Để nắm chắc mọi việc trong tay, Dick Perry muốn được bà Baker nhận làm thám tử. Cho việc này, ông ta đi ném thư quảng cáo vào hộp thư của bà ấy, và bà Baker cắn câu. Đúng là một trò chơi  đúp! Qua đó cả hai người nắm tất cả mọi việc trong vòng kiểm soát. Nếu không… nếu không có chúng tôi xuất hiện.

- Quả thật là một trò rất láo của các cậu - Perry lẩm bẩm.

- Mặc dù ông đã thuyết phục được bà Baker và gạt chúng tôi ra ngoài, nhưng qua việc tôi gửi được bức E-Mail con sứa cho Tom Wood, vụ điều tra đã được tiếp diễn. Khi nhận thấy cậu ấy sục sạo máy tính của mình, ông quyết định phải lôi cậu ấy ra khỏi cuộc chơi. Rất khéo léo, cả ở đây ông cũng nhảy vào nhận hợp đồng điều tra và qua đó lại nắm mọi đường dây trong tay - Justus nghỉ một hơi ngắn và nghĩ thêm. Mọi thứ bây giờ rất thích hợp với nhau. - Nhưng cái mà tôi không hiểu là tại sao ông gài con virus sát thủ kia đến phá hỏng toàn bộ đĩa cứng của chúng tôi.

- Tôi sợ các cậu đã có thể nhận được thư của Tom Wood. Và ngoài ra, tôi muốn ngăn việc các cậu và muốn dọa cho các cậu sợ một chút.

Justus gật đầu.

- Đúng, chúng tôi là cái gai trong mắt ông. Nhưng suy cho cùng thì vào thời điểm nào, ông cũng nắm bọn tôi trong tay, trong tầm điều khiển.

- Không phải lúc nào cũng dễ - Perry lẩm bẩm. đôi con mắt ông ta bây giờ đã mất hết vẻ tinh ranh.

Justus chỉ còn thiếu một chút nữa là cảm thấy thương sót cho Dick Perry.

- Cha, bản thân tôi cũng không nằm mơ đến chuyện chúng ta lại kết thúc vu so tài thám tử bằng con đường này. Nhưng mà tôi kính nể ông, ông Perry. Cái màn kịch lật mặt Betty Sutton thật sự là một vai diễn xuất sắc. Chúng tôi đã tin ông hoàn toàn. Đó là cái khả năng gọn nhẹ nhất và láo xược nhất để rút chân ra khỏi vũng bùn, chạy trốn. Tôi đoán rằng cả hai người chắc sẽ biến đi cùng với chỗ vàng đó và không bao giờ quay trở lại.

- Đúng thế, văn phòng thám tử của ông ta giải tán rồi - đột ngột chú thanh tra Cotta lên tiếng. Anh bạn đồng nghiệp của tôi đã kể cho tôi nghe.

Betty lúc bấy giờ đã trèo lên trên boong tàu, đứng bên cạnh Dick Perry.

- Lẽ ra chúng tôi đã có thể tiếp tục chuyện này vài năm nữa - bà ta bướng bỉnh nói. Nhưng chỉ vì lũ nhóc nhà các cậu chen vào giữa nên chúng tôi phải biến đi.

- Ông Perry, nhưng đằng nào ông cũng đã cứu mạng tôi - Peter chen vào. Ở dưới lòng thuyền chìm. Tại sao vậy?

Perry mỉm cười.

- Thật ra bây giờ tôi có thể nói là tôi làm như vậy để không còn ai chú ý đến con thuyền chìm nữa. Chúng tôi muốn sử dụng nó làm căn cứ cho vụ trao tiền. Nhưng không phải chỉ có nguyên nhân đó đâu. Việc giết người không phải là chuyện chúng tôi nhắm tới. Barbara và tôi, chúng tôi sử dụng mánh lới, nhưng chúng tôi không bao giờ hại đến tính mạng người khác.

- Vậy là Tom còn sống?

- Dĩ nhiên - Perry gật đầu về phía cabin tàu. Cậu ấy ở trong kia. Chúng tôi định sẽ thả cậu ấy ra ở một chỗ nào đó. 

- Sao ông không nói ngay từ đầu - Justus rời nhóm người và nhảy xuống boong tàu. Chỉ bằng một cử chỉ duy nhất, cậu giật cánh cửa cabin ra và chạy sầm sầm theo những bậc cầu thang xuống.

- Tom! Cậu có ở đây không? Tom!

Cậu nghe thấy tiếng gõ. Justus đưa mắt nhìn quanh. Tiếng gõ phát ra từ một khoang chứa đồ nằm chênh chếch.

Justus bước lại gần hơn, kéo thanh chắn sang bên và mở tấm cửa bằng gỗ.

Gương mặt quen thuộc của Tom Wood xuất hiện. Trông cậu hơi mỏi mệt một chút, nhưng cậu cười rạng rỡ.

- Chào, Justus! Đã đến lúc rồi đấy nhé! Lần nào giải thơ đố các cậu cũng phải nghĩ lâu thế hả?

Justus chần chừ một thoáng. Rồi cậu mỉm cười và đáp:

- Nếu lần sau phát hiện ra tội phạm. Tốt hơn cả là nên nói rõ ràng!

HẾT