Bình minh chiếu rọi mọi nơi nhưng không phải ai cũng điều may mắn cảm nhận được, Tần Vũ ngồi im lặng trong phòng làm việc chỉ cách mới mấy tháng mà ai cũng thấy rõ sự tiều tụy trong anh..Một nét thư sinh vẫn còn đó, chỉ là đôi mắt u buồn không hề che giấu..
Nhìn xuống đường phố muôn màu , anh nốc từng dòng rượu chua chát, chỉ có dùng rượu rội rửa anh mới cảm thấy rằng mình con được sống..Kha Nhi mất tích hơn sáu tháng rồi, nơi nào anh cũng lật tung tìm kiếm Campuchia, Nhật Bản, Thái Lan..
Chỉ cần nghe ai nói qua nơi đó có xuất hiện bóng dáng của cô, anh liền bỏ mặc mọi thứ dù là trong đêm tối hay hoàn cảnh nào đi nữa, anh sẽ tìm mọi cách đến nơi đó lập tức.
Nhưng ông trời vô cùng tàn nhẫn, gieo hi vọng cho anh rồi dập tắt không hề xót thương..
Người ta nói cô đã bị những bọn buôn người đưa vào nhà chứa..Anh không ngại xông vào từng nơi đề tìm kiếm bóng dáng của cô.Anh tự nói với lòng dù cô có ra sao.Có bị vẩy đục chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay.
Thế mà mọi thứ điều vô vọng, cầu cũng chẳng được, muốn cũng chẳng xong.
Kha Nhi! Kha Nhi em đang ở đâu..!
Đôi mắt Tần Vũ đỏ hoe, ánh sáng đèn đường hắt vào càng khiến sắc mặt anh ảm đạm ưu thương..
" Cạch "
Tiếng cửa phòng không hề báo trước bất ngờ mở ra..
Tần Kiên nhìn hình ảnh gục ngã của con trai mà thở dài..
Ông cầm sấp hồ sơ đập mạnh lên bàn.Tần Vũ quay ghế nhìn thấy ông cũng không ngạc nhiên lắm..
-" Ba.."
-" Con nhìn con xem.Còn ra thể thống gì nữa.Hợp đồng lần này con đảm nhiệm lại xảy ra sơ xót.Bên khách hàng trả về.Con muốn ba tức chết phải không?"
Tần Kiên tức giận hỗn hển mắng.Ông biết Tần Vũ đang lâm vào tình cảnh gì.Nhưng sự thật vẫn là sự thật.Chuyện của Kha Nhi không thể cứu vãn, dù ông cũng rất thương con bé.Nhưng đây vốn là số phận, đành phải chấp nhận mà thôi..Nhìn thấy con trai mình hàng ngày vì chuyện này má cố hành hạ bản thân.Việc công ty không lo, bỏ hết tâm trí đi kiếm Kha Nhi.Hi vọng rồi lại thất vọng bây giờ trở thành bộ dáng như thế này.Ông vừa tức lại vừa thương.
-" Con xin lỗi.Con sẽ sửa ngay.."
Tần Vũ cầm lấy hồ sơ, bộ dáng mệt mỏi, mặc kệ sự đời của anh làm Ông chướng mắt..
-" Xin lỗi.Xin lỗi.Con chỉ biết nói hai tiếng này thôi sao.Kha Nhi con bé đã hoàn toàn mất tích.Nó giống như bốc hơi khỏi thế gian.Con nên chấp nhận bỏ cuộc.Tiếp tục sống lại đàng hòang cho ba.."
Hai mắt Tần Vũ đỏ ngầu, anh lạnh giọng phản bác..
-" Không.Con sẽ tìm kiếm cô ấy.Một năm không được thì mười năm..Mười năm không ra thì cả đời.."
-" Con..con điên rồi..Con tỉnh lại cho ba.Con có từng nghĩ đến bây giờ nó đang hành nghề trong một nhà chứa nào đó.Nếu có trở về, có chết ba cũng không chấp nhận loại người đó bước vào Tần gia.."
Hai tay Tần Vũ nắm chặt, gân xan nổi đầy trên trán.Anh mím môi, hít thở sâu gằng giọng từng tiếng.
-" Con mặc kệ.Dù có ra sao con cũng sẽ lấy cô ấy làm vợ."
-" Cả mẹ con, con cũng không quan tâm sao.Bà ấy mang căn bệnh tim.Con muốn mẹ con chết con mới vừa lòng đúng không..?"
Nhắc đến mẹ mình hai mắt Tần Vũ bắt đầu ảm đảm.Đúng vậy đây là nhược điểm trí mạng của anh.Mẹ anh và cả Kha Nhi là hai người phụ nữ mà anh không bao giờ bỏ mặc được.Tần Vũ cúi đầu không nói nên lời..
Tần Kiên lại thở dài bước đến muốn an ủi vài câu..Bên ngoài lúc này có người bước vào..
Kha Ngọc bộ dáng xinh đẹp, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, tay cầm một túi thức ăn.Không ngờ lại gặp Tần Kiên, cô ta lễ phép có chút xấu hổ mỉm cười..
-" Bác Tần.Cháu không biết hai người đang nói chuyện.Cháu..cháu ra ngoài trước ạ.."
Tần Kiên xua tay lắc đầu, tin mắt liếc nhìn túi thức ăn,ôn hòa nói..
-" Không sao.Bác có việc phải đi.Cháu cứ ở lại đi.."
Nói rồi quay sang nhìn Tần Vũ, rồi lại quay sang nhìn vẻ ngại ngùng của Kha Ngọc.Ông cười cười rời khỏi phòng..
Kha Nhọc đóng cửa lại, đôi mắt da diết nhìn qua Tần Vũ..Uyển chuyển tiến về phía anh.Rất tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện..
-" Em biết anh tăng ca.Có mua một chút thức ăn.Anh ăn nhanh kẻo nguội.."
Tần Vũ trở lại bộ dáng bình thường, giở hồ sơ ra nhàn nhạt trả lời..
-" Anh không đói.Em mang về đi.."
Bàn tay Kha Ngọc để dưới bàn nắm chặt.Bên môi vẫn nở nụ cười..
-" Anh đừng hành hạ bản thân mình như vậy mà.Em biết anh buồn chuyện của Kha Nhi.Em cũng rất đau lòng, nhưng sức khỏe là trên hết.Anh ăn một chút đi có được không?"
Tần Vũ không trả lời, đầu cũng chẳng ngẩng lên..
-" Anh còn chút việc phải làm.Em về trước đi.."
Ra lệnh đuổi khách, thời gian này ngày nào Kha Ngọc cũng ngọt ngào lui đến chăm sóc ân cần cho anh.Nhưng tâm trí anh bây giờ điều bị Kha Nhi lấp đầy đâu còn khoảng trống nào dành cho ai nữa..
Kha Ngọc mím môi dặn lòng là phải kiên nhẫn.Cô ta đứng dậy nhẹ giọng nói..
-" Thôi được rồi.Em về trước, thức ăn em để đây.Khi nào anh đói hãy dùng.Em về đây.."
Tần Vũ thở dài ngẩng mặt nhìn cô ta, gật đầu nhẹ..
Kha Ngọc mỉm cười cầm lấy túi xách rời đi.
Vừa quay lưng đôi mắt dịu dàng liền ánh lên đầy lửa hận..Mẹ cô ta bảo, đối với đàn ông phải dịu dàng hiểu chuyện.Dù tận tâm can cô muốn nổi bão.Chỉ hận không thể cầu cho Kha Nhi chết mất xác vĩnh viễn không thể trở về.Dựa vào cánh cửa phòng, Kha Ngọc nở nụ cười lạnh.
Vote iiiiiiii! Nha????