Nô Tài Tình Nhân

Chương 9-2: Hạ

“Ngươi tìm hắn về cho ta, mặc kệ chân trời góc bể, làm tốt chuyện này, ta cho ngươi cơ hội sửa chữa. Ta có thể khiến ngươi trở thành thương nhân nhất lưu khắp kinh thành, cũng có thể khiến ngươi nháy mắt đều mất hết, không còn bất cứ thứ gì, cũng đừng trách mĩ tình nhân của ngươi yếu mệnh.”

“Vương gia, việc này không liên quan đến Yến Vũ Không.” Hắn vội trả lời, ở lâu bên cạnh Vương gia, hắn biết rõ tâm cơ cùng thủ đoạn tàn nhẫn của Vân Phi Nhật.

Mặt Vân Phi Nhật mang tiếu ý, nhưng mắt lại đầy sát khí: “Ta sẽ chờ ngươi đi tìm Kiều Nghênh Phong, thì chăm sóc thật tốt vị mỹ nhân kia, ngươi nếu không tìm được hắn, ta cũng không dám cam đoan sinh mệnh mỹ nhân hay người kia có còn giữ được trong sạch hay không, đã hiểu chưa?”

Hàn Độc Cổ đau đầu, nhưng hắn nghe rất rõ giọng nói của Vân Phi Nhật đang thực sự cuồng nộ, nếu hắn không đàng hoàng tìm kiếm, e rằng cả đời này cũng đừng mong hắn và Yến Vũ Không lại có thể cùng một chổ.

“Độc Cổ lĩnh mệnh, lập tức tìm Kiều Nghênh Phong trở về bên cạnh Vương gia.”

Vân Phi Nhật ném một lượng đến bên chân hắn, lạnh lùng nói: “Nhân tiện trả một lượng này lại cho hắn, nói với hắn, đã bước vào cửa Vương phủ, thì chính là người của Vân Phi Nhật ta, mặc kệ hắn có bao nhiêu bất mãn, tự mình trốn ra khỏi Vương phủ chính là tội của hắn.”

Hàn Độc Cổ lại nói: “Vương gia, cá tính Kiều Nghênh Phong tuy rằng là đơn thuần, nhưng dường như lại vô cùng cố chấp, nói như vậy, chỉ sợ hắn không muốn trở về.


Vân Phi Nhật giận dữ nói: “Nói cái quỷ gì! Hắn không muốn trở về, ta cho phép ngươi lập tức lừa hắn, trói hắn, bất tỉnh mang về đây, bất cứ thủ đoạn nào cũng được.”

Y phát cuồng hét vang khắp phòng, giống như sấm nổ, tổng quản sợ đến rụt mình, nhưng y lập tức lại hít một hơi để tâm tình bình tĩnh, ôn nhu nói nhẹ nhàng như không.

“Hãy giải thích với hắn, bổn vương mong nhớ hắn niết chân, bưng trà, còn nhớ cả lời nói thật tâm rất buồn cười của hắn.”

Hàn Độc Cổ nghe giọng y khàn khàn, như tồn tại chút chân tình, lại nhìn biểu tình mất mác của y, Hàn Độc Cổ bổng nhiên hiểu được Vân Phi Nhật cũng chỉ là vì không muốn nói ra tâm tình của y đối với người khác.

Hắn hứa hẹn nói: “Độc Cổ nhất định mang Kiều Nghênh Phong về cho Vương gia.”

Hàn Độc Cổ đi đã lâu, nhưng đại đa số những người quay về hồi báo lại không có tin tức gì, tâm tình Vân Phi Nhật ngày càng âm u, ai tới hầu hạ cũng có nhiều sai sót, lại thấy món đồ trước kia tặng cho Kiều Nghênh Phong ở trên người nam nhân khác, cũng bắt đầu nóng nảy.

“Ngươi ngay cả một cọng lông tơ cũng thua kém Kiều Nghênh Phong, cỡi ra cho ta!”

Cho dù là dáng người tương tự Kiều Nghênh Phong, cơ thể nam nhân săn chắc cũng làm cho y cảm thấy thật vô vị, đùa giỡn được một nửa, tiếng kêu của nam nhân kia làm cho y không thể nào vui vẻ, liền đem nam nhân ấy đẩy xuống giường.

“Là do nô tài hầu hạ Vương gia không tốt?”

Vân Phi Nhật tâm tình ác liệt, nhưng những kẻ này vẫn luôn thầm muốn lấy lòng y, cái quỷ gì cũng đều nói ra được.

Y cười nói: “Ngươi nói thử những tính cách tốt của bổn vương xem? Nói khiến ta vừa lòng, lập tức thưởng vàng bạc cho ngươi.”


Vừa nghe đến vàng bạc, tên người hầu kia ánh mắt liền biến đổi, bắt đầu ngọt ngào nói: “Vương gia là người vĩ đại nhất toàn thế gian này, giống như Bồ Tát, nghe tiếng cứu khổ, dân chúng đều biết đến thanh danh Vương gia......”

Vân Phi Nhật nghe hết một nửa đã cảm thấy không còn kiên nhẫn, cười nói: “Cút ra ngoài cho ta.”

Người kia chần chờ một chút, còn muốn nói khuếch đại hơn, Vân Phi Nhật đã ngồi dậy, chỉ ra cửa, nụ cười luôn luôn tồn tại trên mặt cũng chuyển thành hàn băng, ngữ khí lạnh lẽo, tựa như tâm y đã luôn lạnh như thế.

“Biến ngay! Bằng không ta giết ngươi!”

Nam nhân chạy ra ngoài, Vân Phi Nhật xoa xoa trán, lúc này y cùng Kiều Nghênh Phong đã không còn gì liên hệ.

Hắn đã từng nằm trên chiếc giường này, đã có rất nhiều nam lẫn nữ y thượng, lần thứ hai nằm lên; hắn từng ngủ ở căn phòng này, lại bị y huỷ đi trong cơn giận dữ; ngay cả châu báu trang sức hắn từng mang, cũng đã bị một nam nhân khác giữ trên người.

Thứ vẫn lưu lại mãi, chỉ còn Kiều Nghênh Phong trong tâm hắn, vì hắn mặc vào tiểu khố bạc ti kia, hắn vẻ mặt rụt rè lại vừa kinh hoảng, giống như không hiểu được tại sao lại có người muốn mặc thứ này, thật sự cực điểm phong tình.

Khi mới vào phủ, thấy y cùng người của y quan hệ bất chính, vẻ mặt lại có thể bát phong bất động mà tiếp tục quét tước; không cần y sủng ái, lại muốn trở về quét sân, chưa bao giờ y thấy qua tên nô bộc nào ngu xuẩn như vậy; nói y ghê tởm với ánh mắt thật thà, bị xuân dược khiến cho không chịu nổi thì thanh thanh khóc đến đáng yêu......


Vân Phi Nhật khẽ cười, ngực lại dâng lên một hồi u ám, có lẽ Kiều Nghênh Phong không bao giờ... trở về nữa, hắn nói y ghê tởm đã bằng ánh mắt chân thực như vậy, giống như nhận định cả một đời, cả một đời chỉ cùng một người ân ái.

Một trận buồn khổ dâng lên trong ngực, Vân Phi Nhật mặc dù từng làm rất nhiều điều sai, rất nhiều điều hoang đường, nhưng chưa bao giờ quá hối hận, cho đến thẳng giờ phút này, y hối hận.

Hối hận rằng không nắm chặt Kiều Nghênh Phong.

Hối hận rằng đã có Kiều Nghênh Phong, còn muốn làm bừa cùng những kẻ tương tự hắn, khiến Kiều Nghênh Phong cách xa y mà bỏ đi.

“Nghênh Phong, mau trở về bên cạnh bổn vương đi, bổn vương không có ngươi, càng nhiều vinh hoa phú quý càng thêm vô vị.”

Tiếng thở dài như làn gió mát, lạc tại nguyệt nhân trong kinh thành, chỉ mong gió có thể thổi xa hơn, xuôi về phía Nam, thổi vào cửa sổ nơi Kiều Nghênh Phong ngủ, khiến cho Kiều Nghênh Phong cảm nhận được tâm sự của y, lại trở về bên cạnh y.