Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 8

Lúc đó, Đan Vãn Thiền đang trồng hoa trong tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, nàng ta lấy một cái cuốc nhỏ xới cho đất tơi lên, sau đó rải phân bón, rồi gieo hạt giống vào. Còn Bạc Dã Cảnh Hành thì dựa người vào cây lê bên cạnh.

Giờ đã vào tháng Năm đầu hè, nhưng nàng vẫn sợ lạnh, trên người mặc áo đông xuân của Giang Thanh Lưu, hoa văn trên nền gấm trơn, y phục nam giới mặc trên người nàng hiển nhiên là có hơi rộng, nên càng lộ ra vẻ gầy mảnh.

“Giang Thanh Lưu tới Kinh Phong ổ, sao cô lại không đi theo?” Nàng ngắt một chiếc lá lê, rồi tự mình nghịch. Đan Vãn Thiền trả lời bằng giọng dịu dàng: “Phu quân có chính sự, Vãn Thiền chỉ là một người phụ nữ bình thường, có giúp được việc gì đâu. Nên đương nhiên sẽ ở lại quán xuyến việc nhà rồi.”

“Chẹp, ai dạy cô những điều này vậy hả?” Bạc Dã Cảnh Hành với khuôn mặt “hiền lành” dạy dỗ, “Phụ nữ quá hiểu chuyện, lâu dần sẽ khiến người ta không biết thương xót nữa.”

Sắc mặt Đan Vãn Thiền hơi ửng đỏ: “Đừng có chê cười ta thế, đúng rồi, tên họ cô là gì?”.

“Chẹp,” Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn biết xấu hổ, “Tên họ của lão phu, không nói cũng không sao, cô thành thân với Giang Thanh Lưu được bao nhiêu năm rồi?”.

Đan Vãn Thiền tính sơ qua rồi đáp: “Bảy năm rồi, mười bốn tuổi ta đã được gả vào Giang gia.”

Bạc Dã Cảnh Hành nhàn rỗi không có việc gì làm, bắt đầu để tâm: “Vậy tại sao đến giờ vẫn chưa có con?”.

Đan Vãn Thiền không ngờ nàng lại nói thẳng ra như vậy, thoắt cái sắc mặt đỏ bừng: “Ta…… Ta cũng không biết.”

Bạc Dã Cảnh Hành sán lại gần: “Giang Thanh Lưu có vấn đề à?”.

Mặt Đan Vãn Thiền sắp bốc cháy đến nơi: “Số hạt giống còn lại tự cô trồng đi.”

Nàng ta vứt lại cái cuốc rồi bỏ chạy. Bạc Dã Cảnh Hành lắc lắc đầu: “Tiểu nương tử của thằng nhãi Giang gia này, da mặt thật là mỏng quá, chẹp chẹp.”

Đan Vãn Thiền không bằng được với Bạc Dã Cảnh Hành, ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Sáng sớm đầu giờ Mão nàng đã rời giường rồi, sau khi rửa mặt chải đầu mặc quần áo chỉnh tề xong sẽ đi thỉnh an thái nãi nãi trước. Lý thị mẹ chồng của nàng giờ chắc cũng đã có mặt ở đó rồi. Những người phụ nữ của nhánh chính nhánh thứ trong dòng họ cũng đều đã tới đủ cả. Đan Vãn Thiền thỉnh an thường không thể đi tay không, thỉnh thoảng lại làm vài món chè ngọt hợp với khẩu vị cá nhân từng người đem đến.

Mười mấy người phụ nữ trong họ dắt theo trẻ con tới, chê nàng trẻ dại, nên rất coi thường. Có một hôm, khi Đan Vãn Thiền tới thỉnh an thái nãi nãi Chu thị, trước mặt tất cả đám phụ nữ, Chu thị đột nhiên hỏi một câu: “Nàng thiếp kia của Thanh Lưu đâu, sao lại không theo cháu tới đây?”.

“Dạ?” Đan Vãn Thiền ngẩn người, Chu thị lập tức không vui: “Thanh Lưu là trưởng tử dòng chính của Giang gia ta, cháu là người vợ kết tóc với nó, việc trong nhà không biết xử lý, giờ người trong nhà cũng không biết dạy sao?”.

Đan Vãn Thiền gục đầu xuống, hồi lâu mới lí nhí đáp: “Nhưng Thanh Lưu không nói gì với Vãn Thiền cả……”

Chu thị quăng luôn cái thìa đi, hừ lạnh một tiếng nói: “Nó dẫn người từ bên ngoài về, sờ sờ một người như vậy, mà cháu không hiểu ý sao? Cháu không hiểu, cũng không biết đường mở miệng hỏi à?”.

Đám phụ nữ ánh mắt mỗi người một khác, Chu thị lại liếc nhìn Lý thị: “Cháu là người làm mẹ, sao có chút chuyện thế này mà cũng không nhắc nhở con bé?”.

Lý thị thời còn trẻ cũng xuất thân là một nữ hiệp, vốn không tường tận lắm về những chuyện thế này. Sau khi gả tới đây mọi chuyện đều do Chu thị làm chủ, bà gần như chẳng mấy khi xử lý việc trong nhà, nên giờ cũng chẳng biết nói gì.

Chu thị xua hết những người phụ nữ khác về, rồi mới ra hiệu bảo Đan Vãn Thiền lại gần: “Nãi nãi biết trong lòng cháu thấy rất tủi thân, nhưng đàn ông ấy mà, năm thê bảy thiếp là chuyện rất bình thường. Thanh Lưu đã đón cô ta vào cửa như vậy, cũng đã là rất nghĩ cho cháu rồi.”

Đan Vãn Thiền sắp khóc rồi, Chu thị liền vỗ vỗ lên mu bàn tay của nàng: “Cháu cũng là một cô gái tốt, nãi nãi cũng thật sự rất yêu quý cháu. Nhưng Vãn Thiền à, làm nữ chủ nhân của một gia đình, không phải cứ biết nghe lời là tốt đâu. Cháu mong manh yếu đuối như vậy, ngày sau thái nãi nãi đi rồi, cũng không thể yên tâm được.”

“Thái nãi nãi!” Hốc mắt Đan Vãn Thiền đỏ hoe, mười bốn tuổi nàng đã bước chân vào Giang gia, lúc ấy một cô bé như nàng thì có thể hiểu được điều gì chứ? Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ Giang Thanh Lưu uy nghiêm chính trực, cách hành sự lại mang cốt cách của một bậc đại hiệp, nên một lòng một dạ đặt cả vào vị trượng phu của mình. Giờ Giang Thanh Lưu tìm một cô gái không rõ lai lịch từ đâu về, nói với nàng rằng không phải là thị thiếp, nàng không mảy may có ý nghi ngờ. Nhưng thì ra trong mắt người khác, đã rõ mồn một đến như vậy rồi sao?

Chu thị thở dài: “Sớm muộn gì cháu cũng sẽ phải quen thôi, cháu dâu ngoan, ngày mai dẫn theo con bé đó đến chỗ nãi nãi. Cháu phải thể hiện dáng vẻ của một nữ chủ nhân đích thực, đừng để người khác cưỡi lên đầu mình nữa.”

Ngày hôm sau, Bạc Dã Cảnh Hành còn đang ngủ say, thì Đan Vãn Thiền đã tới tìm nàng. Đang ngủ ngon bị làm phiền, nàng liền nổi cáu: “Con nha đầu cô thật không hiểu chuyện, trời con chưa sáng đã tới quấy rầy mộng đẹp của người khác!”.

Đan Vãn Thiền cúi gằm mặt xuống: “Thái nãi nãi…… bảo cô cùng ta đến thỉnh an lão nhân gia người.”

“……”

Ước chừng qua một khắc, cuối cùng Bạc Dã Cảnh Hành phát hiện ra bản thân mình chả hiểu gì: “Cho nên? Dù lão phu có tới làm khách của Giang gia, thì cũng chẳng có lý do gì mà sáng sớm tinh mơ đã bắt khách đến thỉnh an cả? Đây là đạo tiếp đãi khách khứa của Trầm Bích sơn trang hả?”.

Đan Vãn Thiền rất khó xử: “Thái nãi nãi là bậc trưởng bối, cô đi cùng với ta một chuyến đi được không?”.

Nếu là Giang Thanh Lưu, Bạc Dã Cảnh Hành đã nổi cơn lật tung bàn từ lâu rồi, nhưng dáng vẻ dâu mới e thẹn của nàng ta, khiến Bạc Dã Cảnh Hành sán lại gần hỏi: “Cô khóc hả?” 

Đan Vãn Thiền vội vàng giơ tay sờ lên khuôn mặt mình, Bạc Dã Cảnh Hành khoát khoát tay: “Đi thì đi, cô khóc lóc cái gì. Hừ, nhưng khí thế của bà thái nãi nãi của các cô cũng lớn lắm, bắt cả lão phu đi thỉnh an bà ta cơ đấy……”

Nhưng nàng lại không biết, lần thỉnh an này, đã khiến nàng thật sự ngồi lên vị trí thị thiếp của Giang Thanh Lưu.

Nàng đi theo Đan Vãn Thiền, thấy Đan Vãn Thiền và thị nữ của mình bưng tổng cộng đến mười mấy thố chè. Không nghĩ ngợi nhiều duỗi tay bưng một thố lên uống cạn một hơi, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra hiện giờ mình không thể tùy tiện ăn uống lung tung, nên lại nôn ra.

Đan Vãn Thiền lo lắng: “Món này…… món này không phải cho cô uống đâu!”.

Nàng ta vén tà áo lên, đã đến giờ rồi không còn cách nào khác: “Linh Âm, ngươi đến nhà bếp lấy thêm một thố nữa đi.”

Linh Âm là nha đầu của hồi môn của Đan Vãn Thiền, cũng là người rất lanh lợi, nhưng giờ cũng thấy khó xử: “Tiểu thư, nhà bếp hết chè củ từ (1) rồi.”

Bạc Dã Cảnh Hành lại phản đối: “Rắc rối thế làm gì? Dù sao bọn họ cũng chẳng ăn hết 

được đâu.” Đan Vãn Thiền dậm dậm chân: “Vậy thì lấy tạm chè táo tàu (2), sắp muộn rồi.”

Linh Âm vâng lệnh, chủ tớ hai người vội vàng cả nửa ngày trời, hôm nay còn phải dẫn Bạc Dã Cảnh Hành cùng đi gặp thái nãi nãi Chu thị nữa.

Cánh phụ nữ hôm nay đến rất đông đủ, nhánh chính nhánh phụ trong cả dòng họ tổng cộng có bốn mươi sáu người, luận về vai vế thì đều là con dâu của Chu thị. Lúc Đan Vãn Thiền tới, còn chưa bước qua cửa, đã thấy tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo bên trong: “Ôi, đám tiểu bối bây giờ cũng dậy trễ quá, đã đến giờ này rồi vẫn còn chưa tới. Định đợi đám lão phu nhân chúng ta đi mời nữa chắc.”

Đan Vãn Thiền vội vàng sải gấp đôi bước chân đi vào trong, đầu tiên là hỏi thăm lão thái thái, sau đó lần lượt bưng bát chè ngọt cho các vị trưởng bối. Tuy đám đàn bà không dám không phục Chu thị, nhưng lại rất coi thường Đan Vãn Thiền.

Lúc đó người nào người ấy ngồi vững như núi Thái Sơn, nhưng không một ai lên tiếng bảo Đan Vãn Thiền ngồi xuống cả. Bạc Dã Cảnh Hành nhìn một lượt khắp trái phải, mười mấy người còn đang phải chen chúc trong một phòng mà còn yêu cầu nó còn chỗ ngồi thì cũng làm khó căn phòng quá. Nàng khí thế hùng dũng đi tới chiếc ghế bên cạnh thái phu nhân rồi ngồi xuống.

Trong thoáng chốc toàn bộ đám phụ nữ quay ra nhìn nhau, người nào người nấy đều mang theo vẻ ngạc nhiên và khinh thường. Chu thị cũng cứng cả người —— Cô nương nhà ai đây, thật chẳng hiểu quy tắc gì cả!

Vị trí bên cạnh bàn của Chu thị, là chỗ của Giang Ẩn Thiên, bình thường không ai dám ngồi ở đó cả! Bà khẽ ho một tiếng, rõ ràng là không vui: “Bà lão này đã cho cô ngồi xuống chưa?”.

Bạc Dã Cảnh Hành khoát tay: “Ghế đặt ở đây, không để ngồi thì đặt nó ở đây làm gì? Vãn Thiền, đừng làm nữa, mọi người trong căn phòng này đều không tay không chân cả sao? Cần cô phải hầu hạ đến thế cơ à?”.

Loáng cái mọi người đều như được châm lửa: “Phản rồi phản rồi, con nha đầu này tưởng thân phận mình là ai, không hiểu chút quy tắc nào!”.

Bạc Dã Cảnh Hành đập bàn, toàn bộ đám phụ nữ trong phòng đột nhiên câm như hến. Nàng đứng dậy, khóe mắt vừa quét qua, mọi người ngồi trong phòng đều có cảm giác nàng đang nhìn về phía mình, nên theo bản năng đều né tránh ánh mắt của nàng. Bạc Dã Cảnh Hành nhìn khắp một lượt, nghiêm giọng nói: “Lão phu không hiểu quy tắc, vậy các ngươi thì hiểu sao! Các ngươi lại còn tự xưng là danh môn vượng tộc nữa chứ! Giang Thanh Lưu thân là trang chủ, lại là người thừa kế của Giang gia, lấy vợ về nhà, là để ngày ngày bưng trà rót nước cho các ngươi đấy hả?”.

Có một người phụ nữ ỷ vào vai vế bản thân, lúc ấy bèn chen ngang một câu: “Con bé hiếu kính trưởng bối, thì có gì là không phải nào? Cô lấy tư cách gì mà mở miệng nói chuyện ở đây hả? Cô chẳng qua chỉ là một thị thiếp của Giang Thanh Lưu mà thôi.”

Bạc Dã Cảnh Hành liếc mắt nhìn: “Lão phu là người, có mồm có miệng, tại sao không thể mở miệng nói chuyện ở đây?!” Nàng rõ ràng không nghe hiểu hai từ “thị thiếp”, nói tiếp: “Đan Vãn Thiền là thiếu nãi nãi của Giang gia, sau này Giang Thanh Lưu sẽ kế nhiệm vị trí trưởng tộc, nàng ta sẽ là phu nhân trưởng tộc! Cả đám phụ nữ các ngươi coi nàng ta như đứa nha hoàn, bắt nàng ta hầu hạ dâng trà rót nước, là muốn rắp tâm làm gì?”.

Đan Vãn Thiền sợ đến xanh mặt, thì bỗng Bạc Dã Cảnh Hành duỗi tay về phía nàng: “Nha đầu kia lại đây.” Nàng nắm chặt lấy tay Đan Vãn Thiền kéo đến bên cạnh người mình, mặt đanh lại. Đan Vãn Thiền kéo kéo góc áo nàng: “Bọn họ đều là trưởng bối……”

Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Trưởng bối đều là những người tôn quý đức hạnh, không đức chẳng hạnh, can cớ gì lại tự coi mình là trưởng? Cô cứ ngồi xuống đây cho ta!” Nàng đứng dậy, ấn Đan Vãn Thiền xuống chiếc ghế mình vừa ngồi, “Từ cổ chí kim đàn ông xông pha bên ngoài, phụ nữ quán xuyến bên trong, hiện giờ vẫn còn có thái nãi nãi của các cô làm chủ lo liệu việc nhà. Nếu giờ không học quy tắc đi, một ngày nào đó thái nãi nãi không còn nữa, không phải bọn họ sẽ càng càn rỡ quá đáng hơn sao?”.

Trong khi Đan Vãn Thiền thì như đang ngồi trên bàn chông, thì thái nãi nãi Chu thị lại bình thản ăn một thìa chè ngọt, không bận tâm đến những người khác, hờ hững 

nói một câu: “Lời tuy thô, nhưng về lý lại rất chuẩn.”

Bạc Dã Cảnh Hành là người không kiên nhẫn đứng lâu được, Chu thị còn chưa kịp ăn tới miếng chè thứ hai, thì nàng đã trừng mắt lên với hạ nhân đang đứng bên cạnh: “Mù hả? Không thấy lão phu vẫn còn đang đứng sao?”.

Hạ nhân trong phòng của thái nãi nãi, người nào người nấy đều rất được coi trọng. Bình thường đám phụ nữ trong nhà ai dám sai bảo bọn họ làm chút chuyện này? Nên giờ nghe vậy bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng đi bê ghê lại. Bê xong xuôi rồi các nàng lại hối hận —— Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thiếp của trang trủ mà thôi, có gì phải sợ nàng ta chứ……

Đợi tất cả ổn định chỗ ngồi rồi, những người vốn dĩ muốn lập quy tắc ra với nàng lại không thốt nổi lên lời. Mọi người trong phòng lại chỉ nói những lời nhạt nhẽo vô thưởng vô phạt, sau đó Chu thị lấy lý do mệt mỏi, đuổi mọi người về.

Lúc đi ra, Đan Vãn Thiền chủ động nắm tay Bạc Dã Cảnh Hành, vẫn chưa kịp hoàn hồn nói: “Cô thật là to gan, đám phụ nữ bọn họ không phải những người dễ đắc tội đâu.”

Bạc Dã Cảnh Hành rút tay ra: “Mấy mụ đàn bà thích buôn chuyện đó, nếu thực sư chọc giận lão phu, thì ta sẽ cắt lưỡi của bọn họ. Nha đầu cô, đừng sợ, sau này ai dám bắt nạt cô, thì cứ nói với lão phu.”

Đan Vãn Thiền nở nụ cười, lại nắm chặt tay nàng: “Con người cô thật sự rất thú vị, nhưng cô đừng suốt ngày lão phu lão phu nữa, phụ nữ cứ nói mãi những câu như thế không hay đâu.”

Bạc Dã Cảnh Hành cũng không để tâm lắm tới lời của nàng: “Ta đói rồi. Phải nhìn cái đám đàn bà thích buôn chuyện ấy, thì thà lão phu đi đánh một trận với Tam kiếm Côn Luân còn hơn.”

Nụ cười của Đan Vãn Thiền như mặt hồ xuân tan băng: “Tam kiếm khách Côn Luân là những cao thủ của ba mươi mấy năm về trước, hiện giờ á, là ba người Thanh Lưu, Mai Ứng Tuyết, và Cung Tự Tại rồi.”

Bạc Dã Cảnh Hành cũng thở dài: “Đúng vậy, giang hồ thật sự không cứu được nữa rồi.”

Đan Vãn Thiền cười đến gập cả người: “Để phu quân nghe thấy những lời này của cô thì sẽ tức chết mất. Đi thôi, mang theo y phục chúng ta ra sau núi.”

“Không phải chứ……” Bạc Dã Cảnh Hành hỏi với vẻ đầy nghi ngờ: “Thiếu nãi nãi như cô mà còn phải phụ trách việc giặt đồ nữa sao?”.

Đan Vãn Thiền dắt tay nàng, cầm theo hai bộ y phục của mình, giống như những chú bướm đi ra phía sau núi. Sau núi có một ôn tuyền gọi là hồ Trầm Bích, đây là nơi giành riêng cho phụ nữ của Trầm Bích sơn trang dùng. Đan Vãn Thiền bảo thị nữ đứng canh, còn mình kéo Bạc Dã Cảnh Hành đi vào trong: “Phu quân nói cơ thể của cô rất yêu, phải thường xuyên ngâm nước nóng, sẽ tốt cho thân thể.”

Nói xong, nàng bắt đầu cởi y phục. Hai mắt Bạc Dã Cảnh Hành chiếu thẳng đến trước ngực nàng ta…