Cọ sát
Quân Thụy cảm thấy trong lòng ấm áp, sau khi hắn nói ra mấy lời này thì những lo lắng trong lòng suốt mấy ngày qua dường như cũng được thổi tan, lộ ra một mảnh trời tươi sáng. Hắn cúi đầu hôn lên môi của Tư Đồ Bích, nhẹ nhàng ôn nhu, lại dẫn theo chút trằn trọc thăm dò sâu trong cổ họng qua lại chơi đùa. Nụ hôn này không mang theo bất kỳ ý tứ *** gì, hoàn toàn chỉ là vui mừng phấn khởi, giống như không chờ kịp mà muốn chứng mình điều gì đó
Tư Đồ Bích vốn là dựa trên nhuyễn *** tựa người vào đầu giường, bất quá Quân Thụy cứ cúi người hôn xuống khiến y đã sớm bị áp đảo xuống giường, bị Quân Thụy dùng khí thế cư cao lâm hạ đè nén khiến Tư Đồ Bích có loại cảm giác bị vây khốn kít thở không thông. Quân Thụy một tay chống lên đệm giường, một tay thận trọng vuốt lên mặt Tư Đồ Bích, đôi mắt đắm đuối nhìn y giống như muốn nhìn rõ từng lỗ chân lông trên gương mặt kia. Nhìn một lát rồi lại tiếp tục trận triền miên ôn nhu lúc nãy.
“Vì sao lại ngây người như thế?” Quân Thụy kề sát vào mặt Tư Đồ Bích, đôi môi cũng nhẹ nhàng mơn trớn vào nhau, “Ta nói rồi, tất cả giao cho ta. Còn phải lo lắng điều ?”
“Bệ hạ… Ta…”
“Hừ…” Quân Thụy đặt ngón tay trên môi Tư Đồ Bích, nhẹ giọng nói, “Trẫm đều biết, ngươi không cần nói nữa, đều qua rồi. Đại Lý tự khanh đã điều tra rõ ràng, chuyện không liên quan tới ngươi, Quân Thái cũng không có tham dự vào, hết thảy đều do Thái hậu gây ra, ta sẽ không ra tay với hắn.”
Tư Đồ Bích nhìn sâu vào mắt của Quân Thụy, tựa hồ chợt thấy một tia ưu thương nồng đậm lóe lên liền cúi đầu không dám nhìn nữa, đột nhiên y thở dài một hơi, chầm chậm nói: “Tuy rằng hết thảy đều do cô cô gây ra, thế nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ. Một nữ nhân đơn độc giữa thâm cung, nhi tử lại bị biếm đến biên quan, bên cạnh ngay cả một người để trông cậy cũng không có, nàng còn có thể làm thế nào…”
“Đều đã qua rồi.” Quân Thụy nửa quỳ trước giường nhẹ nhàng ôm lấy, Tư Đồ Bích hôn lên tóc y. Loại động tác ôn nhu như thế y chưa từng được hưởng thụ qua, kiểu nhu tình đột ngột xuất hiện này lại khiến cho y hoảng hốt, giống như nó hoàn toàn không có thật. Hơn nữa cái loại ôn nhu nhưng lại tận lực lảng tránh một vài đề tài nhạy cảm này, mạng theo một chút cảm giác mơ hồ, càng khiến người ta cảm thấy như đang nằm mộng.
Trong lúc Tư Đồ Bích còn đang mờ mịt, đột nhiên cảm thấy trên người trầm xuống, Quân Thụy cư nhiên cứ như vậy nằm đè lên khiến y ngạc nhiên không ngớt. Tư Đồ Bích muốn đẩy người ra, nhưng bên tai lại chợt vang lên tiếng ngáy, Quân Thụy ước chừng là quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi rồi. Tư Đồ Bích ngẩn người không tiếp tục cử động nữa, chỉ chốc lát sau Quân Thụy trong cơn ngủ mê bất giác điều chỉnh tư thế ôm lấy Tư Đồ Bích vào lòng, trong lúc ngủ mê hắn còn không quên giúp đối phương đắp chăn cẩn thận, cả hai cứ như thế nặng nề ngủ mất.
Sáng hôm sau lúc Quân Thụy thức dậy Tư Đồ Bích vẫn còn chưa tỉnh, thân thể y bởi vì cơn bệnh lần trước khiến cho suy yếu vì vậy giấc ngủ rất sâu. Quân Thụy chậm rãi khởi động thân thể chuẩn bị thay triều phục tảo triều, lúc tiến đến hôn Tư Đồ Bích mới phát hiện đối phương vậy mà có chút sốt nhẹ.
“Một lát gọi thái y đến xem một chút, phải hầu hạ cẩn thận.” Quân Thụy nói với tên thái giám đang giúp hắn thay y phục, lại đưa tay lên trán Tư Đồ Bích đo nhiệt độ một chút rồi mới kéo chăn phủ lại lên người y. Tuy rằng những động tác của hắn đã rất nhẹ nhàng, thế nhưng Tư Đồ Bích vẫn nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
“Bệ… Hạ…” Tư Đồ Bích thấp giọng mở miệng, giọng nói khàn đến lợi hại, nói xong hai chữ này cư nhiên còn ho khan vài tiếng, Quân Thụy vội vã ngồi xuống bên giường giúp y thuận khí, không khỏi lo lắng hỏi: “Tại sao lại sốt rồi? Là vì tối qua ngủ không ngon sao?”
Tư Đồ Bích không nói chuyện chỉ tựa vào đầu giường cố gắng hít thở, Quân Thụy phất tay một cái báo với Trương Đình Hải đi thông báo hôm nay không cần lâm triều, các vị đại thần có thể trở về. Trương Đình Hải nhận mệnh, nhanh chóng chạy đi
“Uống nước đi, cẩn thận một chút.” Quân Thụy ôm vai của Tư Đồ Bích giúp y uống nước, sau đó lại dìu người nằm xuống, tiếp nhận khăn tay thái giám đưa đến cẩn thận lau miệng cho y, nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào? Sau khi uống xong viên thuốc hôm qua có thấy khó chịu không? “
Tư Đồ Bích lắc đầu, nhắm mắt lại thở hổn hển, Quân Thụy nhìn y như vậy trong lòng có chút sợ hãi, liền vẫy tay gọi một tên thái giám đến, phân phó hắn đi gọi Tư Đồ Cẩn và Tư Đồ Uyển Tranh nhập cung.
“Cẩn nhi và, Uyển Tranh tỷ tới?” Tư Đồ Bích nghi ngờ hỏi.
“Ừ.” Quân Thụy gật đầu nói, “Giải dược của ‘Túy sinh mộng tử’ là do bọn họ mang về.”
“Bệ hạ cho gọi bọn họ vào cung là nghĩ thuốc kia có chuyện sao?” Tư Đồ Bích nhìn chằm chằm Quân Thụy, nói , “Thuốc kia làm sao có được? Đáng lẽ không thể ở trong tay bọn họ Lẽ nào… là… Cẩn nhi về nhà trộm sao? Vì sao trước đó không nói với ta bọn họ đã tới?”
“Ngươi không cần lo cho nhiều như vậy, trước tiên dưỡng bệnh cho tốt đã.” Quân Thụy có chút không nhịn được, nét mặt của Tư Đồ Bích bây giờ có ba phần hoài nghi năm phần lo lắng, trong lòng toan tính đều là tỷ đệ hai người kia, hoàn toàn không đem Quân Thụy hắn để vào mắt, lúc hỏi ra những lời này thậm chí còn mang theo một tia trách cứ và phòng bị, cảm giác như vậy khiến Quân Thụy vô cùng khó chịu.
“Bệ hạ… thật là… Cẩn nhi về nhà trộm sao?” Tư Đồ Bích có chút nóng nảy, liên tục hỏi, “Bệ hạ, lúc đầu người triệu Cẩn nhi tiến cung là vì muốn đệ ấy đi trộm thuốc sao? Sao lại để đệ ấy đi làm chuyện nguy hiểm như vậy? Nếu bị bắt được thì làm sao bây giờ? Trong nhà vốn rất mẫn cảm với loại hành vi trộm đạo này, Cẩn nhi sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc mất! Bệ hạ thế nào…”
“Được rồi.” Quân Thụy đứng lên, xoay người bước về phía cửa sổ, Tư Đồ Bích không ngừng tra hỏi đã khiến Quân Thụy nổi giận, thế nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc phát tác, chỉ có thể đưa lưng về phía Tư Đồ Bích cố gắng thu dọn tình tự khó chịu này, sau đó lãnh đam nói: “Trẫm đi tảo triều, người trước cứ nghỉ ngơi, một lát sẽ có thái y đến đây bắt mạch.”
“Bệ…” Tư Đồ Bích vẫn chưa nói xong, thế nhưng y vừa nghe được Quân Thụy xưng là “trẫm” liền biết hắn đang nổi giận, Tư Đồ Bích ngậm miệng, cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Tối qua hai người vốn vô cùng thân thiết, Quân Thụy thậm chí còn biểu hiện ôn nhu quan ái trước nay chưa từng có, thế nhưng hiện tại vừa nhắc đến Tư Đồ gia và Túy sinh mộng tử thì hai người liền giống như bị thứ mơ hồ gì đó đâm vào da thịt, khiến cho người ta phải bất đắc dĩ. Mà loại cảm giác bất đắc dĩ này, Tư Đồ Bích vô cùng thấu hiểu cũng vô cùng chán nản.
Lúc Quân Thụy rời khỏi Vĩnh Hòa cung là đang bị chọc tức, vì vậy hoàn toàn quên mất hắn đã lện cho Trương Đình Hải đi tuyên chỉ hôm nay bãi triều, bởi thế hắn chỉ có thể ngồi đối diên đại điện trống rỗng suốt cả canh giờ. Thái giám đi theo một bên nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt cũng không ai dám nhắc đến việc bãi triều, chỉ có thể trốn ra ngoài điện hai mặt nhìn nhau nín thở chờ đợi.
“Người đâu!” Quân Thụy gọi một tiếng, thanh âm kia có vẻ cũng không quá cao hứng, cả đám cung nhân đều nơm nớp lo sợ không dám tiến vào, cuối cùng một tiều thái giám xui xẻo bị người ta đẩy thẳng vào trong. Đứa trẻ kia vừa tiến vào trong điện liền run rẩy quỳ mọp xuống, lê gối về phía Quân Thụy chờ y ra lệnh, Quân Thụy híp mắt nhìn nó, hỏi: “Ngươi run cái gì? Trẫm đáng sợ lắm sao?”
“Không… không có… nô tài không dám… bệ hạ thứ tội…” Tiểu thái giám tuy rằng ngoài miệng nói không sợ, thế nhưng ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẩy, Quân Thụy thở dài, nói : “Trẫm hỏi ngươi, trẫm thật sự đáng sợ như vậy sao? Ngươi đừng sợ, trẫm không làm khó ngươi.”
“Bệ… bệ hạ không đáng sợ…” Tiểu thái giám đáp.
” Trẫm hỏi ngươi, trẫm đối với vị Tư Đồ đại nhân đang ở Vĩnh Hòa cung kia có tốt hay không?” Quân Thụy lại hỏi. Vấn đề này rất ngây thơ, cũng rất trẻ con, thế nhưng hắn vẫn nhịn không được, giống như đang nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó.
“Đương nhiên… đương nhiên rất tốt…” Tiểu thái giám sợ hãi nói, “Lúc vị Tư Đồ đại nhân kia bệnh nặng, bệ hạ một tất không rời canh giữ bên cạnh, ăn mặc chi dùng đều cho dùng thứ tốt nhất. Có rất nhiều cung nữ tỷ tỷ đều nói, nếu họ có được nửa phần phúc khí của Tư Đồ đại nhân đã tốt lắm rồi.”
“Hừ!” Quân Thụy hừ lạnh một tiếng. Giống như những lời tiểu thái giám này đã nói, hầu hết mọi người trong cung đều ước ao được như Tư Đồ Bích, vậy mà y hết lần này đến lần khác ở trong phúc mà không biết, tuyệt không hề thông cảm với những chuyện khó xử của Quân Thụy. Y cho rằng tất cả những ân sủng này đều là dư không mà có sao ? Vì muốn xử lý những chuyện xấu xa kia của Tư Đồ gia mà lại không vi phạm lời hứa với y đã khiến đầu của Quân Thụy lớn lên một vòng. Thái hậu đột ngột hoăng, lúc đó trong triều không tránh khỏi một phen sóng gió, chẳng có một ai tin tưởng Thái hậu là do đột nhiên phát bệnh cấp tính mà hoăng, hắn bởi vì không muốn Tư Đồ Bích phải chịu đựng áp lực của những lời đồn đãi này nên mới nghiêm mật bảo hộ y ở Vĩnh Hòa cung, để làm được chuyện này Quân Thụy hắn phải tốn bao nhiêu tinh lực? Vậy mà Tư Đồ Bích suốt ngày chỉ nghĩ đến cái gia tộc chết tiệt của y, chẳng lẽ những người đó đối với y còn tốt hơn Quân Thụy hắn sao? Cái đồ chơi Túy sinh mộng tử gì đó cũng không phải là nhờ Tư Đồ gia ban tặng hay sao?
Quân Thụy tức giận một trận rồi cũng từ từ bình tĩnh lại, dù sao trong lòng vẫn lo lắng việc Tư Đồ Bích còn đang bị sốt, vì vậy liền bảo tiểu thái giám đi tìm thái y đến chẩn mạch, lại phân phó thêm một người xuất cung đưa Tư Đồ Cẩn và Tư Đồ Uyển Tranh vào. Hai người này dù sao cũng là thân nhân thân thiết nhất của Tư Đồ Bích, để bọn họ tiến cung gặp y có lẽ sẽ khiến y an tâm hơn một ít.
Tuy rằng hôm nay không tảo triều thế nhưng vẫn còn rất nhiều chính vụ chờ Quân Thụy đến xử lý. Hắn vội vã chạy đến ngự thự phòng tuyên triệu mấy vị đại thần đến thương nghị, quân thầm mấy người cứ thế bàn bạc hăng say, thậm chí Quân Thụy còn giữ người lại dùng xong ngọ thiện rồi tiếp tục bàn bạc, cứ thế một phen bận rộn đến tận xế chiều.
Sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, Quân Thụy liền khởi giá quay về Vĩnh Hòa cung. Cả ngày hôm nay tuy rằng rất bận thế nhưng hắn cũng không bỏ qua chuyện của Tư Đồ Bích được, cả ngày cứ lo lắng không biết y đã hạ sốt chưa. Lúc sáng hai người tạm biệt không mấy vui vẻ, không biết y có lại suy nghĩ lung tung hay không.
Quân Thụy không khỏi bước nhanh hơn, bởi vì lo lắng cho Tư Đồ Bích nên lại đặc biệt nhớ đến tình cảnh cả hai ôm nhau ngủ tối qua, càng nghĩ càng thấy tâm tình biến tốt. Chỉ một lát sau hắn đã về đến Vĩnh Hòa cung, tâm trạng thả lỏng hỏi cung nhân về tình trạng hôm nay của Tư Đồ Bích.
“Hồi bẩm bệ hạ, buổi trưa nhị vị tiểu thư, công tử của Tư Đồ gia đều nhập cung, cùng đại nhân dùng ngọ thiện. Đại nhân rất vui vẻ nên đã ăn thêm vài miếng, còn uống nhiều hơn một chén canh.”
“Ừ, tốt.” Quân Thụy cười gật đầu, vừa nhấc chân đi, lại hỏi, “Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại lưỡng vị tiểu thư, công tử vẫn ở trong phòng cùng đại nhân..” Cung nhân một mực cung kính đáp, “Đại nhân nói muốn cùng hai người bọn họ ở riêng một lát, bảo bọn nô tỳ đều lui ra.”
“Ừ, bảo ngự trù chuẩn bị vãn thiện, giữ hai người họ lại trong cung dùng cơm. Phải rồi, những món lúc trưa Tư Đồ Bích thích ăn ngươi có để ý không? Dựa vào đó mà làm vài món nữa.”
“Dạ, bệ hạ.” Cung nhân tuân lệnh lui ra. Quân Thụy nhìn đằng trước thấy đã đến gần cửa phòng của Tư Đồ Bích, thái giám và cung nữ đều đã lui khỏi không còn một ai, cũng không biết ba tỷ đệ bọn họ đang nói chuyện gì. Quân Thụy phất tay với những tùy tùng phía sau, nói: “Các ngươi cũng lui xuống hết đi, miễn cho Tư Đồ đại nhân mất hứng.”
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận