Nịnh Thần Truyện Full

Chương 6

Thâm ái

Sau khi nghe Tư Đồ Bích nói xong những lời “Tiểu Thập thật có thể giúp đỡ một chút” sắc mặt của Tư Đồ Giác càng trở nên tái nhợt, ánh mắt hắn nhìn Tư Đồ Bích tựa như đang nhìn thấy ôn thần, tựa hồ Y chính là một kẻ bình thường luôn cực kỳ thô bạo tàn nhẫn. Tư Đồ Bích hơi cong khóe miệng, lại bỏ thêm một câu: “Đại ca, ta đã không phải là Tư Đồ Bích có thể dễ dàng bị các ngươi khi dễ, nhìn thấy thân nương bị nhóm người đại nương cùng các di nương hiếp đáp cũng chỉ biết quỳ gối khóc đến ngất xỉu ở từ đường. Ngươi cẩn thận một chút, sau này không cần nói những lời khiến ta mất long, nếu không ta thật không biết mình có thể làm ra việc gì đâu.”

“Ba!” Lần này không phải là thanh âm chung trà bị ném lên trên bàn, mà là thanh âm ghế của Tư Đồ Giác đang ngồi bị ngã xuống đất, Tư Đồ Bích lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Giác nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, còn bàn tay giấu bên dưới tay áo nắm chặt thành quyền, thậm chí còn có máu loãng chảy dọc theo khe hở của những ngón tay bị nắm đến xanh trắng của hắn thì Tư Đồ Bích hoàn toàn tỏ ra không thấy.

“Công tử, người thế nào lại như vậy nữa rồi? Đại công tử vì sao lại bỏ đi gấp thế ?” Cam Đường chạy vào, nhìn thấy sắc mặt của Tư Đồ Bích không tốt thì cũng cảm thấy hoảng sợ, vội vàng cẩn thận bước đến bên người y chờ chủ nhân lên tiếng. Cam Đường đã hầu hạ bên người Tư Đồ Bích rất lâu nên cũng hiểu rõ tính tình công tử gia nhà mình, tuy rằng y không lên tiếng nhưng trong lòng hẳn là đang rất tức giận, vì thế gã cũng không dám khuyên mà chỉ có thể đứng đó chờ đợi.

“Ta mệt rồi.” Qua thật lâu Tư Đồ Bích mới mệt mỏi lên tiếng. Y nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi hít sâu một hơi, sau đó nhẹ giọng nói tiếp, “Cam Đường, dìu ta trở về phòng. . . . . . Ta không đi được.”

“Dạ.” Cam Đường lên tiếng rồi nhanh chóng bước qua dìu Tư Đồ Bích đứng dậy, đến bây giờ gã mới phát hiện cả người công tử gia nhà mình đều đang run rẩy hầu như cả một chút khí lực cũng không có, thậm chí ngay cả việc đứng lên cũng phải hoàn toàn dựa vào sức nâng của gã.

“Công tử, cẩn thận một chút.” Cam Đường thở dài, công tử thân thể kiều quý lại hay phải suy nghĩ nhiều việc, thường ngày vẫn cần dùng thuốc quý điều dưỡng, ngây ngốc ở Hoàng cung nhiều ngày như vậy hẳn là đã mệt đến chết rồi. Nghĩ như vậy, Cam Đường lại cảm thấy đau lòng, vội vàng dùng hai tay đỡ lấy Tư Đồ Bích, để cho thân hình của y hoàn toàn tựa lên trên người mình, thật không ngờ Tư Đồ Bích vừa đứng lên đi được hai bước liền kiệt sức quỵ xuống, thậm chí ngay người cũng hôn mê không còn ý thức.

“Công tử, công tử. . . . . .” Cam Đường sợ đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh, gã nghĩ muốn đặt Tư Đồ Bích về lại trên ghế nhưng thân thể y đã trở nên nặng nề căn bản không thể di chuyển, hơn nữa Cam Đường cũng rất rõ ràng công tử gia nhà gã tuyệt đối không muốn bị người trong nhà nhìn thấy bộ dạng suy yếu bất lực lúc này. Vì vậy Cam Đường dù có muốn gọi thêm người đến hỗ trợ cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể lòng như lửa đốt mà ngồi xuống dùng thân mình làm đệm ôm lấy công tử đang hôn mê trên người.

Cam Đường cảm thấy rằng mình phải đợi đến gần một canh giờ mới nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt của Tư Đồ Bích, gã lập tức nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi: “Công tử? Công tử người cảm thấy thế nào rồi?”

Phải một lúc lâu sau, Tư Đồ Bích mới có thể hít thở bình thường, cười cười nói: “Ngươi ở đó khóc tang ai vậy? Chờ ta chết rồi ngươi hẳng khóc cũng còn kịp mà.”


“Cái gì sống cái gì chết chứ, làm gì có ai chết đâu. . . . . .” Cam Đường lau lau nước mắt rồi mới dìu y ngồi lên ghế, lại rót thêm chén trà nóng chờ cho y uống hết rồi mới tiếp tục nói, “Công tử, người phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, phu nhân vẫn còn phải dựa vào người. Nếu lỡ người xảy ra chuyện gì không hay, mấy mụ la sát trong nhà không biết sẽ khi dễ phu nhân đến thế nào nữa.”

Tư Đồ Bích đưa mắt nhìn nhìn Cam Đường, cười nói: “Ngươi yên tâm, ta dù có chết cũng tuyệt đối phải biến thành ác quỷ kéo theo tất cả bọn họ đi cùng.”

“Này, công tử, người nói mấy chuyện như thế để làm gì? Cam Đường không thích nghe.” Cam Đường sợ run cả người, vội vàng chà xát cánh tay, “Mấy chuyện này thực sự khiến người ta sợ hãi mà.”

Sau khi Tư Đồ Bích trở về phòng lại uống thêm một chén thuốc do Cam Đường bưng lên xong liền nằm xuốn, mới vừa chợp mắt được một chút đã bị mấy tiếng gõ cửa đánh thức.

“Cẩn nhi?” Tư Đồ Bích vừa tức giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói, “Vào đi Cẩn nhi, đã khuya khoắt rồi còn loanh quanh ngoài cửa, như vậy thì còn thể thống gì chứ??”

“Hắc hắc, đệ biết là Thập ca hiểu rõ đệ nhất mà.” Tư Đồ Cẩn một bên nhẹ giọng hoan hô một bên đã đẩy cửa tiến vào, cả thân hình của cậu cứ như một trận gió chui vào trên giường Tư Đồ Bích,hai tay ôm ghầm lấy thắt lưng của y làm nũng, “Thập ca là thơm nhất, ôm lại rất mềm, Cẩn nhi thương Thập ca nhất.”

“Tên tiểu tử này, trong miệng làm sao lại không có lời gì đứng đắn thế kia? Cẩn thận khi trở về phụ thân sẽ đánh đòn ngươi.” Tư Đồ Bích cười nói.

“Ô ô ô, thập ca khi dễ ta.” Tư Đồ Cẩn được nước lấn tới càng muốn chui sâu vào trong chăn, đến khi thân thể hai người đều dính vào một chỗ , “Cẩn nhi muốn ngủ cùng Thập ca. Phòng khách rất lạnh, lại nhàm chán, chỗ của Thập ca vẫn là tốt nhất.”

“Được rồi được rồi.” Tư Đồ Bích thở dài, “Thật sự đã phục đệ rồi. Bất quá hôm nay Thập ca mệt chết đi được, đệ đừng làm phiền để yên cho ca ngủ.”

“Dạ!” Tư Đồ Cẩn nhu thuận gật đầu, xốc chăn lên nằm vào bên cạnh Tư Đồ Bích tỉ mỉ quan sát sắc mặt của y, biểu tình vui vẻ trên mặt vừa rồi cũng nhanh chóng thay đổi, cậu bỉu môi nói, “Buổi chiều khi vừa gặp mặt đệ đã thấy sắc mặt của Thập ca rất kém, hiện tại vẫn khó xem như vây chẳng lẽ là bị bệnh rồi? Hay là do mệt mỏi quá? Để Cẩn nhi xoa bóp cho huynh nhé? Thập ca cứ ngủ đi, Cẩn nhi sẽ hầu hạ huynh.” Dứt lời liền dùng bàn tay mềm mại khẽ xoa nắn huyệt thái dương của Tư Đồ Bích, một vài ngón tay luồn vào sau tóc đỡ lấy phần cổ đang mỏi mệt. Tư Đồ Cẩn hạnh phúc cảm thấy tư thế này giống như mình đang ôm lấy Thập ca, toàn tâm toàn ý bảo vệ y.

“Cẩn nhi năm nay mười lăm, vẫn còn là một đứa trẻ.” Tư Đồ Bích nhắm mắt lại hưởng thụ, nhìn không thấy ánh mắt chuyên chú của Tư Đồ Cẩn.

“Đúng vậy Thập ca, sang năm đệ đã thành niên rồi.” Tư Đồ Cẩn cười nói, “Đến lúc đó đệ sẽ nói với phụ thân, đệ cũng muốn đến kinh thành, muốn đi theo Thập ca.”

“Đi theo Thập ca? Ta có cái gì tốt?” Tư Đồ Bích buồn ngủ mông lung nói, “Vẫn là ở nhà chính mới tốt, đi theo các ca ca khác học thêm chút bản lĩnh, tốt nhất là có thể theo Đại ca học việc buôn bán. Kinh thành nơi này, không phải là chỗ tốt cho đệ chơi đùa.”

“Tại sao? Đệ chỉ muốn giúp đỡ Thập ca thôi!” Tư Đồ Bích mất hứng nói, “Năm Thập ca mười hai tuổi đã đến kinh thành sau đó còn trở thành thư đồng của Thái tử, lại được Chân hậu cô cô sủng ái, huynh không biết trong nhà chính có bao nhiêu người hâm mộ huynh đâu! Ngay cả phụ thân cũng rất cao hứng càng sủng Thất di nương hơn, kể từ đó không ai đám khi dễ Thất di nương nữa! Đệ cũng muốn giống như Thập ca, như vậy sẽ không còn ai dám khi dễ đệ. Hắc hắc. . . . . .”

“Tiểu Thập lục, trong nhà có người dám khi dễ đệ sao?” Tư Đồ Bích bật cười, thân nương của Tư Đồ Cẩn là nữ nhi Thái Thú, có cái gọi là đánh chó phải nể mặt chủ nhân, nào có ai dám không thức thời khi dễ thân nhân của Thái Thú bản địa? Cũng chỉ có thân nương của y vô thân vô cố lại là người xứ khác mới dễ khiến người ta ức hiếp, tuy rằng xinh đẹp lại tài hoa nhưng đáng tiếc vẫn là ca cơ phiêu bạt, lại còn thêm gốc gác Đột Quyết càng khiến người ta khinh thường cũng là chuyện dễ hiểu. Đặc biệt sau khi sinh được y, hài tử không những kế thừa đôi mắt xanh mỹ lệ của mẫu thân lại còn cực kỳ thông minh khiến phụ thân phá lệ sủng ái, sự ghen tỵ cũng theo niềm vinh quang ồ ạt mà đến cho nên mẫu tử y thật ra cũng không có được mấy ngày sống khá giả . . . . . .

Người ta nói Thập công tử của Tư Đồ gia rất được sủng ái, kỳ thật cũng bất quá chỉ là phong quang ngoài mặt. Trên thực tế hơn mười hai năm sinh mệnh của y trôi qua ở nhà chính Tư Đồ gia là luôn bị người ta ức hiếp. Nếu không phải có cơ hội vào kinh theo Thái tử, chỉ sợ mẫu tử của y bị người ta tra tấn đến chết như thế nào cũng chẳng ai biết.

“Thập ca, huynh đang suy nghĩ cái gì? Lại đang nhớ đến những chuyện không vui trước kia sao?” Tư Đồ Cẩn nhìn vẻ mặt ưu tư của Tư Đồ Bích, cẩn thận hỏi.

“Không nghĩ gì cả, ta chỉ nhắm mắt dưỡng thần mà thôi!” Tư Đồ Bích thản nhiên nói.

“Thập ca, nếu đệ sinh ra sớm bốn năm thì tốt rồi . . . . .” Tư Đồ Cẩn thở dài, nằm úp sấp lên trên ngực Tư Đồ Bích lắng nghe nhịp tim của y, cất giọng mềm mại, “Nếu như đệ sinh ra sớm hơn bốn năm thì sẽ bằng với Thập ca, đệ tuyệt đối sẽ không để những người đó khi dễ huynh. Nếu bọn họ dám đến true chọc huynh, chúng ta sẽ cùng nhau đánh bọn họ, đánh đến khi bọn họ chạy đi mới thôi. Nếu thực có thể sinh sớm bốn năm, đệ có thể cùng trưởng thành với huynh, sẽ không giống như bây giờ ngay cả Thập ca đang suy nghĩ cái gì cũng không biết được.”

“Thập lục, ta mệt rồi.” Tư Đồ Bích nhẹ nhàng đẩy đẩy câu, định túm cái đầu đang nằm trên ngực mình xuống, cái đầu nặng trịch kia khiến y có chút cảm giác không thở nổi. Y cũng không muốn nghe những lời như thế. Nếu như? Nếu như thế nào? Có thể thay đổi được gì? Lại có cái gì sẽ thành sự thật?

“Thập ca!” Tư Đồ Cẩn ôm chặt y, bướng bỉnh nằm sát vào, “Thập ca, đệ rất thích huynh, đệ không muốn huynh không vui. Chờ đệ trưởng thành rồi hãy để đệ giúp đỡ huynh, đệ sẽ đánh cho những người dám khi dễ huynh đều phải chạy mất tích.”

Tư Đồ Cẩn thật cẩn thận lựa chọn câu từ, trong lòng như đang có nai con chạy loạn, cứ sợ mình nói cái gì sai lầm sẽ làm cho Thập ca nổi giận hoặc là ngờ vực vô căn cứ. Sau khi nói xong câu này liền nín thở lắng tai nghe, muốn từ câu trả lời đối phương đoán ra tâm tư của y, chính là đợi rất lâu cũng không nghe được Tư Đồ Bích trả lời. Cậu thật cẩn thận rướn người lên nhìn, hóa ra Tư Đồ Bích đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi, Tư Đồ Cẩn nhẹ nhàng dịch người ra giường giúp y sửa lại góc chăn, sau đó ôm lấy thắt lung tiêm gầy kia nhắm mắt lại.

Trong ánh nến lay động Tư Đồ Bích mở mắt, thở dài ra một hơi mềm nhẹ đến không thể nghe thấy.

Ngày hôm sau khi sắp đến buổi trưa, trong cung phái người đến Phù Sơ Viên đón Tư Đồ Bích tiến cung, nói là Hoàng thượng có chuyện quan trọng cần thương nghị. Tư Đồ Bích và Tư Đồ Giác lại vì cuộc nói chuyện ngày hôm qua nên cho đến bây giờ cũng vẫn rất lãnh đạm, dù có chạm mặt nhau cũng không phản ứng gì. Tư Đồ Bích nghĩ nghĩ một chút, quyết đinh cứ đơn giản tiến cung.

Thời điểm y vào đến trong cung cũng là lúc Hoàng đế đang dùng bữa, một bàn ăn chế tác tinh mỹ được cung kính đưa vào, sau đó qua tay thái giám chuyên môn thử đồ ăn dùng ngân châm xem xét, tiếp theo lại ở mỗi món ăn đều thử một ngụm, lúc này mới chính thức dâng lên chờ Hoàng đế lến tiếng.

Quân Thụy lười biếng địa ngồi ở phía trên tùy tiện chỉ vào một món đồ ăn, Trương Đình Hải đang hầu hạ bên cạnh liền vội vã chạy đến lấy một ít dâng lên, Quân Thụy động đũa gắp một ít bỏ vào miệng, hình như cảm thấy không được vừa ý lắm, lại chỉ về một món ăn khác.

Tư Đồ Bích sau khi được tuyên nhập liền duy trì tư thế lễ bái, Hoàng thượng không lên tiếng cũng không dám tùy tiện đứng dậy. Tâm tư của Quân Thụy hình như cũng không đặt trên người y, chỉ là đông ăn một ngụm tây thử một ngụm, đến khi thật sự không còn gì có thể ăn mới ngẩng đâu liếc nhìn Tư Đồ Bích một cái, lên tiếng “Bình thân.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Tư Đồ Bích tạ ơn đứng dậy. Đầu vẫn còn có chút choáng váng, y vội vàng cúi đầu nhắm mắt định thần.


“Đã dùng cơm chưa?” Quân Thụy nhàm chán hỏi.

“Đã dùng qua, tạ ơn bệ hạ quan tâm.” Tư Đồ Bích khom người đáp.

“Đã dùng qua? Lúc trẫm hạ lệnh chiêu ngươi vào cung hình như vẫn chưa đến giờ dùng cơm, trong nhà ái khanh dùng chơm thật sớm nhỉ.” Quân Thụy buồn chán điểm điểm ngón tay nhìn y. Cuộc sống quân lữ nhiều năm khiến hắn đã sớm quen với lề thói uống chén rượu to ăn miếng thịt lớn cùng một đám tướng lĩnh, những lễ nghi phiền phức của Hoàng cung thật sự khiến cho hắn cảm thấy không ít phiền lòng.

Tư Đồ Bích không nói chuyện, rất vâng lời đứng ở bên dưới khiến Quân Thụy càng cảm thấy nhàm chán. Lúc trước muốn người kia thuận theo chính là mình, gây áp lực đến người kia không thể bộc phát tính tình cũng là mình, hiện tại trái ngược, lại cảm thấy có chút thích bộ dáng giương nanh múa vuốt của y.

Trương Đình Hải dâng một chén đậu hũ gạch của lên, Quân Thụy dùng muỗng nhỏ bạch ngọc nhàm chán quấy tròn trong bát, đậu hũ trắng nõn tươi mới quay cuồng trong nước sốt tinh tế, dùng thìa múc lên thưởng thức vài lần còn có thể thấy rõ độ rung rung đàn hồi của miếng đậu hũ được ngự trù tỉ mỉ làm ra. Quân Thụy càng nhìn càng thấy thích, cho thử một thìa vào miệng, quả là dai mềm đến cực hạn.

“Ái khanh, ngươi cũng nên nếm thử một chút hương vị của món đậu hủ này đi. Trẫm cảm thấy rất không tồi, thực trơn mềm.” Quân Thụy cười nói, nói xong ánh mắt còn cố ý lướt lên trên người Tư Đồ Bích.

“Hồi Hoàng thượng, bao tử của thần trước giờ vốn không thốt, đại phu có căn dặn mỗi bữa không nên ăn nhiều.” Tư Đồ Bích đối với chuyện Hoàng đế thưởng thiện này tựa hồ không có một chút cao hứng nào, chỉ đúng theo lễ nghi bước ra cúi người trả lời một chút rồi lại trở về vị trí cũ, hoàn toàn không có bộ dáng thụ sủng nhược kinh một thần tử nên có.

“Ái khanh a, ” Quân Thụy ném thìa, dựa vào lưng ghế phía sau trừng mắt nhìn y, “Trẫm thật sự cảm thấy khanh rất giống món đậu hủ này, kiều nộn đến khiến người ta khó thể ngờ được. Thậm chí ngay cả trẫm muốn mời khanh dùng một bữa cơm cũng chưa đủ mặt mũi, trẫm từng nghe nói trước đây Quân Thái đã từng xem khanh như bảo bối mà nâng niu trong long bàn tay, chỉ là hiện tại y cái gì cũng không phải.”

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận