Kim bài
Sau khi nước được chuẩn bị xong, Quân Thụy cũng vừa lúc đút cho Tư Đồ Bích ăn gần xong chén cháo kia, hắn ngồi ở đầu giường chờ hạ nhân khênh thùng gỗ lớn dùng để tắm rửa vào, sau đó là đến hai chậu than hồng khiến không khí nóng đến mức đổ mồ hôi, sau khi an bày xong mọi việc mới vén chăn lên giúp Tư Đồ Bích cởi quần áo tắm rửa.
Tư Đồ Bích rất gầy, thân thể thập phần tinh tế, một trận bị thương này càng khiến y chỉ còn lại da bọc xương, Quân Thụy nhẹ nhàng cẩn thận cởi quần áo của y, lại rón rén ôm người đến bên cạnh thùng gỗ đang tản ra mùi thuốc nồng nặc, sau đí nhẹ tay thả người vào trong. Bởi vì nước ấm kích thích khiến Tư Đồ Bích không ngừng hừ nhẹ, bất an uốn éo, Quân Thụy vội vã chặn động tác của y lại, nhẹ giọng nói:: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận kẻo làm ướt vết thương. “
Quân Thụy nắm tay của Tư Đồ Bích chậm rãi để y tựa vào thùng, sau đó cầm khăn mặt tự mình chà lưng cho y, đối với Quân Thụy mà nói, đây là lần đầu tiên y hầu hạ một người, ngoại trừ Quân Tiễn, thật sự là khó mà có được. Hắn cẩn thận tìm một tư thế khiến vết thương của Tư Đồ Bích không chạm vào nước, nhẹ nhàng xoa nắn, làn da của Tư Đồ Bích vốn trơn mịn nhẵn nhụi không có một điểm tỳ vết nào, thất thần nhìn ngắm một chút, Quân Thụy không khỏi thở dài, một mũi tên này sợ rằng sẽ lưu lại vết sẹo không nhỏ.
Trên cổ của Tư Đồ Bích có đeo một sợi dây đỏ, sợi dây treo theo một bình ngọc nho nhỏ hoa văn thập phần tinh xảo, nhìn thấy thứ này khiến Quân Thụy hết sức tò mò. Hắn nhớ kỹ trước đây trên cổ Tư Đồ Bích cũng không có vật này, chỉ sợ là sau khi quay về Giang Châu mới đeo lên, thoạt nhìn giống như một bình thuốc vậy. Trong lúc nhàm chán, Quân Thụy với tay qua nắm lấy bình ngọc kia xem xét cẩn thận, thấy miệng bình dùng vải đỏ cẩn thận nút lại thì càng cảm thấy hiếu kỳ, vì vậy dứt khoát đem cái bình đặt bên tai lắc lắc, bên trong thật sự giống như có cái gì đó. Quân Thụy suy nghĩ một chút, sau đó dứt khoát mở nút chai ra, nhất thời ngưởi được một cỗ hương khí mê người.
“Cái gì vậy nhỉ?” Quân Thụy nhìn cái chai lẩm bẩm, đang chuẩn bị đổ ra nhìn thì đột nhiên nghe được Tư Đồ Bích hừ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện con ngươi của y đang không ngừng di động dưới mí mắt, hàng mi cũng khẽ run động giống như đang muốn tỉnh lại. Quân Thụy vội vã gọi tên Tư Đồ Bích, vất vả một hồi y mới chịu mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh thật lâu, trong mắt rốt cuộc mới tìm về một tia thanh tỉnh.
“Bệ… Hạ…” Tư Đồ Bích mở miệng gọi hắn, lại nhìn xung quanh một chút, đầu óc tựa hồ vẫn chưa hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ thật lâu rồi mới hỏi tiếp, “Vi thần thế nào… lại ngâm trong nước…”
“Ngươi sốt cao không lùi, thái y kê đơn nói phải tắm nước thuốc. Sao rồi, có thấy khỏe hơn chút nào không?” Quân Thụy mỉm cười đưa tay lên thăm dò trán của y, nhiệt độ tựa hồ có giảm một ít. Tư Đồ Bích không được một lần ngoan ngoãn thuân theo, cúi đầu tùy ý để Quân Thụy giúp y xử lý phần tóc ướt dính lên trán, loay hoay một lát thì Tư Đồ Bích đã thấm mệt cảm thấy trước mắt mơ hồ, dù sao y cũng bị thương nặng chưa lành, lại còn mất rất nhiều máu, y cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, giương mắt nhìn thân ảnh bận rộn của Quân Thụy. Bởi vì trong phòng có đặt cậu than nên Quân Thụy đã sớm nóng không chịu được, mồ hôi không ngừng chảy ra khiến làn da tiểu mạch cũng trở nên bóng loáng, y phục trên người hầu như đã ướt đẫm dính sát vào người, lộ ra từng đường cong kiện mỹ. Tư Đồ Bích cong cong khóe miệng len lén nở nụ cười, thế nhưng vừa nhớ đến lúc nãy mình bị hắn cởi hết y phục loay hoay chà xát, thật sự là không khỏi ngượng ngùng, gương mặt đột nhiên đỏ bừng, cơn buồn ngủ lúc nãy cũng tự dưng biến mất.(Anh lộ bản sắc mê trai ra rồi, mặc dù ta đã biết mê ngay từ chương 1)
Quân Thụy thật sự là nóng không chịu được, dùng tay áo miễn cưỡng lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm may mắn lúc nãy đã dứt khoát cởi áo ngoài. Xiêm y của hắn trong lúc giúp Tư Đồ Bích chà lưng cũng bị ướt không ít, áo lót dán chặt vào làn da để lộ thân thể cao gầy tiềm ẩn năng lượng, quả nhiên dáng người cực tốt.
Tư Đồ Bích giương mắt nhìn hắn một hồi lại cúi đầu bĩu môi, Quân Thụy thấy biểu tình này của y lại cảm thấy có chút buồn cười, không khỏi mở miệng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Bệ hạ… vi thần là cười một cái… người cũng muốn quản sao?” Tư Đồ Bích nói ngang, dù sao tinh thần y cũng không qua xung túc, lời nói cũng không tránh khỏi có chút cảm giác hữu khí vô lực, thế nhưng y vẫn như cũ muốn dùng miệng lưỡi làm khó Quân Thụy một trận. Đúng là khiến người ta ngứa răng mà.
“Làm sao, hỏi cũng không được à?” Quân Thụy dở khóc dở cười.
“Vi thần đang bị thương… Bệnh nhân là lớn nhất.” Tư Đồ Bích ghé vào thùng, cằm đặt trên mép, khi nói chuyện cái đầu cũng tùy theo cử động của đôi môi mà lay chuyển, đúng là vừa đáng yêu vừa đáng giận, khiến Quân Thụy có xúc động muốn dùng thứ gì đó chặn cái miệng đáng ghét kia lại.
“Cái gì lớn nhất nhỏ nhất chứ, ở trước mặt trẫm ai dám nói mình là lớn nhất?” Quân Thụy châm chọc nói, “Trẫm thấy ngươi đã bệnh đến hồ đồ rồi, lại dám ở trước mặt trẫm nói bậy như vậy ? “
“Thần không phải bệnh đến hồ đồ…” Tư Đồ Bích đáp lễ, “Thần chính là chán sống. Lại nói tiếp, nếu lúc đó không phải bệ hạ bảo thần chạy, chỉ sợ thần cũng phải chịu cái tội này.”
Tư Đồ Bích nói lời này khiến Quân Thụy có chút cứng họng, đích xác với thân thủ của Quân Thụy hoàn toàn có thể vì y đỡ một mũi tên này, bất quá từ góc độ của đế vương mà nói, đây căn bản là người si nói mộng. Có ai từng nghe qua chuyện quân vương vì bảo vệ thần tử mà bị thương chứ? Hơn nữa một khi đế vương bị thương thì quốc gia sẽ phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng? Lại nói lúc đó không ai biết trên mũi tên có bôi độc hay không ? Nếu có thì sẽ phát sinh tình huống gì? Không có một ai nói chắc được. Không chừng toàn bộ vương triều sẽ phát sinh một trận biến hóa ngửa nghiêng, loại biến hóa này liệu có ai có thể đảm đương nổi?
“Vì vậy, một mũi tên này coi như thần đã vì bệ hạ mà đỡ lấy sao?” Tư Đồ Bích buồn buồn, “Dẫn dắt hết lực chú ý của thích khác, giúp bệ hạ thoát hiểm chút tổn hao, như vậy cũng có thể coi như một đại công. Nếu như không có thần, sợ rằng bị thương lần này là chính bản thân bệ hạ rồi…” (Có thật thế không nhỉ ? Mèo nhìn không ra)
Quân Thụy không nói lời nào, Tư Đồ Bích cũng cúi đầu, hai người đều cứ thế trầm mặc, trên người Tư Đồ Bích vô cùng khó chịu, vết thường vừa đau vừa ngứa, khổ sở cực kỳ. Vì vậy y lại nhịn không được mà oán giận: “Khi đó bệ hạ còn nói nhất định sẽ tận lực bảo vệ thần, thế nhưng cuối cùng không phải thần vẫn bị thương sao, vì vậy thần nói bệnh nhân lớn nhất cũng không sai. Hơn nữa lúc đó nếu thần giữa chừng phản chiến giúp đỡ những thích khách kia bắt lấy bệ hạ, như vậy không chừng thần còn chiếm được từ đó không ít chỗ tốt, ít nhất cũng sẽ không bị thương. Nếu bệ hạ bị bọn họ ‘xử lý’ tại chỗ, đối với Tư Đồ gia cũng không hẳn không phải chuyện tốt, chí ít lục tỷ Uyển Tranh của thần cũng không phải tiến cung độc thủ khuê phòng.” (Anh cứ thích nói trái lòng mình)
Quân Thụy vẫn không nói lời nào, Tư Đồ Bích vừa nói đến đây cũng cảm thấy có chút không tốt không muốn tiếp tục, vừa ngẩng đầu lên định dò xét thần sắc của đối phương đã thấy một đôi môi kề sát vào, đành phải cam chịu im lăng. Y hơi mở miệng, thật sự đã nói vài lời không nên nói khiến Quân Thụy không vui, điều này đã là thói quen nhiều năm rồi, ai bảo ban đầu hắn cứ giữ bộ dạng lạnh lùng ấy làm chi chứ?
“A Bích.” Quân Thụy từ từ mở miệng, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô, hắng giọng một cái xua đi cảm giác không khỏe, sau đó tiếp lời, “Ngươi nói không sai, là do trẫm không tốt. Thế nhưng…”
“Thế nhưng người là đế vương, phải lo lắng cho toàn bộ cục diện chính trị trong triều.” Tư Đồ Bích cướp lời của Quân Thụy, trong lòng bỗng dưng có chút ủy khuất: Khi đó trong đầu y thực sự đã dao động, nếu thật sự làm như thế không chừng đã không phải chịu tội như thế này? Người bị thương chắc hẳn sẽ không phải là y!
“Trẫm biết, ngươi chịu khổ, ngươi bị thương hôn mê thì mấy ngày nay trẫm cũng không hơn gì. Vì vậy trẫm hứa với ngươi, có yêu cầu gì ngươi cứ nói, đợi đến khi ngươi khỏe hơn trẫm liền để Tư Đồ Cẩn về Giang Châu, khi về đến Nghê Đô sẽ lại tiếp tục ban cho ngươi hoàng kim, bạc nén, ruộng tốt…” Quân Thụy vốn còn định nói cả “mỹ nữ”, thế nhưng lập tức vòng vo chuyển miệng, “Lại sẽ thăng quang cho ngươi, tam phẩm Thái thường tự khanh, Đại Lý tự khanh, Ngự Sử đại phu, cũng có thể là những chức quan khác. Chỉ cần ngươi mở miệng, nếu không quá đáng đều có thể…”
Tư Đồ Bích lặng lẽ nghe, lại đưa tay sờ vào cái bình ngọc trên cổ, ánh mắt rơi xuống một nơi mơ hồ nào đó giống như đang tự hỏi. Biểu tình như vậy của y kiến Quân Thụy có chút không thể đoán được, hắn đã liệt kê ra không ít thứ tốt muốn ban thưởng, thế nhưng Tư Đồ Bích lại vẫn cứ thờ ơ, thậm chí nhãn thần lại trở nên có chút âm trầm dẫn theo một nỗi ưu thường mơ hồ. Quân Thụy đột nhiên nhớ đến câu nói của Tư Đồ Bích trước khi hôn mê, “buông tha”, là muốn hắn buông tha ai? Chẳng lẽ là chính y sao? Loại ý niệm này vừa xuất hiện đã khiến Quân Thụy có cảm giác mình không nói thêm gì được nữa, thậm chí còn có lo lắng, lo lắng đối phương sẽ nói ra một yêu cầu gì đó làm mình khó chịu, ngay cả can đảm để hỏi một câu “Ngươi muốn cái gì” cũng không dám nói ra.
Tư Đồ Bích trầm mặc một hồi, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, mấy thứ vừa rồi bất quá cũng chỉ là một giấc phồn hòa, lúc còn đắc sủng thì núi vàng núi bạc gì lại không có, đến khi thất sủng liền không một xu dính túi. Bệ hạ là người sinh ra trong hoàng cung, những đạo lý này kỳ thực hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, Tư Đồ Bích chỉ là một người thường, không chịu được thánh sủng của bệ hạ, vì vậy tiền tài, điền địa, quan to lộc hậu đối với vi thần thực sự không có một chút ý nghĩa nào. Có lẽ bệ hạ không biết, mong ước của thần bất quá chỉ là cuộc sống bình thường, có một mảnh đất nhỏ, mỗi ngày cuốc đất trồng rau, bắt sâu diệt cỏ, tìm một vài loài hoa cỏ về trồng trồng tưới tưới, yên ổn làm một nông phu, không hơn… Chỉ bất quá, năm đó khi thần lựa chọn rời khỏi Tư Đồ gia tại Giang Châu đi đến kinh thành, liền định trước giấc mộng đó không thể thực hiện. Vì vậy, liệu vi thần có thể không cần những thứ kim ngân châu báu này, chỉ xin bệ hạ một thứ khác?”
“Ngươi… muốn cái gì…” Quân Thụy mở miệng hỏi, hắn thật sự rất sợ Tư Đồ Bích sẽ nói ra cái đáp án kia, trong lòng rối thành một đoàn, vô cùng khổ sở.
Tư Đồ Bích vuốt ve cái bình ngọc nọ, khóe miệng dần lộ ra nét cười. Nhập kinh, cuốn vào tranh đoạt hoàng quyền, phục dụng Túy sinh mộng tử, từng việc từng việc đều không thể toàn thân trở ra.
“Thần nghĩ… muốn xin bệ hạ thêm một tấm kim bài miễn tử…” Tư Đồ Bích cười, nhìn thẳng vào Quân Thụy nói ra cầu xin của mình. Quân Thụy sửng sốt, không khỏi nghĩ đến trước vụ án của Trương thái sư xảy ra, Tư Đồ Bích cũng đã xin một tấm kim bài miễn tử. Chẳng lẽ từ trước đến giờ y luôn cho rằng mình sẽ giết y sao ?
“Vì sao lại muốn kim bài miễn tử?” Quân Thụy hỏi. Cái yêu cầu này thậm chí còn làm y khó chịu hơn đáp án “Buông tha ta” kia. Đây biểu thị Tư Đồ Bích hoàn toàn không tin tưởng y, ngay cả một chút thân cận và tín nhiệm tích lũy được khi đồng sinh cộng tử trên núi cũng bị yêu cầu này phá sập.
“Bệ hạ không muốn cho sao?” Tư Đồ Bích dõi mắt theo Quân Thụy, trên mặt y vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, thế nhưng nụ cười đó trong mắt Quân Thụy chính là vô cùng chói mắt, giống như đang châm chọc, giống như đang nói: Ta chỉ biết, người chắc chắn sẽ không cho.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận