Tình cảm sâu đậm
Thái y đang vây quanh trước giường vội vội vàng vàng xử lý những vết thương trên người Tư Đồ Bích, Quân Thụy mặc dù gần đây đã tự giác ôn nhu nhẹ nhàng với Tư Đồ Bích hơn nhiều, thế nhưng dù sao hắn đã có thói quen nhiều năm sinh hoạt trong quân ngũ khí lực bình thường cũng lớn, lúc động tình không tránh khỏi đôi khi có chút thô bạo, hạ thủ không biết nặng nhẹ. Vì thế trên người Tư Đồ Bích vẫn như cũ tồn tại thật nhiều vết xạnh tím, tiểu huyệt phía dưới thì lại càng vô cùng thê thảm, không những sưng đỏ khó nhìn mơ hồ còn có máu và bạch trọc vẫn đang chảy ra. Các thái y đang giúp Tư Đồ Bích thanh lý cơ thể, vừa thoa thuốc tiêu sung giảm đau vừa giúp y thay đổi y phục, việc này đối với những người lâu năm hầu hạ trong Hoàng cung vốn là quen tay dễ làm, đang ở bên ngoài thì động tác lại càng thêm nhanh nhẹn thong thạo, rất nhanh đã xử lý xong. Lúc này, Trương Đình Hải mới để Tư Đồ Cẩn tiến lên bắt đầu chẩn trị.
Tư Đồ Cẩn thấy Tư Đồ Bích đang nằm bất tỉnh trên giường, cánh tay lộ ra bên người có không ít vết tích xanh xanh tím tím, nhất thời giận đến xanh mặt, đặc biết vết thương rách da y vô tình chịu phải khi thuyền sính lễ bị tập kích càng khiến cả một cánh tay hầu như không có chỗ da thit nào lành lặn. Tư Đồ Cẩn cắn rang chịu đựng lửa giận đang sắp bốc lên đến đỉnh đầu của mình, nhẹ nhàng nâng bàn tay của Tư Đồ Bích đặt lên gối bắt mạch, sau đó lại cùng nhóm thái y kia thương lượng một hồi, lúc này mới ngồi vào bàn kê một phương thuốc.
Quân Thụy cũng đang ở trong phòng nghiêm mặt nhìn một đám người bận trước bận sau, kỳ thực hắn đã rất nhiều lần âm thầm nhắc nhở chính mình phải dịu dàng một chút, thế nhưng từ nhỏ đến lớn hắn chỉ đối với một mình Quân Tiễn là có thể xem như nhỏ nhẹ để tâm, vì vậy kỳ thực hắn không hiểu được phải đối đãi với người khác như thế nào mới gọi là ôn nhu. Huống hồ hắn cũng tự cho rằng mình đã khắc chế không ít, làm sao có thể ngờ được Tư Đồ Bích sẽ đột nhiên thổ huyết như vậy? Hơn nữa trong suốt quá trình, người kia cũng không phải chỉ cảm thấy đau đớn, có rất nhiều lúc sẽ vô cùng vui vẻ, khi đó Quân Thụy rõ ràng cảm thấy được loại thỏa mãn khó nói này trên người đối phương, cho nên việc Tư Đồ Bích đột nhiên thổ huyết căn bản không thể trách ở trên đầu hắn được đi?
Trong lúc Quân Thụy còn đang trái lo phải nghĩ thì Tư Đồ Cẩn đã đích thân sắc thuốc mang lên đến, cậu cẩn thận quỳ gối trước giường Tư Đồ Bích, kiên quyết không muốn người khác giúp đỡ mà tự mình hầu hạ Tư Đồ Bích uống thuốc.
“Thập ca, dậy thôi thập ca, mau uống thuốc nào. Ở đây còn có mứt quả huynh thích nhất nữa, uống hết thuốc đệ liền cho huynh ăn.” Tư Đồ Cẩn nhẹ nhàng nói với Tư Đồ Bích, nhìn thấy nhãn cầu người trên giường có chút động đậy liền vội vã thổi một thìa thuốc, cẩn thận đưa đến bên miệng y. giúp y chậm rãi uống vào.
“Có đắng hay không? Đệ đã đặc biệt cho thêm cam thảo vào, không đắng chứ?” Giọng nói của Tư Đồ Cẩn vô cùng ôn nhu, có chút giống như đang dỗ dành tiểu hài tử, khinh ngôn tế ngữ khiến Quân Thụy còn đang suy nghĩ vẫn vơ cũng không khỏi nhìn qua hướng này một chốc.
Tinh thần của Tư Đồ Bích kỳ thực không quá tỉnh táo, y tựa hồ cũng không rõ ràng người trước mặt là ai thế nhưng lại rất nghe lời ngoan ngoãn để Tư Đồ Cẩn rót thuốc, hoàn toàn không giống lúc còn ở Hoàng cung, mỗi lúc phát bệnh liền giống như một con mèo nhỏ xù lông giãy dụa lung tung, phải có vài thái giám hợp sức mới có thể chế trụ y. Vì vậy trạng thái nhu thuận như bây giờ thật sự là khó có được, ngay cả Quân Thụy cũng không nhịn được muốn tiến tới nhìn rõ một chút.
Tư Đồ Cẩn rất kiên nhẫn thổi nguội từng thìa thuốc rồi mới đút cho Tư Đồ Bích, thỉnh thoảng lại còn dùng khăn tay lau bớt phần thuốc trào ra ở khóe miệng của y, động tác mềm nhẹ giống như đang vuốt ve món bảo bối vô cùng trân quý nào đó. Từ góc độ của Quân Thụy nhìn đến vừa lúc chỉ có thể thấy tấm lung của Tư Đồ Cẩn, ngay cả góc mặt của Tư Đồ Bích cũng không thấy được một chút, điều này khiến Quân Thụy cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn mơ hồ thấy được tâm tình của mình đã dần dần bị Tư Đồ Bích chiếm giữ, thế nhưng loại tâm tình này chính xác là gì thì hắn lại không rõ ràng lắm
“Thập ca, Thập ca, đừng ngủ mà, nào, chỉ còn có một chút thuốc, uống xong hẵng ngủ tiếp được không?” Thanh âm của Tư Đồ Cẩn đột nhiên có chút gấp gáp, Quân Thụy cảm thấy nóng nảy liền bước đến nhìn cho rõ, các thái y thấy hắn bước đến gần thì đều quỳ xuống, duy có Tư Đồ Cẩn đang chuyên chú bên cạnh Tư Đồ Bích thì không hề có chút cử động nào
“Làm sao vậy?” Quân Thụy đứng ở phía sau nhẹ giọng hỏi. Tư Đồ Cẩn quay đầu lại nhìn thấy hắn liền cuống quýt muốn hành lễ nhưng rất nhanh đã bị hắn ra hiệu bảo ngồi im. Hắn nhìn Tư Đồ Bích ở trên giường đang nhắm mắt nằm nghiêng ở trên giường, cũng không biết là hôn mê hay là đang ngủ.
“Chuyện này là sao?” Quân Thụy nhíu mày hỏi, tình trạng của Tư Đồ Bích như thế này khiến trong lòng Quân Thụy cảm thấy vô cùng phiền muốn, trong mắt hắn Tư Đồ Bích không hề thích hợp với biểu hiện này, cứ như vậy càng khiến hắn muốn kéo người kia lên, áp chế y, ra lệnh cho y không được lại bệnh đến khiến người lo lắng như thế nữa.
“Thân thể của Thập ca không chống đỡ được, chỉ là ngấy đi thôi.” Tư Đồ Cẩn thấp giọng nói, nhìn chén thuốc trong tay chỉ mới uống được một chút trong ngực liền tràn đầy đau đớn, nhìn tên đầu sỏ gây chuyện đang đứng ở trước mặt Tư Đồ Cẩn chỉ hận không thể tiến lên bóp chết y. Bất quá loại suy nghĩ này căn bản không có biện pháp thực hiện, vì vậy nỗi căm hận chỉ có thể giấu kín trong lòng, lặng lẽ thóa mạ, lặng lẽ nguyền rủa.
“Thuốc vẫn chưa uống hết?” Quân Thụy trầm giọng hỏi, nhìn đám thái y đang quỳ bên cạnh liền tùy tiện đá vào một người, tên thái y kia liền lập tức hiểu ý bò qua đón lấy chén thuốc trong tay Tư Đồ Bích rồi giơ tay lên muốn mở khớp hàm của Tư Đồ Bích. Tư Đồ Cẩn thấy vậy liền thoắt cái nóng này, dùng sức đẩy tay tên thái y kia ra khỏi người Tư Đồ Bích, lớn giọng gặng hỏi: “Ngươi muốn làm gì!”
“Tư Đồ công tử, trước mặt bệ hạ không được càn rỡ!” Trương Đình Hải ở một bên nhắc nhở cậu, thế nhưng Tư Đồ Cẩn không hề để ý chút nào, Quân Thụy vốn đã xoay người đi không muốn nhìn cảnh Tư Đồ Bích bị người mạnh mẽ rót thuốc, thế nhưng hành động của Tư Đồ Cẩn lại kinh động đến hắn. Hắn xoay người nhìn thẳng vào Tư Đồ Cẩn, thấp giọng mắng: “Trẫm muốn bọn họ rót thuốc cho ca ca ngươi, ngươi ngăn cản làm gì?”
“Thỉnh bệ hạ không nên đối xử với Thập ca thô lỗ như vậy! ” Đôi mắt của Tư Đồ Cẩn đỏ bừng gần như muốn phun lửa trừng trừng nhìn Quân Thụy, nước mắt đong đầy trong khóe mắt gần như sắp chảy ra liền bị cậu hít sâu một hơi đè nén lại, cậu lặp lại câu nói một lần nữa, hơi dừng một chút rồi tiếp tục nói thêm, “Thập ca không phải một món đồ, huynh ấy sẽ cảm thấy đau, thấy khó chịu. Thân thể của huynh ấy vốn không tốt lắm, lại thường bị bệnh vặt quấn thân, huynh ấy đau đớn như vậy cũng đủ rồi. Huynh ấy đã chịu khổ nhiều như thế tại sao bệ hạ không thể khoan dung với huynh ấy một chút? Thập ca là loại người uống thuốc sẽ sợ đắng, châm cứu sẽ sợ đau, bệ hạ làm sao có thể đối đãi với huynh ấy như vậy! ”
Quân Thụy không còn lời nào để đáp lại, nhìn Tư Đồ Bích đang vô tri vô giác nằm đó, lại nhìn Tư Đồ Cẩn đang lệ nóng doanh tròng, trong lòng bất chợt cảm thấy đau xót. Quân Thụy liếc mắt nhìn cánh tay gầy guộc đang buông lỏng xuống bên giường của Tư Đồ Bích, cả cánh tay của y đều tràn đầy dấu vết xanh tím, miệng vết thương rách da diện tích có chút lớn, trước đây hắn không chú ý tới, hiện tại nhìn thấy chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng khó chịu, cũng không biết y là từ đâu lại bị thương như vậy. Hắn bất quá chỉ để y xuất cung về nhà một chuyến, cư nhiên lại phải nhận lấy không ít vết thương lên người, thực sự không biết phải nói với y thế nào mới tốt nữa.
“…” Tư Đồ Bích đột nhiên rên rỉ một tiếng dường như là bị bóng đè, đầu xoay hẳn qua một bên có vẻ muốn đẩy một thứ gì đó ra khỏi người mình. Tư Đồ Cẩn vội vàng buông chén thuốc quỳ xuống trước giường lau mồ hôi cho y, thấy Tư Đồ Bích vẫn không ngủ được an ổn cậu liền một bên nhẹ nhàng vuốc tóc y, một bên nhẹ giọng ngâm nga an ủi. Cứ như vậy trải qua một hồi, Tư Đồ Bích cuối cùng cũng chịu an tĩnh lại, thế nhưng trong miệng vẫn giống như đang nói điều gì đó, thanh âm rất thấp khiến những người bên cạnh hoàn toàn không nghe được y đang nói gì, thế nhưng Quân Thụy lại nhìn ra hình như y cứ một mực gọi tên một người. Quân Thụy càng nghĩ càng thấy khẩn trương, lần trước khi Tư Đồ Bích sinh bệnh mê sảng cũng là bộ dạng này, cứ ngoan cố lặp đi lặp lại cái gì đó nhưng lại hoàn toàn không có ý thức. Chỉ là hiện tại Quân Thụy đột nhiên lại thấy căng thẳng, bởi vì hắn hình như nghe được Tư Đồ Bích gọi cái gì đó ca, y luôn một mực gọi Quân Thái là Thái ca vô cùng thân thiết, lẽ nào ngay cả khi bệnh đến mức mất đi thần trí, người y vẫn tâm tâm niệm niệm trong lòng chính là Quân Thái sao?
“Thập ca không sao, đừng nghĩ nữa, cứ ngủ đi.” Tư Đồ Cẩn nhẹ giọng an ủi Tư Đồ Bích, động tác này vừa vặn đẩy Quân Thụy sang một bên khiến hắn không thể nghe được, cũng không nhìn thấy Tư Đồ Bích rốt cuộc đang nói gì. Trong lòng hắn gấp gáp liền thẳng tay đẩy Tư Đồ Cẩn ra, ngồi xuống trước giường chăm chú nhìn khuôn miệng của Tư Đồ Bích đến không chớp mắt, dù vậy hắn vẫn không cách nào nghe rõ được người kia đang gọi ái gì ca, trong mắt hắn tràn đầy phẫn nộ đến mức muốn dựng người từ trên giường dậy, uy hiếp y nói cho rõ cái ràng câu mơ hồ kia.
Tư Đồ Cẩn bị Quân Thụy đẩy mạnh cơ hồ lăn cả một vòng, vừa đứng vững liền vội vàng chạy đến theo bản năng muốn bảo vệ Tư Đồ Bích, thế nhưng cậu đâu phải là đối thủ của Quân Thụy, hơn nữa địa vị giữa hai người cũng vốn chẳng tương đồng, những người bên cạnh làm sao có thể để cậu tiếp cận hắn dễ dàng như thế. Bọn thị vệ vừa kéo Tư Đồ Cẩn vừa nhỏ tiếng hỏi xin chỉ thị của Quân Thụy, hắn bây giờ đang dồn hết tâm trí muốn nghe cho rõ câu nói của Tư Đồ Bích nên cũng không có tâm tư dây dưa với người khác, vì vậy liền phất tay một cái đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Chỉ bất quá hắn lại quên mất Tư Đồ Cẩn đang còn đứng bên cạnh, cứ như vậy để cậu bị hai thị vệ kềm chế bịt miệng đứng ở một bên.
“Tư Đồ Bích, Tư Đồ Bích, ngươi nói cho trẫm, ngươi đang gọi ai?” Quân Thụy cúi người, hai tay giam đầu Tư Đồ Bích vào giữa, ánh mắt nhìn thẳng vào môi của y, dầu cúi thấp cẩn thận nghe ngóng, nhìn qua giống như gương mặt của hai người đang kề cùng một chỗ. Tư Đồ Bích tựa hồ vì Quân Thụy đột nhiên đến gần mà có vẻ có chút bất an, vùng vẫy uốn éo, trong miệng không ngừng rì rầm cái gì đó, Quân Thụy cố gắng kề sát tai vào cũng chỉ nghe được vài từ ‘không thể chịu được’, ‘ xin đừng’ linh tinh, hình như là đang cầu xin gì đó. Tư Đồ Bích lúc thanh tỉnh rất thận trọng cũng ất cao ngạo, luôn luôn bày ra bộ dạng từ trên nhìn xuống, vì vậy bộ dạng cầu xin mơ hồ đáng thương của y lúc này thật sự khó có cơ hội nhìn thấy được.
“Tư Đồ Bích, ngươi không muốn cái gì? Ai ép ngươi làm gì, ngươi nói cho trẫm, trẫm làm chủ cho ngươi.” Quân Thụy rất kiên nhẫn dán sát vào gương mặt của Tư Đồ Bích, dùng thanh âm ôn nhu nhất có thể nhỏ nhẹ dẫn đường. Tư Đồ Bích vẫn rất bất an lắc đầu, vùng vẫy muốn thoát khỏi Quân Thụy, thế nhưng khí lực trên tay không đủ, căn bản không có biện pháp nào. Nét mặt của y thoạt nhìn rất nóng nảy, rất tuyệt vọng, rất khó chịu, như là một con thủ nhỏ đang bị cầm tù trong ***g sắt, Quân Thụy cố gắng nhìn kỹ lại ngoài ý muốn phát hiện được tiếng rên rỉ và thở dốc của y ngày càng gấp rút, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, tiếng hô hấp và chuỗi rì rầm tối nghĩa cũng đàn dần rõ ràng. Cái thanh âm nức nở mang theo nước mắt, khàn khàn lặp lại không ngừng tiến vào lỗ tai hắn, khiến hắn đột ngột trở nên ngẩn ngơ ngây tại chỗ.
Quân Thụy nghe được Tư Đồ Bích trằn trọc khóc cầu: “Thụy ca, Thụy ca, xin huynh đừng đối với đệ như vậy… Thụy ca, van cầu huynh… đệ chịu không nổi… Thụy ca… van cầu huynh…”
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận