Niềm Đau Chôn Dấu

Chương 8

Nhà nó…

- Satomi…con đi đâu thế? Có biết mọi người lo lắng lắm không?Sao không gọi điện về hả?- ba nó mắng. hic. Lo lắng quá đây mà.

- Dạ…con đi có chút việc mà quên gọi điện cho mọi người. con xin lỗi- Nó thấy có lỗi thật. mọi người thì ở nhà lo lắng cho nó. Còn nó thì…hét
ngắm hoa rồi sang đánh nhau. Nói đến đánh nhau, cái tay của nó giờ đã
hết thuốc tê, đau khiếp. nó nhăn mặt. mấy thằng ******* kia nhớ cái mặt
đấy. Để nbó ặgp lại lần nữa là chết với nó đấy.( đấy. nó lại giang hồ
rồi. đúng là con gái của dân xã hội đen có khác. Hoho).

- Con sao vậy? khó chiu. Ở đâu à. Nhưng…tay con làm sao thế hả? Sao lại
băng trắng thế kia? Đưa mẹ xem nào.- Thấy mặt nó nhăn lại, cái tay thì
quấn băng trắng xoá, mẹ nuôi nó hốt hoảng chạy lại

cầm tay nó lên xem xét.

- Á…- Nó khẽ kêu. Đau thật mà.hic…

- Đau lắm hả con? Bị sao thế này? Ai làm con ra nông nỗi này hả?- Mẹ nó xót xa nhìn cái tay đang rơm rớm máu. Cũng khá sâu mà.

- Đứa nào làm gì con hả? Nói ba nghe coi. Đứa nào làm con ba ra nông nỗi này?- Ba nó sừng sộ.

- Dạ không sao. Con không cẩn thận bị ngã ấy mà. Không sao đâu mẹ. Con
không sao thật mà.Ai dám làm gì con gái ba chứ.Hì- tuy rất đau nhưng nó
nói cứng, vẫn cười để ba mẹ nó yên tâm.


- Ừ không sao thì tốt. Tưởng đứa nào dám đụng đến tiểu thư của ba. Thôi
con lên phòng thay đồ chuẩn bị đi với ba mẹ. Con không quên bữa tiệc hôm nay đấy chứ?- Ba nó nói.

- Dạ con thay đồ ngay đây. Ba mẹ chờ con một lát. Con không quên mà. Nên mới về sớm thế này chứ. Không thì …hìhì…- nó nói rồi vọt lẹ lên phòng.
Không đứng đó mà bị ba nó cốc đầu cho à. Hehe…quen quá rồi nên phải chạy chứ.

15 phút sau… nó bước xuống nhà trong tiếng xuýt xoa khen ngợi của ba mẹ
nó và mọi người trong nhà. Ôi dào nó thì khi nào chả xinh. Khen làm gì
cho mệt. đùa thế thôi chứ nó không dám nói ra đâu. Dù sao thì ai trong
cái nhà này cũng biết cô chủ nổi tiếng lạnh lùng mà. Nhưng mà được khen
thì ai mà chả thích. Hôhô.

Nó đi cùng ba đến một sòng bài nằm trong khu vực quản lí của ba nó. bữa tiệc sẽ được tổ chức tại đây.

Satomi bước xuống xe khoác tay ba nó đi vào. Có khá đông khách mời với đủ mọi thành phần.

Lúc nó và ba đi vào, mọi người dồn sự chú ý vào cha con nó. Hôm nay nó
là trung tâm của bữa tiệc mà. Nhìn nó thật sự đẹp và sang trọng trong bộ đầm hở vai dài chấm gót màu đen đính đá. Nhìn nó như như một quý cô
lạnh lùng. Mái tóc con gái Việt đen nhánh, dài ngang lưng thả xuống mềm
mại. ai cũng xì xầm đôi câu về nó. một vài người hình như là bạn làm ăn
của ba nó đều trầm trồ khen ngợi nó trước mặt ba nó. Ba có vẻ rất hài
lòng. chỉ có một khiếm khuyết nhỏ nhưng cũng không làm mất đi vẻ sang
trọng quý phái của nó. Đó là dải băng tay màu trắng. vết thương của nó.

bỗng một con bé chạy lại chỗ nó. Là con bé lúc chiều được nó cứu đây mà. Con bé dắt theo một người đàn ông trung niên. Có vẻ là ba của con bé
đó. Hoá ra con bé này là tiểu thư của một trong những đối tác của ba nó
trong thế giới ngầm này. Cùng là con gái của dân xã hội đen mà sao con
bé này có vẻ hiền hiền sao ấy. chả đủ sức tự bảo vệ bản thân gì hết. Con bé có khuôn mặt xinh xắn với đôi má hồng hồng, khuôn mặt tròn bầu bĩnh
đáng yêu, mái tóc xoăn nhẹ buộc một dải nơ hồng cùng màu với chiếc váy
đang mặc. Trông con bé cứ như một công chúa nhỏ ở toà lâu đài vậy.

Con bé nói với ba rằng nó là người đã cứu con bé lúc chiều. ông ta rối rít cảm ơn nó rồi quay sang ba nó nói:


- Ông có một cô con gái tuyệt vời thật. Tiểu thư đã cứu con gái tôi nên
mới bị thương thế kia. Thành thật cảm ơn và xin lỗi tiểu thư nhà ông
cùng gia đình.

- Tiểu thư Satomi, vết thương của cô không sao chứ? Xin lỗi cô vì đứa
con gái ngốc của tôi mà tiểu thư mới bị thương.- Ông ta quay sang nói
với nó.

- Cháu không sao đâu. Đi ngang qua thấy em bị bắt nạt nên cháu giúp
thôi. Ai thấy cũng làm vậy mà. Vết thương này là do cháu không cẩn thận
thôi. Không liên quan gì đến em ấy đâu ạ.- Nó nói lễ phép.

- Thế là sao Satomi? Ông ấy nói gì mà ba chẳng hiểu. Không phải con bị
ngã mới bị thương sao?- Ba nó ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi nó.

- À thì…không phải con bị ngã. Mà không sao đâu ba.- Nó trả lời qua loa. Dù sao nó cũng không muốn giải thích nhiều cho mệt. Lại làm ba nó thêm
lo lắng.

- d=Dạ chị ấy vì cứu cháu nên mới bị thương đấy ạ.- Con bé kia lau chau
xen vào. Rồi hí ha hí hửng kể lại chuyện lúc chiều được nó cứu. thỉnh
thoảng lại thêm vào vài chi tiết cho thêm phần gay cấn. Đúng là con nít. Nó bật cười rồi đưa tay đập trán vẻ ngao ngán với con bé này. Hai ông
bố thì chăm chú ngồi nghe con bé trường thuật gián tiếp. Thỉnh thoảng
lại có vài hành động quá khích, tỏ ra thích thú. Rồi lại chêm vài câu
bình luận đúng chất xã hội đen. Hic.

chốt hạ. Ba con bé nhìn nó khâm phục còn ba nó thì quay sang luờm lườm
nó vì tội nói dối. Nhưng cũng mừng ra mặt ấy chứ. Nó không làm mất mặt
ông mà. Đường đường là con gái ông mà chả lẽ không giải quyết nổi hai
tên tép riu chắc. Ông có vẻ tự hào về nó trước mặt ba con bé kia. Còn nó với Haya – tên con bé kia thì lè lưỡi nhìn hai ông già tâng bốc con gái mình lên tận mây xanh.

Haya mới 15 tuổi. Con bé mất mẹ từ khi 10 tuổi nên rất được ba cưng
chiều. Cũng như nó thôi. Ba mẹ nuôi xem nó như con ruột. Hết lòng chăm

sóc quan tâm nó. Cũng một phần vì chính ông bà đã làm nó mất trí nhớ.
mất gia đình thật sự. Nhưng nó vẫn thấy hạnh phúc khi ở bên gia đình mới này. Tuy hạnh phúc không được trọn vẹn.

Hôm nay Kaishi- anh hai nó cũng đến. Tất nhiên phải

có mặt chứ. Tiệc lớn mà.Kaishi nhìn thấy Satomi. đứng từ xa, anh ngắm cô em gái của mình. Khác hoàn toàn với Satomi của lúc chiều- ngổ ngáo.
Nhìn em thật kiêu sa trong bộ váy ấy. Bất giác anh không muốn nghĩ
Satomi là em gái anh. Nhưng có phải em gái ruột đâu nhỉ? sẽ ra sao nếu
anh…yêu Satomi? mọi người sẽ nghĩ thế nào? …ôi…sao tự nhiên lại nghĩ
lung tung vậy nhỉ? Làm sao mà yêu được con bé kia chứ. Đến cười nó cũng
chưa bao giờ cười với anh một cái cơ mà. Anh thật sự rung động vì nó ư?
Kaishi mà cũng biết rung động ư? Thôi. Không nghĩ nữa. Vớ vẩn quá đi
mất. Kaishi lắc đầu như muốn xua đi cái ý nghĩ vừa lướt qua đầu anh. Anh bước đến chào hỏi mọi người. Satomi gật đầu chào anh. đấy, nó vẫn không thèm cười lấy một cái. Người đâu mà lạnh như tảng băng ấy. Nổi tiếng
lạnh lùng như anh mà cũng phải chịu thua nó.

một bản nhạc cất lên. Mọi người bắt đầu khiêu vũ. Mẹ nuôi nó cũng vừa
đến. Nhìn ba mẹ nó khiêu vũ thật đẹp đôi. Nó từ chối hết tất cả lời mời
của mấy cậu quý tử con các vị khách mời, thản nhiên ngồi nhấp từng ngụm
rượu vang đỏ. Con bé Haya cũng đang khiêu vũ với một anh chàng khá điển
trai nào đó. Nhìn anh chàng kia rất quen. Hình như nó đã trông thấy ở
đâu rồi thì phải. a..nó nhớ rồi…đàn em của Kaishi đây mà…nói đàn em chứ
thực ra Kaishi xem cậu ta như anh em. Nhìn con bé Haya và anh chàng kia
có vẻ rất vui. Hai người cứ cười suốt không thôi.

Kaishi đi lại gần Satomi, chìa tay mời nó ra khiêu vũ. một bản nhạc mới
khá nhẹ nhàng. Nhưng nó không muốn ra cho lắm. nó thích cảm giác ngồi
đây và ngắm mọi người hơn. Vả lại cái tay bị thương đang hành hạ nó. Nó
lắc đầu với Kaishi.

Lần đầu tiên có người từ chối anh. Bực mình thật. con bé này bướng thật. anh trai mời mà cũng không chịu. Anh đã xuống nước với nó lắm rồi đấy
mà nó cứ trơ trơ ra. Bực mình quá đi mất. Chả lẽ khó khăn đến vậy. Hôm
nay nó là trung tâm của bữa tiệc, nó không ra thì còn gì hay nữa. Anh
nhất quyết kéo bằng được nó đứng dậy.


- Sao em không ra? Ba mẹ sẽ buồn đấy.- Kaishi nói với nó.

- Em không thích. Anh mời người khác đi.- Nó trả lời lạnh lùng.

- Nhưng anh muốn khiêu vũ với em.- Kaishi bướng bỉnh.

- Em đã nói không. Anh tìm người khác đi. Ở đây thiếu gì con gái. Sao cứ phải là em- nó hơi bực, tại vết thương bắt đầu giở chứng. nó đứng dậy
định đi chỗ khác tránh Kaishi thì bị anh nắm tay kéo ngược lại. Anh nắm
đúng chỗ đau của nó.

- Á đau. Anh làm cái gì vậy?- Nó gắt lên, giật tay khỏi tay anh.

Vết thương trở nên đau nhói. Nó nhăn mặt. máu bắt đầu rơm rớm thấm qua
lớp băng mỏng. Haya từ xa trông thấy liền chạy ngay lại đứng cạnh
Satomi. Con bé cầm tay nó lên coi rồi quay sang mắng Kaishi:

- Anh làm cái quái gì vậy? không thấy chị ấy đang bị thương hả?

- chị không sao Haya. Anh ấy không biết mà.

Kaishi ngơ ngác. Anh không biết Satomi bị thương.

- Anh xin lỗi. Anh không cố ý.

- Được rồi. không sao. Haya vào đây giúp chị băng lại vết thương đi. Nó lại chảy máu rồi.- Nó quay sang nói với con bé Haya.

- Vâng.

Nói rồi Satomi và Haya đi thẳng vào phòng vệ sinh băng lại vết thương để lại Kaishi và Tamaki- anh chàng vừa khiêu vũ với Haya đứng ngơ ngác.
Kaishi thấy có lỗi quá. Nhưng quả thật anh không biết Satomi bị thương.
Mà sao con bé bị thương nhỉ? Anh đi ra hỏi ba thì biết chuyện Satomi bị
đâm vì cứu con bé Haya. Quay sang Tamaki, anh nói:


- Điều tra cho anh thằng nào làm.- anh lạnh lùng nói.

- Ok. Mà từ trước tời giờ có bao giờ anh quan tâm đến cô chủ đâu?- Tamaki ngạc nhiên vì thái độ của Kaishi.

- Đừng hỏi nữa. làm đi.

ừ nhỉ? Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của con bé đó cơ chứ?