Niềm Đau Chôn Dấu

Chương 21

Tút..Tút...Tút...

-Tiểu...Tiểu thư..À nhầm...Chị Satomi ạ???- Đầu bên kia điện thoại vang
lên giọng nói ấp úng quen thuộc của Tamaki. Nghe giọng nói có vẻ khá
ngạc nhiên vì nhận được điện thoại của Vân.

- Ừm. Cậu khỏe chứ?- Nó hỏi thăm. Mặc dù giọng nói có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại chứa đựng sự quan tâm.

- Em khỏe ạ. Còn chị và mọi người thế nào? Chị gọi cho em thế này chắc
là có chuyện gì phỉa không ạ?Chuyện Sakura và Haya sang bên đó... Giải
quyết ổn cả chứ chị?

- Tôi gọi cho cậu cũng vì việc này. Thay tôi giải quyết hết bọn rác rười ấy đi. làm ngay cho tôi.tôt nhất nên xóa sổ tên bọn chúng luôn đi.- Nó
nói, giọng căm phẫn.

- Chị...Có chuyện gì không ổn rồi sao? Chuyện này e rằng... Hơi khó.-
Tamaki thất kinh, lần đầu tiên cậu nghe một mệnh lệnh như thế này từ chủ nhân của mình.

Xét cho cùng đây không phải chuyện dễ dàng gì. Thanh toán một bang phái
đối với một bang lớn ở Tokyo như Kantou do họ Koda làm chủ không
phải là chuyện khó. Nhưng việc này thì khác. Đây lại là một bang khá có
tiếng tăm ở Hokkaido. Không hiểu vì lí do gì mà dám ra quyết định thủ
tiêu tiểu thư của một bang phái lớn. Phải hiểu rằng, đụng đến
Kantou thì chắc bọn này đã có sự chuẩn bị kĩ càng mới dám ra tay. Lí

do chắc chỉ có một: Tranh giành địa bàn. Nếu thủ tiêu bang này ngay e
rằng sẽ gây náo loạn giới xã hội đen. Các bang phái khác chắc chắn sẽ
nổi lên cùng một lần để cướp lại địa bàn. Sẽ dẫn đến bạo loạn.

- Thôi được. Tôi biết việc này quá sức cậu. Tôi sẽ tự giải quyết. sắp
xếp cho tôi một nơi ở kín đáo và bí mật. Tôi sẽ bay sang đó bằng chuyến
bay sớm nhất trong ngày mai. Đón tôi ở sân bay.- Nó thở dài. Mới đoàn tụ với gia đình không lâu, giờ lại đâm đầu vào nguy hiểm thêm

lần nữa. Mà thôi. Dù sao thì nó cũng đã quen với việc hôm nay sống không biết mai chết như thế nào rồi. Nó không muốn mất đi mọt người than nào
hết. Nên thà rằng nó dấn thân vào hiểm nguy để mọi người được yên bình
còn hơn sống trong cảnh thấp thỏm lo sợ.

- Vâng. Em sẽ đón chị.

Cúp máy, nó đi ngược trở lại phòng cấp cứu. Anh trai nó mệt mỏi tựa đầu
vào sau thành ghế, mắt nhắm lại nghiền, hai bàn tay đan lấy nhau thật
chặt. Nó nhẹ nhàng đến bên Minh, ngồi bên anh trai.

Tìn hiệu đèn cấp cứu phía trên tường vụt tắt, cánh cửa bật mở. Ông bác
sĩ bước ra, tay tháo chiếc khẩu trang màu xanh lá cây quen thuộc xuống.
Vẻ mặt khá căng thẳng vì cuộc phẫu thuật kéo dài lâu hơn dự kiến ban đầu hơn 1 tiếng. Minh, nó và Haya đứng phắt dậy, lao nhanh đến chố bác sĩ.

- Chị ấy thế nào hả bác sĩ?- Haya vì quá nôn nóng nên không để ý, cô bé

hỏi bằng tiếng Nhật thế nên ông bác sĩ chả hiểu cô bé nói gì. Ông lắc
đầu. Cái lắc đầu tỏ ý không hiểu câu hỏi lại bị mọi người hiểu nhầm
thành ca phẫu thuật thất bại, đồng nghĩa với việc Sakura không qua khỏi. Nét sững sờ hiện rõ trên 3 khuôn mặt. Haya bắt đầu khóc. Vị bác sĩ kia
trông thấy nét mặt của 3 người bọn nó, ông biết mọi người đã hiểu nhầm ý ông.

- Bác sĩ. Thật sự cô ấy không qua khỏi ư?- Minh đau xót hỏi lại bác sĩ.

- Ồ không. Mọi người hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi tưởng mọi người là người
Nhật hay người Hàn Quốc gì đấy nên không hiểu cô bé kia nói gì. Ca phẫu
thuật rất thành công. Viên đạn đi sát ngay tim. Chỉ lệch một tý nữa là
chết.

- Nghĩa là… cô ấy không sao phải không bác sĩ?- Minh mừng rỡ hỏi lại.
Vân thở phào nhẹ nhõm. Riêng Haya thì vẫn không hiểu gì nên mặt cứ ngơ
ra. Đến khi Vân quay sang giải thích, con bé mới nhảy cẫng lên, đưa tay
quệt hết nước mắt. Nhìn con bé lem nhem như chú mèo nhỏ.

- Đúng vậy. Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Tuy nhiên vẫn đang trong
trạng thái hôn mê do ảnh hưởng của thuốc gây mê. Bây giờ chúng tôi sẽ
chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức đặc biệt theo yêu cầu của mọi người
để gia đình tiện việc chăm sóc.


Ông bác sĩ nói xong,mỉm cười rồi quay người bước đi.

Nó nhìn Sakura đang ngủ qua tấm kính của phòng bệnh. Giờ thì yên tâm
rồi. Nó mỉm cười.đến lúc nó đi làm cái việc kia rồi. gọi anh Minh và
Haya ra ngoài phòng, nó nói:

- Anh, em có việc phải rời khỏi đây vài hôm. Anh chăm sóc ba mẹ dùm em
nhé. Em chỉ đi khoảng 5 ngày, lâu nhất là một tuần thôi. Còn Haya sẽ ở
lại nhà chúng ta. Hai người cố gắng chăm sóc Sakura cho đến khi em về
nhé.

- Nhưng em/ Chị đi đâu?- Cả Minh và Haya đồng thanh hỏi.

- Em đi công việc mà. Vài hôm em về.- Nó cười.

- Đừng làm gì để mọi người phải lo lắng đấy. Đi sớm rồi về.- Minh cốc đầu cô em gái đáng yêu.

- À nhưng bao giờ em đi?

- Em đi luôn bây giờ. Anh ở lại với Sakura để Haya ra tiễn em một đoạn nhé. Em có mấy việc cần nói với cô nhóc này.

- Ừk. nhớ gọi điện cho anh thường xuyên đấy.Nnhớ không được tắt máy nghe chưa?

- Vâng. - Nó cảm thấy ấm áp khi được anh trai yêu thương thế này.

Nó ôm anh trai một cái thật nhẹ rồi quay người bước đi. Haya đi bên cạnh nó.


- Haya, chị sẽ về Nhật mấy ngày. Mọi việc ở đây chị nhờ em. Bảo vệ gia đình chị cẩn thận giúp chị.

- Về Nhật?Kkhông phải chị định…Giải quyết việc đó đấy chứ? Thế sao không cho em về?- Haya hơi nhướng mày ngạc nhiên.

- Chị cần em ở lại đây bảo vệ mọi người. Đừng nói cho anh Minh biết chị đi đâu không anh ấy lại lo.

- Dạ. Em biết rồi. Em sẽ không nói đâu. Nhưng chị nhớ cẩn thận đấy. với
lại về bên ấy…Chị nói với…Ừm…Với anh Tamaki là em nhớ anh ấy nhé. Nói
đừng lo cho em nữa- Haya ngại ngùng, hai má hồng lên đáng yêu khi nhắc
đến Tamaki.

- Biết rồi cô nương. Tôi không biết thì ai biết nữa. Còn đỏ mặt nữa
chứ.- Vân trêu con bé làm mặt Haya lại càng hồng hơn. Con bé lay lay
cánh tay Vân nũng nịu.

- Lớn rồi mà như trẻ con.

- Tiểu thư. Sắp đến giờ máy bay cất cánh. Nếu không đi e không kịp chuyến bay này mất.- Một tên đàn em cất giọng lễ phép.

- Ừ. Thôi buông ra để chị đi.

Haya buông tay Vân. Nó cười rồi bước lên chiếc xe đen bóng đã được mở
sẵn cửa. Cánh cửa đóng lại khi nó đã yên vị trên băng ghế sau. Chiếc xe
rồ ga rồi phóng vút trên đường phố Hà Nội, bỏ đằng sau hai hàng cây hoa
sữa thoảng mùi thơm. Phía xa, Haya vẫn còn đứng vẫy tay cho đến khi
chiếc xe đi khuất.