Niềm Đau Chôn Dấu

Chương 19

Tất cả mọi người chạy đến đỡ bà vào nhà, đặt lên giường. Minh chăm sóc
mẹ còn ba nó thì đứng ngơ ra nhìn nó rồi nhìn Duy…không hiểu chuyện gì
đang xảy ra…

-Vân…là con sao?- Ba nó nói thảng thốt, một dòng nước trong vắt chảy trên khoé mi nhăn nheo vì tuổi tác của ông.

- Con…- Nó không thể nói được gì. Chính nó cũng không chắc nó có phải là Vân không nữa cơ mà. Nhưng huyết thống…Cảm giác…Có cái gì đó nôn nao
trong lòng nó…

- Thưa bác, để con nói mọi chuyện với bác.- Duy lên tiếng.

-Rốt cuộc là sao? Không phải con đã…Chết rồi sao?... Chuyện này là thế nào vậy?

- Bác ạ. Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong vụ tai
nạn đó. Nhưng… Chuyện con muốn nói là…Vân…Cô ấy bị mất trí nhớ…Cô ấy
không nhớ gì hết.- Duy chùng giọng.

Ba nó thêm một lần shock. Già rồi, sao cứ phải chịu những cú shock lớn
như vậy chứ? Làm sao mà chịu được. Nhưng…May mắn là con gái của ông vẫn
còn sống… Dù nó mất trí nhớ nhưng sẽ có lúc nó nhớ ra thôi. Miễn sao nó
còn sống.

Nãy giờ nó chỉ biết ngồi nghe mà không nói gì. Nó cảm thấy vui mừng vì
tìm được gia đình. Nhưng nó lại sợ nó không phải Vân. Nó sợ hạnh phúc
vụt khỏi tầm tay. Cảm giác như rơi xuống vực thẳm. Làm sao có thể chắc
chắn nó là Vân được nhỉ? Nó không muốn tin tưởng và hi vọng quá để rồi
thất vọng càng nhiều.

- Con nói được không?- Cuối cùng nó cũng lên tiếng.

- Sao thế con? Thực sự ba không ngờ có ngày còn được nhìn thấy con gái
ba bình yên ngồi trước mặt ba như thế này. Mất trí nhớ cũng không sao.
Rồi con sẽ nhớ lại thôi mà. Ba… Ba mừng quá…- Ba nó nói, đầy xúc động.
đôi mắt ông giật giật, rưng rưng.

- Thực sự thì con không thể nhớ được một chút gì hết. Nên… Tuy con có

cảm giác con chính là Vân nhưng con sợ…Sợ một ngày nào đó con hay ai đó
bằng cách nào đó nói rằng con không phải là Vân. Con sợ cảm giác đó. Làm thế nào để con biết chắc chắn con là Vân?

Ba nó còn đang phân vân không biết làm sao thì Duy đã gỡ rối dùm:

- Hay là làm xét nghiệm AND? Con nghĩ bác cũng như con, chắc chắn đây là Vân. Nhưng có lẽ chúng ta nên hiểu cho cảm giác của cô ấy.

- Nếu con đã nói thế thì.. Cứ vậy đi…

……………..

Cầm tờ giấy chứng nhận quan hệ huyết thống trên tay… 97%. Nó rơi nước mắt. Cuối cùng thì nó cũng tìm ra gia đình

mình. Việc cần làm bây giờ là nó phải nhớ ra. Mà có cần thiết không nhỉ? Dù sao thì nó cũng tìm được gia đình rồi. Có nhất thiết phải nhớ ra nữa không? Nhưng có cái gì đó trong thâm tâm thôi thúc nó phải nhớ ra.
Người con trai tên Duy đó…Sao cho nó cảm giác thân thuộc đến thế? Thực
sự nó đã từng yêu anh ư? Nhưng nó nhớ trong giấc mơ nó đã khóc vì người
con trai ấy…Vì sao? Hình như người đó đã làm nó đau khổ.

giờ đây cả nhà lại quây quần bên nhau. Hạnh phúc của nó sẽ trọn vẹn nếu
nó có một tình yêu. Đôi khi nó cảm thấy nó ích kỉ quá. Nó đã có được mọi thứ mà một cô gái mơ ước. chỉ thiếu duy nhất một thứ thôi. Nhưng… Duy
yêu nó. Nó biết. Những ngày qua anh luôn bên nó. Đưa nó đi khắp mọi nơi, những nơi anh nói nó thường hay đi. Anh đưa nó tới quán nước nhỏ quen
thuộc hồi nó còn đi học, nơi nó vẫn thường ngồi uống cacao và chờ anh.
Anh đưa nó ra biển, nơi nó đã từng nói cho nó cảm giác bình yên,…Còn vô
số nơi nữa. Nhưng… Nó chỉ có cảm giác quen thuộc chứ không nhớ.

Một lần duy nhất nó đi ra mộ. Ngôi mộ mang tên nó. Chắc phải đập đi
thôi. Chả lẽ nó còn sống sờ sờ mà lại có mộ hay sao. Nhưng… Thôi cứ để
thế đã.

………………..

“ Always see… Always be…” Sakura gọi nó.

Cũng hơn phải đến 2 tuần rồi kể từ khi nó về Hà Nội, nó chưa liên lạc với mọi người bên kia.

- Chị nghe đây. Có chuyện gì thế?- Nó nói.

- Chị, sao rồi? Chuyện chị thế nào rồi?- Sakura hỏi. Nhưng sao nghe giọng con bé gấp gáp thế.

- Chị tìm thấy gia đình rồi em à. Nhưng giọng em sao thế? Bên đó có chuyện gì hả?

- Bên này có một số rắc rối nhưng giải quyết xong rồi. Vấn đề là… Có một bọn đã tìm ra tung tích của chị. Em không biết làm thế nào bọn chúng
biết được nhưng…Em đang trên đường sang Việt Nam. Cho em địa chỉ nhà
chị. Em sợ chị và người nhà gặp nguy hiểm. Tamaki đã điều tra rồi. Bọn
này có vẻ không tầm thường đâu. Bọn chúng được thuê để ám sát chị đấy.
Em vừa nhận được thông tin mật. Bên bọn chúng có nội gián của chúng ta
cài vào đã thông báo về. Có vẻ như bọn chúng cũng đang trên đường đến
Việt Nam rồi.


- Làm thế quái nào mà bọn chúng biết chị đang ở đây hả? Điều tra xem. Có biết chúng có bao nhiêu tên không?

- 8 tên.

- Được rồi. Chị sẽ cản thận. Có hình không? Gửi qua cho chị. Mà…Mọi người bên đó thế nào?

- Hình thì em đã send qua mail cho chị rồi. Chắc cũng nhận được rồi đấy. Bên này à. Chị biết mà. Ổn nhưng còn anh Kaishi…Anh ấy sắp điên rồi. Đi tìm chị khắp nơi. Đau lòng lắm. Anh ấy suýt giết em đấy. Hic.

- Được rồi. Không sao. Anh ấy sẽ bình thường ngay thôi. Chị đọc địa chỉ
nhà chị, ghi lại đi. Lần này em sang đây có ai đi cùng không?

- Em đi với Haya. Tamaki phải ở lại trông nom mọi việc, cả anh Kaishi nữa.

- Không. Ý chị hỏi là em đưa bao nhiêu người sang. Chị thì không sao.
Nhưng phải đảm bảo cho người nhà của chị. Họ vẫn chưa biết chị là dân xã hội đen đâu. Biết chắc họ shock lắm. Chị không dám nói. Nhưng có lẽ
cũng phải nói thôi.

- Dạ.

- Được rồi. Đến nơi thì gọi cho chị. Em đi thẳng đến nhà chị luôn nhé.

- Vâng. Có lẽ cũng sắp đến Việt Nam rồi. Em nghĩ bọn chúng giờ này cũng
có mặt ở đó rồi. Vấn đề chỉ còn là thời gian thôi. Chị nên chuẩn bị đón
tiếp đi là vừa.- Sakura nói giọng tinh nghịch.

- Khi nào mà chị chả sẵn sàng. Dấn thân vào cái nghề này thì chết lúc nào chả biết. Phải chuẩn bị tinh thân chứ. Haha.

Đến lúc này mà còn đùa được. Thật là nản quá đi mất.

………………….

- Chị Satomi…- Haya hét toáng lên, nhào đến ôm Satomi- Vân chặt cứng.

- Được rồi mà. Con bé này. Bao giờ mới chịu lớn đây hả?- Satomi cười cười xoa đầu Haya.

- Nó giả nai đấy. Sắp lấy chồng đến nơi rồi còn giả vờ nhõng nhẽo.- Sakura thản nhiên trêu.

- Lấy chồng? Chị mới đi có mấy ngày mà sao có tin giật gân thế?- Nó ngạc nhiên.

- Thì Tamaki chứ ai. Haha.

- Không phải. Sakura trêu em. Không phải đâu. Nói lung tung thôi.- Haya
nũng nịu, cái mặt phúng phính, xụ cả ra nhìn yêu không thể tả.

- Haha. Chị còn tưởng ai xa lạ chứ. Tamaki thì chị đồng ý cả 2 tay luôn. Thôi. Hai đứa vào nhà còn bàn chuyện. Hôm nay không có ai ở nhà cả. Chỉ có bà giúp việc thôi.


Satomi đi trước, Haya và Sakura đi sau, hai người hai bên. Trên khuôn
mặt hiện lên sự nghiêm túc, lạnh băng chứ không mang vẻ đùa giỡn như lúc nãy. Ba con người. Ba cô gái. Ba chị em.

- Vấn đề bây giờ là mình ngồi đợi bọn chúng đến rồi giải quyết hay tự đi tìm bọn chúng trước khi bọn chúng tìm thấy chúng ta. Giải quyết xong
bọn này em nghĩ chị nên về Nhật một chuyến. Giải quyết luôn băng này đi. Chướng mắt quá. Cũng tại ba chị nể tình xưa đấy. Không thì cũng dẹp lâu rồi.- Haya bực tức.

- Cứ ngồi đây và chờ bọn chúng đến. Chị sẽ nói anh hai đưa ba mẹ đi đâu

đó một thời gian. Khi mình giải quyết xong chuyện này thì bảo anh đưa ba mẹ về.

Ngoài cổng có tiếng xe. Hoá ra là anh hai về. Nhưng Sakura đã để hai tên đàn em thân tín đứng gác cổng cho an toàn. Bọn này không biết Minh là
anh trai Satomi nên không cho anh vào.

- Tránh ra.- Nó lạnh lùng lên tiếng từ phía sau.

- Vâng. Tiểu thư - Hai tên đàn em lễ phép trả lời rồi rút lui ra hai bên cổng.

- Vân. Chuyện gì đang xảy ra vậy?Hai người này là ai? Sao họ không để
anh vào nhà chứ? Tại sao bọn họ lại gọi em là tiểu thư? - Anh nó bực
mình hỏi. Anh nó là một doanh nhân thành đạt. Gia đình nó lại có công ti cổ phần ở một số nước ở Châu Á, Nhật Bản không ngoại lệ nên anh nó biết tiếng Nhật cũng không có gì là lạ.

- Anh về đúng lúc lắm. Em có chuyện cần nói với anh. Anh vào nhà đã nào.- Nó kéo tay Minh vào nhà.

- Sakura, Haya, đây là anh trai chị, anh Minh. Còn đây là hai đứa em kết nghĩa của em. Sakura và Haya.- Nó lần lượt giới thiệu.

- Xin chào. Minh lên tiếng trước.

- Chào anh.

- Vấn đề là em làm ơn giải thích cho anh chuyện gì đang diễn ra vậy?

- Được rồi em sẽ giải thích. Anh ngồi xuống đi đã. Hai đứa cũng ngồi đi. Không phải khách sáo.

- Anh. Chuyện em sắp kể có thể anh sẽ cảm thấy hơi khó tin. Nhưng anh cứ im lặng nghe em kể nhé.- Nó chuẩn bị tinh thần cho Minh.

- Này. Đừng làm anh đau tim chứ. Nói đi anh nghe đây. Đừng nói em và hai cô này là kẻ giết người hàng loạt đấy nhé. Cái đó thì anh không tin
đâu.- Minh chọc nó.

-Không phải kẻ giết người hàng loạt. Nhưng gần như thế.- Sakura lạnh lùng lên tiếng.

- Này. Anh không đùa đâu.

- Sakura không đùa đâu. Bọn em là dân xã hội đen. Anh. Hơn 3 năm qua, kể từ khi em mất trí nhớ và không thể nhớ được mình là ai, em được một gia đình nhận làm con nuôi. Họ rất tốt với em. Họ xem em như con gái ruột
vậy. Vấn đề là…Gia đình họ nằm trong tổ chức ngầm. Hay ở đây còn gọi là
dân xã hội đen. Em đã được giáo dục để trở thành một người lãnh đạo
trong tương lai. Nghĩa là…Không ít lần em đã đối mặt với tử thần. Để
sinh tồn thì…Anh biết đấy…Trong xã hội ấy thì kẻ mạnh mới được sống.
Nên…- Nó dừng lại, nhìn anh trai nó như để tìm ra một nét thay đổi trên

gương mặt điển trai của Minh.

- Anh hơi bất ngờ. Nhưng không sao. Em cứ nói tiếp đi.- Minh nói.

- Vâng. Vấn đề là bây giờ, em có khả năng gặp nguy hiểm. Đó là lời giải
thích cho tất cả mọi việc anh vừa nhìn thấy, cũng như giải thích cho sự
có mặt của Sakura và Haya.

Satomi nói hết mọi chuyện với anh trai nó trong khi anh nó há hốc mồm
kinh ngạc. Minh hứa với nó sẽ làm cách nào đó để ba mẹ nó không có mặt ở đây trong vài ngày tới. Đổi lại nó phải đồng ý để anh sát cánh cùng nó
trong cuộc chiến sắp tới. Tuy không muốn anh mình phải dính dáng tời
chuyện này nhưng Minh quá cương quyết. Nó đành phải chấp nhận yêu cầu
của anh.

Minh sắp xếp cho ba một cuộc họp giữa các công ty liên kết. Vấn đề là mẹ nó sẽ phải đi cùng ba trong chuến đi này. Điều này nằm trong sự sắp xếp của Minh.

……………………….

- Chị.Bọn này đến nhanh hơn em tưởng.- Sakura nói vời Satomi đang ngồi
trên ghế đệm êm ái sau lưng cô. Sakura đang hướng cặp mắt sắc bén nhìn
xuyên qua cửa sổ sang phía trên sân thượng toà nhà đối diện, nơi một vài ánh sáng le lói, phản chiếu ánh mặt trời. Đôi mắt của một sát thủ báo
cho cô biết có người đang chĩa họng súng vào ngôi nhà này.

- Bắt đầu cuộc chơi được rồi chứ chị Satomi? Em chuẩn bị xong rồi nè.-
Haya lên tiếng, giọng nói đầy vẻ thích thú. Con bé đang ngắm nghía lại
mấy khẩu súng nó vừa ráp xong.

- Anh Minh đâu?- Không để ý đến lời nói của Sakura và Haya, nó cất tiếng hỏi.

-Anh đây.

Anh trai nó bước ra từ phòng tắm, cất tiếng trả lời. Vẻ mặt anh hơi
hoang mang vì chưa bao giờ anh tham gia vào những chuyện như thế này.
Mặc dù trước đây Minh cũng nổi tiếng không kém trong giới ăn chơi đất Hà thành. Đánh nhau là chuyện cơm bữa. Nhưng tham gia cái trò mạo hiểm lần này thì chưa bao giờ. Tuy hơi hoang mang nhưng có cái gì đó thích thú.

- Anh. Em thật không muốn anh tham gia vào chuyện này tý nào. Nghe lời
em đi. – nó nói với anh, giọng có chút nài nỉ. quả thật nó không hề muốn anh nó vướng vào vụ rắc rối này. Thật sự là nó sợ… Sợ nếu không may…Sợ
nó sẽ mất đi một người yêu thương nó.

- Đừng nói thêm nữa nhóc con. Anh đã nói rồi mà. Anh không muốn em đương đầu với nguy hiểm thế đâu. Anh không thích cảm giác phải đứng ngoài
nhìn em gặp nguy hiểm đâu.

- Em hiểu rồi. Vậy thì sắn sàng vào cuộc thôi. Mà…Anh biết dùng súng chứ?

- Nói thật thì cũng biết sơ sơ. Hồi trước có tham gia một khoá học bắn
súng nhưng mà em toàn rủ anh bỏ học đi chơi suốt còn gì.- Minh nheo nheo mắt cười cười.

- Vậy hả? Vậy thì ổn rồi. Haya, đưa súng cho anh Minh đi.


Nó vẫn ngồi yên một chỗ không

động đậy. Sakura đang hướng khấu súng bắn tỉa về phía sân thượng toà nhà đối diện.

- 3 tên trên kia. 5 tên còn lại chắc chắn đang nấp quanh nhà. Em sẽ xử lí 3 tên kia nhanh thôi.

Phụp…Ba tia sáng loé lên liên tiếp…Ba cái thân hình như ba cái chấm đen
ngã gục xuống từ phía xa. Chỉ có Minh là trợn tròn mắt nhìn Sakura kinh
ngạc còn nó và Haya thì quá quen với cảnh này rồi nên không lấy gì làm
lạ.