Niềm Đau Chôn Dấu

Chương 15

Tại sao anh không thể tìm thấy em? Cô gái này…Người con gái trong bức
ảnh này không phải là em sao? Chỉ một lần thôi, hãy cho anh nói câu xin
lỗi đi em…”- Duy cầm một bức ảnh trên tay. ngắm nhìn thật lâu. Một lần
anh tình cờ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nó trong một tập ảnh cách đây 3 tháng. Anh đã cố gắng liên hệ với tác giả của bức tranh đó những
mong tìm được địa chỉ người con gái trong ảnh nhưng sự đời thật trớ
trêu, ngay cả một cơ hội mong manh cũng không đến với anh. Người ta nói
tác giả của bức tranh này là một nhiếp ảnh gia tự do. Thích đi đây đó và chụp những tấm hình anh cho là đẹp. Cô gái trong bức tranh được chụp
ngẫu hứng trong một chuyến du ngoạn của nhiếp ảnh gia này hơn 3 năm về
trước. Nhưng không ai ngoài tác giả biết bức ảnh được chụp ở đâu. Và lúc anh tìm đến nhà thì được biết tác giả đã vác balô và máy ảnh đi du
ngoạn. không ai biết người này đi đâu. Cũng chẳng có cách nào để liên
lạc. Hơn 3 năm rồi. chả lẽ Vân của anh đã không còn trên đời này thật
sao?

……………………

“ Anh đã đi hết mọi nơi trên cái đất nước nhỏ bé này chỉ mong một lần
nữa được nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ thân quen của em. Em đã đi thật rồi
sao? Đã không còn trên cõi đời này nữa sao? 3 năm… Anh đã đi tìm em 3
năm trời. Anh đã sai. Hãy cho anh một cơ hội để được nói rõ với em mọi
thứ. Anh không tin. Không tin em đã rời khỏi thế giới này. Anh không
tin… Hãy trở về và nói với anh đây chỉ là một giấc mơ thôi. Một cơn ác
mộng thôi. Được không em? Anh tưởng người phải xa rời thế giới này trước là anh. Nhưng tại sao? Tại sao người ra đi lại là em?”.- Một nơi không

xa trên bãi biển có một người con trai cũng đang rơi lệ. Là Duy. Anh đã
đi tìm một người con gái suốt 3 năm trời trong vô vọng. Anh không biết
rằng người con gái đó đang ở gần bên anh… Đang khóc như anh… nhưng không phải khóc vì anh.

Nó đứng dậy, dang hai tay ra, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại và……….Hét. Nó hét thật to. Nó nhớ có người đã bày cho nó làm vậy để giải tỏa
stress nhưng nó không nhớ người đó là ai. Nó chợt giật mình vì không xa
nơi nó đứng có một chàng trai cũng đang làm y hệt nó. Bất giác, nó nhìn
chàng trai kia và mỉm cười.

Cô gái kia? Quen quá. Sao lại giống em đến thế. Không… Không thể… Không
phải em đâu. Chắc mình nhìn nhầm. Nhưng… Cô ta cười lạ quá. Là em ư? Nụ
cười đó… Làm sao anh có thể quên được… Nụ cười đó… Có cái gì đó rất
buồn… Nụ cười ngày em nói câu chia tay…Nụ cười cuối cùng của em mà anh
được nhìn thấy… Có phải là em đó không?...

Lạ quá. Hình như chàng trai kia đang bước lại gần nó thì phải. Sao nó
thấy người này quen quá. Cái dáng ấy sao lại quen đến vậy. người đó là
ai? Người đó…Người con tria trong giấc mơ của nó…phải không nhỉ? Sao anh ta lại nhìn mình chằm chằm vậy nhỉ? Mình nên đi hay đứng lại? không kịp nữa rồi…

- Em…. Là em thật sao? Anh không mơ chứ?- Chàng trai kia chạy đến trước
mặt nó, mắt mở to nhìn nó đầy vẻ xúc động còn hai cánh tay thì ghì chặt

đôi vai nhỏ bé của nó.

- Tôi có quen anh không nhỉ?- Nó hỏi lại, ngạc nhiên nhìn chàng trai.

- Vân? Em làVân phải không? Đúng là em phải không Vân?- Chàng trai kia hỏi trong hơi thở dồn dập.

- Xin lỗi. Anh nói tôi là ai kia? Tôi thấy anh rất quen nhưng không thể nhớ được. Anh biết tôi ư?

- Em sao thế? Anh mà…Là anh đây mà. Duy mà. Anh là Duy đây mà. Em đừng đùa vậy chứ.-Duy hốt hoảng nhìn nó.

- Xin lỗi anh nhưng… Tôi không nhớ nổi anh là ai.- Nó lại ngơ ngác nhìn
anh. Anh đúng là người nó thường thấy trong giấc mơ nhưng quả thật nó
không thể nhớ ra chút gì. Chả lẽ người này biết nó là ai ư? Nhưng anh ta vừa gọi nó là Vân…Là Vân cơ mà… Nhưng nó tên Vân Duy…Tại sao thế này?
Rốt cuộc người này là ai?... Nó ôm đầu đau đớn.

- Em…Em nói cái gì vậy? Em không

nhớ anh ư? Tại sao lại thế? Em có biết anh đã đi tìm em hơn 3 năm trời
không hả? Mọi người đều tin em đã chết nhưng anh không tin. Anh vẫn luôn đi tìm em mà. Đừng nói với anh em không nhớ anh. đừng đùa với anh như
vậy chứ. Anh biết anh sai rồi. tha thứ cho anh đi Vân…- Duy nói trong

nghẹn ngào. Nó nhìn thấy hai dòng lệ óng ánh chảy dài trên khuôn mặt
tiều tuỵ của chàng trai kia. Nhưng nó không thể nhớ ra. Đầu nó đau quá.
Nó ôm đầu ngồi thụp xuống bài cát. Miệng rên lên “Đau quá..”.

- Em làm sao vậy?- Duy hốt hoảng nhìn vẻ mặt đau đớn của nó.

- Đau quá…Tôi không nhớ. Không nhớ gì hết…Anh là ai?...Tôi là ai?… Ai nói cho tôi biết với…- Nó hét lên rồi ngã xuống bất tỉnh.

……………………….

- Cô bé này vừa trải qua một cú shock. Với lại hình như trước đây đã gặp phải chuyện gì đó nên bị mất trí nhớ.- Ông bác sĩ nói với vẻ mặt đăm
chiêu.

- Mất…mất trí nhớ…Bác sĩ vừa nói cô ấy bị mất trí nhớ ư?...- Duy lắp bắp hỏi.

- Đúng vậy.- Bác sĩ gật đầu xác nhận.

Duy ngồi bên giường bệnh của Satomi- Vân- người con gái anh yêu. Mất trí nhớ ư? Chuyện gì đã xảy ra với em ba năm trước vậy? Tại sao mọi ngườ
lại nghĩem đã chết chứ? Em đang nằm trước mặt anh đây mà. Sao em hốc hác quá vậy?... Em là Vân…Vân của anh…Đúng không?

Anh đưa tay lướt nhẹ trên gương mặt nó. Bàn tay anh dừng lại khi thấy
trên cổ nó là sợi dây chuyền. sợi dây chuyền đó…Đúng là em rồi…Là em
thật rồi…Dây là sợi dây anh đã đặt làm riêng cho anh và nó vào ngày
Valentine đầu tiên của hai đứa…Là sợi dây chuyền đôi. Anh đưa tay lên cổ mình và tháo sợi dây anh đang đeo trên cổ xuống, đưa ghép với cái mặt
dây Satomi đang đeo. Vừa khớp. Một mặt trăng khuyết bao quanh ngôi sao

bạch kim nhỏ.

- Hmm…Đau quá- Satomi vừa tỉnh. Đưa tay đập nhẹ vào trán, khuôn mặt nhăn nhó.

- Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?- Nó nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện.

Duy ôm chầm lấy nó.

- Là em…Anh biết mà..Anh biết em không chết mà…xin lỗi…- Anh nói đầy vẻ xúc động.

Nó đẩy người con trai đang ôm chặt nó ra.

- Anh làm gì vậy? Tôi không biết anh.

- Phải…đúng rồi. Em bị mất trí nhớ. Em không nhớ anh là phải. Rồi em sẽ nhớ ra anh là ai thôi.

- Tại sao anh biết tôi bị mất trí nhớ? Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại gọi tôi là Vân? Chắc anh nhầm tôi với ai đó rồi.

- Không. Anh không nhầm. đúng là em mà. Em là Vân. Tên của em là Vân….
Em nhìn này…- Duy nói, chìa sợi dây chuyền của anh ra rồi ghép lại với
mặt dây của nó. Đúng là một đôi. Nó nhìn ngơ ngác. Vậy là sao? Tại sao
nó lại có sợi dây này cơ chứ? Nó luôn mang sợi dây bên người. Chả lẽ
người con trai này biết nó thật? Nhưng sợi dây với mặt ngôi sao lại ghép vừa vặn với mặt trăng khuyết lưỡi liềm của người con trai này. Vậy là
sao?