Niềm Đau Chôn Dấu

Chương 11

Trở lại với Satomi. Hết bất ngờ, nó đi xuống nhà bếp vì cái bụng đang
biểu tình dữ dội. Hic. Nó lại đụng mặt Kaishi nữa mới khổ chứ. Hai anh
em nó nhìn nhau ngại ngùng. rốt cuộc chính nó phải lên tiếng để phá tan
bầu không khí đáng sợ này:

- Hmm… Chuyện lúc nãy… Em xin lỗi…Vì em kéo anh nên anh mới ngã…- Nó đằng hắng, má ửng hồng lên ngại ngùng.

- Thật ra thì… Anh mới phải xin lỗi. Vì anh mà… Thôi… Xem như chưa có gì nhá…- Hic. Kaishi cũng ngượng gần chết. Mặt anh đỏ như gấc chín.

- Ừm coi như chưa có gì đi. Anh ăn gì không em nấu?- Satomi hỏi.

Sao có thể xem như không có gì được chứ. Hai đứa nó vừa mới… Vài chục
phút trước đây cơ mà. Nhưng mà chả đứa nào dám nhắc lại cả. ngượng chết
được. đấy. Cứ như thế thì ai tin hai đứa nó là anh em được cơ chứ. Có mà người yêu thì đúng hơn.

Cuối cùng thì Satomi nó cũng bê một cái nồi nghi ngút khói đặt lên bàn. Đưa tay quệt giọt mồ hôi vương trên trán, nó cười nói:

- Mì tôm kiểu Việt Nam. Nếm thử xem. Không chết đâu mà lo.- Nó láu cá.
Tạm quên đi chuyện lúc nãy vậy. Nhìn nó chả có chút gì gọi là lạnh lùng
cố hữu cả. Ai thấy chắc ngạc nhiên lắm. đến Kaishi còn mắt tròn mẳt dẹt
nhìn nó cơ mà.


- An toàn thật chứ?- Kaishi lại hỏi xóc nó. Nhìn cái mặt hiện lên chữ ngờ to đùng.

- Ưn không? Không thì biến. Bực anh quá đấy.- nó nói tức tối, kéo nguyên nồi mì lại trước mặt, không thèm múc cho Kaishi miếng nào, nó đưa lên
miệng ăn ngon lành, còn xuýt xoa kêu nóng nữa chứ. Nó đang nhèm nhèm
chọc tức Kaishi đó mà.

- Ai bảo không ăn. Đưa đây.- Kaishi giật cái nồi lại phía mình, giữ chặt như thể sợ Satomi lấy mất vậy.

- Haha. Anh đúng là đồ con nít. – Nó phá ra cười trước hành động quá ư trẻ con của Kaishi.

- Con nít cái gì? Có em mới con nít. Tham ăn. Có mỗi miếng mì tôm cũng
không cho. Hư ăn.- Kaishi chu mỏ cãi lại. Tay vẫn giữ chặt thành nồi
bằng hai miếng đệm mút.

- Được rồi. Không nói với anh nữa. Đói quá. Đưa em ăn với chứ. Đưa đây em múc ra bát nào.

- Không được ăn một mình đâu đấy

- Rồi. cha trời. Như con nít.- Satomi lẩm bẩm.

- Em nói cái gì đấy?

- Đâu nói gì. Nói anh người lớn.Nói anh đẹp trai. được chưa hả ông tướng.

- Anh mà lại. Khi nào chả đẹp. há há há. – Kaishi hếch mặt lên trời đầy
vẻ tự hào. Nhin mà muốn rút dép lên đập cho một phát quá đi mất.

………………..

Bọn nó đang đánh chén ngon lành thì pama về. Hai ông bà nhìn bọn nó ngạc nhiên, mắt mở to hết cỡ.

- Ba nó ơi, em nhìn nhầm hả?- Mẹ nó nhìn chòng chọc vào hai anh em nó, miệng hỏi ba nó.

- Em này… Nhầm đâu…- Ba nó cũng ngạc nhiên không kém. Thì đây là lần đầu tiên anh em nó hoà thuận thế này. Lại ăn cùng nhau nữa. Chỉ có hai đứa
mới lạ. Đến hai điứa nó còn ngạc nhiên huống hồ gì là hai ông bà già.

- Ba mẹ về rồi hả? Có ai muốn ăn mì không nhỉ? Cô út nhà ta hôm nay trổ

tài đấy. Con thử nghiệm trước rồi. Không có vấn đề gì.- Kaishi láu cá
nhìn nó trêu chọc.

- Thật không đấy? Để ba xem con gái cưng trổ tài nội trợ nào.- Ba nó
nói, tiến về phía nồi mì, tay cầm đũa xêu một phát rồi bỏ vào miệng nuốt cái ực.

- Chà. Ngon ghê nhỉ?.

- Ba trêu con hả? Mì ăn liền bỏ vào nước sôi chứ có gì mà ngon.

- Thì… Chỉ cần con gái nấu là ngon hết. Hìhì.

4 người nhà nó nhìn nhau cười hạnh phúc. Thêm anh cả vừa đi chơi với vợ
tương lai về nữa là năm người. một gia đình đầm ấm. Nhưng một phần sâu
thẳm trong thâm tâm nó vẫn luôn muốn tìm được nguồn gốc của mình. Biết
bao đêm nó nằm mơ những giấc mơ lẫn lộn không rõ ràng. Bao nhiêu khuôn
mặt hiện ra trước mắt nó nhưng nó không nhớ một ai. Đã bao đêm nó giật
mình tỉnh giấc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. nó đã muốn về Việt Nam tìm lại kí ức nhưng nó nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Nó muốn tốt nghiệp
xong đã. phải giúp ba nuôi nó quản lí một số công việc cho ổn định đã.
trước sau gì nó nhất định phải về Việt Nam.

…………………

Thời gian thấm thoắt trôi qua… Cũng 3 năm rồi. Nó đã tốt nghiệp. Đậu Đại học. Rồi trở thành cô chủ quản lí mọi việc thay ba nó vì ba nó cũng
muốn an nhàn hưởng tuổi già với mẹ nuôi nó.


Anh cả không cùng chí hướng. Chỉ còn nó với Kaishi có thể giúp được ba
mẹ nó. Dạo gần đây ba mẹ nuôi thường vắng nhà. Hai ông bà rủ nhau đi du
lịch khắp mọi nơi. Ba nó tin tưởng vào năng lực quản lí của nó và
Kaishi. Tuy Kaishi nóng tính dễ hỏng việc nhưng có nó bên cạnh nên cũng
đỡ phần nào. Nó có thể điều hành mọi thứ. Vấn đề là đến lúc nó muốn về
Việt Nam thì ba mẹ lại không ở nhà. Đành chờ vậy.

Ba năm. Kaishi hiểu rằng anh không xem Satomi là một cô em gái đúng
nghĩa. Ngày ngày chỉ có hai anh em ăn cơm với nhau. Thay phiên nhau quản lí công việc của tổ chức. Satomi thật sự có uy tín đối với mọi người.
ai cũng nể nó. Tất nhiên anh cũng vậy. Thời gian trôi qua khiến anh hiểu rằng anh đã yêu Satomi sâu đậm. nhưng anh không dám nói ra. Anh không
biết Satomi sẽ nghĩ như thế nào khi anh nói anh yêu nó. từ trước giờ anh cảm thấy Satomi chỉ xem anh như một ngườ anh trai. Anh không hiểu nó
nghĩ gì. Nó luôn mang một bộ mặt lạnh băng. Cũng đúng, không thế làm sao điều hành được công việc. Bao lần anh muốn nói nhưng vẫn chưa tìm thấy
cơ hội thích hợp.

Còn nó- Satomi. Nó cũng như anh thôi. Sau nụ hôn bất ngờ đó nó bắt đầu
có suy nghĩ khác về anh. Rồi bao nhiêu việc xảy ra nó dần dần có tình
cảm với anh. Nhưng nó không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảm
của mình. Nó cảm thấy trong tim nó còn có nút thắt chưa gỡ được. là gì
thì bản thân nó không biết được. Nó không muốn để lộ tình cảm của mình
nên nó lại tỏ ra lạnh lùng với anh. Đối xử với anh như một đứa em gái
với một người anh trai.