Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 73

Đỗ Nhược đang trò chuyện với Hà Hoan Hoan bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động phòng kế bên vang lên, bài Breakin" Point. Cô ngạc nhiên không thôi, đã xa cách nhiều năm, anh vẫn dùng nhạc chuông ngày trước.

"Mình về phòng đây."

Cô chào Hoan Hoan rồi chạy ngay về phòng. Cảnh Minh đã ngồi dậy, cúi đầu dụi mắt, lẩm bẩm: "Anh ngủ bao lâu rồi."

"Chừng mười phút thôi... Mấy ngày qua công việc bận lắm sao? Thấy anh mệt mỏi quá."

Anh chỉ mơ hồ "ừ" một tiếng rồi vén chăn, bỏ chân xuống giường ngồi giây lát mới nói: "Ăn bát bánh trôi kia xong liền buồn ngủ, có phải em bỏ thuốc anh không vậy?"

"Nhảm nhí." Cô khẽ đá anh.

Anh ngồi một lát, ánh mắt dần tỉnh táo mới đứng dậy nói với cô: "Đã muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi... Anh về đây."

Đỗ Nhược gật đầu: "Ừ."

Anh đưa di động cho cô: "Số điện thoại."

Đỗ Nhược nhập số mình vào, ấn gọi đi rồi trả lại anh. Anh đi đến thảm mang giày vào, Wall-E hí hửng chạy đến, thân thiết vuốt gấu quần cho anh. Anh khom lưng vỗ đầu nó. Cô khó hiểu đỏ mặt, nghĩ thầm chắc chắn anh biết rồi.

Đưa Cảnh Minh đến cửa, Đỗ Nhược giẫm chân cho đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang sáng lên. Trong ánh đèn mờ nhạt, anh quay đầu nhìn cô: "Mấy ngày nữa anh đến tìm em."

"Ừ."

Đến khúc cua, anh ngẩng đầu nhìn cô vẫn đứng ở cửa dõi mắt trông theo. Cảnh Minh khẽ hất cằm ý bảo cô vào nhà rồi đi thẳng xuống dưới. Đỗ Nhược nằm ngã xuống giường, nhìn trần nhà hít thở thật sâu, tâm tình dần ổn định lại.

Lúc chuẩn bị đi rửa mặt thì điện thoại di động đổ chuông. Số của mẹ cô gọi đến nhưng người nói chuyện lại là thím Ngô trong thôn, thím ấy nói mẹ cô bị thương rồi. Đỗ Nhược sợ hãi vội hỏi chuyện gì xảy ra mới biết hôm qua mẹ cô bị ngã gãy tay, đã được chữa trị, bà không muốn cô lo lắng nên giấu nhẹm.

Đỗ Nhược đặt điện thoạin xuống, vừa đau lòng vừa tức giận, lập tức gọi cho Dịch Khôn: "Đàn anh, mẹ em ngã bị thương, em xin nghỉ phép một tuần nhé."

"Mai về quê à?"

"Dạ. Em đặt vé máy bay sớm."

"Được, em đừng lo lắng quá, nếu cần ở lâu thêm vài ngày thì cứ nói. Quay lại muộn một chút cũng không sao."

"Em biết rồi, cảm ơn anh."

Đỗ Nhược đặt vé chuyến bay sớm nhất, thu dọn qua loa vài bộ đồ. Hà Hoan Hoan đến gõ cửa: "Sao vậy?"

"Mẹ mình ngã gãy tay. Mình về nhà một chuyến."

"Nặng lắm không?"

"Không đến nỗi, cậu đừng lo, bó bột rồi." Đỗ Nhược nhét quần áo vào vali.

"Sắp mười hai giờ rồi. Bốn giờ cậu phải thức dậy đến sân bay hả?"

"Không sao đâu, lên máy bay ngủ được mà. Yên tâm, mình nhất định sẽ mau chóng trở về tham gia lễ đính hôn của cậu."

"Chuyện này không quan trọng, trên đường nhớ chú ý an toàn đấy."

"Biết rồi."

Hà Hoan Hoan về phòng liền đảo mắt tính toán, gọi điện thoại cho Tăng Khả Phàm: "Số điện thoại của Vạn Tử Ngang học cùng lớp anh là gì?"

...

Đỗ Nhược tỉnh giấc lúc bốn giờ rưỡi. Buổi sớm tinh mơ vào những ngày thu nhiệt độ rất thấp, cô gọi xe đến sân bay rồi trời mới hửng vài tia nắng. Các làn đường quanh sân bay người xe đông nghịt. Đỗ Nhược kéo vali chạy nhanh đến quầy làm thủ tục, bỗng khựng bước...

Cảnh Minh đang đứng đợi cô ở phía trước. Đỗ Nhược chớp mắt đi đến: "Sao lại trùng hợp như vậy? Anh... đi công tác hả?"

Cảnh Minh thản nhiên đáp: "Mẹ anh biết chuyện mẹ em bị ngã, bảo anh đến thăm."

Đỗ Nhược vội xua tay: "Không cần đâu, cảm ơn dì, dì có lòng quá rồi, nhưng thật sự không cần đâu."

Cảnh Minh nhìn thẻ căn cước trong tay cô, cầm lấy rồi đi đến quầy. Trán Đỗ Nhược lấm tấm mồ hôi, chạy theo: "Không cần đâu mà. Nhà em... xa lắm, rất khó đi, hoàn cảnh cũng không tốt, không ở được đâu. Không cần mà, anh nói với dì đi. Em cảm ơn, nhưng thật sự..."

Cảnh Minh đưa hai tấm thẻ căn cước cho nhân viên quầy thủ tục, quay đầu lại nhìn cô: "Anh nói với mẹ, mẹ mắng anh thì sao?"

Đỗ Nhược á khẩu. Hai tấm vé máy bay được nhân viên phục vụ hành khách chuyển cho anh. Mọi việc đã định, ván đã đóng thuyền.

"Đi thôi."

Đỗ Nhược ỉu xìu đi theo sau lưng anh. Anh là ông trời con, ai dám mắng anh chứ?

Lên máy bay, Cảnh Minh ngồi vào chỗ, dù ngang hay dọc đều không ổn. Đời này anh chưa từng ngồi khoang phổ thông, vậy mà còn mua vé giá rẻ giống Đỗ Nhược. Trong không gian chật chội gò bó, một người đàn ông to cao những 1m86 ngồi co ro trên ghế, chân tay không biết để ở đâu.

Đỗ Nhược đứng dậy: "Em ngồi giữa cho, anh ngồi gần lối đi đi."

Hai người đổi vị trí, một chân anh đưa ra ngoài, miễn cưỡng an vị. Đỗ Nhược thấm mệt, cất cánh không lâu đã nghiêng đầu ngủ thiếp. Cảnh Minh thức trắng cả đêm cũng mệt lả, nhưng không sao ngủ được, cứ ngẩn người nhìn chằm chằm hư không.

Bốn giờ sau, máy bay đáp xuống biên giới Tây Nam. Vừa ra khỏi sân bay, ánh nắng vùng nhiệt đới đã chói loà mắt người. Cảnh Minh cởi áo khoác vắt trên cánh tay, nhân tiện cầm luôn áo khoác cho cô.

Đỗ Nhược đề nghị: "Ở đây có khách sạn khá được, xung quanh cũng có mấy điểm tham quan thú vị, hay anh ở đây chơi vài ngày đi, xem như nghỉ phép."

Cảnh Minh cúi đầu nhìn cô: "Còn em?"

Cô lúng túng: "Đến nhà em phiền phức lắm, phải mất những năm, sáu tiêng nữa cơ."

"Vậy em còn lằng nhằng làm gì, đi thôi."

Cô đuổi theo lải nhải: "Phải ngồi xe từ đây đến một thành phố nhỏ, xuống huyện, qua trấn rồi đến xã, vào thôn, rồi lại đi đường..."

Anh dừng bước, nghĩ ngợi chốc lát: "Thế xa lắm, vậy ăn cơm ở sân bay trước đã."

Đỗ Nhược thấy không lay chuyển được anh, đành thua ah theo "đại thiếu gia".

Hai người cơm nước xong lại gọi xe đến trạm xe khách đường dài. Qua vài lần đổi xe, từ xe lớn đến xe nhỏ, từ thành phố sầm uất đến huyện thàn huyên náo, từ thị trấn xập xệ đến thị xã với chỉ một con đường quê.

Ba rưỡi chiều, đi hết một chặng đường tròng trành, hai người bước xuống chiếc xe cũ kỹ, đặt chân lên con đường bụi đất bay mù mịt. Hai bên đường là gò đất, dãy nhà thấp hai tầng xây dựng từ những năm chín mươi với quầy bán tạp hoá, tiệm phân hoá học, siêu thị nhỏ và cửa hàng bán quần áo san sát nhau. Người đi đường lác đác, đám trẻ đi chân trần đen sì bắn bi trên đất.

Trong cửa hàng có không ít người nhìn họ như sinh vật lạ. Cảnh Minh dáng vóc cao lớn, da dẻ trắng ngần, như thể khác chủng tộc với những người da đen thấp bé xung quanh.

Đỗ Nhược chạy vào một cửa tiệm hỏi thăm vài câu với ông chủ, lại đi ta ngoài nói với Cảnh Minh: "Lát nữa xe sẽ tới."

"Xe gì?" Cảnh Minh thuận miệng hỏi.

Đỗ Nhược hắng giọng, vừa định nói chuyện thì thấy một chiếc xe tải nhỏ bám đầy bụi đất chạy đến dừng trước mặt hai người. Chiếc xe này cũ mốc, thân xe có lẽ vốn là màu xanh, bây giờ nước sơn đã tróc loang lổ, phần còn lại bị phơi nắng đến mức bạc màu, bùn đất tro bụi bám chặt cứng thân xe.

Đỗ Nhược gượng cười: "Đây, xe này."

Cảnh Minh nghẹn lời, nhìn vào buồng lái, giọng hoài nghi: "Có thể chứa được hai người sao?"

"Dĩ nhiên không được rồi." Đỗ Nhược nhấc vali đi ra khoang xe phía sau chuyên chở hàng, "Anh ngồi phía trước đi."

Cảnh Minh sải bước đi theo, nhấc vali của cô lên: "Em ngồi đằng trước đi."

"Đừng." Cô nói một cách nghiêm túc: "Đường núi quanh co xóc lắm, anh ngồi phía sau không chịu được đâu. Em không sao, đã quen rồi." Vừa nói vừa định trèo lên xe, không ngờ anh lại nhảy phốc lên chỗ chở hàng, đá văng tấm vải bạt trên xe đi, ngồi thẳng xuống bao phân hoá học, điệu bộ không thể nào lay chuyển.

Đỗ Nhược bỗng cười khẽ.

Cảnh Minh thắc mắc: "Em cười cái gì?"

"Dáng điệu của anh ngồi trên đấy trông buồn cười lắm. Hay em chụp cho anh xem nhé?"

"Em dám." Mặt Cảnh Minh phớt đỏ.

Đỗ Nhược mím môi nén cười, nhấc chân trèo lên. Cảnh Minh giật mình đi đến đỡ cô lên xe: "Em làm gì vậy?"

"Trông chừng anh." Đỗ Nhược thong dong ngồi xuống. "Lỡ xe rẽ cua gấp quá, hất anh bay xuống khe núi thì sao."

Cảnh Minh cạn lời: "Dẹp đi..."

Tài xế đóng lan can lại, lái xe đi.

Xe chạy ra khỏi đường lớn, chỉ chốc lát đã vòng lên con đường đèo khúc khuỷu. Hai người ngồi phía sau nắm lấy lan can, người lắc lư, hết nghiêng sang trái đến ngả sang phải.

Đỗ Nhược lo lắng anh không chịu được bèn hỏi: "Chóng mặt không?"

"Không khoa trương vậy đâu." Anh nhíu mày.

Vừa dứt lời thì xe chạy qua một "ổ voi", xóc nảy kịch liệt, hai người bị hất tung lên, anh xoa phần gáy bị va đập: "Em lo cho em..." Lại thêm một cú dằn xóc. "Không sao, giống như chơi go-kart* thôi..."

(*) Kart còn được gọi là go-kart hoặc gearbox/shifter kart tuỳ thuộc vào thiết kế, là dạng xe trần có bốn bánh, thường chạy trên những mô hình đường đua quy mô nhỏ.

Một cú xóc kịch liệt lại đến, người suýt bay ra ngoài, mông Cảnh Minh va uỵch xuống bao phân hoá học, tay nắm chặt lan can, gắt lên: "Khốn khiếp!"

Đỗ Nhược sửng sốt, thấy anh như thế không biết tại sao lại buồn cười, cô quay đi cong cong khoé môi.

"Em cười cái gì! Mẹ nó... ui da... ôi..."

Ban đầu anh còn tức tối chửi vài câu, nhưng con đường đèo này như kéo dài vô tận, lâu sau Cảnh Minh không còn nổi cáu nữa. Dần dà thành quen, anh nhếch nhác như một tấm giẻ ngồi phịch trên đống phân hoá học, đong đưa theo thân xe, còn có tâm tình ngắm cảnh núi non nữa chứ.

Ngước mắt trông ra đều là núi rừng tươi tốt, ruộng bậc thang xanh vàng như bức tranh màu nước, thỉnh thoảng được vài nhánh cây trổ hoa điểm xuyết. Vầng thái dương chìm xuống phía Tây, khiến cả vùng chân trời ánh lên màu đỏ rực. Khoảng trời đằng Đông dần chuyển sang màu xanh thẳm. Ánh chiều tà đỏ cam chênh chếch len lỏi qua những tán cây rọi lên mặt họ.

Anh chợt gọi: "Đỗ Nhược Xuân."

"Hử?"

"Quê em phong cảnh rất đẹp."

Đỗ Nhược mỉm cười tươi tắn. Thôi, lần này xem như anh đến đây giải sầu vậy. Rời xa khói bụi thành phố, thế gian huyên náo, tìm đến chút yên bình ngắn ngủi cũng tốt.

Khi mặt trời biến thành quả trứng vàng chìm xuống thung lũng, rốt cuộc xe cũng dừng lại. Hai người xuống xe, toàn thân rã rời, xương cốt như bị tháo ra lắp lại. Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, bên sườn núi có dãy hàng rào bao quanh mấy mươi ngôi nhà tường trắng ngói đen. Có vài ngôi nhà khang trang rải rác, trông như điểm nhấn nổi bật giữa một vùng rừng núi xanh ngắt. Giờ đã là hoàng hôn, khói bếp lượn lờ nghi ngút trên những mái ngói xa xa.

Đỗ Nhược chào tạm biệt tài xế, vừa định xách vali thì phát hiện Cảnh Minh đã cầm rồi. Cô cũng không giành lại, dù sao nói với anh cũng như không, bèn dẫn anh đi men theo con đường nhỏ lên núi.

Họ nhanh chóng đến chỗ hàng rào? Chóp

mũi thoang thoảng mùi hương gạo chín thơm

ngát bay ra từ những hộ gia đình. Trước nhà có vài đứa trẻ đen đúa trần truồng nghịch đất, vài chú chó ngoắt đuôi chạy vòng quanh, ông cụ ngồi trên ghế đẩu hút thuốc, bà cụ rắc thóc trước chuồng gà, vài người đàn ông trung niên quần áo vải thô mau chóng lùa dê, bò về chuồng với đôi chân dính đầy bùn đất. Ai ai cũng hiếu kỳ nhìn hai người trẻ tuổi đang tiến vào làng.

Nơi bản làng ngăn cách với nhân thế này, mọi người đều có khuôn mặt tươi cười, thanh bình và ôn hoà, trong sáng tự nhiên hệt như núi rừng.

"Tiểu Xuân về nhà à?" Dân làng nhiệt tình chào hỏi. Đỗ Nhược vừa cười đáp lại từng người một bằng tiếng địa phương vừa đi về nhà.

Đi men theo hàng rào chừng vài trăm mét, lên sườn dốc nhỏ liền thấy một căn nhà thấp dậm chất địa phương toạ lạc trên đỉnh dốc. Đỗ Nhược kìm nén chút khó xử ngượng nghịu nơi đáy lòng, bước vào nhà: "Mẹ, bà ngoại!"

Da đầu cô như tê dại. Năm ngoái cô đã sửa sang lại nhà cửa, đập đi căn nhà đất, xây lại nhà mới, cũng đổi hết đồ gia dụng. Nhưng thói quen của mẹ và bà ngoại không đổi được, mới một hai năm lại đập vách ngăn để nhà chính và nhà bếp thông nhau, hợp lại thành một thể, chất đầy mấy vật tạp nham như củi khô, da rắn... Bếp gas cũng không thấy, trong bếp lại đặt chiếc lò đất, khói ám vách tường đen nhẻm. Trong tủ bát thì chất đầy hạt giống, toàn bộ bát đũa nồi chảo đều chất đống bên bếp lò. Giếng trời, nhà bếp, nhà chính rối như mớ bòng bong.

Cảnh Minh đi vào lướt mắt một vòng quanh nhà mới nhìn vào một người phụ nữ, phán đoán giây lát. Gương mặt bà nhăn nheo, da dẻ ngăm đen, trông còn già hơn bà nội anh, nhưng tay bà bó bột, được một bà cụ còn lớn tuổi hơn run run dìu ra.

Anh gật đầu, lễ phép chào: "Con chào bà ngoại, chào dì."

Bỗng có khách đến chơi mà còn là phái nam, mẹ Đỗ Nhược có chút bối rối nhìn Đỗ Nhược.

"Mẹ không nhớ hả, anh ấy là Cảnh Minh đấy."

"Cảnh Minh?" Mẹ Đỗ giật mình, càng bối rối hơn. Bà nói bằng tiếng địa phương: "Ôi, Cảnh Minh hả? Sao lại đến đây, ngồi đi, ngồi đi." Vừa nói vừa vội đưa ghế cho anh.

Tay bà không tiện, Cảnh Minh lập tức bước đến: "Để con tự lấy được rồi dì."

Mẹ Đỗ nghe không hiểu tiếng phổ thông cho lắm, Đỗ Nhược phải nói lại bằng tiếng địa phương với bà, bảo bà không cần phải quá khách sáo. Nhưng hiển nhiên mẹ Đỗ đã xem Cảnh Minh là ân nhân của nhà họ, cứ khúm núm đứng xa xa không dám đến gần.

Ngược lại Cảnh Minh tỏ ra rất bình thường tự nhiên, nhìn quanh quẩn một lát mới hỏi: "Anh ở đâu?"

"Ở phòng em đi." Đỗ Nhược dẫn anh vào.

Tuy nói là phòng cô nhưng chưa ở được mấy đêm. Cô không mấy khi ở nhà, giường còn chưa trải, trong phòng cũng không quét dọn lau chùi.

"Anh đặt vali ở đây đi, chuẩn bị ăn cơm. Lát nữa em quét dọn rồi trải giường cho anh."

"Ừ."

Đỗ Nhược vào bếp, mẹ Đỗ lập tức kéo cô sang một bên thì thầm vài lời. Bà tưởng chỉ có mình cô về, nên tuỳ tiện làm vài món qua loa, nhưng không ngờ có cả Cảnh Minh nữa, phải làm thêm con gà.

Đỗ Nhược vâng dạ rồi ra chuồng bắt gà, cắt cổ nhổ lông, rửa sạch mang vào. Cảnh Minh đứng trong sân, tò mò nhìn ngắm căn nhà cửa gỗ thấp bé. Lát sau, anh thấy Đỗ Nhược xách con gà nhẵn nhụi đi qua, liền ngờ nghệch đi theo vào bếp.

Cô đến bên bếp lò, chặt gà thành từng khúc nhỏ, bỏ vào nước sôi luộc sơ, lại nhanh chóng xử lý hành gừng tỏi, rửa khoai tây, nấm mèo, kim châm, bóc hạt dẻ. Sau đó vớt gà đã luộc ra, bắt chảo xào cùng đủ thứ gia vị. Chỉ chốc lát món gà xào hạt dẻ đã làm xong. Sau đó, cô xào thêm vài món rau là hoàn thành.

Thức ăn được mang lên, bốn người quây quanh bàn. Mẹ Đỗ thấp thỏm hỏi Đỗ Nhược bằng tiếng địa phương, có khi nào Cảnh Minh chê thức ăn không ngon không? Có điều, dường như khẩu vị anh rất tốt, món gà hạt dẻ kia chẳng mấy chốc đã bị anh ăn hết một nửa.

Cơm nước xong, Đỗ Nhược đun nước nóng cho anh tắm. Trong lúc đó cô đi rửa bát đũa, vào phòng lau chùi quét dọn, trải giường cho anh. Cảnh Minh tắm xong đi vào thấy cô đang trải ga giường. Bàn tay phụ nữ nhỏ nhắn trắng nõn từ từ vuốt phẳng tấm ga giường, dém các góc ngay ngắn. Xong xuôi lại đứng trên giường mắc màn cho anh.

Cô vừa ngẩng đầu giơ tay liền cảm nhận được ván giường chùng xuống, có người kề đến phía sau. Giây sau cánh tay anh đã đưa đến, cầm lấy sợi dây trong tay cô, móc vào vòng mắc. Đỗ Nhược bị anh vây trong vòng tay, tim bỗng đập rộn ràng như muốn phá tung cả lồng ngực. Hơi thở ẩm ướt nóng rực của anh phả lên tai cô, khiến cô vừa râm ran vừa hồi hộp, không biết làm sao cho phải.

Anh chậm rãi móc ba góc màn còn lại. Ván giường khẽ rung động theo bước chân của anh, mặt cô nóng bừng, vội trèo xuống giường, đứng chốc lát chờ anh mắc màn xong, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói sao.

Trái lại, anh lên tiếng trước: "Em ngủ sớm đi, mệt cả ngày rồi."

"... Ừ."

Dù sao mẹ và bà ngoại đều ở nhà, ở đây lây cũng bất tiện, Đỗ Nhược đi ra khỏi phòng, ôm lấy bộ ngực đang đập rộn rã không bình ổn được. Cô về phòng bò lên giường mẹ nằm xuống.

Mẹ cô vẫn căng thẳng: "Sao cậu ấy lại đột ngột đến nhà mình?"

Đỗ Nhược nói ậm ờ: "Dì Minh Y bảo anh ấy đến thăm mẹ."

"Mẹ có gì để thăm? Sắp lành rồi."

"Mẹ đừng lo quá, ngủ đi."

Mẹ cô vẫn lo ngay ngáy: "Trong nhà không có món gì ngon để đãi khách, chợ phiên cũng vừa kết thúc rồi. Nếu con nói sớm thì mẹ đã mua chút thịt bò, thịt dê về rồi."

Đỗ Nhược không lên tiếng, trở mình ngủ tiếp. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được mẹ mình chốc chốc lại rời giường, lát sau lại quay về, cứ vài lần như vậy kéo dài đến tận khi gà gáy.

Mẹ cô thở dài, lần này Đỗ Nhượ cũng thức dậy: "Mẹ làm gì vậy, cứ trằn trọc cả đêm."

Mẹ cô rầu rĩ: "Nhà mình lụp xụp quá, nhất định cậu ấy ở không quen rồi."

Đỗ Nhược trách: "Mẹ đừng cả nghĩ vậy được không?"

"Không phải mẹ cả nghĩ, cậu ấy thức trắng nguyên đêm. Lúc nửa đêm còn ngồi một mình bên ngoài rất lâu."

Đỗ Nhược sửng sốt.