Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 71

Dương Thù hút thuốc xong liền trở về văn phòng Dịch Khôn, không ngờ lại được tận mắt chứng kiến màn đụng độ tóe lửa này. Nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, cô còn chưa kịp tìm hiểu ngọn nguồn thì Cảnh Minh đã tông cửa lao ra, sắc mặt cực kỳ kém, ngay cả môi cũng tái nhợt. Cô sửng sốt, thoáng nhìn Đỗ Nhược và Dịch Khôn trong văn phòng rồi lạnh mặt quay người đi theo Cảnh Minh.

Đè nén cả quãng đường, đến bãi xe tầng hầm, Cảnh Minh ngồi vào xe gần mười phút vẫn không bảo tài xế lái đi. Trần Hiền đi đến hỏi Dương Thù: "Xảy ra chuyện gì mà vẻ mặt anh ấy đáng sợ quá vậy?"

Dương Thù rít một hơi thuốc, ca cẩm: "Ghen đến phát điên chứ gì."

Trần Hiền khó hiểu: "Hả?"

Cô giải thích: "Cãi nhau với cô phó tổng kia."

"Cãi nhau? Tại sao, vì việc thu mua á?"

"Ừ."

Trần Hiền càng khó hiểu hơn: "Thu mua là chuyện đôi bên cùng có lợi mà. Giúp Nguyên Càn nâng cao sức cạnh tranh và giá cả, mở rộng thị trường, thoát khỏi việc bị chèn ép. Cô ấy cũng có thể chuyên tâm làm nghiên cứu, không phải vất vả lo mấy chuyện lặt vặt và xã giao. Không phải Cảnh tổng vì tốt cho cô ấy sao, chuyện này có gì phải tranh cãi?"

"Ai biết cậu chủ nhà cậu nói thế nào? Cái miệng của cậu ta có bao giờ nói chuyện dễ nghe đâu, lại gặp phải kẻ thù không đội trời chung là Dịch Khôn. Thù mới hận cũ còn không làm một trận sống mái sao? Nào ngờ bị cô phó tổng kia gặp được. Haiz... trẻ con yêu đương mệt thật."

"Vậy vụ thu mua..."

"Không có gì, Dịch Khôn chững chạc và có lý trí hơn cậu ấy." Dương Thù rất điềm tĩnh.

Có điều Trần HIền vẫn thấy đau lòng: "Nhưng em thấy Cảnh tổng quả thật tức đến lộn ruột ý."

"Tức cũng tốt. Sớm nên có người đạp cậu ấy vài cú, kích thích một chút, biết đâu tốt hơn thì sao?" Dương Thù thấy chiếc Mercedes đằng trước khởi động liền dụi thuốc. "Xe chạy rồi, đi thôi."

...

Tâm trạng ngột ngạt và nóng nảy của Cảnh Minh không hề vơi đi mà có khuynh hướng càng lúc càng trầm trọng. Trong lòng anh bất chợt dâng lên một nỗi khủng hoảng khôn tả, như thể có thứ gì đó rất quan trọng của mình nhưng không thể giữ được nữa.

Câu nói "em yêu anh" đêm đó trên cầu vượt còn văng vẳng bên tai, thế mà hôm nay đã là "bọn em" với người khác rồi.

Hừ! Cảm giác ngạt thở giống như có một đôi tay sắt bóp chặt lấy cổ họng anh. Hầm hầm ra khỏi thang máy, anh đi thẳng lên văn phòng. Mấy nhân viên công ty đi đến đều không dám chào hỏi, rối rít tránh đường.

Cảnh Minh lạnh mặt đi đến cửa thì thấy Hà Vọng. Bước chân anh tức tốc khựng lại, sắc mặt cố giữ vẻ bình thản.

Hà Vọng đứng dậy khỏi ghế, gọi: "Cảnh Minh."

Anh đứng yên giây lát, không nói câu nào, đi đến mở cửa vào văn phòng. Hà Vọng đi theo anh, tiện tay đóng cửa lại.

Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn làm việc. Ánh nắng cuối tháng Chín mỏng manh rọi qua cửa sổ, chia chiếc bàn thành hai mảng sáng tối. Hà Vọng ngồi giữa những tia nắng êm dịu, Cảnh Minh ngồi nơi bóng râm. Hai người bạn quen nhau từ thời niên thiếu bắt đầu theo đuổi ước mơ, cùng kề vai chiến đấu, là đôi tri kỷ tương đồng từ tính cách đến tài năng thiên phú. Cả hai bị ngăn cách bởi quãng thời gian sáu năm ròng, đến giờ phút này, mọi việc đều khó diễn đạt thành lời.

Hà Vọng cất lời trước: "Chuyện Đỗ Nhược dẫn cậu đi xem thi đấu là chủ ý của mấy người bọn tôi."

Cảnh Minh im lặng nhìn chằm chằm đường phân cách sáng tối trên bàn.

"Đỗ Nhược đã kể lại cho tôi nghe những lời cậu nói, bao gồm cả nguyên nhân tai nạn của Prime No.2." Hà Vọng khẽ liếm môi, có chút khó khăn nói tiếp: "Cảnh Minh, không phải chỉ một mình cậu phát hiện, về sau tôi và những người khác đều phát hiện cả. Có lẽ cũng vì vậy nên trong quá trình bọn tôi đi học, không ai liên lạc với ai, đều cố ý né tránh nhau."

Cảnh Minh thoáng kinh ngạc, ngước mắt nhìn Hà Vọng.

Hà Vọng lại nhìn anh: "Nhưng sau đó thì sao, Cảnh Minh, Prime không thể giải tán như thế. Những năm qua, trong lòng mỗi người đều canh cánh chuyện này, dẫu đi bao xa thì tim vẫn quanh quẩn nơi đây, chưa từng tan rã.

Trong lòng cậu nghĩ thế nào tôi biết rõ. Nói thật, nếu tôi là trưởng nhóm, có thể tôi cũng như vậy... Nhưng mà Cảnh Minh, từ đầu đến cuối tôi vẫn cho rằng, quyết sách của cậu không sai. Nếu quay trở lại thời điểm ban đầu, tôi vẫn ủng hộ cậu. Khi ấy, ý nghĩ "nâng cao từng bước một" của cậu căn bản là đúng. Nhưng lúc đó, mỗi người trong chúng ta đều không nghĩ được, đi thêm một bước đã là cực hạn rồi. Ngày xưa chúng ta nào có nghĩ đến đó chính là cực hạn của nhóm mình đâu?" Mắt Hà Vọng hoen đỏ, vừa đau khỏ vừa không cam lòng, "Lý Duy cũng không nghĩ vậy, thế nên cậu ấy không tin."

Mày Cảnh Minh cau chặt, ánh mắt bỗng chốc tan rã, dường như thấy lại cảnh tượng năm xưa, No.2 chở Lý Duy lao đến cuối đường.

"Tôi thừa nhận, cậu thân làm nhóm trưởng, không giữ được bình tĩnh vào thời điểm ấy, trách nhiệm thất bại nên là cậu gánh. Nhưng sau tất cả những chỉ trích chửi rủa đều chĩa về phía cậu, cậu gánh vác tất cả tội danh, bảo vệ tiền đồ của tất cả chúng tôi, như vậy đã đủ rồi.

Cậu bảo, cậu không tin tưởng vào máy móc nữa, không phải, điều cậu không tin tưởng chính là nhược điểm của nhân tính. Nhưng con đường hướng đến công nghệ không người lái này sẽ luôn có người đi. Cậu không làm, người khác cũng sẽ làm. Cậu muốn nhường con đường này cho người khác sao?" Hà Vọng nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Minh, hỏi gằn từng câu từng chữ: "Họ cũng là người, cậu muốn giao những nhược điểm kia vào tay người khác, hay kiểm soát trong tay mình?"

Lồng ngực Cảnh Minh lên xuống kịch liệt, vô thức nghiến chặt răng. Mỗi câu của Hà Vọng đều đạp trúng nỗi đau và sự không cam lòng của anh. Anh yên lặng thật lâu mới lên tiếng: "Qua một thời gian nữa tôi sẽ đi tìm cậu."

Hà Vọng khẽ giật mình, lát sau ánh mắt gần như lóe lên tia sáng. Người có tính cách như anh ta mà lại có thể kiềm chế gật đầu: "Được." Tiếp đó lập tức viết số điện thoại của mình lên tờ giấy ghi chú: "Tôi biết nhất thời cậu không thể nghĩ rõ ràng được. Cậu cứ từ từ cân nhắc, không vội."

Điều nên nói đã nói xong, Hà Vọng biết chừng mực không tạo thêm áp lực cho anh: "Tôi chờ cậu."

Dứt câu liền chìa tay với Cảnh Minh, anh sửng sốt, Hà Vọng bật cười: "Đã sáu năm chúng ta không bắt tay rồi."

Cảnh Minh từ từ đưa tay đến. Cách chiếc bàn, bàn tay hai người bạn thân siết chặt lấy nhau, hơi nóng hôi hổi len thẳng vào tim.

Hà Vọng bắt tay với anh xong lập tức ra về. Một mình Cảnh Minh lặng lẽ ngồi trong văn phòng rộng lớn. Tia nắng tháng Chín từ phía bàn đối diện chậm rãi chiếu tới chỗ anh, đọng lại nơi đáy mắt muôn ngàn tia sáng rực rỡ như đá quý. Đủ mọi cảm xúc tuôn trào trong lồng ngực, bất an, sôi sục, thanh tẩy, tất cả hòa vào nhau rồi xông ra tứ phía, như đang tìm kiếm lối thoát, tìm kiếm sự cứu rỗi.

Anh hít thật sâu, bản thân không tài nào thông suốt và thư giãn được, cúi gằm đầu đưa tay lên bóp trán.

...

Trong văn phòng của Dịch Khôn, Đỗ Nhược ngồi bên này bàn làm việc, cũng bóp trán hệt như vậy. Dịch Khôn đặt cốc nước trước mặt cô rồi ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn cốc nước, sắc mặt dần khôi phục lại bình thường: "Vừa rồi là em quá xốc nổi, xin lỗi."

Dịch Khôn im lặng một hồi mới nói: "Không cần phải xin lỗi, anh rất vui vì em đã bảo vệ cho anh. Nhưng anh cũng phải nói rõ, chuyện thu mua em đã hiểu lầm cậu ấy rồi. Có thể do em trùng hợp nghe được cuộc đối thoại không mấy thân thiện của anh và cậu ta. Nhưng không có cách nào, từ ban đầu anh và cậu ta biết nhau đã như vậy. Thái độ đúng là không tốt, nhưng không hề liên quan đến chuyện thu mua."

Đỗ Nhược khổ tâm không nói nên lời. Cô vốn không phải bảo vệ Dịch Khôn, chẳng qua là đè nén lâu quá muốn bộc phát, trùng hợp mượn chút hiểu lầm này để đẩy Cảnh Minh một cái thôi. Cô nhìn về phía Dịch Khôn: "Không phải trước đây anh nói muốn điều hành công ty của mình sao?"

"Nhưng anh cũng nói, đây không phải chuyện một mình anh có thể quyết định, còn phải xem suy nghĩ của cổ đông khác." Dịch Khôn bình thản giải thích: "Nói cho cùng, anh là thương nhân mà."

Đỗ Nhược lặng thinh chốc lát lại hỏi: "Sao anh lại tranh chấp với anh ấy?"

"Đàm phán đương nhiên sẽ xảy ra tranh chấp vì lợi ích của mỗi bên. Xưa nay anh và cậu ta chưa bao giờ có thể lịch sự nói chuyện với nhau cả."

"Vậy chuyện thu mua..."

"Đợi cuối tuần mấy phó tổng và quản lý cấp cao đi công tác về sẽ họp hành bàn thảo. Chuyện này rất phức tạp, có lẽ mọi người không đồng ý, hoặc cũng có thể đồng ý nhưng sẽ vướng mắc vài điều khoản không chừng. Bây giờ nói gì đều hơi sớm, cứ làm tốt việc của mình, yên lặng chờ xem thế nào."

"Dạ."

Ra khỏi văn phòng của Dịch Khôn, Đỗ Nhược cảm thấy cũng nên điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi. Cứ phân tâm vì chút chuyện này thật sự không phải kết quả mà cô mong muốn. Song nghĩ đến khi nãy cãi nhau với Cảnh Minh, cô lại thấy chột dạ. Cố ý kích thích anh, không biết có gây ra phản ứng ngược không nữa. Nhưng cô cũng đã bị dồn đến vách núi rồi, không còn đường nào để đi nữa. Nếu chiêu này không thành công, cô thật sự không biết phải làm sao.

Đầu óc hỗn loạn, cô buồn bã lê bước về văn phòng của mình, nào ngờ Hà Hoan Hoan gọi điện đến, vui sướng thét lên: "Cầu hôn rồi! Cỏ Nhỏ, Tăng Khả Phàm cầu hôn với mình rồi."

Đỗ Nhược còn chưa hoàn hồn lại, đầu đau như muốn nứt ra, thẫn thờ nói: "À, chúc mừng nhé!"

Hà Hoan Hoan bắn liên thanh kể về một đống chi tiết chuyện cầu hôn: "Trước đó không phải mình đã nói sẽ vờ ngạc nhiên sao? Hoàn toàn vô ích, lúc anh ấy thật sự mở lời trước mặt mình, mình cảm động chết được, khóc luôn ấy!"

Đỗ Nhược ngồi trước bàn làm việc, chống tay lên trán cười gượng: "Vậy thì tốt, chúc mừng cậu."

Hà Hoan Hoan nhận thấy được gì đó: "Cậu đang bận sao? Eo ôi xin lỗi."

"À, không có." Đỗ Nhược bừng tỉnh lại. Cảm thấy hơi áy náy vì không toàn tâm chia sẻ niềm vui với bạn mình, cô vội đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, cười hối lỗi: "Cậu kể cho mình nghe thêm đi."

"Không phải đang bận thật chứ?" Hà Hoan Hoan nghi ngờ.

"Không có, bây giờ đang rảnh đây."

"Vậy thì tốt, mình kể cậu nghe..." Bên kia, Hà Hoan Hoan lại ríu rít kể.

Đỗ Nhược nhìn ra khung cảnh mùa thu ngoài cửa sổ, mỉm cười lắng nghe. Trước khi cúp máy, Hà Hoan Hoan cho hay đã hẹn Hạ Nam và Khưu Vũ Thần, tối nay bốn người họ ăn mừng. Đỗ Nhược cũng đồng ý tham gia.

...

Sắp đến giờ tan sở, Dương Thù đi ngang qua văn phòng của Cảnh Minh, khẽ giọng hỏi thư ký: "Còn ở đây à?"

"Dạ." Cô thư ký gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Tự giam mình trong phòng một ngày rồi, cũng không có động tĩnh gì, không biết làm sao nữa."

Dương Thù không ngờ cuộc cãi vã sáng nay với Đỗ Nhược lại tác động mạnh đến Cảnh Minh như vậy. Cô vừa định gõ cửa thì Cảnh Minh đã kéo cửa bước ra, vẻ mặt rối rắm: "Có chuyện gì không?"

Dương Thù thầm kinh ngạc, rất hiếm khi Cảnh Minh để lộ nội tâm rối loạn lên mặt thế này: "Không có, hỏi cậu tối nay muốn ăn gì thôi."

"Không cần lo cho tôi. Mọi người tan ca trước đi, tôi ra ngoài một chuyến." Anh cất bước bỏ đi.

Dương Thù ngoái đầu nhìn theo: "Tôi bảo Trần Hiền đi cùng..."

"Không cần." Người đã khuất sau khúc cua hành lang.

Chiếc Mercedes chạy một mạch đến cổng tòa nhà văn phòng của Nguyên Càn, xe còn chưa dừng hẳn Cảnh Minh đã nôn nóng đẩy cửa bước xuống. Anh đi ngược chiều với nhóm nhân viên văn phòng đang tan sở, ấn thang máy lên tầng hai mươi hai. Tới văn phòng công ty Nguyên Càn, mắt anh tìm dáo dác.

Thấy được văn phòng của Đỗ Nhược, biểu cảm anh như thể người chết đuối tìm được bè gỗ, vội sải bước đi đến, trực tiếp mở ra đi thẳng vào.

Ghế làm việc xoay lại, Hà Hoan Hoan nâng niu hộp nhẫn trong tay, vui vẻ ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người giao nhau, thoáng chốc đều sững sờ. Đã nhiều năm Hà Hoan Hoan không gặp Cảnh Minh, cô đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, thầm xuýt xoa, sao anh ngày càng đẹp trai thế nhỉ? Thảo nào hồn vía Đỗ Nhược cứ treo ngược cành cây.

Cảnh Minh hỏi thẳng: "Đỗ Nhược đâu?"

"Cậu ấy đi rửa tay rồi." Hà Hoan Hoan nuốt khan. Dù sao Cảnh Minh cũng là nhân vật làm mưa làm gió, khí thế hừng hực, gây cho cô một cảm giác bí bách khó hiểu.

Cảnh Minh quay người định ra ngoài tìm, lại thoáng thấy tay Hà Hoan Hoan đang đặt trên bàn làm việc của Đỗ Nhược, trong tay là một chiếc hộp có nhẫn kim cương chói sáng.

Anh sững người, vẻ mặt ngây dại: "Đó là của ai?"

Hà Hoan Hoan đảo mắt, hất cằm lên: "Người ta tặng cho Cỏ Nhỏ, chắc là cầu hôn rồi."

Sắc mặt anh phút chốc thay đổi, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia.

"Cỏ Nhỏ của bọn tôi đắt hàng lắm nhé! Đã xinh đẹp còn hiền lành, vừa chăm chỉ vừa thông minh, đã vậy còn không ham hư vinh, ai cũng muốn cưới thôi..."

Cửa bị đóng sầm lại, Hà Hoan Hoan giật nảy cả mình, ngẩng đầu lên không thấy bóng dáng Cảnh Minh đâu.