Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 57

Đỗ Nhược trở về phòng ký túc xá đã là hơn mười một giờ. Trong phòng ngủ tắt đèn tối om, mấy người bạn đang leo lên giường chuẩn bị ngủ. Cô không để mọi người biết bản thân vừa khóc, mải cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Hà Hoan Hoan vừa ăn bim bim Cảnh Minh gửi đến vừa cười đùa: "Kể từ lúc Cỏ Nhỏ có người yêu thì luôn về muộn ấy nhỉ."

Đỗ Nhược khẽ nhếch môi cười. Rửa mặt xong trở về phòng thì tất cả đều đã ngủ. Cô trèo lên giường rồi nhắn tin chúc ngủ ngon cho Cảnh Minh. Buông điện thoại xuống lại là một đêm mất ngủ, lòng thấy lạc lõng khó tả. Sự tự do và tự tin ở học kỳ hai năm nhất dường như đã một đi không trở lại.

Đêm dần yên tĩnh hơn, Đỗ Nhược lấy điện thoại lặng lẽ lên mạng tìm kiếm từ khóa "Cảnh Minh". Tên cậu gần đây trở thành chủ đề bàn tán sốt dẻo trên mạng. Lúc trước có người còn cắt nối biên tập một đoạn clip ngắn liệt kê thành tựu từ bé đến lớn cậu đã đạt được: Trung học giành giải quán quân cuộc thi chế tạo robot dành cho thanh thiếu niên thế giới, lập kỷ lục nhà vô địch nhỏ tuổi nhất trong cuộc thi, sau đó tiếp tục đạt được hai giải nhất nữa, giải thưởng giành được không đếm xuể.

Đoạn clip được cắt nối rất logic, dáng vẻ thiếu niên tuấn tú, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa kiêu căng, robot hoặc là ngốc nghếch đáng yêu, hoặc hăng hái thi đấu, kết hợp với nhạc nền hùng hồn khiến nó trở nên sốt dẻo trên mạng, đến nay vẫn chưa giảm nhiệt. Trên diễn đàn đều là đám con gái bày tỏ lòng ái mộ với cậu.

Đỗ Nhược lặng lẽ vùi mặt vào chăn. Cô thích cậu, thích cậu nhiều hơn bất cứ cô gái nào trên mạng. Họ chỉ thích cậu vì vẻ ngoài, nhưng cô thích cả con người của cậu. Thế nhưng cô... phải tốt hơn mới được.

Ngực cô bỗng thấy ngột ngạt, căng thẳng, càng thêm khó ngủ. Cô tiếp tục lướt diễn đàn, thấy co người bịa đặt bảo cậu hồi trung học hư hỏng, đánh nhau, hút thuốc, trêu chọc con gái, kéo theo cả đống "anh hùng bàn phím" rỗi việc vào hóng thị phi. Cô tức giận nhảy vào phân tích đáp trả từng bình luận một. Tức tối đóng chủ đề kia, lại thấy có người cảm khái gia cảnh cậu không tầm thường, từ đó bàn bạc đến vấn đề giai cấp xã hội, người giàu thì ngày càng giàu có và xuất sắc, người nghèo thì ngày càng nghèo khổ, càng khó thoát nghèo.

Giai cấp ư? Đỗ Nhược chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cô luôn ru rú trong trường, còn không biết xã hội là thế nào, nhưng cảm giác nguy cơ đã đeo dính như hình với bóng. Buông điện thoại, tâm trạng cô càng lo lắng hơn, trằn trọc đến rạng sáng mới ngủ thiếp đi.

Mấy ngày sau, Đỗ Nhược đi tìm thầy chủ nhiệm Dương Trường Thanh, hỏi có phải trong trường có cơ hội xin học bổng du học không? Cô từng hỏi thăm mấy anh chị khóa trên, trường hay có những suất này lắm.

"Thầy đang định tìm em, kết quả em đã tự mình tìm đến cửa." Thầy Dương cười nói: "Lúc trước có mấy suất trao đổi du học sinh, nhưng mấy trường này không xuất sắc gì, thầy thấy để em đi thì thiệt quá nên không tìm em. Nhưng lần này thì khác."

Đỗ Nhược vui mừng quá đỗi: "Có thật à thầy?"

"Đúng, trùng hợp là ngành liên quan đến trí tuệ nhân tạo, cảm biến." Dương Trường Thanh đưa tài liệu cho cô. "Em xem đi."

MIT, Stanford, Berkeley, Viện công nghệ California...

Đỗ Nhược òa lên kích động: "Mấy trường này đều có tiếng lắm!"

"Không phải mấy trường này thì sao thầy nỡ để em đi chứ. Trường tốt thì yêu cầu với sinh viên cũng cao. Tuy nhiên, em vốn nhận được học bổng chuyên nghiệp loại một, điểm GPA 4.8, có hạng mục thí nghiệm, có giáo sư đề cử thì đến những ngôi trường nổi tiếng thế giới này hoàn toàn không thành vấn đề." Thầy Dương vui vẻ nói: "Hãy chuẩn bị hồ sơ cho kỹ vào."

"Cảm ơn thầy."

Dương Trường Thanh lại hỏi: "Đúng rồi, dự án của Prime tiến triển thế nào rồi? Bây giờ đã tháng Mười Một, sắp thử xe nữa phải không?"

"Dạ, hai tuần sau ạ."

Thầy gật đầu, nét mặt thoáng đăm chiêu. Đỗ Nhược thấy thế bèn hỏi: "Thầy có đề nghị gì không?"

"Không thể nói là đề nghị. Con người thầy tính cách bảo thủ, cho rằng kỹ thuật đỉnh cao ở hiện tại vẫn không thể đáp ứng được ý tưởng cuối cùng của Prime." Dương Trường Thanh nói xong lại vội trấn an: "Nhưng thầy và thầy Lương Văn Bang đã từng bàn bạc rất nhiều với nhau. Trước kia thầy ấy cũng nghĩ như thầy, bây giờ thì hoàn toàn ủng hộ các em. Thầy đoán thầy ấy hiểu rõ tình hình thực tế hơn thầy, cũng nghe nói các em tiến hành theo từng bước, không hề liều lĩnh. Rất tốt, các em làm rất tốt, đừng quá bó buộc nhưng tuyệt đối phải đi bước nào vững bước ấy."

Đỗ Nhược gật đầu: "Dạ, em biết rồi."

Chuyện xin đi du học có trường đề cử, Đỗ Nhược không phải chuẩn bị nhiều giấy tờ, đa số thời gian vẫn ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Cô có nói ý nghĩ của thầy Dương với Cảnh Minh. Cậu bảo trong lòng có tính toán, cô cứ an tâm làm việc là được rồi.

Cô không đề cập đến chuyện đi du học với cậu, thứ nhất là sắp sửa công khai thử xe, sợ cậu phân tâm, thứ hai là muốn đợi kết quả chắc chắn rồi mới nói.

Thế mà không biết sao Hà Vọng lại biết chuyện này, có hôm thuận miệng hỏi: "Cậu định tìm giáo sư nào viết thư đề cử?"

Lúc ấy Cảnh Minh đang ngồi máy vi tính đối diện liền ngước mắt nhìn cô.

Thấy nét mặt Đỗ Nhược thay đổi, bấy giờ Hà Vọng mới nhận ra Cảnh Minh còn chưa biết. Cậu ta lập tức rụt cổ bỏ trốn. Cô đành dứt khoát nói với Cảnh Minh. Cậu yên lặng chốc lát mới hỏi: "Khi nào đi?"

"Học kỳ sau."

Cậu không nói gì, tiếp tục nhìn máy tính. Đỗ Nhược cắn môi nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang bận chuyện của mình, cô kề đến lay cánh tay cậu, nhỏ giọng: "Anh giận rồi hả?"

"Không có, đang xử lý một số chuyện." Cậu dời mắt khỏi máy tính, nhìn cô rồi liếc mắt ra ngoài.

Đỗ Nhược ra khỏi phòng đi đến cầu thang, chưa đến nửa phút Cảnh Minh đã đẩy cửa thoát hiểm ra: "Sao bây giờ mới nói với anh?"

"Em định chờ chắc chắn rồi mới nói... Lỡ như không thành công thì mất mặt lắm."

Cảnh Minh cười chê: "Với thành tích của em mà còn không thành công, lừa ai hả?"

Đỗ Nhược căng thẳng lườm Cảnh Minh một cái. Cậu đang khen cô hay đá đểu cô thế?

"Em sợ anh không cho em đi hả?"

Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng vào cậu: "Không có! Với lại anh cũng có thể đi mà, đúng không?"

"Nếu anh không đi thì sao?"

Đỗ Nhược sửng sốt, cúi đầu xoắn ngón tay với nhau, chốc lát sau lẩm bẩm: "Em vẫn sẽ đi."

Cậu biết tỏng cô nhóc này sẽ nghĩ như vậy. Khóe môi cậu nhẹ cong: "Vứt bạn trai em ở lại trong nước à?"

"Anh có thể thường xuyên sang thăm em mà."

"Vậy sao em không thường xuyên về thăm anh?"

"Em không mua nổi vé máy bay." Cô nhún vai bất lực.

"Hà..." Cậu cười khì. "Trường nào?"

"Còn chưa xác định, có thể là MIT, Stanford hoăc Berkeley."

"Đi MIT đi. Chuẩn bị hồ sơ xin học cho tốt. Năm sau anh sẽ đến đấy."

Mắt Đỗ Nhược sáng rực: "Thật hả?"

"Thật." Lúc nhập học cậu đã chọn hình thức 2-2. "Nhưng vẫn còn sớm, chưa kịp nói với em. Huống chi chuyện của anh vẫn còn chưa làm xong, Prime đi vào quỹ đạo phải cần nửa năm. Em cứ đi trước, sang đấy chờ anh." Vốn định qua thời gian này sẽ nói chuyện đi du học với cô, không ngờ bản thân cô đã có chuẩn bị rồi.

Đỗ Nhược mừng rỡ nhào đến ôm chầm lấy eo cậu: "Em còn tưởng anh sẽ ở lại trong nước vì Prime nữa. Lúc trước còn có chút..."

Cô còn chưa kịp xấu hổ nói hết thì cậu đã cười trêu: "Không nỡ xa anh sao?"

"Ừm."

"Chính vì Prime nên càng phải đi du học." Nói đến đây giọng cậu trở nên nghiêm túc. "Theo bước tiến hiện tại của chúng ta, sớm muộn gì cũng đụng phải chướng ngại kỹ thuật, chạm đến ranh giới kiến thức cao nhất. Người trong nhóm đều hiểu rõ, cho nên tất cả sẽ đi đào tạo chuyên sâu."

Cô rất thích sự tỉnh táo của cậu, cũng thích không khí trong Prime, ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Minh đắm đuối: "Đã nghĩ như vậy từ lâu hay là xúc động bộc phát gần đây?"

Cậu véo má cô: "Đã nghĩ từ lâu rồi. Prime No.2 chẳng qua mới là cải tiến ban đầu, còn phải nghĩ cách để cô nàng tốt hơn, xử lý được tình hình giao thông phức tạp hơn. Đây đều là vấn đề tương lai cần giải quyết."

Đỗ Nhược vuốt lưng cậu an ủi: "Không sao đâu, từ từ sẽ đến, chúng ta còn trẻ mà."

"Ừ." Cậu bật cười, cọ cằm vào huyệt thái dương của cô.

...

Trong ánh nắng rực rỡ của những ngày tháng Mười Một, công tác cải tiến Prime No.2 hoàn thành mỹ mãn. Xe chạy thử trên suốt chặng đường 5.000km trong mười ngày liền vô cùng thuận lợi. Chỉ đợi đường thử tổng hợp và khép kín sẵn sàng nữa thì sẽ cho chạy thử công khai.

Trước đêm thử công khai, cả nhóm ăn cơm chung với nhau như thường lệ. Mười một người quây quần quanh bàn tiệc, cười nói rôm rả. Ai ai cũng hưng phấn mong đợi ngày hôm sau.

Hà Vọng đề nghị: "Đi karaoke đi!"

Mọi người nhao nhao tán thành, kéo nhau đến quán karaoke cách trường không xa.

Cả đám thanh niên nghiêm túc chịu khó nghiên cứu máy móc đứng trước micro lại như bầy khỉ xổng chuồng. Có người thì giọng hát êm tai, có người thì gào rú. Có người như gieo rắc tai họa, ví dụ như giọng vịt đực lạc tông xa cả vạn dặm của Hà Vọng. Cảnh Minh không nghe nổi nữa bắt cậu ta câm miệng. Hà Vọng gào thét rên rỉ, la hét inh ỏi không chịu buông micro, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phòng muốn ù cả tai.

Người người đều giành micro, không khách sáo càng không khiêm nhường, tranh cướp đến mức đánh nhau túi bụi. Mặc mọi người xung quanh náo loạn ầm trời, Cảnh Minh điềm nhiên ngồi trong góc, quang minh chính đại nghịch tay Đỗ Nhược.

Đồ Chi Viễn là người Quảng Đông, chọn bài hát tiếng Quảng đầy thâm tình. Cậu ta vừa cất giọng Đỗ Nhược đã khen ngợi rối rít: "Trời ạ, hát hay quá!" Còn chưa dứt lời ngón tay đã bị bấm đau điếng: "Aaaa!"

May mà trong phòng ồn ào không ai chú ý. Cô quay đầu trừng mắt nhìn Cảnh Minh, không ngờ cậu còn hung tợn, lạnh lùng nhìn cô chòng chọc.

Đỗ Nhược sợ hãi khều khều vào lòng bàn tay cậu, thế nhưng cậu vẫn nhìn cô đầy vẻ bất mãn. Cô miết thêm mấy cái nữa, cậu mới chịu lãnh đạm rời mắt đi: "Qua đây, hát một bài cho anh nghe."

Đỗ Nhược theo sát cậu như chiếc đuôi: "Thị trấn cổ tích đi."

Cảnh Minh tìm được mã số bài hát, quay đầu cắt ngang Đồ Chi Viễn đang hát say sưa: "Ngừng đi!"

Đồ Chi Viễn bất chấp ôm micro hát tiếp thì bản nhạc liền bị cho qua không thương tiếc: "Cảnh Minh khốn kiếp!"

Cậu ta ném miếng rau cậu vào người Cảnh Minh. Cậu đưa tay đón được, đưa sang cho Đỗ Nhược. Cô nhai nhanh nuốt gọn, khúc nhạc dạo đầu cũng vang lên.

Cảnh Minh ngồi xuống sô pha nhâm nhi miếng cam. Đỗ Nhược bắt đầu hát: "Nghe nói nàng Bạch Tuyết đang chạy trốn, cô bé quàng khăn đỏ sợ hãi sói xám. Nghe bảo Mad Hatter thích nàng Alice, vịt con xấu xí sẽ hóa thành thiên nga..."

Miếng cam mới gặm được một nửa đã ngừng lại, cậu trố mắt nhìn bạn gái mình. Ánh mắt của đám con trai trong phòng đều dồn hết về phía Đỗ Nhược.

Hà Vọng gào lên: "Tôi không làm nghiên cứu nữa, tôi muốn làm quản lý cho Đỗ Nhược."

Cảnh Minh nhếch môi: "Lượn đi!"

Chu Thao rối rít kêu gào: "Im mồm, nghe hát nào!"

Đỗ Nhược phì cười, vội hát tiếp, mặt ửng đỏ như quả cà chua chín mọng: "Có một dòng sông bảy sắc uốn khúc trong thị trấn cổ tích, ngăn cách lý tưởng và hiện thực rồi lại hòa vào nhau ở con đèo phía trước. Con sông chảy dài vung lên bao bọt nước tung tóe, lại cuốn theo tia sáng thời gian hòa vào dòng nước, để bao câu chuyện từ thuở xa xưa đều đi đến đoạn kết hạnh phúc và nhiệm màu..."

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng rung chuông ngân lên liên hồi. Vạn Tử Ngang còn khoa trương vỗ tay vào micro tạo ra sóng âm thanh chấn động.

Đỗ Nhược cười bẽn lẽn, đỏ mặt ngồi xuống. Cảnh Minh dựa vào lưng ghế nhìn cô chăm chú. Ngọn đèn màu xoay đều trong phòng soi vào đáy mắt cậu rực rỡ lung linh. Cậu nhoẻn miệng cười, đột ngột kề đến giữ lấy gáy cô, hôn thật thắm thiết.

Đám con trai trong phòng đồng loạt gào rú, Hà Vọng bịt mắt hét thảm: "Mù mắt ông rồi!"

...

Ra khỏi quán karaoke, cả nhóm lê chân về trường. Ngọn đèn đường lúc rạng sáng hắt lên vầng sáng mờ nhạt, soi rọi đường phố vắng tanh không một người. Mọi người hưng phấn vừa đi vừa hát nghêu ngao.

Hà Vọng bỗng nói: "Sau ngày mai, cả nhóm sẽ đi đâu chơi hả Big Boss?"

Cảnh Minh: "Đi đảo chơi."

"Được."

"Tahiti thì sao?"

Hà Vọng dè bỉu: "Đó không phải là chỗ để kết hôn sao?"

Cảnh Minh tuyên bố: "Tôi định đi Fiji."

Vạn Tử Ngang hí hửng đề cử: "Saipan thế nào?"

Gió lạnh đêm cuối thu cuốn tung lá vàng rơi kín con đường nhỏ. Mọi người xôn xao bàn tán, mường tượng đến khung cảnh nắng vàng và biển xanh. Cảnh Minh và Đỗ Nhược nắm tay nhau đi cuối hàng. Tay áo cô khá dài, phủ qua bàn tay nhỏ bé, che lấp mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.

Đêm ấy gió lạnh thổi vi vu, thế nhưng trong lòng mỗi người đều ấm áp và thư thái. Con đường đêm ấy mới đẹp đẽ làm sao!