Xuân về khắp nơi nơi, cây cối đâm chồi nảy lộc, Tô Tư Ninh thỉnh thoảng mang bàn ghế ra viện ngồi phơi nắng. Thời gian Thương Mặc đi công vụ, y ăn điểm tâm, uống trà, đọc sách, rất an nhàn. Khi có Thương Mặc, hai người càng quyến luyến, thân mật, khiến tỷ muội Mạch tử không tiện lưu lại Tiểu Trúc, nắm tay nhau rời đi, nhường chỗ cho hai người phong lưu, dù sao Tô Tư Ninh ở bên cạnh bảo chủ tuyệt sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thấy tỷ muội Mạch tử rời khỏi, cũng thuận tiện đóng cửa lại, Tô Tư Ninh mới từ trên bàn cầm lên một bánh điểm tâm, đưa tới trước mặt Thương Mặc:”Ngươi muốn ăn không?”
Thương Mặc há miệng cắn một cái, nhai nhai. Tô Tư Ninh không đề phòng, bất ngờ bị hắn hôn lên môi. Hắn yêu thương ôm Tô Tư Ninh ngồi trên đùi mình, tiểu thân thể kia ăn không nhiều, khá nhẹ.
Đến khi ai đó đem điểm tâm được mớm cho nuốt xuống, Tô Tư Ninh đỏ mặt, đấm Thương Mặc một cái. Thương Mặc cười lớn:”Ta không thích ăn đồ ngọt, nhưng ăn kiểu này cũng không tệ.”
Thế nên khó trách tỷ muội Mạch tử muốn tránh mặt, hai người tình cảm nồng nàn, rất ít khi kiêng kỵ nơi chốn và thời gian. Bảo chủ từ trước đến nay vốn tùy tiện, bất quá thiếu niên cũng chiều theo hắn.
“Tiết trời đã ấm nhiều, có muốn ra ngoài chơi một chút?” Thương Mặc hỏi.
“Nếu ngươi nhàn rỗi thì đương nhiên hảo, nếu ngươi không rảnh cũng không nhất thiết phải đi.” Tô Tư Ninh trả lời.
“Không có ta, ngươi vẫn có thể đi cùng tổng quản và Mạch Thanh Mạch Hồng.”
” ….Hảo.” Tô Tư Ninh gật đầu, nghĩ một lúc, nói tiếp “Ta muốn học kỵ mã.”
“Ngươi đây chẳng nặng bao nhiêu, thể nào cũng bị ngựa hất ngã.” Thương Mặc trêu chọc.
Tô Tư Ninh cầm một khối điểm tâm lên ăn, nhấp một ngụm trà rồi mới nói:”Vậy ngươi có thể tìm cho ta một con ngựa hiền hiền một chút.”
Thương Mặc điểm lên trán y:”Ngươi cứ quyết định rồi mới thông báo cho ta một tiếng là sao?”
Tô Tư Ninh cười gượng.
“Muốn học cũng được, nhưng phải có ta ở bên nhìn.” Thương Mặc nói:”Nếu như xảy ra sự cố nhỏ nào sẽ không cho phép cưỡi ngựa một mình.”
Tô Tư Ninh gật đầu:”Hảo”
“Hiện nay tuy ấm áp nhưng khí trời hay thay đổi, ngươi chú ý đừng vội mang y phục cất đi, cố gắng đừng nhiễm phong hàn.” Thương Mặc nói tiếp.
“Ân, ta biết.” Tô Tư Ninh đáp “Ta sợ lạnh hơn các ngươi, ta sẽ tự chăm sóc.”
Thương Mặc cọ mũi mình vào mũi y:”Quả nhiên vẫn lạnh.”
Tô Tư Ninh mỉm cười yếu ớt không nói. Kỳ thực so với trước đây, khí tức của y đã bình ổn rất nhiều, cũng khỏe hơn. Tuy rằng tới Ngân Tùng Bảo liên tục bệnh nặng, nhưng có hảo dược, hảo y, hảo thực, hơn nữa còn phát sinh sự tình với Thương Mặc, trong lòng càng vui vẻ, khí sắc cũng tốt lên. Lời Thương Mặc nói ám chỉ, muốn y hảo hảo dưỡng phì, mới hảo ‘ăn’.
Có thuộc hạ đến Tiểu Trúc bảo lại công việc. Tô Tư Ninh nói trời khởi gió, hướng Thương Mặc và các đại nhân cáo lui vào trong phòng.
Thương Mặc nhìn thoáng qua bóng lưng y, khóe miệng câu dẫn nụ cười, xoay người sang Công Tôn Tề:”Ngày mai đến chuồng ngựa, giúp ta chọn một con ngựa già ngoan ngoãn một chút.”
“Rõ.”
“Mộc Tu.”
“Có.” Mộc Tu tiến lên một bước.
“Bố gia ở Giang Nam sự tình thế nào rồi?” Thương Mặc tự rót cho mình một chén trà.
“Bẩm chủ nhân, Bố đại gia tựa hồ không có ý nhượng bộ.” Mộc Tu đáp.
“Tiếp tục thương lượng với ông ta.” Thương Mặc nói “Nhi tử ông ta năm nay cũng mười tám, dò xét xem đã có người trong lòng hay chưa, nếu có, chúng ta tác đôi, cũng coi như tặng Bố gia một cái lễ.”
“Rõ.” Mộc Tu đáp.
“Tiền Vinh.”
“Có.” Tiền Vinh bước lên trước.
“Bên ngươi tiếp tục lôi kéo Cửu Vương gia.”
“…Rõ.” Khuôn mặt thanh tú của Tiền Vinh cau lại.
“Sao vậy?” Thương Mặc nheo mắt.
“Cửu Vương gia hắn, hắn…” Tiền Vinh lộ ra vẻ mặt khổ sở, muốn nói rồi lại thôi.
Trái lại, nhưng người hầu cận khác rõ ràng đang nén cười.
“”Hắn muốn nạp ngươi làm phi phải không?” Thương Mặc khóe miệng nhếch lên.
“Chủ nhân!” Tiền Vinh ngẩng đầu, thấy đôi mắt Thương Mặc có ý cười châm chọc.
“Cũng hảo a, người vào đó nội ứng ngoại hợp cùng chúng ta.” Công Tôn Tề tiếp lời.
“Các ngươi, đám các ngươi dám chế giễu ta, chờ ngày nào đó ta bị mất đầu, các ngươi đến đó mà nhặt xác ta.” Tiền Vinh căm giận nói.
Những người khác cười rộ lên.
Cuối cùng, Thương Mặc mới mở miệng, ngăn mọi người:”Được rồi, đừng trêu hắn nữa. Tiền Vinh, Cửu Vương gia muốn dây dưa với ngươi, ngươi cứ thuận theo hắn, hắn bất động ngươi cũng bất động, kiến chiêu sách chiêu (tùy cơ ứng biến) ta cũng đã dạy cho ngươi rồi.”
“Tất nhiên ta biết, chỉ là…” Tiền Vinh lông mày nhăn tít.
“Chỉ là, ngươi lo tâm sẽ động.” Công Tôn Tề chêm vào.
Tiền Vinh mặt trắng bệch.
Thương Mặc khóe miệng mỉm cười:”Nếu ngươi cùng Cửu Vương gia thực có chuyện gì đó, cũng an tâm đi, sính lễ hồi môn của Ngân Tùng Bảo không phải ít, sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi.”
Tiền Vinh vừa tức vừa thẹn, gấp gáp nói không nên lời, vung tay áo, thối lui xuống dưới.
Lý Mộc tiến lên, nói:”Bẩm chủ nhân, dược liệu người căn dặn lúc trước đã đưa tới, toàn bộ đều đặt ở dược phòng, do Lưu đại phu bào chế.”
“Hảo.” Thương Mặc gật đầu, “Dặn bên dưới tìm Hoàng đại phu trong kinh thành chưa?”
Hoàng đại phu là ngự y trong cung đã cáo lão dưỡng gia, y thuật cao thâm, thái độ đối nhân xử thế đức hậu. Ở kinh thành mở một cửa hàng thuốc bình thường, xem bệnh cho bách tính, chỉ thu rất ít tiền thuốc.
“Lão tiên sinh nói đi đứng bất tiện, không muốn rời kinh thành. Nếu có nhu cầu, thỉnh đến kinh thành tìm ông. Kẻ dưới đang bàn bạc cùng ông ấy.” Lý Mộc đáp.
“Cũng được, ít bữa nữa trời ấm hơn một chút, ta sẽ đưa y tới kinh thàn. Tránh cho ở hoài trong bảo sinh ra buồn bực.” Thương Mặc nói.
Công Tôn Tề và Mộc Tu liếc mắt nhìn nhau. Thương Mặc nhìn bọn họ, nheo mắt cười:”Có gì mà không dám nói thẳng?”
“Chủ nhân” Công Tôn Tề mở miệng, “Khí trời chợt ấm, chợt lạnh, thỉnh người nhớ nhắc Tô công tử cẩn thận chú ý thân thể.”
Thương Mặc cười nói:”Đa ta ngươi quan tâm.”
“Nếu như chủ nhân và Tô công tử không muốn đến chủ ốc, có nên tăng cường phòng bị bên ngoài Tiểu Trúc?” Mộc Tu hỏi.
“Không cần.” Thương Mặc xua tay “Có ta ở chỗ này, sẽ không có ai dám đến gây chuyện.”
“Nhưng không phải bất cứ lúc nào người cũng ở đây.” Mộc Tu nói.
Tất cả mọi người biết hắn đang ám chỉ cái gì, phòng bị cái gì.
Thương Mặc nhếch miệng không nói. Mọi người thấy vậy biết hắn có ý riêng, không nhiều lời thêm nữa. Cuối cùng Công Tôn Tề mở miệng:”Ngày ấy những thuộc hạ đến nghênh tiếp Tô công tử trở về đều biết Tô công tử là ân nhân cứu mạng của chủ nhân, chúng thuộc hạ chắc chắn sẽ tôn kính y.”
Thương Mặc cười, quét mắt nhìn bọn họ một lượt, vẫn không nói. Nhưng mọi người nói ra lòng mình đều không phải muốn hắn biếu thị cái gì. Vì vậy cung tay hànhmột lễ: “Nếu là không có việc gì, chúng thuộc hạ xin cáo lui trước.”
“Đi a.” Thương Mặc gật đầu.