Mọi việc diễn ra từ từ đến nỗi người ta cảm tưởng như chưa hề có chuyện gì cả.
Đầu tiên là vụ Vasco Galubutti và sau đó Michael yêu cầu Jennifer cãi cho một vụ khác, rồi một vụ khác nữa, cho đến lúc các vụ việc cứ đều đặn đến với cô liên tục.
Michael thường gọi điện cho cô và nói:
- Anh cần em giúp, bé ạ. Một chàng trai của anh có chuyện lôi thôi.
Và Jennifer nhớ lại lời của cha Ryan: Một người bạn của cha gặp khó khăn? Có sự khác nhau nào không nhỉ?
Nước Mỹ đã chẳng nhận hội chứng Bố già rồi kia mà.
Jennifer tự nhủ những gì cô đang làm hiện nay cũng giống như công việc mà cô vẫn làm. Nhưng thực ra có một sự khác biệt lớn rất lớn.
Cô nằm ở trung tâm của một trong những tổ chức có thế lực nhất thế giới.
Michael mời Jennifer đến thăm trang trại ở New Jessey. Ở đó, lần đầu tiên cô gặp Antonio Granelli và một số thành viên khác của tổ chức.
Nick Vito, Arthur Scotto "to béo", Salvatore Fiore và Joseph Colella đang ngồi quanh một chiếc bàn ăn lớn trong nhà bếp xây theo kiểu cổ.
Khi Jennifer cùng Michael bước vào và dừng lại ở hành lang, thì nghe thấy Nick Vito nói:
- ... như cái lần tao đập nhau ở Allnta. Tao đang nợ rất nhiều. Thằng cha chủ chứa ngô nướng đó đến định riềng tao vì nó muốn lấy tiền.
- Mày có biết nó không? Arthur Scotto "to béo" hỏi.
- Biết cái gì? Nó định hạ tao.
- Hạ mày á?
- Ờ. Cái thằng đần độn ấy.
- Thế mày làm gì nó?
- Eldie Flatelli và tao lôi nó ra góc sân và thiêu nó.
- Mẹ kiếp thằng cha đó không gặp may.
- Ê! thế Eddie bé nhỏ độ này làm gì?
- Nó đang làm bạc giả ở Lewisburg.
- Con bồ nó thế nào? Con nhỏ thật cao thủ.
- Ừ đúng thế. Tao chỉ muốn ngửi đít nó.
- Nó vẫn còn máu Eddie lắm. Chỉ có giáo hoàng mới biết tại sao đấy.
- Nó độ này xịt rồi. À này, mày có biết ai biến thành thằng bán kẹo không...?
Michael cười thích thú trước vẻ lúng túng của Jennifer khi nghe bọn kia nói chuyện và nói:
- Vào đi, anh sẽ giới thiệu em với họ.
Antonio Granelli làm Jennifer ngạc nhiên. Ông ta ngồi trong xe đẩy giống như một bộ xương dễ gẫy và thật khó tưởng tượng đây là một trùm mafia.
Một cô gái tóc xẫm trông hấp dẫn, người tròn lẳn bước vào căn phòng và Michael nói với Jennifer:
- Đây là Rosa, vợ anh.
Từ lâu Jennifer đã sợ giây phút này. Sau khi Michael đã đi khỏi một vài tối, mặc dù được thoả mãn hết sức - cô vẫn phải đấu tranh với một cảm giác tội lỗi choáng ngợp mình. Mình không muốn làm khổ một phụ nữ khác.
Mình là một con ăn cắp. Mình phải thôi ngay đi. Thôi đi!
Nhưng cô luôn luôn thất bại trong cuộc tự tranh luận ấy. Rosa nhìn Jennifer với cặp mắt tinh khôn. Cô ấy biết, Jennifer thầm nghĩ.
Lúng túng một chút và sau đấy Rosa nhẹ nhàng nói:
- Tôi rất hânh hạnh được gặp cô, cô Parker. Michael kể với tôi rằng cô rất thông minh.
Antonio Granelli gầm gừ.
- Một người đàn bà sắc sảo quá chẳng hay ho gì đâu. Để công việc đầu óc đó cho đàn ông thì hơn.
Michael nghiêm mặt nói:
- Con nghĩ đến cô Parker như một người đàn ông, ba ạ.
Họ ăn tối trong một phòng ăn kiểu cổ rất rộng.
- Cô ngồi cạnh tôi, - Antonio Granelli yêu cầu Jennifer.
Michael ngồi cạnh Rosa. Thomas Colfax, gã cố vấn của gia đình ngồi đối diện với Jennifer, và cô nhận thấy vẻ ác cảm của y.
Bữa ăn tối tuyệt vời. Đầu tiên là món bánh Ý, rồi đến món fagioli. Có xa-lát trộn đậu, nấm nhồi, thịt bê và gà nướng. Dường như các món được đưa ra không bao giờ ngừng, không thấy có người hầu nào trong nhà và Rosa luôn phải đứng lên dọn bàn và mang ra các món mới.
- Rosa của tôi nấu ăn khéo lắm đấy, - Antonio Granelli nói với Jennifer. - Nó gần giỏi bằng mẹ nó, phải vậy không Mike?
- Đúng ạ! - Michael lịch sự đáp.
- Rosa là một người vợ lý tưởng của nó. - Antonio Granelli nói tiếp và Jennifer băn khoăn không hiểu đây là một nhận xét thông thường hay một lời cảnh cáo.
- Em ăn thêm món thịt bê đi chứ, - Mike nói.
- Em chưa bao giờ ăn nhiều thế này đâu, - Jennifer từ chối. Nhưng bữa ăn vẫn chưa kết thúc.
Còn một bát to hoa quả tươi, một đĩa pho mát, kem và các loại kẹo bánh.
Jennifer thấy thán phục Michael vì hắn vẫn giữ được co.
Cuộc nói chuyện rất dễ chịu và thoải mái, và nó có thể diễn ra trong bất kỳ ngôi nhà của người Ý nào, và Jennifer khó tin được rằng gia đình này lại khác với những gia đình bình thường khác.
Cho đến khi Antonio Granelli nói:
- Cô có biết gì về Hội những người Sicily không?
- Không ạ, - Jennifer đáp.
- Vậy để tôi nói cho cô biết nhé, thưa quý cô.
- Kìa ba... tên cô ấy là Jennifer mà.
- Đó không phải là một cái tên ý, Mike, tao không nhớ được. Tôi sẽ gọi cô là quý cô, được chứ?
- Được ạ. - Jennifer trả lời.
- Hội những người Sicily được thành lập ở Sicily để bảo vệ những người nghèo khổ trước sự bất công. Cô thấy đấy, những người có quyền lực cướp của người nghèo. Người nghèo chẳng có gì cả, không tiền, không công việc và cả sự công bằng nữa. Vì thế Hội được thành lập. Khi có sự bất công, người ta đến gặp hội viên của hội anh em bí mật này và họ trả được thù. Chẳng bao lâu sau, Hội trở nên mạnh hơn cả pháp luật vì đó là luật của nhân dân. Chúng tôi tin vào điều trong Kinh thánh, quý cô ạ, - Ông ta nhìn vào mắt Jennifer. - Khi có kẻ phản bội chúng tôi, chúng tôi sẽ báo thù.
Ngụ ý của ông ta đã
°°°
Jennifer luôn có cảm giác rằng nếu cô làm việc cho tổ chức này, đó sẽ là một bước thay đổi lớn, nhưng giống như phần lớn những người ngoài cuộc cô đã có khái niệm về Tổ chức. Mafia thường được miêu tả như một tổ chức của những tên gangster ra lệnh giết người, và thu tiền từ những nơi cho vay nặng lãi và nhà chứa. Đó mới chỉ là một phần của bức tranh.
Những cuộc gặp gỡ mà Jennifer tham dự dạy cho cô biết về phần còn lại của bức tranh đó. Đó là những nhà kinh doanh hoạt động trên một quy mô cực lớn. Họ có khách sạn và nhà băng, tiệm ăn và sòng bạc, công ty bảo hiểm và nhà máy, công ty xây dựng và hệ thống bệnh viện. Họ kiểm soát các công đoàn và xưởng đóng tầu. Họ kinh doanh đĩa hát và bán các máy giải khát tự động. Họ có cả các hãng tổ chức đám ma, các hiệu nướng bánh, và các công ty xây dựng. Thu nhập hàng năm của họ tính bằng tiền tỷ. Làm sao họ có được những thứ đó không phải là điều mà Jennifer quan tâm. Công việc của cô là bào chữa cho những người của họ bị lôi thôi với pháp luật.
Robert Di Silva đã đưa ba người của Michael Moretti ra truy tố về việc lật đổ một số toa tầu chở thức ăn. Họ bị buộc vào tội âm mưu ngăn cản công việc buôn bán vì định tống tiền, và đã vi phạm 7 điều liên quan đến việc buôn bán. Người làm chứng duy nhất là một phụ nữ - Chủ một toa tầu đó.
- Con mẹ này làm chúng ta toi mất! - Michael nói với Jennifer.
- Cần phải xử lý nó thôi.
- Anh có cổ phần trong một công ty xuất bản tạp chí phải không? - Jennifer hỏi.
- Ừ. Nhưng điều đó thì liên quan gì tới các toa tầu chở thức ăn?
- Rồi anh sẽ thấy.
Jennifer bí mật bố trí cho tờ tạp chí đó trả một khoản tiền lớn cho câu chuyện của nhân chứng. Người đàn bà này đồng ý nhận. Trước tòa, Jennifer sử dụng điều đó làm mất uy tín của bà ta. Những lời buộc tội bị bãi bỏ.
Quan hệ giữa Jennifer và những người giúp việc của mình đã thay đổi. Khi văn phòng của cô bắt đầu nhận bào chữa cho hàng loạt vụ của bọn mafia, Ken Bailey đã nói với Jennifer:
- Quỷ quái gì thế này? Em không thể tiếp tục cãi cho bọn mafia này được. Chúng sẽ làm chúng ta phá sản mất.
- Đừng lo ngại chuyện đó, Ken ạ. Họ trả tiền mà.
- Em đừng tỏ vẻ ngây thơ như vậy, Jennifer. Chính em mới là người sẽ phải trả giá. Chúng sẽ cột chặt em lại đấy.
Vì biết là anh nói đúng, Jennifer cáu kỉnh trả lời:
- Thôi đi Ken.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô hồi lâu rồi nói:
- Phải, ở đây em là chủ mà.
Tòa án hình sự là một thế giới nhỏ bé và ở đó tin tức truyền đi rất nhanh. Khi có tin Jennifer Parker cãi cho các thành viên của tổ chức tội ác, những người bạn thiện chí đã đến gặp cô và nhắc lại những lời mà chánh án Lawrence Waldman và Ken Bailey đã nói với cô.
- Nếu cô dính líu đến bọn tội phạm này rồi cô sẽ giống như chúng thôi.
Jennifer nói với tất cả bọn họ:
- Mọi người đều có quyền được cãi hộ.
Cô cảm kích về những lời nhắc nhở của họ, nhưng cô nghĩ chúng không thích hợp với trường hợp của mình. Cô không phải là một phần của tổ chức tội ác, cô chỉ đại diện cho một vài thành viên của nó. Cô là một luật sư, giống như cha cô và cô sẽ không làm điều gì để ông có thể xấu hổ vì cô. Rừng rậm ở ngoài kia, nhưng cô vẫn chưa lạc vào đó.
Cha Ryan đến gặp cô. Lần này không phải là để nhờ cô giúp cho một người bạn gặp khó khăn nữa.
- Cha lo cho con đấy, Jennifer ạ. Cha nghe nói bây giờ con cãi cho... cho những người xấu.
- Ai là người xấu kia ạ? Thế cha có phán xử những người đến gặp cha để xin sự giúp đỡ không? Cha có không cho họ cầu xin Chúa trời bởi họ đã phạm tội không?
Cha Ryan lắc đầu.
- Tất nhiên là không rồi. Một cá nhân phạm lỗi là một chuyện. Nhưng sự sa đoạ có tổ chức lại là một chuyện khác. Nếu con giúp những kẻ đó con đã tha thứ cho những điều chúng làm và con sẽ trở thành một phần của chúng.
- Không phải đâu. Con là một luật sư, cha ạ và con giúp những người gặp phiền phức.
Jennifer biết về Michael Moretti nhiều hơn bất cứ ai từng biết hắn ta. Hắn bộc lộ cho cô những tình cảm mà hắn chưa bao giờ để ai biết. Về cơ bản hắn là một người cô đơn và thích cô độc Jennifer là người đầu tiên lọt qua được lớp vỏ bao bọc hắn.
Jennifer cảm thấy hắn cần cô. Cô không có cảm giác như vậy với Adam. Và Michael bắt cô phải thú nhận cô cần hắn như thế nào. Hắn khơi dậy những tình cảm trong cô mà trước đây cô luôn tự đè nén - Những tình cảm hoang dã, xác thịt mà cô sợ để buông lỏng. Không có giới hạn nào với Michael cả. Khi họ cùng nhau làm tình họ hoàn tòan tự do. Chỉ có khoái lạc, một niềm khoái lạc mà Jennifer chưa bao giờ mơ ước là có thật cả.
Michael thú nhận với Jennifer hắn không yêu Rosa, nhưng rõ ràng là Rosa tôn thờ Michael. Cô luôn sẵn sàng phục vụ hắn, chờ đợi được chăm sóc hắn.
Jennifer đã gặp những người vợ mafia khác và cô thấy cuộc sống của họ thật đáng ngạc nhiên. Chồng họ đi ăn hiệu, tới tiệm nhẩy, trường đua cùng với tình nhân trong khi những người vợ ngồi nhà chờ họ.
Một người vợ mafia luôn có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng bà ta phải cẩn thận không để cho các nhân viên sở thu nhập để ý. Có một trật tự chặt chẽ theo thứ bậc từ người lính quèn tới ông trùm, là người vợ không được có chiếc xe hoặc bộ quần áo sang hơn của vợ người cấp trên trực tiếp của chồng mình.
Các bà vợ tổ chức liên hoan và mời các đồng sự của chồng họ, nhưng luôn cẩn thận không tiêu hoang hơn mối quan hệ và vị trí của họ cho phép.
Tại các buổi lễ như cưới hoặc lễ rửa tội người ta tặng quà và người vợ mafia không được tặng món quà có giá trị hơn người vợ của mafia khác có vị trí cao hơn.
Thủ tục lễ tân này cũng chặt chẽ chẳng kém gì trong ngành công nghiệp sắt thép Mỹ hoặc trong các công ty kinh doanh lớn khác. Mafia là một bộ máy làm tiền khổng lồ nhưng Jennifer biết thêm một nhân tố nữa không kém phần quan trọng: Quyền lực. Tổ chức lớn hơn chính phủ của phần lớn các nước trên thế giới.
Michael bảo Jennifer:
- Số vốn của bọn anh lớn hơn nửa tá công ty của nước Mỹ cộng lại.
- Nhưng có sự khác nhau ở đây, - Jennifer nói. - Họ hoạt động hợp pháp và...
Michael cười lớn:
- Em muốn nói đến những công ty chưa bị bắt chứ gì. Hàng chục công ty lớn nhất đất nước đã bị truy cứu tội vi phạm điều luật này hay điều luật khác Đừng tự lừa mình về những người hùng, Jennifer ạ. Ngày nay người dân Mỹ bình thường không thể nêu tên hai nhà du hành vũ trụ, nhưng họ biết tên của Al Capone và Luky Lucian"(1)
Jennifer nhận thức được rằng bằng cách riêng của hắn Michael cũng ham mê công việc chẳng kém gì Adam. Sự khác nhau là ở chỗ cuộc đời họ đi theo hai hướng ngược nhau.
Khi đụng đến công việc, Michael không có chút xót thương nào hết. Đó là điểm mạnh của hắn. Nhưng quyết định của hắn chỉ dựa trên một cơ sở duy nhất là làm lợi cho tổ chức. Trước kia, Michael hoàn tòan tập trung vào việc thực hiện những tham vọng của mình, không có chỗ cho bất kỳ người phụ nữ nào trong hắn. Rose hoặc các cô nhân tình của hắn không bao giờ là một phần trong những nhu cầu thật sự của hắn cả.
Jennifer thì hoàn tòan khác. Hắn cần cô thật sự.
Hắn chưa từng biết ai giống cô. Cô làm hắn kích động về xác thịt, nhưng hàng chục cô gái khác cũng làm được việc đó không kém. Điều làm cho Jennifer trở nên đặc biệt đối với hắn là trí thông minh và tính độc lập của cô. Rosa luôn vâng lời hắn. Các cô gái khác sợ hắn; Jennifer thách thức hắn. Cô ngang hàng với hắn. Hắn có thể nói chuyện, bàn luận công việc với cô. Cô còn hơn là thông minh. Cô sắc sảo.
Hắn biết, hắn sẽ không bao giờ để cho cô ra đi.
Đôi khi Jennifer đi giải quyết công việc cùng Michael, nhưng cô tránh đi xe khi có thể tránh được, vì cô muốn giành càng nhiều thời gian càng tốt cho Joshua. Cậu bé bây giờ đã sáu tuổi và lớn nhanh không thể tưởng tượng được. Jennifer đã ghi tên cho bé vào học ở một trường tư gần nhà và Joshua rất thích điều đó. Bé đi một chiếc xe đạp hai bánh và có một đống đồ chơi lớn. Bé thường thủ thỉ thật lâu với Jennifer và bà Mackey. Vì Jennifer muốn Joshua lớn lên trở thành một chàng trai khoẻ mạnh và độc lập, cô cố gắng dạy dỗ bé thật cẩn thận. Cô để Joshua hiểu cô yêu bé biết chừng nào, sẵn sàng ở bên bé khi bé cần cô, nhưng mặt khác cô cũng nuôi dưỡng ý thức độc lập cho bé.
Cô dậy bé biết yêu những quyển sách hay và thích âm nhạc. Cô đưa bé đến rạp hát, tránh những buổi mở đầu vì thường có rất đông người ở đó họ có thể biết cô và hỏi hắn vớ vẩn. Vào những ngày nghỉ cuối tuần cô và Joshua thường đi xem phim. Họ thường đi xem phim vào chiều thứ bẩy, sau đó đi ăn tiệm rồi lại xem tiếp vào buổi tối. Chủ nhật họ thường đi thuyền buồm hoặc cùng đạp xe đi chơi. Jennifer yêu con trai hết mực nhưng cô cẩn thận không làm hư nó. Cô chuẩn bị cách cư xử với Joshua cẩn thận hơn việc chuẩn bị cho bất cứ vụ kiện nào, cương quyết không để cho tình trạng con hư tại mẹ.
Jennifer không bao giờ cảm thấy phí thời gian vì chơi đùa với Joshua. Họ chơi đố chữ và trò hai mươi câu hỏi. Jennifer luôn thích thú vì đầu óc nhanh nhẹn của con trai mình. Bé luôn đứng đầu lớp và cũng rất khoẻ mạnh. Nhưng bé không bao giờ đánh giá mình cao cả. Bé có đầu óc hài hước tuyệt vời.
Khi nào Joshua được nghỉ học, Jennifer thường cho bé đi chơi với mình. Vào kỳ nghỉ hè mùa đông Jennifer đưa bé đi trượt tuyết ở Poconos. Kỳ nghỉ hè Jennifer có công chuyện ở London và mang bé đi cùng đến đó. Họ dành hai tuần lễ để đi chơi vùng ngoại ô và Joshua rất mê nước Anh.
- Con có thể đi học ở đây được không mẹ. - bé hỏi.
Jennifer thấy tim mình nhói lại. Chẳng bao lâu nữa bé sẽ đi học xa, sẽ đi tìm kiếm vận may, lấy vợ và có gia đình riêng của mình. Đó chẳng phải là những điều cô muốn bé có hay sao? Tất nhiên là như thế rồi. Khi Joshua đã sẵn sàng cô sẽ để bé tự do ra đi, thế nhưng cô cũng biết đó sẽ là điều khó khăn ghê gớm.
Joshua vẫn nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
- Được không, mẹ? bé hỏi. - Có lẽ là Oxford nhỉ?
Jennifer ôm chặt bé vào lòng. Tất nhiên rồi. Họ sẽ may mắn vì có con vào học.
Một buổi sáng thứ bảy khi bà Mackey đi vắng, Jennifer phải đến Manhattan để lấy bản tuyên thệ trước tòa của một nhân chứng. Joshua đến chơi nhà bạn. Khi Jennifer trở về cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho hai mẹ con, cô mở tủ lạnh và đứng chết lặng đi. Có một mẩu giấy bên trong, kẹp giữa hai chai sữa. Adam thường để giấy lại cho cô như vậy. Jennifer nhìn mẩu giấy đờ đẫn, sợ không dám chạm vào nó. Cuối cùng cô chậm chạp nhặt lên và mở ra đọc. Bên trong là dòng chữ:
"Ngạc nhiên chứ? Tối nay Adam ăn cơm với chúng ta được không?"
Phải mất nửa tiếng sau mạch đập của Jennifer mới trở lại bình thường.
Thỉnh thoảng Joshua lại hỏi Jennifer về cha mình.
- Bố con đã bị giết ở Việt Nam, Joshua ạ. Bố con rất dũng cảm.
- Chúng ta không còn ảnh của bố hả mẹ?
- Không có, bé yêu ạ. Bố mẹ chỉ cưới nhau được ít lâu trước khi bố chết.
Cô ghét nói dối kiểu đó. Nhưng không còn cách nào khác Michael Moretti chỉ hỏi Jennifer một lần về cha của Joshua:
- Anh không cần biết điều gì đã xẩy ra với em trước khi em thuộc về anh. Anh chỉ tò mò một chút thôi.
Jennifer nghĩ đến sức mạnh mà Michael có thể có đối với thượng nghị sĩ Adam Warner, nếu hắn biết sự thật.
- Anh ấy bị giết ở Việt Nam. Tên anh ấy chả có gì là quan trọng.
Chú thích:
(1) Tên hai gã trùm mafia của Mỹ.