Lẽ ra tôi phải viết xong và nộp bản thảo từ tháng trước, nhưng tôi không hoàn thành hợp đồng.
-Viết đi anh! Nào có ai quấy rầy anh đâu?
-Ðâu có, em yêu của anh. Ðáng ra anh đã phải đánh dấu chấm hết cuốn sách, thế mà không xong... Chẳng hiểu sao anh lại không tập trung được tư tưởng em ạ... Ðầu óc cứ để đi đâu...
-Làm sao đầu óc anh lại để đi đâu?
-Chính anh cũng không biết nữa... Hôm nay anh sẽ ngồi nghiêm chỉnh. Trời mát mẻ và đầu óc anh cũng đang thư thái... May ra cũng xong đề cương...
-Thế thì anh ngồi viết đi... Có khi em quấy rầy anh cũng nên.
-Có gì đâu, em yêu dấu!
-Thế anh viết đi... Anh đại lãn thật!
-Hả?! Lạy trời hôm nay tôi không bị chuyện gì quấy quả!
-ủa! Anh nói thế nghĩa là thế nào?
-Chả thế nào cả... Anh không có ý gì đặc biệt... Anh chỉ cầu trời cho anh hôm nay làm được nhiều việc...
-Thế nhỡ đột nhiên hôm nay em chết thì sao?
-Sao em lại sang chuyện ấy?
-Thì sao!... Em chết thật đấy...
-Nói thế làm gì, vợ yêu của anh?
-Anh ơi, ngộ như em chết... Anh có lấy vợ khác không?
-Em yêu dấu! Ðừng nói với anh những điều như thế...
-Nhưng, anh thấy đấy, anh có trả lời được đâu. Mà từ lâu em đã biết tỏng bụng dạ anh, biết anh nghĩ gì về em rồi.
-Em gái nhõng nhẽo của anh, tính nết em kỳ thật đấy.
-Mọi sự chỉ vì anh...
-Thì anh có làm gì em đâu, hả người ngọc? Anh chẳng bao giờ muốn em buồn cả!
-Thế anh trả lời em đi: sau khi em chết anh có đi lấy vợ khác không nào?
-Lạy thánh Ala!
-ái chà, thấy chưa! Em biết rồi mà... Anh vừa mới tự thú đấy nhé!...
-Tự thú? Tự thú cái gì kia chứ?
-Anh chả vừa nói cái câu "Lạy thánh Ala" là gì?
-Thì anh nói đấy... Nhưng làm sao nào?
-Em chết rồi tất nhiên anh không lấy ai được nữa... Bọn đàn bà nó ghê tởm anh, anh chả căm ghét cuộc sống gia đình là gì... Tưởng em không biết đấy hả! Em chết rồi dù anh có sống đến nghìn tuổi anh cũng không lấy được vợ... Nhưng chả lẽ anh ghê tởm cuộc sống gia đình là tại em à?
-Nàng tiên của anh, tại sao em lại cứ kiếm chuyện thế nhỉ? Ngay cả trong ý nghĩ, anh cũng chẳng bao giờ có những chuyện ấy... Em lau nước mắt đi, bình tâm mà nghe anh đây... Em chẳng thương em tí nào mà cứ làm mình làm mẩy vô ích... Em quả là không hiểu những lời anh nói...
-à à à! Nghĩa là anh không định nói những điều như thế chứ gì?
-Phải ạ!
-Nghĩa là nếu em chết anh sẽ tục huyền chứ gì?
-Trời ơi là trời, tôi biết nói thế nào đây... Có thể...
-Anh cứ nói toạc ra xem nào...
-Bây giờ anh không thể đoán chắc điều gì... Nhưng có thể anh sẽ lấy vợ cũng nên!
-Tất nhiên là lấy vợ rồi... Làm như em không biết bụng dạ anh ấy!
-Trời đất ơi! Thánh Ala ơi! Cầu trời cho tôi được bình tĩnh. Em làm anh rối cả ruột, em yêu ạ, chính anh cũng không biết anh nói gì nữa...
-Lấy vợ, đằng nào rồi anh cũng lấy vợ...
-Anh nói thế làm vui lòng em đấy thôi...
-Làm vui lòng em?! Ðầu tiên anh bảo không lấy, rồi sau lại bảo có lấy. Như thế mà bảo làm vui lòng em!
-Thánh Ala ơi! Con phải làm thế nào đây... Xin Thánh rủ lòng ân ưu. Thôi, nín đi em... lúc anh bảo anh không lấy vợ thì em cáu. Ðến lúc anh bảo anh có lấy vợ em cũng lại cáu. Thế em lệnh cho anh nói gì có phải hơn không?
-Thôi, em đã đoán từ lâu là anh chán em rồi.
-Thiên thần của anh, tại sao em lại quyết đoán rằng anh đã chán em.
-Thì anh bảo rằng anh không biết sau này có lấy vợ hay không chứ gì?
-Vâng, thì tôi có nói!
-Thế là thế nào? Tức là anh bảo em rằng: Thôi cô có chết thì chết mau lên, cho tôi còn liệu! Thế mà anh lại còn chối phắt đi được!
-Thôi thôi... Tôi im. Tôi không nói một lời nào nữa. Tôi xin rút lui mọi ý kiến. Tôi chỉ xin cô đừng khóc nữa, tôi van cô. Chúng ta ngồi im nhé. Thôi, nín đi, em yêu của anh!
-Ôi! Tôi khó thở quá, tôi ngất đây... Tôi chết đây!
Lẽ ra tôi phải viết xong và nộp bản thảo từ tháng trước, nhưng tôi không hoàn thành hợp đồng.
-Viết đi anh! Nào có ai quấy rầy anh đâu?
-Ðâu có, em yêu của anh. Ðáng ra anh đã phải đánh dấu chấm hết cuốn sách, thế mà không xong... Chẳng hiểu sao anh lại không tập trung được tư tưởng em ạ... Ðầu óc cứ để đi đâu...
-Làm sao đầu óc anh lại để đi đâu?
-Chính anh cũng không biết nữa... Hôm nay anh sẽ ngồi nghiêm chỉnh. Trời mát mẻ và đầu óc anh cũng đang thư thái... May ra cũng xong đề cương...
-Thế thì anh ngồi viết đi... Có khi em quấy rầy anh cũng nên.
-Có gì đâu, em yêu dấu!
-Thế anh viết đi... Anh đại lãn thật!
-Hả?! Lạy trời hôm nay tôi không bị chuyện gì quấy quả!
-ủa! Anh nói thế nghĩa là thế nào?
-Chả thế nào cả... Anh không có ý gì đặc biệt... Anh chỉ cầu trời cho anh hôm nay làm được nhiều việc...
-Thế nhỡ đột nhiên hôm nay em chết thì sao?
-Sao em lại sang chuyện ấy?
-Thì sao!... Em chết thật đấy...
-Nói thế làm gì, vợ yêu của anh?
-Anh ơi, ngộ như em chết... Anh có lấy vợ khác không?
-Em yêu dấu! Ðừng nói với anh những điều như thế...
-Nhưng, anh thấy đấy, anh có trả lời được đâu. Mà từ lâu em đã biết tỏng bụng dạ anh, biết anh nghĩ gì về em rồi.
-Em gái nhõng nhẽo của anh, tính nết em kỳ thật đấy.
-Mọi sự chỉ vì anh...
-Thì anh có làm gì em đâu, hả người ngọc? Anh chẳng bao giờ muốn em buồn cả!
-Thế anh trả lời em đi: sau khi em chết anh có đi lấy vợ khác không nào?
-Lạy thánh Ala!
-ái chà, thấy chưa! Em biết rồi mà... Anh vừa mới tự thú đấy nhé!...
-Tự thú? Tự thú cái gì kia chứ?
-Anh chả vừa nói cái câu "Lạy thánh Ala" là gì?
-Thì anh nói đấy... Nhưng làm sao nào?
-Em chết rồi tất nhiên anh không lấy ai được nữa... Bọn đàn bà nó ghê tởm anh, anh chả căm ghét cuộc sống gia đình là gì... Tưởng em không biết đấy hả! Em chết rồi dù anh có sống đến nghìn tuổi anh cũng không lấy được vợ... Nhưng chả lẽ anh ghê tởm cuộc sống gia đình là tại em à?
-Nàng tiên của anh, tại sao em lại cứ kiếm chuyện thế nhỉ? Ngay cả trong ý nghĩ, anh cũng chẳng bao giờ có những chuyện ấy... Em lau nước mắt đi, bình tâm mà nghe anh đây... Em chẳng thương em tí nào mà cứ làm mình làm mẩy vô ích... Em quả là không hiểu những lời anh nói...
-à à à! Nghĩa là anh không định nói những điều như thế chứ gì?
-Phải ạ!
-Nghĩa là nếu em chết anh sẽ tục huyền chứ gì?
-Trời ơi là trời, tôi biết nói thế nào đây... Có thể...
-Anh cứ nói toạc ra xem nào...
-Bây giờ anh không thể đoán chắc điều gì... Nhưng có thể anh sẽ lấy vợ cũng nên!
-Tất nhiên là lấy vợ rồi... Làm như em không biết bụng dạ anh ấy!
-Trời đất ơi! Thánh Ala ơi! Cầu trời cho tôi được bình tĩnh. Em làm anh rối cả ruột, em yêu ạ, chính anh cũng không biết anh nói gì nữa...
-Lấy vợ, đằng nào rồi anh cũng lấy vợ...
-Anh nói thế làm vui lòng em đấy thôi...
-Làm vui lòng em?! Ðầu tiên anh bảo không lấy, rồi sau lại bảo có lấy. Như thế mà bảo làm vui lòng em!
-Thánh Ala ơi! Con phải làm thế nào đây... Xin Thánh rủ lòng ân ưu. Thôi, nín đi em... lúc anh bảo anh không lấy vợ thì em cáu. Ðến lúc anh bảo anh có lấy vợ em cũng lại cáu. Thế em lệnh cho anh nói gì có phải hơn không?
-Thôi, em đã đoán từ lâu là anh chán em rồi.
-Thiên thần của anh, tại sao em lại quyết đoán rằng anh đã chán em.
-Thì anh bảo rằng anh không biết sau này có lấy vợ hay không chứ gì?
-Vâng, thì tôi có nói!
-Thế là thế nào? Tức là anh bảo em rằng: Thôi cô có chết thì chết mau lên, cho tôi còn liệu! Thế mà anh lại còn chối phắt đi được!
-Thôi thôi... Tôi im. Tôi không nói một lời nào nữa. Tôi xin rút lui mọi ý kiến. Tôi chỉ xin cô đừng khóc nữa, tôi van cô. Chúng ta ngồi im nhé. Thôi, nín đi, em yêu của anh!
-Ôi! Tôi khó thở quá, tôi ngất đây... Tôi chết đây!