Những Mùa Hoa Mãi Nở

Chương 9: Mặt Trời vĩnh viễn không phải của riêng đóa hướng dương

Anh ấy như ánh Mặt Trời, và tôi mãi cũng chỉ như bông hoa hướng dương kia.

Tôi tồn tại vì anh, nhưng anh lại không vì tôi mà tồn tại...​

~*~​

Ngày thứ bảy đối với lũ học sinh chúng tôi luôn là những ngày vui vẻ và hứng thú nhất. Một tuần trôi qua quá lâu, và đến thứ bảy thì đứa nào cũng phấn khởi vì ngày chủ nhật êm đềm sắp đến.

Trước khi công bố môn thi tốt nghiệp các thầy cô cũng không gây áp lực nhiều với chúng tôi. Tôi thì đặc biệt thích thú với điều đó. Bởi lẽ một đứa học lè tè chỉ mong có bằng tốt nghiệp để phấn đấu như tôi thì những ngày nhàn hạ không phải làm bài tập nhiều là hết sức quý giá.

Thế mà hôm nay Lệ Mai lại ủ rũ như ai cướp của cô ấy cả cây vàng vậy. Ngồi trong căn tin giờ ra chơi cô ấy cắn muốn nát cái ống hút mà nước trong ly vẫn còn nguyên. Tôi ngồi kế bên khiều khiều Phát:

"Cậu ấy sao vậy?"

Phát cũng nhận ra điểm khác thường ấy của Mai, cậu ấy cười buồn: "Chắc là chuyện với Thành."

Tôi tò mò quá, muốn hỏi cô ấy ngay lập tức nhưng thấy cô ấy buồn vậy nên thôi. Vả lại tôi không biết mình đang hy vọng gì nữa. Tôi thật sự không muốn mình ích kỉ như thế, nhưng thật lòng tôi đã nghĩ liệu hai người đó chia tay tôi có còn cơ hội nào với Thành hay không.

Tôi giằng xé rất lâu cho đến tiết cuối Lệ Mai đưa tôi tờ giấy nhỏ.

"Mình buồn quá T.T." Cậu ấy vẽ một cái mặt khóc bự choáng chỗ luôn ba chữ kia.

"Sao vậy?" Tôi ghi phía dưới nét chữ đẹp đẽ của cô ấy, rồi đợi lúc giáo viên không để ý quẳng ngược lại cho cô ấy.

"Ra về nói." Cô ấy ghi chỉ vẻn vẹn ba chữ rồi lại tiếp tục cúi gầm mặt xuống bàn.

Phát cốc vào đầu tôi một cái. "Cậu ngồi yên đi, cứ xoay tới xoay lui hoài."

Tôi lè lưỡi trêu cậu ấy. " Cậu không quay tới quay lui được nên tức à?"

Cậu ấy bắt được cổ tôi, ngón cái và ngón giữa kẹp vào phía sau gáy khiến tôi như muốn nhảy dựng lên. Mỗi lần trêu cậu ấy đều phải lãnh hậu quả thê thảm như vậy.

"Cậu còn dám trêu tôi nữa không?" Vừa vặn vặn hai ngón tay cậu ấy vừa hỏi.

"Không, không dám... Cậu tha cho mình đi mà." Tôi xuống giọng năn nỉ cậu ấy.

Phát rút tay ra nhưng kèm theo một câu nói mà ngay cả trong mơ tôi cũng thấy ám ảnh. "Viết giấy cam kết cho tôi, ngay và liền."

Biết mà... Tôi lấy quyển sổ nhỏ mỏng tang có nhiều hình chim thú hoạt hình dễ thương mà mình rất quý rồi nắn nót viết vào đó "Tôi không thèm trêu chọc cậu nữa." Bên cạnh là cái mặt cười le lưỡi mà tôi vẽ vào nhìn thật nhăn nhít.

Tôi cười giả lả gấp tờ giấy lại rồi đưa cho cậu ấy bằng hai tay. Chỉ thiếu quỳ xuống nữa thôi là tôi thành cung nữ riêng của cậu ấy rồi.

"Hai người các cậu đừng đả kích người vừa-thất-tình như tôi như vậy nữa có được không?" Lệ Mai nhỏ giọng nói lên, khiến tên Tính ngồi cạnh cô ấy cũng nhướng mày nhìn tôi như thể ý cậu ấy là "tôi-cũng-thấy-thế". Rõ ràng là hắn ta chỉ ăn theo Lệ Mai thôi.

Tôi trừng mắt nhìn Tính, đủ lâu để Lệ Mai nằm mọp xuống bàn và không thèm để ý đến chúng tôi nữa. Sau đó giương đôi mắt tròn xoe tội nghiệp nhìn Phát, rồi lấy tay chỉ chỉ vào Tính.

Phát trợn mắt và huơ huơ nắm đấm lên với Tính, cậu ta rụt cổ lại lẩm bẩm: "Coi như tôi sợ cô đi", rồi bắt đầu tiếp tục làm bài tập.

Tôi thì cười hả hê. Lúc nào có Phát bên cạnh tôi chẳng sợ bị ai ức hiếp cả. Ngay cả tên Tính tính tình quái gỡ kia cũng chẳng ăn nhầm gì với tôi hết. Mà chắc cái tên ấy chỉ sợ đòn karate của Phát thôi, cậu ta ốm yếu quá mà.

Tôi không có gì hết. Chỉ cần có Phát bên cạnh là đủ rồi.

~*~​

Buổi tối nằm xoay xoay trên giường tôi không thể gượng ép mình ngủ trong khi đầu óc đang rất "tỉnh". Những điều Lệ Mai nói vẫn văng vẳng bên tai tôi, mỗi lời nói như một mảnh thủy tinh vỡ cứa vào trái tim tôi, nhức nhối.

Lệ Mai nói Thành và cô ấy đã kết thúc lâu rồi. Chỉ là cô ấy níu kéo vì không muốn mất anh ấy. Cô ấy biết trong lòng Thành từ lâu đã có người khác, giữa cô ấy và Thành người đó vẫn luôn tồn tại, chiếm giữ trái tim Thành. Cô ấy vốn biết tình yêu là vị kỷ. Nhưng vì yêu Thành, cô ấy chấp nhận đánh đổi. Vậy mà cũng đến lúc phải buông tay...

Nhưng không phải vì những lời ấy mà khiến tôi trằn trọc. Những câu sau cô ấy nói mới có lực sát thương lớn hơn với tôi.

“Cậu có nghĩ người con gái Thành luôn giữ trong lòng là cậu không?” Lúc nói câu đó Lệ Mai cúi gầm mặt xuống, như sợ phải nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Không đâu...” Tôi trả lời yếu ớt. Khi đối mặt với Lệ Mai tôi lại không muốn điều đó xảy ra, mặc dù ngay cả trong mơ tôi cũng ước mong điều đó thành hiện thực.

Chợt tôi thấy mình xấu xa, và tôi sợ hãi vì điều đó.

Lệ Mai ngước gương mặt đẫm lệ lên, rồi cô ấy cười buồn. “Nhưng sự thật là vậy đó. Chính Thành đã tự thừa nhận điều đó với mình. Cậu cũng có tình cảm với anh ấy, đúng không?”

Lệ Mai nhìn tôi chờ đợi. Và tôi tin là cô ấy đang chờ đợi một câu trả lời “không” từ tôi. Ngay chính lúc này đây, tôi thực sự hy vọng điều đó không phải là thật. Tôi không muốn. Không muốn làm tổn thương Lệ Mai.

“Không. Không đời nào.” Tôi trả lời mạnh mẽ. Một phần để trấn an cô ấy. Một phần để tự hứa với bản thân mình. Một phần để tự tôi nuôi hy vọng rằng mình không xấu xa, không phải mình giẫm đạp lên đau khổ của cô ấy để đạt được tình yêu. Dẫu sao thì, tôi không xứng đáng với Thành. Mặc dù, nghe chính miệng Lệ Mai nói Thành có tình cảm với mình tôi cũng có chút tự kỉ nho nhỏ.

“Vậy...” Tôi nghe cô ấy ngập ngừng.

“Đúng vậy. Người mình thích là Phát.” Tôi nắm tay cô ấy trấn an. Dù sao thì tôi cũng nói không sai. Mình thích Phát. Dù điều ấy đã trở thành quá khứ.

“Cám ơn cậu.” Cô ấy nhìn tôi đầy cảm kích. Và chính vì vậy nên tôi tự thề với lòng rằng không được làm tổn thương cô ấy. Không bao giờ!

Thế mà, khi suy nghĩ về tình cảm với Thành suốt bao tháng ngày qua, tôi lại không thể ngủ được. Làm sao sống vì người khác mà để bản thân mình chịu tổn thương. Suy cho cùng tôi cũng đâu phải là thánh nữ.

Tôi đã từng hy vọng anh ấy thích mình biết bao, ngay cả trong mơ tôi cũng mơ thấy anh ấy đi về phía mình, rồi chúng tôi sẽ cùng nắm tay nhau đi tiếp. Tôi từng mơ thấy anh đứng giữa cánh đồng ngập những bông hoa màu vàng với ánh nắng vàng chói lóa. Anh ấy mỉm cười, vì tôi, chứ không phải vì ai khác.

Nhưng mà, hóa ra cái giấc mơ ấy mãi cũng không phải là sự thật. Anh ấy như ánh Mặt Trời, và tôi mãi cũng chỉ như bông hoa hướng dương kia. Mãi mãi tham lam ánh sáng, luôn hướng về phía Mặt Trời. Mỗi ngày nhìn nguồn sáng vô tận ấy từ xa, quay vòng vòng vì thứ ánh sáng mê hoặc ấy, rồi tự mình lặng thầm héo rũ khi đêm về.

Với tôi, anh ấy mãi là ánh Mặt Trời. Còn tôi chỉ là người ngước nhìn theo anh. Để rồi chợt nhận ra trong vòng tuần hoàn của đời mình, anh ấy tồn tại những mãi mãi chẳng thể thuộc về.

Tình cảm giữa tôi và anh chỉ là cái vòng tròn ảo ảnh. Để trong đêm đơn côi, tôi mới tự thấy được rằng, anh ấy là Mặt Trời của mọi người, chứ không phải của riêng tôi. Dù có cố gắng đến thế nào, Mặt Trời cũng không vì một bông hoa nhỏ bé mà lặn, mà mọc. Tôi tồn tại vì anh, nhưng anh lại không vì tôi mà tồn tại.

Tôi thầm trấn an mình, chỉ vài tháng nữa thôi, khi xa rời mái trường, xa rời Thành, những ám ảnh trong tình cảm sẽ thôi không còn nhức nhối nữa. Lúc đó chúng tôi, tôi và Lệ Mai có thể mỉm cười nắm tay nhau đi dạo mà không hổ thẹn vì chặn đường làm bạn tốt này.

Mười bảy tuổi, thứ tình cảm ấm áp nhất mãi vẫn chỉ là tình bạn...