Ðêm nay trời thật lạnh, tôi phải mặc áo thật dày, thế mà vẫn không đủ ấm với cái lạnh của đêm đông, cùng với cái lạnh âm ỉ từ bấy lâu nay trong tận cõi lòng tôi, điếu thuốc lá dở dang luôn nằm trên đầu ngón tay vàng cháy, như một người bạn đồng hành thân thiết bên nhau, để chia sớt cho nhau cái lạnh giá của trời đông se thắt, cơn gió nhẹ từ đâu đó vô tình thoảng qua, làm cho lòng tôi thêm thấm lạnh. Tôi ghé vào một quán cà phê bên đường, trong ánh đèn với muôn màu rực rở, với tiếng nhạc réo rắt du dương, có tiếng ồn ào náo nhiệt của khách hàng cùng với bao nụ cười xinh tươi và những đôi mắt long lanh như những vì sao sáng của những cô hàng cà phê, vẫn không xen vào được cái thế giới suy tư buồn bã của riêng tôi.
Nghĩ gì đây?, giữa muôn ngàn đắng cay oan nghiệt mà ông tạo đã vô tình hay cố ý an bài một cách trớ trêu cho cõi đời nầy, Cà phê đen đậm đắng, khói thuốc lá mù cay, có phải chăng là những liều thuốc hồi sinh cho những tâm hồn tang thương, hoang hiu trống vắng, đang vẫy giụa trên những sầu đau giữa đoạn đường còn lại để rồi từ từ đi vào cõi chết, tôi vẫn miên man say sưa nhìn khói thuốc lá tỏa bay trên khoảng hư không giữa tường trần trắng, nhấp từng ngụm cà phê đậm đắng để tìm về cái dĩ vãng xa xưa của một thời ấm êm hạnh phúc trong tuổi ấu thơ.
Tôi nhớ ba mẹ tôi, chị em tôi và những đứa cháu mụ mẫm ngây thơ trong mái ấm gia đình với cuộc sống an bình của bao tháng năm dài thuở còn thơ dại. Tôi nhớ những người bạn thân thiết đã từng có nhau trong quãng đời còn nặng nợ nghiêng bút sách đèn, cùng nhau đùa giỡn dưới mái sân trường, hái hoa, đuổi bướm nhặt cho nhau từng cánh phượng, viết cho nhau những dòng chữ thân thương vào tập lưu bút rồi cùng nhau luyến tiếc cho tuổi đời son trẻ vừa trải qua một cách êm đềm vội vã.
Tôi nhớ Hương, người con gái đã một thời cho tôi những yêu thương nồng cháy và những say mê trên bước đường tình, cùng nhau gắn bó san sẻ cho nhau những vui buồn trong cuộc sống, cùng có nhau qua những năm dài nơi đất khách. Ôi!-có biết bao ngọt bùi êm ái, nhưng rồi nàng cũng ra đi, nàng bước ra đi vào một cuối thu khi hoàng hôn vừa chợt tắt, để lại cho tôi muôn ngàn xót xa cay đắng, để rồi tôi, tôi như một hoàng đế không vương phi, quạnh quẽ cô liêu trong lâu đài tình ái, hoang tàn đổ nát, như một vì sao lẻ, lạc loài bơ vơ trong những đám mây sầu dăng dăng phủ, nàng đã bước qua ngả rẽ ân tình không một lời từ biệt. Ðã xa lắm rồi, nhưng lòng tôi cứ mãi hoài thương nhớ, dù biết rằng cuộc tình ấy giờ đây đà lịm chết.
Tôi nhớ những người bạn đã một thời sống chết có nhau trong cuộc đời binh nghiệp,vui buồn gian khổ có nhau, khi thì trên chót đỉnh đồi cao, lúc thì cheo leo bên sườn núi, rồi trầm mình trong rừng sâu nước độc, lúc thì len lỏi qua những đám sương mù dày đặc bao phủ cả một thung lũng thâm sâu, rồi chia sẻ cho nhau từng miến ăn, từng điếu thuốc, lo lắng cho nhau những khi băng mình trong lửa đạn. Ôi!- thương thay những người bạn đã nằm xuống cho quê hương, cho tổ quốc, mà xác thân có lúc không còn nguyên vẹn.
Bạn tôi đó!- Là những người đã gạt bỏ tất cả niềm vui hạnh phúc của cá nhân, hy sinh cả khoảng đời son trẻ, lên đường theo tiếng gọi của non sông, để đi vào một cuộc chiến tương tàn dai dẳng, ngõ hầu bảo tồn cái giang sơn gấm vốc mà tiền nhân đã tạo ra, để đem an bình,hạnh phúc, tự do và những mùa giáng xinh tươi vui đầm ấm cho mọi người, cho quê hương, một quê hương đã bao năm lặn lội trong vũng lầy lửa máu, rồi người đã nằm xuống, đã vĩnh viễn ra đi, không kịp thốt lời từ giã, không chút suy tư và cũng không chút gì đắn đo lo nghĩ, thật bình thản khi đôi mi người khép lại và đi vào một giấc ngủ triền miên không cơn mộng mị, những khuôn mặt với làn da xanh xám cằn cõi khô gầy, phơi bày dưới những cơn nắng cháy, những cơn mưa tầm tã, mà lửa đạn thì vẫn cứ bừng lên không ngừng nghĩ.
Tôi chợt nhớ 2 câu thơ của Lương Châu Từ
" Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi "
Còn có gì đúng nghĩa hơn nữa, vì chẳng ai biết được ngày về và những gì sẽ đến cho mình trong vùng binh biến, rồi cũng chẳng còn lại gì khi người xuôi tay nhắm mắt, khi người đã đem máu xương để đền đáp núi sông. Có ai không?- xót thương cho những người nằm gai nếm mật,phơi xác thân trên những chiến hào hoang vắng dầu dãi nắng mưa, trong lúc mà muôn người đang tưng bừng náo nhiệt, hớn hở tươi vui an bình nơi phố thị để mừng chúa giáng sinh. Một chút rùng mình khi chợt nhớ đến những người bạn đã gục chết trên tay tôi giữa núi rừng bao la trùng điệp và bên kia cõi hư vô, hồn người có tươi vui hay sầu đơn hiu hắt, tôi lại nhớ một đoạn trong chinh phụ ngâm khúc của Ðặng Trần Côn tiên sinh.
" Hồn tử sĩ gió ù ù thổi
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi
Chinh phu tử sĩ mấy người
Nào ai mạc mặt nào ai gọi hồn "
Rồi những người còn lại, người có còn được nguyên vẹn cái hình hài mà cha mẹ đã tạo nên chăng, bây giờ ở đâu? Ðang lê lết trên những đạo đày thống khổ trên quê hương, hay đang miệt mài vất vả và tủi sầu trên đất khách tha hương?
Niềm thương yêu duy nhất của tôi là mẹ. Mẹ tôi đã cho tôi cả một tình yêu bao la trìu mến, và tôi!- cũng từ lúc trong cái tuổi biết suy mơ thì tất cả tình yêu thương của tôi với mẹ thật ngút ngàn sâu đậm, dù rằng tuổi đã trưởng thành nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé và luôn ao ước được nằm trong vòng tay mẹ như thuở còn thơ, mẹ tôi đó, thương tôi nhiều lắm, cứ mỗi lần gặp người hàng xóm thì người ta thường hay nói
-Tại vì cậu là con trai duy nhất nên được mẹ thương nhiều.
Tôi thì không nghĩ như thế, vì tình yêu thương của mẹ tôi với các con đều như nhau, không có chi là nhiều hay ít. Tôi nhớ những ngày tháng sống êm đềm hạnh phúc trong mái ấm gia đình, mẹ đã cho chúng tôi thật nhiều, người đã cho các con cả một quãng đời son trẻ, chịu đựng muôn ngàn đắng cay, vất vả khổ nhọc mà không hề có một tiếng than van, rồi những mùa giáng sinh đến tôi luôn được những món quà quí giá mà tôi ưa thích do chính mẹ trao, có lúc chị và em tôi cũng phải ganh với tôi và hờn với mẹ, những đấy chỉ là những hờn ganh yêu thương vì chị tôi và em tôi cũng yêu thương tôi nhiều lắm. Nhưng!- Mẹ ơi, trong lúc đôi tay con còn trăng trắng, chưa làm gì được cho mẹ, chưa có một chút gì đền đáp ơn sâu nghĩa nặng, thì một ngày, một ngày tang thương phủ xuống, một ngày mẹ đã ra đi, đã vĩnh viễn rời xa cõi trần nầy trong một hoàn cảnh vô cùng đau thương chua xót, nhớ lại những ngày còn cắp sách đến trường, mẹ tôi thường hay nhắc nhở.
- Con ráng hoc giỏi nha con, để mai sau được rạng rỡ với đời.
Mẹ tôi lúc nào cũng thế, người chỉ sợ tôi ham chơi không lo lắng học hành rồi tương lai không được tươi sáng, nhưng sự học của tôi cuối cùng cũng dở dang, không biết có phải vì hoàn cảnh đất nước chiến tranh hay vì đường học vấn của tôi chỉ có thế, làm tôi lại nhớ đến hai câu văn vần mà tôi đã thuộc lòng từ thuở nhỏ:
" Nuôi con luống những ước mơ
Mong con khôn lớn thành nhơn với đời "
Người mẹ nào cũng thế đó, chỉ biết hy sinh cho đàn con thơ dại, chứ nào có ai mong mỏi được nhờ con ở mai sau, cho nên tôi vẫn cố gắng, cho dù không có được chữ danh thì ít ra cũng có được chữ nhân, để không phụ lòng mẹ mong và cũng để mẹ được vui cười nơi chín suối, đã bao mùa giáng sinh rồi đi qua, tôi không còn được nhìn thấy mẹ, không còn được nghe lời yêu thương khuyên nhủ của mẹ, niềm suy tư của tôi chợt tắt vì có tiếng the thẻ của cô hàng cà phê.
- Anh có dùng thêm trà nóng không?
Tôi chợt tỉnh và trở về với thực tại, như vừa mới trải qua một giấc mơ dịu dàng trong nỗi đắng cay, tôi vội trả lời trong khi tâm hồn tôi còn đang luyến tiếc
- Vâng!- xin cô cho tôi bình trà mới.
Cô hàng cà phê quay gót với vẻ dịu dàng tha thướt, vui tươi và có chút hơi nhí nhảnh, có phải đêm noel, đêm mừng chúa giáng sinh nên ai nấy đều tươi vui hớn hở, tôi dùng thêm vài tách trà nóng, tiếng nhạc vẫn đang còn réo rắt du dương tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt của khách hàng vẫn còn vang dội, tôi thì đã từ lâu rồi, tôi không còn quen với cảnh ồn ào náo nhiệt như vậy nữa, tôi đến quầy trả tiền cùng nghe lời nhắn có vẻ chân tình của cô nàng chủ quán
- Cảm ơn anh, khi nào rỗi ranh mời anh đến uống cà phê nha anh
Nhìn cô chủ quán tươi vui niềm nở, tôi cảm thấy như có một chút gì đó vui lây, tôi mỉm cười chào cô chủ quán rồi lần bước ra đi.
Ngoài trời sương mù có vẻ nhiều hơn, những giọt sương buồn long lanh óng ánh, lấm tấm đong đầy trên hàng lá xanh xao, như những giọt sầu thương dang dở, như những giọt sầu đắng đang lắng đọng từ bấy lâu nay trong tận cõi lòng tôi, chực chờ nhỏ xuống, vào trong khoảng trống vu vơ của màn đêm cô quạnh, hương sương thoang thoảng lành lạnh, quấn quýt theo từng bước chân đơn, tôi cảm thấy dễ chịu và tâm hồn có vẻ thanh thản hơn.
Từ lúc bước chân vào đời cũng là lúc tôi bắt đầu biết đếm từng bước đau thương trong cuộc sống, tôi luôn thích được độc hành trên phố vắng và âm thầm đếm bước trong cái lạnh lẽo hoang vu của trời đất cũng như thích được trầm mình trong căn phòng nhỏ bé, chật hẹp, để ray rức cho cõi lòng cô đơn trống vắng, để thấm thía những xót xa mặn đắng đã từng đến với tôi hơn nủa đời qua, dễ rồi đi vào giấc suy tư triền miên cho khoảng đời còn lại đang lần bước ra đi. Nỗi buồn hôm nay, có phải là nỗi buồn mãi mãi?, và nửa mảnh đời còn lại có phải chăng cũng chỉ là một nét buồn cô đọng trong tâm hồn?, thật khó mà diễn tả được cái nỗi ưu sầu thầm kín trong tâm tư, đang theo đuổi tôi như một bóng ma kỳ quái.
Tôi bước đến giáo đường, đã có thật đông người, và bên ngoài người ta cũng phải chen chúc nhau để chờ giờ lễ mừng chúa giáng sinh, nhìn mọi người san sát bên nhau, như để truyền cho nhau hơi ấm, như để cùng nhau chóng lại cái buốt giá của trời đông, người người hớn hở, cười nói huyên thiên, Ôi!- hạnh phúc thay cho những tâm hồn vô tư lự, tôi dừng lại ở một gốc cây trước sân giáo đường, tựa lưng vào thân cây già nua cằn cõi để được chia sẻ cái cô đơn lạnh lẽo mà không biết đã bao lâu rồi, thân cây già nua ấy một mình một bóng đứng chơ vơ giữa đất trời đơn lạnh, tiếng nhạc giáng sinh thoang thoảng theo từng cơn gió nhẹ.
- Ðêm đông, lạnh lẽo chúa sinh ra đời, chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa, trong hang ……v…v……
Tiếng nhạc chập chờn như những dư âm tự thuở nào vang dội, rồi len lỏi trong màn sương mờ mịt để đi vào miền xa xôi vô tận trong trời đất, tôi ngước mắt trông vào giáo đường, ánh đèn chói chang cùng với những ánh hào quang tỏa ra từ nơi chúa, chuông giáo đường bắt đầu vang lên từng hồi thanh thoát, hồn tôi như lâng nhẹ, tim tôi như lắng dịu, hơi thở điều hòa nhịp nhàng theo từng tiếng chuông ngân, hình ảnh chúa thật huy hoàng, trang nghiêm, lộng lẫy và những ánh hào quang vô cùng trong sáng đang rọi chiếu vào tâm tôi như để xua đuổi cái nỗi sầu cô đơn vắng lạnh và trong tôi, như vừa có được một tình yêu thương thật bao la, được ban đến từ nơi chúa, hồn tôi, tim tôi và cõi lòng hoang hiu trống lạnh tự bấy lâu nay đang từ từ ấm lại, ấm lại ……..
- Cầu nguyện gì đây?
- Cho người mẹ đã vĩnh viễn rời xa cõi trần nầy?
- Cho những người thân thương cùng chung huyết thống?
- Cho tất cả những người Việt Nam đang quằn quại trên những bước đường tang thương thống khổ từ bên kia trời xa thẳm?
- Hay cho một cuộc tình đã chết?
- Và tôi, tôi cũng vẫn là tôi trong một thế giới cô đơn cùng tận, tôi cũngvẫn là tôi của đất trời hoang vu trống vắng, tôi vẫn là tôi của lẻ loi như những vì sao rơi rụng đang lạc loài trong khoảng tối giữa hư không.
Tôi làm dấu và chấp hai tay khấn nguyện
- Lạy chúa!..., Lạy chúa!..., lạy chúa!...,
- Ðêm nay, đêm chúa giáng trần, con nguyện cầu ơn chúa,xin chúa hãy ban thật nhiều phúc lành cho nhân loại, xin chúa hãy cứu rỗi những linh hồn tang thương đang bị đọa đày trong cái ngục tối mênh mông nơi trần thế, xin chúa ban cho họ có được một niềm tin trong cuộc sống, cho họ thấy được ánh hồng tươi như những ánh hào quang tỏa ra từ nơi chân chúa ……….
- Lạy chúa!...
- Lạy chúa!...
- Lạy chúa!...
Viễn Phương
Huntington Beach,California
Mùa giáng sinh đơn lạnh