Jeremy gật đầu. "Một chuyến bay êm ả".
Họ ngồi vào chiếc limousine to tướng, và nó lao đi trong đêm. Giờ này chẳng còn mấy xe cộ, và gần như trước khi ông nhận ra điều đó thì chiếc xe đang chạy qua những ánh sáng muôn màu của hội chợ Quốc tế và tiến đến cầu Triborough.
"Tôi đã gọi bà Hadley khi hay tin máy bay của ông bị trễ".
"Cảm ơn, Artie".
Họ ra khỏi cầu, rồi rẽ vào lối ra trên phố Sáu Ba. Chạy qua vài khối nhà nữa, chiếc xe dừng lại trên con lộ có hai hàng cây và rất tĩnh mịch, ngay phía Đông công viên Trung Tâm.
Bà đang đợi ở cửa khi ông đi qua con đường phụ rồi bước lên bậc ngôi nhà màu xám. Ông vào nhà, đóng cửa, rồi họ ôm nhau, lặng lẽ.
Bà cảm nhận sự mệt mỏi sau chuyến đi dài của ông. Và còn có cái gì hơn thế nữa. Bà dịu dàng hôn ông. Rồi cầm tay dẫn ông vào phòng khách.
"HÔm nay là ngày nhân viên nghỉ" bà nói. "Em đã làm sandwiches và pha cà phê, ở trong bếp ấy".
"Được" Jeremy nói "Anh cũng không đói lắm".
Bà nhìn vào mặt ông. "Sự thể thế nào?"
"Khủng khiếp" có vài nếp nhăn khắc nghiệp mà bà chưa bao giờ thấy ở ông. "Anh không hiểu được lại có thể như thế".
Bà gật đầu. "Còn ai ở đấy nữa không?"
Jeremy lắc đầu. "Anh là người duy nhất" bà lặng lẽ dõi nhìn ông. "Sẽ không đến nỗi bi thảm vậy nếu có thêm vài người nữa. Nhưng anh là duy nhất. Mà ở đấy thì luôn vắng tanh…"
"Giờ không nói chuyện này nữa" những ngón tay bà chạm vào môi ông. "Anh tắm đi, rồi sẽ khá hơn sau khi ăn chút gì đó".
Jeremy làm theo. Rồi ông ghé vào phòng các con. Trước tiên là con gái. Phòng của chúng ở gần nhất.
Chúng đã ngủ say, mắt nhắm nghiền. Các cô con gái rượu của ông. Ông cười thầm. Một lên ba và một lên năm, và chẳng gì đánh thức chúng dậy nổi. Thậm chí cả động đất.
Nhưng cậu con trai lại khác. Nó ngủ thật bồng bềnh và một tiếng động nhỏ nhất cũng có thể làm nó tỉnh giấc. Kể cả giờ này khi ông đi vào phòng, thằng bé cựa quậy rồi ngồi dậy. "Bố?" nó hỏi với giọng lên chín của mình.
"Ừ, Dax".
"Bố về nhà vào giờ này bằng thứ máy bay gì thế?"
"Chiếc 707" ông đến bên giường, cúi xuống, hôn lên trán thằng bé. "Gìờ thì ngủ đi".
"Vâng," nói vừa nói vừa nằm xuống. "Tạm biệt".
"Tạm biệt con" Jeremy nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Bà đợi ở chân cầu thang, khi ông bước xuống. Sandwiches, cà phê và bánh đã được bày trên bàn trong phòng bếp.
Bỗng ông thấy đói. Bà ngồi đối diện, rót cà phê cho ông. Ông ăn hết chiếc sandwiches rồi tợp ngụm cà phê nóng, cặp mắt ông dịu đi. "Chẳng có ai đến cả" ông nói.
"Rất ít" bà bảo "ngay cả trong những hoàn cảnh tốt nhất. Mười năm là một thời gian dài để mà nhớ".
"Anh không rõ liệu chúng ta có bao giờ thực sự biết được câu chuyện của cái ngày cuối cùng ấy không?"
"Không bao giờ" bà nói. "Trong vòng vài tháng, họ đều chết cả, trừ Vasquez".
"Em nghĩ là hắn đã giết họ à?"
"Vâng" bà khẳng định. "Với cái chết của Dax, hắn biết là cái hội đồng ấy sẽ tứ tán. Ai ở đấy để là lương tâm của nó? Vasquez trở nên chẳng hơn gì Tổng Thống".
"Có đồn đại về cách mạng".
"Jeremy, em chẳng quan tâm". Thoáng khí phách trong giọng bà. "Em bảo anh rồi, em không quan tâm. Em từ giã nó lâu rồi, bởi vì nó đầy bệnh hoạn và tất cả những gì mà họ nghĩ tới là huỷ diệt. Em thậm chí không muốn nghe về nó nữa".
"Được rồi, thôi nào" ông an ủi. "Nhưng anh vẫn nhớ cái hôm anh ngồi trong hành lang ở Liên Hợp Quốc khi Dax đọc bài diễn văn ấy. Cái cách anh ấy nhìn mọi người khi nói. Như thể nhắc nhở cả thế giới về lương tâm của mình. Xin hãy không còn một người nào trong các vị giúp đỡ một người khác đánh nhau với người anh em của mình".
Bà nhìn ông, lặng thinh.
Jeremy thò tay vao túi và lấy ra chiếc nhẫn. "Họ đưa cho anh cái này" ông nói, giơ ra cho bà xem. "Có nghĩa là họ đã sở hữu nó, cho đến khi anh phát hiện ra rằng họ đợi anh mua nó".
Bà cầm chiếc nhẫn từ tay ông, xem xét. "Em vẫn không hiểu về lời đề tặng này".
"Đấy là chiếc nhẫn của lớp học. Anh ấy cùng lớp với Jim ở Harvard. Bọn anh đã tặng khi Dax phải rời nhà trường trước khi tốt nghiệp".
Bà xem xét chiếc nhẫn.
"Trên gác, khi anh ở trong phòng thằng nhỏ, Beatriz, anh suy nghĩ lung lắm. Nó giống bố nó như đúc. Nó phải được biết".
"Thằng bé biết nó chỉ có một bố. Thế thôi".
"Nó sẽ rất tự hào về anh ấy".
'Nó đang rất tự hào về anh" bà trả lời.
"Nó đang lớn lên" ông khăng khăng. "Nó tìm ra thì sao?"
"Em sẽ nhận chuyện đó" bà cố chấp.
"Trong sự công bằng với cha nó?"
"Không!" bà cứng cỏi. "Cha nó chết rồi, và công bằng chẳng thành vấn đề với anh ấy nữa". Bất chợt, bà đi vào bếp. Ngồi bên bàn, ông thấy bà mở nắp ống lò đốt và bỏ chiếc nhẫn vào trong đó, nghe tiếng nó lanh canh rơi xuống.
"Tại sao em làm thế?" ông hỏi khi bà trở lại bàn.
"Anh ấy đi rồi" bà nói "chẳng còn cái gì của anh ấy ở lại ngoài một giấc mơ mà tất cả chúng ta đã từng có khi còn trẻ".
Jeremy toan nói nhưng đúng lúc đó ông thấy những giọt nước mắt đang ngưng đọng trong cặp mắt lục bảo của bà. Ông đứng lên, kéo bà vào lòng r rôm chặt lấy bà, cảm nhận bà run rẩy trong vòng tay ông và vị mặn của nước mắt bà trên môi ông.
Bà đã nhầm. Và ông hiểu là bà biết mình nhầm.
Bao giờ cũng có thằng cu ở trên gác.
Hết