Tôi mệt mỏi duỗi chân ra, một tay bám lấy thành xe để khỏi bị văng ra nếu như có chợp đi. Tôi nhìn lên trời. Đã tối hẳn. Sẽ phải dừng lại thôi, vì đi đêm trên đường thì quá nguy hiểm.
"Ở chỗ rẽ tới có khu rừng nhỏ", Diego nói. "Chúng ta có thể nghỉ đêm ở đấy".
Chiếc xe dừng
lại trên bãi cỏ. Mèo Bự nhảy xuống và kéo tôi theo. "Nhanh lên, kiếm củi đốt lửa, trước khi các tiểu thư bị cóng".
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Mèo Bự chẳng bao giờ quan tâm đến ai cả. Chỉ chính hắn ta thôi. "Quơ nhanh lên!" hắn quát.
Tôi bắt đầu lượm củi. Liếc lại, tôi thấy Mèo Bự đang đỡ hai cô bé trên xe xuống. Khi tôi ôm củi trở lại thì ngựa đã được buộc bên góc cây, đang gặm cỏ. "Ông muốn tôi để củi ở đâu ạ?" tôi hỏi.
Ông Moncada ra hiệu chỗ đất trước mặt, nhưng Mèo Bự ngăn lại. "Thưa ông, gần đường cái, lửa ở đây thì lộ quá. Nó có thể là một hấp dẫn đối với các vị khách bất đắc dĩ".
Ông Moncada nghi ngại nhìn Diego. Anh ta gật đầu.
Mèo Bự bước sâu vào trong trảng. "Tôi cho là ở đây thì hơn".
Tôi ném củi xuống chỗ Mèo Bự chỉ. Khi tôi trở lại với một ôm củi nữa thì lửa đã bập bùng. Tôi mệt lử.
"Nữa", Mèo Bự ra lệnh. Hắn chặt mấy cành nhỏ, buộc chụm thành một giá ba chân. Khi tôi trở lại lần nữa thì đã có một chỉếc nồi kim loại đang treo lủng lẳng giữa ba cọc và mùi thịt bò hầm đẫm cả bầu không khí.
"Đủ rồi chứ ạ?"
Mèo Bự ngẩng nhìn tôi, mặt hắn sáng lên trong ánh lửa. "Tạm đủ, dưới chân "đồi có con suối. Xách xô nước lên đây".
Tôi đi đến chiếc xe. Vera, đứa bé, nhìn tôi khúc khích cười. Tôi thấy khó chịu. Lúc nào nó cũng cười khúc khích.
"Cậu cần gì?" Marta, đứa lớn, hỏi.
"Một cái xô đựng nước".
Vera lại khúc khích. Tôi nhìn nó chằm chằm. "Tại sao lúc nào cô cũng cười thế?" nó cười to hơn. Nước mắt giàn giụa trên hai má. "Có gì buồn cười đâu?" Tôi bắt đầu cáu. Lũ con gái ngu xuẩn.
"Trông cậu buồn cười lắm". Tôi nhìn lại mình. "Không phải bây giờ", nó vội nói. "Lúc chiều. Khi ở dưới nước ấy. Cậu còm quá".
Tôi nhăn mặt. "Còn hơn là béo như cô ấy".
"Xô đây", Marta đột ngột nói. Tôi tưởng như có chút giận dữ trong giọng nói ấy.
Tôi cầm lấy chiếc xô trên tay nó. "Cảm ơn".
"Không dám", nó trả lời nhã nhặn không kém.
Vera lại khúc khích cười. "Cô ấy làm sao thế?" tôi hỏi.
Marta nhún vai. "Nó chỉ là đứa con nít. Nó mười hai. Chưa bao giờ nó thấy một đứa con trai trần truồng cả".
"Chị cũng chưa thấy bao giờ!" Vera vặn lại.
Marta hất đầu. "Nhưng tao mười bốn rồi, tao không làm như một đứa con nít về chuyện ấy".
Diego đến phía sau tôi. "Mày đã lấy được xô chưa?" anh ta hỏi một cách ngờ vực.
"Thưa ông rồi ạ".
"Thế mày còn chờ gì? Đi lấy nước như bố mày bảo đi".
Tôi lặng lẽ quay đi, nghe được hắn hỏi hai cô gái. "Nó nói cái gì thế?"
"Không", Marta trả lời.
"Nên tránh xa nó ra".
Mèo Bự đang chờ tôi. "Nhanh lên. Bọn họ càng ăn sớm thì càng ngủ sớm".
"Cậu sẽ làm gì?" tôi hỏi.
"Lấy ngựa. Chúng ta có thể về đến nhà trong vòng hai ngày. Hơn nữa, tớ ưng con hắc mã này quá".
"Không dễ đâu" tôi nói. "Diego không tin chúng ta đâu".
Mèo Bự mỉm cười. "Tớ sẽ giết hắn".
Có tiếng động trong bụi cây phía sau, và Diego từ trong bụi bước ra, súng trường lăm lăm. Chả lẽ hắn không bao giờ rời khẩu súng?
Mèo Bự lau tay vào quần. "Tôi vừa xuống rửa tay".
Có tiếng động nào đó trong đêm đánh thức tôi dậy. Tôi lăn đi trong chiếc chăn ông Moncada cho mượn và hé nhìn Mèo Bự. Hắn nằm ngủ, ngáy nhẹ. Tôi quay đầu dõi tìm Diego. Hắn không có trong chăn.
Tôi liếc về phía chiếc xe, nơi ông Moncada và hai con gái đang nằm ngủ. Không có âm thanh gì vọng từ đó. Tôi nằm lặng thinh một lát. Có lẽ Diego đi xả bầu tâm sự.
Tôi lại nghe có tiếng ngựa hí vang và quay đầu lại, kịp thấy Diego lặng lẽ lẻn đến bên chiếc xe, súng đã lên cò, sẵn sàng.
"Suỵt!"
Mèo Bự thức giấc hệt như con vật mà hắn mang tên. Tôi lấy tay ra hiệu. Mèo Bự lặn lại gần. "Hắn tính giết họ!" tôi thì thầm.
Mèo Bự không cử động. "Mặc hắn. Càng đỡ phiền cho ta".
Diego trườn lên phía trước xe, khẩu súng lồng qua vai. Tôi thấy hắn co hai châN lại rồi bật thẳng ra, và một tiếng thét ré lên.
Diego bắn như điên khi ông Moncada bật khỏi thùng xe. Ông cố choảng hắn bằng báng súng và khi cả hai vật lộn với nhau bên thành xe thì Mèo Bự nhào lên, chạy tới họ.
"Súng!" hắn gọi lại tôi. "Lấy khẩu súng!"
Hắn dừng lại bên hai người đang vật lộn, và tôi thấy một loé sáng trong ánh trăng khi Mèo Bự rút dao ra, bổ xuống. Diego gập người lại như một con dao xếp. Mèo Bự thúc mạnh đầu gối vào ngay dưới ngực Diego, rồi tung người bật trở lại, dao lăm lăm trong tay. Khi Mèo Bự bật dậy thì lưng ông Moncada đang quay về phía hắn. Mèo Bự giơ dao lên nhưng cũng đúng lúc đó ông ta quay lại, súng trong tay.
Mèo Bự buông xuôi tay bên sườn. "Ông bình an chứ ạ?" hắn hỏi, giọng quan tâm.
Ông Moncada nhìn hắn rồi nhìn xuống Diego. "Tên cướp", ông rủa. "Nó toan giết tôi!".
"Thưa ông, may mà tôi thức giấc".
Ông Moncada mỉm cười. "Tôi mang ơn anh, anh bạn. Anh đã cứu sống tôi".
Mèo Bự nhìn xuống. Lần đầu tiên hắn không biết nói gì. Nhưng một giây sau lưỡi hắn lại dẻo liền. "Thưa ông, có gì đâu ạ. Đấy chỉ là chuyện nhỏ để đáp lại sự hảo tâm của ông thôi".
Hắn bước tới bên Diego, lấy chân hất hắn lại. "Hắn chết rồi. Ông thuê thứ người này ở đâu ạ?"
"Ở Bandaya. Người ta bảo là vùng núi có bọn cướp, đi một mình với hai đứa con gái nhỏ không an toàn. Đại tá Guiterrez đã giới thiệu Diego. Hắn từng làm trinh sát trong quân đội".
Mèo Bự nói thẳng thừng. "Hắn toan giết ông rồi cướp ngựa của ông. Hắn ắt phải thèm con hắc mã của ông lắm".
"Con hắc mã?" ông Moncada ngạc nhiên. "Nó không phải của tôi. Ngựa của hắn đấy".
Đôi lông mày của Mèo Bự dướn lên. "Vậy ạ?"
Ông Moncada gật đầu. "Chiếu theo pháp luật, bây giờ nó là của anh".
Mèo Bự nhìn tôi. Hắn mỉm cười. Đây là lần đầu tiên có một đạo luật nào đó lại ủng hộ hắn. Tất cả những gì của tên cướp sẽ đương nhiên thuộc về hắn nếu như hắn giết tên cướp.
"Bố có việc gì không?" Từ trong xe một giọng nói sợ hãi gọi ra.
Tôi quên khuấy hai đứa con gái. Marta rụt rè thò mặt ra bên thành xe.
"Chúng ta thoát rồi!" ông Moncada xúc động kêu lên. "Đội ơn Chúa, chúng ta đã thoát chết! Con người tử tế này, chẳng nề chính tính mạng của mình, đã bảo vệ chúng ta trước kẻ ám hại này."
Một lát sau, hai đứa con gái trèo qua thành xe leo xuống. Chúng ôm lấy cha mà hôn, mà khóc một cách sung sướng. Cuối cùng, ông Moncada quay về phía chúng tôi, mặt rạng rỡ. "Giờ thì tôi hiểu tại sao Diego lại không muốn bố con anh đi cùng chúng tôi!"
"Thưa ông, cũng là may mắn cho tất cả chúng ta", Mèo Bự trả lời. Hắn quay nhìn tôi rồi nói với giọng của một người có tài sản. "Ra xem ngựa của chúng ta có buộc cẩn thận không?"
Chương 14
Tôi vừa đổ xong bao cuối cùng vào thùng thịt bò thì chợt nhận ra hai đứa con gái cũng ở trong nhà kho và đang nhìn tôi. Tôi đặt nắp thùng lên và bắt đầu đóng đinh. Marta nói "Mai cậu về?"
Đấy là lời tuyên bố hơn là một câu hỏi. Tôi lắc đầu. Chúng tôi đã ở lại trang trại của họ đến gần một tuần. Ông Moncada không muốn một mình đi tiếp chặng đường và tôi cũng biết Mèo Bự đã đồng ý hộ tống ông. Nhất là sau khi hắn được biết nhà chăn nuôi tốt bụng có cả một đàn gia súc và sẽ tặng để đền ơn chúng tôi bốn thùng thịt bò muối tươi và cho mượn cả một chiếc xe để chở.
Tất nhiên như vậy có nghĩa là Mèo Bự phải ký cược lại con hắc mã cho đến khi chúng tôi trả lại chiếc xe. Vậy là hợp đồng đã được ký kết và chúng tôi tiếp tục rong ruổi về Estanza.
Tất cả đã đêm ngày muối thịt bò để chuẩn bị cho chuyến đi. Tôi đóng chiếc đinh sau chót rồi nói. "Vâng, mai chúng tôi đi".
"Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?" Vera hỏi.
"Mười ba" tôi trả lời, biết là nó mười hai.
"Không phải", Marta khinh thường nói. "Tớ nghe bố cậu bảo với bố tớ là cậu mới lên mười".
"Cậu có anh chị em không?" Vera hỏi.
Tôi lắc đầu. Giờ tôi đã làm xong việc và bắt đầu cảm thấy lạnh trong căn nhà kho âm u. Tôi lấy áo mặc vào.
"Cậu còm hom" Vera nói. "Xương cậu cứ lòi cả ra". Nó lại khúc khích cười. Tôi nhìn nó khinh bỉ.
"Đừng để ý đến nó" Marta nói. "Bao giờ nó cũng cố tìm xem một đứa con trai thì có cái gì".
"Chị cũng thế! Chính chị đã theo Diego khi hắn đi xả vòi".
"Thì mày đã bảo tao chỗ hắn đi!" Marta đốp lại. Nó nhún vai. "Thằng cha khủng khiếp!"
"Khi đó thì chị có nghĩ thế đâu. Chị bảo là của nó to hơn của bố!"
Giờ thì tôi hiểu. Marta hạ giọng thành lời thì thầm đầy âm mưu. "Hắn thấy bọn tớ nhìn hắn. Cậu có biết hắn làm gì không?"
Tôi lắc đầu.
"Hắn tiến tới chỗ bọn tớ nấp. Tay hắn cầm cái ấy, và xoa xoa bóp bóp. Trong một phút, nó lớn lên gấp ba lần!"
Giờ thì tôi bắt đầu thấy thú vị. "Rồi sau thì sao?"
Giọng Marta gợn chút thất vọng. "Chẳng sao sất. Bố đi đến, thế là té chạy về xe".
Tôi cũng thất vọng. Tôi muốn biết cái gì sẽ xảy ra sau đó.
"Cách gì thì tớ cũng chẳng ưa Diego", Vera nói thêm. "Hắn sẽ giết bọn mình sau khi giết bố".
"Trước hết hắn sẽ hiếp các cô", tôi nói giọng thành thạo.
Câu nói làm cho hai đứa xúc động. "Sao cậu biết?"
"Bao giờ người ta cũng hiếp bọn con gái trước khi giết chúng".
"Tại sao?" Marta hỏi.
Tôi nhún vai. "Biết sao được? nhưng sự thể là như vậy đấy".
Vera tò mò nhìn tôi. "Cậu biết nhiều thứ lắm phải không?"
"Cũng đủ" tôi trịnh trọng trả lời.
"Cậu có thể làm cái của cậu cũng cứng như của Diego đã làm?"
"Quá dễ. Bất cứ người đàn ông nào cũng làm được".
"Tớ thề là cậu thì không", Marta nói. "Cậu còn bé quá".
"Tớ không hề bé!" tôi cáu sườn.
Hai chị em nhìn nhau, mặt kích động đến lạ. "Thế thì chứng minh đi", Marta nói, giọng bí ẩn.
"Tại sao tớ phải làm? Tớ không khoái thì sao?"
"Cậu quá bé", Marta trả lời. "Cậu sợ cậu không thể làm nổi!"
"Tớ có thể làm được! Tớ sẽ chứng minh cho mà xem".
Mắt hai đứa dõi theo khi tôi mở khuy quần. Tôi lôi chim ra và mân mê nó như đã thấy Roberto làm. Chẳng có gì xảy ra cả.
"Có thể cậu làm nhanh quá" Marta thì thầm. "Diego làm chậm hơn nhiều".
Tôi ngỡ ngàng. Biết đâu nó lại hiểu về chuyện này hơn cả tôi.
Nó thấy tôi ngần ngừ. "Đây", nó thò tay ra, "để tớ chỉ cho cậu".
Tay nó nóng và ẩm. Tôi thấy râm ran khắp người. Tôi nhìn cả hai đứa. Chúng chẳng hề ngước mắt lên. Lần đầu tiên không thấy Vera cười khúc khích.
Bắt đầu cảm thấy co thắt ở nơi háng, tôi nhìn xuống và bừng bừng kiêu hãnh. Con chim gõ kiến của tôi cứng ngắc. Nó không to như tôi tưởng, nhưng rất cứng. "Tôi đã bảo các cô là tôi có thể được. Nên thôi đi thì hơn, nếu không tôi sẽ hiếp các cô đấy".
"Cậu chẳng dám đâu!" Marta thì thầm.
"Không à? Tốt nhất là cá cô xéo khỏi đây nhanh lên".
Chúng không động đậy, mắt vẫn dán vào con gõ kiến của tôi.
"Cậu định hiếp ai trước?" Marta thấp giọng hỏi.
"Ai thì cũng thế, nhưng tốt hơn hết là các cô đi đi, thế thôi".
Hai chị em nhìn nhau. "Chị lớn tuổi hơn", Vera nói.
Tôi chẳng hề nghĩ đến cảnh ngộ này. "Các cô có đi đi không?" Tôi lên giọng hăm doạ, hỏi.
Marta nhìn tôi. "Được rồi. Cậu có thể làm tớ trước".
"Có lẽ chẳng thích đâu. Cô đi đi thì hơn".
Marta vén váy lên. "Cậu có làm hay không?" nó sốt ruột. Cặp mắt ánh lên sự chờ đợi đầy thách thức.
"Gì thế này?"
Tôi ngẩng đầu lên. Mèo Bự đang đứng ở ngay cửa, mặt đầy ngờ vực, còn Vera thì đã biến mất. Hắn bước đến, bàn tay quặp lấy cả nửa đầu tôi. "Đây là cách mày trả ơn sự hiếu khách của chủ nhà ư?"
Marta đã chạy về phía cửa. Tôi quay lại Mèo Bự. Hắn đã hết cáu và nở một nụ cười rạng rỡ. "Cậu nên cài khuy quần lại".
Tôi nhìn xuống ngượng ngập. Hắn xoa đầu tôi thật thân ái. "Tớ cũng đã nghĩ chẳng mấy chốc là hai con bướm nhỏ này sẽ bâu lấy cậu", hắn lại cười. "Phải lo xe cộ sẵn sàng để mai đi sớm".
Hắn đi về phía tàu ngựa. Đến cửa, hắn quay lại nhìn tôi, đọc thấy biểu hiện ngỡ ngàng trên mặt tôi. "Đừng có ngạc nhiên. Tớ đã bảo là chẳng bao lâu cậu sẽ trở thành người đàn ông mà".