Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 5

Bà Beattie mở tờ báo xem mục rao vặt vào bắt đầu tìm bài quảng cáo của Sara. Thật khó có thể tin được lại có nhiều quý ông và quý cô không thể tìm được bạn tình theo cách thông thường. Nhưng Sara đã đúng. Có bài trong mục quảng cáo rao vặt hơn là những căn nhà cần bán.

Bà tìm thấy bài quảng cáo của Sara và đọc:

Quý cô từ cốt cách, duyên dáng , kín đáo muốn gặp một quý ông có tính tình tốt (tuổi tác và tài sản không quan trọng) với mục đích ký kết cuộc hôn nhân vì lợi ích. Gửi thư đến Hòm thư 41, tờ Tin Tức.

“Bác không bao giờ đoán được,” Sara nói, “cháu nhận được bao nhiêu thư trả lời đâu.”

“Bao nhiêu?”

“Hai mươi lăm.”

Bà Beattie há hốc miệng. “Bao nhiêu?”

“Hai mươi lăm.” Sara cười lớn. “Cháu cũng khó mà tin được. Cháu nghĩ nếu may mắn cháu cũng chỉ nhận được một hoặc hai thôi.” Nàng nâng gói giấy màu nâu lên. “Nhưng chúng ở đây. Maggie mang đến khi bác đang thay đồ.”

Maggie là cô phục vụ kèm theo căn phòng có sẵn đồ đạc mà Sara thuê trong khi ở Bath, tầng trệt, dù ngôi nhà khá giản dị ngụ ở Queen’s Square. Chủ nhà trọ, bà Hastings, một goá phụ đang gặp khó khăn, sống ở tầng trên.

Nàng đã thuê phòng và đăng quảng cáo trước khi nàng rời khỏi London. Nàng và bà Beattie đến Bath vào đêm hôm qua và điều đầu tiên Sara làm trong buổi sáng là cử người hầu gái đến văn phòng của tờ Tin Tức Bath lấy thư trả lời của nàng. Nàng và bà Beattie đang ở trong căn phòng buổi sáng nhỏ bé phía sau lưng ngôi nhà, tận hưởng bữa sáng muộn gồm trà và bánh mì.

Bà Beattie đọc lại bài quảng cáo lần nữa. “Chắc bác là người ngu si nhưng điều gì ở cái tin quảng cáo này lại thu hút đến thế? Nó nêu rất ít thông tin.”

Sara cầm bình trà bằng bạc lên và rót đầy tách của bà Beattie, rồi đến tách của nàng. Một nụ cười châm biếm nhẹ nở ra trên môi nàng. “Đó là điều mà bác lầm, Bea. Nó nói rất nhiều nếu như bác hiểu được ẩn ý. Cháu dịch cho bác nghe nhé?”

Bà Beattie gật đầu. “Hãy dịch đi.”

“Một quý cô trẻ tuổi vời tài khoản ngân hàng béo bở, người không muốn bất cứ ai hỏi những câu hỏi rắc rối về quá khứ của nàng, sẵn sàng trả hết sức hậu hĩnh để có quyền kết hôn với một quý ông đáng tin cậy đang bị sa sút, người sẽ có được sự trọng đãi khiến anh ta trở thành của hiếm ngay khi giấy đăng ký kết hôn được ký.”

“Cái gì!” Bà Beattie sặc trà. Bà hắng giọng. “Cháu bịa đặt ra những cái đó.”

“Ồ, không, cháu không có. Đọc lại nó đi Bea. Tất cả những điều đó đều ở đây, dù cho, tất nhiên, cháu đã dùng những từ hoa mĩ để nâng nó lên. Chúng ta không được làm tổn thương cảm giác của các quý ông, phải không?”

Bà Beattie đọc lại bài quảng cáo lần nữa và rên rỉ. “Cháu có thấy điều này nghĩa là gì không? Cháu sẽ có một đội quân những đào mỏ và những kẻ bất hảo, ô danh đập cửa nhà cháu.”

“Một quý cô ô danh không thể quá nhặng xị được,” Sara tuyên bố.

“Sara! Đừng có ăn nói như thế. Đây là việc nghiêm túc.”

Nụ cười trong mắt Sara mờ đi một chút. “Cháu chỉ đùa thôi mà Bea.” Nàng không nói thêm những gì nàng đang nghĩ, rằng nhiều khi nói giỡn cũng là nói thật. Bea có thiện cảm với nàng và sẽ chẳng nghe lời nào chống lại nàng, thậm chí nó có phát ra từ chính miệng nàng đi chăng nữa.

Sara nói, “Dù sao, cũng không có ai sẽ dẫm mòn đường đến cửa nhà cháu đâu. Cháu không ngu ngốc. Cháu sẽ không để lộ ra mình là ai, chưa đến lúc. Những gì mà chúng ta sẽ làm, Bea à, là xem một lượt đống thư này và chọn ra ba đến bốn ứng cử viên thích hợp. Rồi cháu sẽ tìm cách đề gặp từng quý ông một cách tình cờ. Khi cháu chắc là cháu đã chọn đúng người đàn ông cho mình, thì đến lúc đó và chỉ đến lúc đó, cháu mới nói cho anh ta biết cháu là người đã đăng tin quảng cáo ở tờ Tin Tức.”

Bà Beattie nghĩ về điều này một lúc. Bà nhìn Sara. “Cháu nói như kiểu dễ lắm ấy, nhưng cháu có nghĩ rằng điều này có thể nguy hiểm hay không?”

“Vô lý. Nó đã có từ rất lâu rồi. Nếu như nó nguy hiểm, sẽ chẳng ai quảng cáo tìm chồng, tìm vợ trên báo cả đúng không?”

“Nhưng...” Bà Beattie ngừng lại, biết rằng bà đã nêu ra tất cả mọi lý lẽ để thuyết phục Sara từ bỏ kế hoạch này rồi.

“Gì cơ ạ?” Sara hỏi.

Mặc dù bà biết lời nó của bà như nói với người điếc và bà đã nói tất cả chúng trước đây rồi, Beattie không thể không nói. “Đây là bước ngoặt mà cháu đang thực hiện. Sẽ thế nào nếu suy nghĩ của cháu thay đổi trong năm sau hoặc năm sau nữa, hoặc mười năm nữa? Sẽ ra sao nếu cháu gặp người đàn ông hoàn hảo của mình?”

“Người đàn ông hoàn hảo của cháu,” Sara nói giọng khô khốc, “là người sẽ khiến anh ta trở nên quý hiếm ngay sau khi ký vào giấy đăng ký kết hôn. Giờ thì hãy lau sạch bàn và xử lý công việc nào.”

Họ chia những bức thư làm hai chồng và bắt đầu xem một lượt chúng, bà Beattie xem cẩn thận từ từ. Sara thì liếc nhanh từng bức và luôn luôn xé vụn chúng rồi vứt sang bên cạnh.

Bà Beattie xuỳ xuỳ tỏ ý chê bai.

“Cái gì thế ạ?” Sara hỏi.

“Cái gã thần kinh! Hắn muốn biết cháu sẵn lòng trả cho hắn bao nhiêu để có được quyền biết tên hắn.” Bà gần như xé rách bức thư ra nhưng Sara đã chộp nó khỏi tay bà.

“Bea! Đây chính là kiểu đàn ông cháu đang tìm.” Nàng đọc nhanh bức thư và đặt nó sang một bên.”Cháu biết, cháu biết. Thiếu tá Haig nghe có vẻ hám lợi và không ra dáng một quý ông. Nhưng điều đó thật tốt, bác không thấy à?”

“Không, bác không thấy,” bà Beattie làm dấu thánh. “Nếu cháu xác định kết hôn và phá vỡ sự uỷ thác thì tại sao cháu không tìm một người đàn ông tốt có thể khiến cháu hạnh phúc?”

“Bởi vì một người đàn ông có thể làm cháu hạnh phúc sẽ quá thông minh để kết hôn với một nghi phạm giết người.”

“Nhưng cháu đã được trả lại sự trong sạch trong phiên toà.”

“Cháu ư? Vậy thì sao chúng ta phải sống thế này?”

Ánh mắt bà Beattie trở nên lúng túng. Họ đã sống thế này bởi vì bất cứ khi nào Sara bị nhận ra, những ngón tay lại bắt đầu chỉ trỏ, bạn bè và người quen sẽ lảng dần đi. Không ai quên rằng Sara đã từng bị buộc tội giết người, nhất là gã cộng tác viên đặc biệt của tờ Người Đưa Tin làm cho câu chuyện luôn sống động. Sara nói đúng. Một người đàn ông thông minh sẽ chẳng muốn điều gì từ nàng cả bởi vì những ngón tay sẽ bắt đầu chỉ vào anh ta và thậm chí là con của họ. Tất cả việc này thật vô vọng.

Sara thở dài. “Bea,” nàng nói dịu dàng, “tất cả việc này sẽ dẫn đến điều tốt đẹp nhất, bác sẽ thấy. Cháu nghĩ rằng một khi cháu tự do thoát khỏi tất cả những ràng buộc với gia đình, cháu có thể bắt đầu lại một lần nữa ở một nơi khác. Ồ, không phải ở Anh. Nhưng có gì ngăn cản chúng ta đến Mĩ đâu nhỉ?”

“Mĩ,” bà Beattie yếu ớt nói.

“Ở đó chẳng ai biết cháu và điều tốt đẹp nhất là sẽ chẳng có Người Đưa Tin bám riết theo cháu.”

“Nhưng... nó quá xa xôi.”

“Vâng. Chính là thế. Nhưng đừng nghĩ về nó ngay lúc này. Hãy xử lý từng việc một, và việc đầu tiên là tìm xem người đàn ông đáng tin nào đó có thể cho cháu điều trái tim cháu mong muốn.”

Bà Beattie ngẩng nhanh lên, nhìn thấy nụ cười trong mắt Sara và vô tình cười theo.

Cuối cùng sau nửa giờ, Sara đã giảm danh sách các ứng viên xuống 3 ứng viên có vẻ phù hợp, với 2 người nữa dự phòng. Những người mà nàng loại ra là những người hoặc quá trẻ và có lẽ chưa gặp được người phụ nữ họ có thể yêu – hoặc quá chắc về khả năng làm nàng quên mất cuộc hôn nhân vì lợi và sống hạnh phúc mãi mãi trên đống tiền của nàng và kỹ năng làm người tình của họ.

May mắn cho nàng làm sao!

“Giờ thì làm gì nào?” bà Beattie rầu rĩ hỏi.

“Giờ,” Sara nói, “chúng ta sẽ làm công việc mật thám. Ồ, chúng ta không làm gì lộ liễu đâu. Tất cả sẽ rất kín đáo. Chúng ta sẽ tự giới thiệu mình với cộng đồng ở Bath và tìm hiểu nhiều hết mức chúng ta có thể” – nàng nhín vào danh sách ba ứng cử viên tiềm năng. "- ông Townsend, ông Bloor và thiếu tá Haig.”

“Chúng ta sẽ đến Pump Room, Bea. Theo lời bà chủ nhà, đó là nơi mà tất cả mọi người ở Bath tụ tập. Cháu tin đó là nghi thức thông thường chứ không chỉ dành riêng cho khách tham quan mà cho cả những người sống ở đây nữa. Và bà Hastings sẽ ở đó để giới thiệu chúng ta một vòng.”

Bà Beattie tạo ra một âm thanh ngắn, chói tai tỏ ý giễu cợt. “Bà Hastings,” bà nói, “là một phụ nữ thô tục và ngốc nghếch. Cháu không biết bà ta đã nói gì với bác đêm qua khi cháu quay lưng đi à? Bà ta nháy mắt và nói rằng bà ta khá nổi tiếng với vai trò bà mối, và nếu bà ta không thể sắp xếp một cuộc hẹn hò cho bác thì chẳng ai có thể làm được. Chính xác thì cháu đã nói gì với người phụ nữ trong thư vậy?”

Sara nâng chiếc tách lên miệng để giấu đi nụ cười của nàng. Sau khi nhấp một ngụm trà, nàng nói, “Như chúng ta đã đồng ý từ trước, tất nhiên, rằng bác là chủ còn cháu được thuê để bầu bạn với bác.”

“Bác nghĩ cháu phải nói nhiều hơn thế.”

Sara nhún vai. “Có lẽ cháu đã tạo ra ấn tượng là bác cô đơn.”

Thực tế là, Sara đã rất vui mừng với lối viết thư của bà Hastings. Nàng nhận ra người phụ nữ đó là người thích xen vào việc người khác. Bình thường, nàng sẽ tránh những người như thế nhưng với mục đích hiện tại, bà Hastings là của trời cho. Sara đã bóng gió rằng bà chủ của mình đang săn chồng. Như vậy, nàng lập luận, sẽ dễ dàng hỏi bà chủ nhà của họ về tất cả các quý ông trả lời quảng cáo của nàng.

Bà Beattie uống cạn tách của mình và cẩn thận đặt nó xuống. “Vậy bác là bà chủ và cháu được trả tiền để bầu bạn. Cái trò đố chữ này có thực sự cần thiết không Sara?”

“Hoàn toàn, và bác biết tại sao rồi đấy. Cháu không muốn lôi kéo sự chú ý vào cháu. Cháu không muốn bị nhận ra. Không ai thèm liếc nhìn cô hầu với cái liếc mắt thứ hai cả.”

Có điều gì đó làm bà Beattie cáu giận. Bà đã tận mắt trông thấy Sara mua những bộ quần áo mới, phục sức cho bà đẹp hơn, làm bà vui thích. Nhưng nàng vẫn ăn vận như một nữ gia sư.

“Bea, đừng có khó khăn thế chứ. Xin bác đấy.”

Bà Beattie không thể chống lại sự yêu cầu thiết tha như vậy. “Ai là người khó khăn đây? Thôi được rồi, tiến lên. Đừng lãng phí thời gian nữa. Hãy làm Bath chìm trong biển lửa.”

Nàng đang ở trong phòng mình, buộc dải ruy băng của chiếc mũ đầu xuống dưới cằm khi ý nghĩ của nàng lang thang từ ba ứng viên triển vọng của mình đến Max. Nàng nghĩ về chàng không ngừng trong vài ngày qua nhưng chỉ lúc này, khi nàng đã tạo một khoảng cách giữa họ và tin chắc rằng họ sẽ không gặp lại nhau lần nữa, nàng mới có thể nhìn lại cuộc chạm trán của họ với con mắt bình tĩnh và phê bình được.

Điều đó có vẻ thật lạ lùng, gần như nực cười, rằng chàng, một Corinthian và một gã công tử bột, lại là người có thể vượt qua được sự ngờ vực sâu sắc của nàng với đàn ông. Chàng còn làm được nhiều hơn thế. Chàng khuấy động nàng mà chính nàng không biết nó vẫn còn tồn tại.

Sự đam mê. Làm sao một người đàn ông nàng không quen biết có thể tác động đến nàng như thế?

Có lẽ nàng không cần phải ngạc nhiên. Chàng là kiểu đàn ông mà các bà mẹ sẽ cảnh báo con gái họ tránh xa – đẹp trai, quyến rũ, kinh nghiệm và với đạo đức...

Không. Nàng không thể đổ lỗi cho đạo đức của chàng. Chàng không giống William. Chàng dịu dàng và tốt bụng, và đó là lý do vì sao nàng lại nhạy cảm với chàng như vậy. Chàng có thể dễ dàng cám dỗ nàng nhưng chàng đã để nàng đi.

Giờ đây, nàng ước giá như chàng đừng hào hiệp đến thế. Đó có thể là ký ức đẹp đẽ sưởi ấm nàng trong những đêm dài giá lạnh trước mắt. Nàng không hối tiếc vì chàng đã trèo qua cửa sổ phòng nàng. Tất cả phụ nữ đều có một Max Worthe trong quá khứ, chỉ để nhắc nhở họ rằng, đã có một thời, có người đàn ông thấy họ xinh đẹp và đáng khao khát. Và người đàn ông này là vậy.

Nàng nhìn tiếc nuối vào không gian khi nàng nhớ lại đêm đó, và trong gang tấc, trước khi nàng nhận thức được, tất cả các giác quan của nàng sống dậy. Nàng nhớ cơ thể mạnh mẽ của chàng ghìm chặt nàng xuống đệm, cái vuốt ve của tay chàng từ ngực đến thắt lưng, đến đùi nàng; chàng không còn ngọt ngào với nàng nữa mà ngấu nghiến nàng. Những ký ức này quá rực rỡ, quá gợi tình khiến nàng cảm thấy như thể chàng vẫn đang thực sự chạm vào nàng.

“Sara!” bà Beattie ngó đầu vào cửa. “Cái gì thế? Cái gì giữ cháu lại thế?”

Sara nhìn lên, lắp bắp, giật mình tỉnh lại. “Không có gì,” nàng nín thở nói, “chẳng có gì hết.” Nàng nhặt túi xách và hối hả rời khỏi phòng.

Đây là chuyến thăm thú Bath đầu tiên của Sara. Dù nàng thích những gì nàng thấy trên cuộc dạo bộ ngắn từ quảng trường Queen’s Square tới phòng Pump Room – một thành phố với những khối đá sáng bóng được xây dựng theo phong cách tân cổ điển – niềm vui thích của nàng bị nhạt đi bởi nỗi lo sợ thường trực rằng ai đó có thể nhận ra nàng.

Nàng phải vượt qua điều đó. Nàng không thể hành động như kiểu nàng thường làm mỗi khi bị nhận ra. Trong quá khứ, nàng đã giải quyết những vấn đề của mình bằng cách bắt đầu lại ở một nơi khác. Nhưng giờ đây nàng đã bị dồn vào chân tường. Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu lại. Tất cả những gì nàng phải làm là tránh xa tầm với của William một chút trong khi...

Và cười một người đàn ông đồng ý với điều khoản của nàng.

Trời bắt đầu mưa. Bà Beattie, luôn luôn sẵn sàng mở chiếc ô màu đen. “Có lẽ chúng ta nên kiếm một chiếc ghế,” nàng nói, chỉ vào một chiếc trong rất nhiều ghế kiệu đi ngang họ trên đường đến trung tâm thành phố.

“Cháu chưa từng thấy nhiều ghế kiệu một lúc như thế này,” Sara nói. “Cháu cho rằng bởi vì những ngọn nói quá dốc để có thể đi xe ngựa được.”

“Hoặc là,” bà Beattie nói giọng gay gắt, “có thể là đồng hồ ở Bath dừng từ thế kỷ trước. Ít nhất, đó là ấn tượng của bác.” Thấy cái nhìn dò hỏi của Sara, bà nói thêm, “Ghế kiệu? Những quý ông quần túm và mái tóc bột*? Bác cảm thấy như thể bác vừa trở về quá khứ ấy.”

(*powedered hair: kiểu tóc của quý tộc thế kỷ 18)

Sara cười. Bà Beattie đúng. Phần lớn những người đi và đến là, nếu không già, thì cũng lạc hậu. Các quý cô thì hợp thời trang với những chiếc váy thắt eo cao nhưng trang phục của các quý ông thì đã lỗi thời. Chỉ có vài người mặc quần bó và những chiếc áo khoác ôm sát, trang phục đúng mốt ở London mà thôi. Ý nghĩ đó xoá đi nỗi sợ hãi của nàng. Bath nổi tiếng về nước khoáng có khả năng trị bệnh. Đó là lý do tại sao có quá nhiều người già ở đây, để chữa trị những căn bệnh nhẹ. Đó là lý do tại sao không có những khu nghỉ dưỡng sang trọng, hợp thời. Nó quá phẳng lặng và buồn tẻ đối với những người đã kéo đến phiên toà xử nàng ở Winchester.

Chưa đến 15 phút họ đã đến Pump Room, và khi họ bước vào, họ thấy chật ních người. Một số thì đang đi tản bộ, một số thì ngồi ở ghế băng, và một số khác thì đứng ở chỗ máy bơm nổi tiếng trong cái ô tròn, đợi đến lượt mình hứng lấy cốc nước khoáng Bath có lợi cho sức khoẻ. Bên trên những cuộc chuyện trò lao xao, những điệu nhạc oai nghiêm của Handel’s Water Music, một nhóm nhỏ các nhạc công lịch thiệp ở phía cuối căn phòng, vang lên và dội lại trần nhà hình vòm phía tít trên những cái cột mạ vàng kiểu Hy Lạp.

Nó, không nghi ngờ gì, Sara nghĩ, là một trong những căn phòng đáng yêu nhất nàng từng bước vào.

“Giờ thì sao?” bà Beattie hỏi, không phải lần đầu tiên.

Sara liếc một lượt đám đông. “Bà Hastings nói rằng bà ấy sẽ ở đấy và dẫn chúng ta đi một vòng.”

“Và nếu bà ta không ở đây?”

“Chúng ta sẽ lấy nước và đợi ai đó chú ý đến chúng ta.”

Họ đã gần như đi đến cái máy bơm khi một quý bà lao vào họ. “Cô Beattie yêu quý của tôi! Cô Childe. Tôi đang tìm hai người. Và hai người ở đây!”

Người nói là bà chủ nhà của họ, bà Hastings, một phụ nữ có chồng, đẫy đà ở lứa tuổi đầu 50, với bộ ngực kinh khủng và một mớ những sợi tóc quăn màu vàng đồng lấp ló lộ ra dưới chiếc mũ trùm đầu phù phiếm. Bộ váy lụa màu xanh lam của bà ngạt thở với nơ và diềm diêm dúa. Trông bà giống như một người phụ nữ đang cố gắng hết sức để nhìn trẻ hơn tuổi. Nhưng hiệu quả không mong muốn chỉ là ngược lại.

Bà Beattie, ngược lại, ăn mặc kiểu giản dị. Chiếc váy nhiễu màu xanh lam đậm với chiếc khăn quàng phù hợp, hoàn toàn không tô điểm, khiến bà trông thanh lịch hơn trong hai người.

Bà Beattie giả vờ vai trò của mình mà không hề ngượng nghịu hay lúng túng. “Bà Hastings,” bà thân mật nói, “bà thật tốt khi chú ý đến chúng tôi. Cô bạn đây và tôi vừa mới nói rằng chúng tôi cảm thấy lạc lõng biết bao giữa quá nhiều người lạ thế này. Phải thế không, Sara?”

Bà Hastings rạng rỡ và hạ giọng thì thầm. “Hãy khắc phục điều đó ngay lập tức. Tôi quen tất cả mọi người ở Bath, và không mất nhiều thời giờ, cô cũng sẽ thế.”

Nửa giờ tiếp theo qua mau trong những lời giới thiệu rối loạn khi bà Hastings chứng minh rằng bà không khoác lác. Sự thích thú của Sara được nâng lên khi nàng nghe thấy hai cái tên nàng nhận ra, hai trong số các ứng cử viên tiềm năng, ông Bloor và ông Townsend. Cả hai bọn họ đều cuối tuổi tứ tuần, người trước có làn da hồng hào, tình tình nồng nhiệt và to lớn như con bò đực; người sau thì gầy còm, nói năng dịu dàng và ra dáng quý ông hơn bạn ông ta nhiều. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến Sara. Phẩm chất mà nàng muốn ở người chồng sẽ khiến bất cứ người phụ nữ tỉnh táo nào cũng chết ngất.

Nhưng đó phải là người đàn ông nàng có thể tin tưởng. Nàng đã sống sót qua một William. Nàng không nghĩ nàng có thể sống sót qua một William nữa.

Sara thất vọng lớn khi bà Hastings ngắt cuộc đối thoại của họ trước khi họ có thêm thời gian trao đổi thêm vài câu nói hài hước nữa, và bà dẫn họ về phía ghế băng.

Bà Hasting bắn cho bà Beattie một cái nhìn đanh đá và lắc đầu. “Họ không được đâu, cô Beattie, vì thế cô có thể vứt cái nhìn hi vọng của cô ra khỏi mắt mình được rồi đấy.”

“Xin chị nhắc lại giùm?”

Một âm thanh kinh sợ thoát ra khỏi miệng bà Hastings. “Ông Bloor và ông Townsend? Cả hai bọn họ đều nghèo kiết xác (nguyên văn: như con chuột trong nhà thờ).”

“Chị Hasting yêu quý - ” Bà Beattie dừng vội lại khi bà bắt gặp cái nhìn cảnh cáo của Sara. Bà hắng giọng và nói với tông giọng khác, “Tôi không thể nói tôi thích vẻ bề ngoài của ông Bloor. Một điền chủ nông thôn là quá nhiều cho sở thích của tôi. Và ông ấy có mùi chuồng ngựa.”

“Đó,” bà Hastings nói, “hoàn toàn không đáng để cô lo lắng. Bloor đã chẳng còn hi vọng được thừa kế, ý tôi là thừa kế hợp pháp, và tôi không nghĩ...” Bà bỏ lửng câu nói.

“Chắc chắn là không rồi!” bà Beattie la lên khi được khai sáng.

Sara xoá bỏ tên ngày Bloor khỏi danh sách các ứng viên tiềm năng trong đầu nàng.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Bà Hastings bắt đầu ấp úng. “Cô có phiền nếu chúng ta ngồi xuống không? Ngón chân tôi đang sưng tấy lên rồi và tôi phải nhấc trọng lượng ra khỏi đôi chân tôi thôi.”

Khi bà Hastings hạ thấp người xuống ghế băng, bà Beattie đánh mắt và nói không để phát ra tiếng.

“Người phụ nữ này thật không thể chịu đựng được,” Sara trả lời với một cái nhíu mày hết sức khó chịu.

Ngay khi tất cả bọn họ ngồi xuống, bà Beattie nói, “Ông Townsend có vẻ như là một người đàn ông lịch lãm.”

“Ồ, đúng thế, nhưng nếu như ông ta tái hôn, và tôi cho rằng chắc hẳn ông ta sẽ làm thế, thì đó là vì tiền.”

“Ông ta goá vợ à?”

Bà Hastings gật đầu. “Vợ ông ta chết năm ngoái. Thực tế, ông ta vừa mới mãn tang. Tôi không biết tất cả chi tiết nhưng bà ấy có một khoản thu nhập cả nhân cũng mất luôn cùng bà ấy. Ông Townsend đáng thương bị bỏ lại với 5 đứa trẻ mất mẹ phải nuôi dạy và ngôi nhà thì bị thế chấp hoàn toàn.”

“Ừm,” bà Beattie nói. “Có lẽ ông ấy sẽ may mắn. Có lẽ một qúy bà giàu có nào đó sẽ hạnh phúc được cưới ông ấy.”

“Thật á?” Bà Hasting nhìn bà Beattie với vẻ tò mò.

“Nhưng không phải là tôi,” bà Beattie nói dứt khoát. “Tôi khôn ngoan hơn gánh vác năm đứa trẻ mất mẹ ở tuổi này, và bên cạnh đó, tôi không giàu có.”

Bà Hastings cười. “Ồ, tôi biết! Nếu như cô giàu có, cô sẽ chẳng trọ ở ngôi nhà xoàng xĩnh của tôi đâu. Không, cô sẽ trọ trong một ngôi nhà ở Crescent.”

Sara lợi dụng khoảng dừng giữa cuộc đối thoại để đề cập đến điều khiến nàng hoang mang.

“Trông ông ấy như một người đàn ông nhỏ bé, buồn bã. Ý tôi là ông Townsend.”

“Ừ, đúng thế,” bà Hastings đồng tình. “Trái tim tan vỡ, thực tế là thế. Tôi có thể nói với cô điều này: nếu không vì tiền, ông ấy sẽ chẳng màng đến việc tái giá đâu. Ông ấy và vợ, Mary, họ đã chọn nhau từ khi họ còn là những đứa trẻ, và họ đã luôn luôn bên nhau, cho đến khi Mary chết. Ông ấy là kiểu người sẽ chẳng bao giờ tái hôn, giống như những con thiên nga, cô biết không? Một kịch bản buồn cho những chuyện tình, đúng không?”

“Rất buồn,” Sara nói.

Khi Sara nhìn thấy hình dáng buồn bã của ông Townsend rời khỏi Pump Room, nàng nhận ra rằng nàng không cảm thấy đáng thương mà ghen tị. Ông là một trong số ít người may mắn đã tìm thấy tình yêu mà người khác chỉ có thể mơ mới có.

Nàng trầm ngâm nhìn vào cửa vào một lúc lâu, rồi thở dài, nàng lôi ý nghĩ của mình quay trở lại cái thực tế chẳng hề dễ chịu của một người phụ nữ sẽ phải kết hôn vì lợi.

Chỉ còn có một cái tên trong danh sách các ứng viên triển vọng của nàng mà nàng chưa gặp, người đàn ông mà bà Beattie ghét cay ghét đắng, thiếu tá Haig. Sara không quan tâm đến giọng điệu trong bức thư của ông ta. Nó quá ngạo mạn, quá ra vẻ hạ cố và thể hiện một cái tôi khổng lồ. Nhưng không gì trong số đó có nghĩa là thiếu tá không phải là người lý tưởng cho mục đích của nàng.

Ông ta là người đàn ông dễ coi, ông ta viết, và mặc dù tóc ông đã bạc màu (tất nhiên là sớm hơn tuổi), nhưng nó tạo cho ông ta vẻ đứng đắn đàng hoàng.

“Bà Hastings,” Sara nói, “Quý ông tóc bạc ở kia là ai vậy?”

Bà Hastíng nhìn quanh và khi bà tìm thấy người đàn ông tóc bạc, bà biến đổi hoàn toàn. Nụ cười của bà mờ đi và đôi mắt trở nên trống rỗng. “Đó,” bà nói, “là thiếu tá Haig.”

Im lặng đáng chú ý, rồi bà Beattie thì thầm, “Thiếu tá Haig? Tôi đã nghe thấy tên đó trước đây ở đâu nhỉ?”

Bà Hastings lắc đầu. “Ai cũng được nhưng đừng là ông ta, cô Beattie. Ông ta rất nguy hiểm. Tôi biết một quý cô... một người bạn... người đã hối tiếc vì đã nghe lời ông ta. Cô ấy... cô ấy đầu tư vào một trong những hoạt động kinh doanh của ông ta, nghĩ rằng họ sẽ kết hôn. Cô ấy đã mất tiền và chẳng có cuộc hôn nhân nào hết.”

Sara chẳng nghi ngờ gì việc bà Hastings đang nói về chính bản thân bà, và những gì bà nói đã lộ ra nhiều thứ hơn là bà biết. Bà đã phải cho thuê nửa ngôi nhà, bà nói trong một bức thư, bởi vì bà đã mất một lượng lớn tiền trong một vụ đầu tư thất bại. Bằng việc nhìn những căn phòng họ đã thuê, bà Hastings cũng đã buộc phải bán đi đồ đạc và các bức hoạ để trả nợ.

Bà Beattie khéo léo đổi chủ đề, bà và bà Hastings lao vào cuộc thảo luận về Bath trong thời hoàng kim của nó, để Sara tự do nghiên cứu ngài thiếu tá.

Ông ta đang nói chuyện, và bạn gái ông ta, một quý cô tóc vàng xinh đẹp héo mòn, tha thiết nhìn lên ông ta trong thời gian dài. Nhưng thiếu tá hiếm khi ban cho nàng một cái liếc mắt. Ông nhìn khắp phòng, cái nhìn không ngừng nghỉ nhảy từ người này sang người khác.

Chắc hẳn cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, ông ta đột nhiên quay lại và đôi mặt họ thoáng gặp nhau trước khi Sara nhìn ra chỗ khác.

Có lẽ ông ta đang tìm kiếm quý cô đăng quảng cáo trên tờ Tin Tức, cố phát hiện ra nhận dạng của nàng. Điều đó, Sara nghĩ, hợp lý. Dầu sao đi nữa, sự lơ là của ông ta chính là xúc phạm đến phẩm giá của qúy cô bên cạnh mình.

Cô gắng trông vẻ tự nhiên, nàng thận trọng nhìn về hướng ông ta lần nữa, và nhìn thấy thiếu tá đang mở to mắt nhìn trừng trừng vào một quý cô đội mũ không vành màu xanh lục. Ông ta đột nhiên bật ngón tay, tự tách mình ra khỏi câu chuyện dở dang, đột ngột tản bộ, hướng thẳng đến quý cô mũ xanh lục.

Ông ta đang đuổi theo con mồi.

Sara rùng mình. Nàng mới 18 tuổi khi William cái liếc nhìn không ngừng của hắn rơi vào nàng, 18 tuổi và hãnh diện không ngờ khi hắn rời bỏ người con gái trẻ hắn đang nhảy cùng để tiến thẳng đến phía nàng.

Dù điền trang của cha họ nằm kề nhau, nàng và William thực tế vẫn là người lạ. Hắn đã đi học xa nhà, rồi tiếp đến là đại học và những người nhà Neville không hoà đồng với những người hàng xóm ở Stoneleigh.

Họ đã gặp nhau trong một cuộc tụ họp ở Winchester.

Nàng đã không bị ấn tượng bởi thực tế hắn là người thừa kế của ngài Ivor Neville. William là hình ảnh lãng mạn và đẹp quyến rũ vượt xa những gì nàng từng biết, một người rất khác biệt so với vị tử tước trung niên mà cha nàng cố mua cho nàng.

William là người phóng túng, những câu chuyện về hắn cũng nói lên điều đó. Nhưng William nói với nàng rằng từ khi hắn gặp nàng, tất cả chỉ là quá khứ. Và nàng tin hắn. Hắn muốn cưới nàng, và nàng đã là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới. Có một người chắn đường họ là ngài Ivor. Cha hắn là người đàn ông kiêu ngạo, William nói. Đến thời điểm chín muồi, hắn sẽ nói với ông về Sara. Vì thế nàng đã gặp gỡ William trong bí mật, và khi không thể gặp được, nàng trải trái tim nàng lên những bức thư dài say đắm.

Và những bức thư này suýt nữa treo cổ nàng.

Viên thiếu tá tập trung hoàn toàn vào quý cô mũ xanh lục, và hiển nhiên nàng ấy cũng thấy hãnh diện. Đôi mắt nàng lấp lánh và nàng cười với ông ta.

Con mồi, Sara nghĩ và rùng mình. Nàng không thể chống lại bản năng. Nàng chưa từng cảm thấy an toàn với ai nhắc nàng nhớ về William.

Viên thiếu tá không còn là mối quan tâm của nàng nữa.

Đã hoàn thành mục tiêu của nàng khi đến Pump Room, nàng sẽ vui sướng rời đi. Nhưng bà Beattie lại nghĩ khác. Sẽ là tội ác khi đến Bath mà không uống thứ nước nổi tiếng này. Vì thế Sara được cử đến máy bơm để mang về một cốc nước cho “bà chủ” của nàng.

Sara nhận thức rõ rằng những gì bà Beattie muốn là nói chuyện phiếm một cách thân tình và riêng tư với bà chủ nhà. Bea đã có ý tưởng ngớ ngẩn trong đầu là người đàn ông hoàn hảo sẽ xuất hiện vào bất cứ lúc nào, giống như lộc trời cho. Sara chắc rằng Bea sẽ khảo vấn bà Hastings về nơi mà tất cả các chàng trai trẻ ở Bath thường lang thang, nếu có chỗ như vậy.

Bea đáng thương chỉ là không thể đối diện với sự thật.

Sara quay đi cả khi đến và đi khỏi chiếc máy bơm khi nàng ngang qua thiếu tá Haig. Khi nàng tiến đến gần chiếc ghế băng nàng để người bạn của mình lại, nàng thấy rằng mình đã đúng. Bà Hastings chẳng lỡ chút thời giờ nào. Bà đã xoay sở tóm được một quý ông chưa bị lẩm cẩm.

Lưng chàng quay về phía nàng nhưng trang phục thì nói lên nhiều: chiếc quần màu be ôm sát giống như lớp da thứ hai bọc lấy những cơ bắp rắn chắc của chân và đùi; đôi vai rộng được bao phủ bởi chiếc áo khoác màu xanh lam đậm không có một vết nhăn; một đôi bốt Hessian với những túm tua rua ngớ ngẩn.

Người đàn ông này là một gã công tử bột!

Nụ cười của nàng chết ngay tức khắc khi chàng quay lại đối diện với nàng, sự ngờ vực bứt rứt mọc rễ trong đầu nàng.

Đôi mắt xanh lam sáng chói với những nét cười ở khoé mắt cười với nàng. Chàng bỏ mũ ra, và mái tóc sáng màu của chàng bắt lấy và giam giữ những tia sáng mặt trời kỳ lạ chảy tràn xuống từ khung cửa sổ dài. Nụ cười toe toét của chàng đầy tự mãn.

Đó là Max Worthe.

“Cô Childe,” chàng nói, “thật là một bất ngờ thú vị. Tôi vừa nói với bạn tôi rằng cô và tôi đã gặp nhau ở Reading khi tôi thực hiện một... sự giúp đỡ nho nhỏ cho cô.”

Sara hành động mà không kịp nghĩ. Nàng đưa cốc nước lên môi và nuốt một ngụm thật dài.